Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 157

Bạn nhỏ bên cạnh nghe thấy lời Quảng Dã nói, quay đầu cười hì hì với Tang Lê: “Đúng vậy, anh Tiểu Dã yêu vợ anh ấy nhất..”

Không nghĩ tới người này ở trước mặt bọn nhỏ mà còn muốn show ân ái, Tang Lê ngại ngùng mỉm cười, cuối cùng Quảng Dã tính xong tiền pháo hoa và đồ chơi, mấy người quay lại đường cũ.

Các bạn nhỏ đi ở phía trước chơi đùa, Tang Lê bị Quảng Dã ôm lấy, cô quay đầu nhìn anh: “Em đã lớn như vậy rồi, từ khi nào trở thành em bé của anh?”

Quảng Dã nhếch môi rũ mắt nhìn cô: “Chẳng lẽ không phải sao?”

“Em nhớ lúc trước khi khai giảng cấp ba có người đưa em đi báo danh, còn chê em ngốc, mắng em là con nít nhà trẻ.”

Quảng Dã cười càng sâu: “Cho nên thật sự biến em thành em bé của anh, có vấn đề gì sao?”

Có lúc gọi cô rời giường, ôm cô đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị bữa sáng cho cô, đưa cô đi làm, mua đồ ăn vặt và trà sữa cho cô, giám sát cô ăn uống đàng hoàng, ngày thường đối xử với cô quả thật giống như em bé, sắp làm cho cô không có năng lực tự gánh vác cuộc sống nữa rồi.

Tang Lê mỉm cười: “Rất nhiều người đều nói trước mặt người mình thích có thể làm trẻ con, lời này quả nhiên là thật.”

Không phải làm trẻ con trước mặt người bạn thích, mà là khi đối phương đủ yêu bạn, sẽ khiến bạn buông xuống phòng bị, lộ ra một mặt ngây thơ đáng yêu.

Chỉ có Quảng Dã mới để ý những chi tiết nhỏ liên quan đến cô như vậy, cho dù cô chỉ thuận miệng nói một câu khi còn bé không có tiền mua pháo hoa, anh cũng muốn dùng hành động thực tế để bù đắp tiếc nuối tuổi thơ cho cô.

Đời này, ngoại trừ Quảng Dã, ai còn có thể khiến cô rung động chứ...

Cuối cùng quay về nhà cũ, các bạn nhỏ cầm đồ chơi tới tìm anh xin giúp đỡ, anh lập tức giúp mấy đứa trẻ lắp ráp.

Tang Lê ở một bên nhìn, nghĩ tới khi anh học trung học, anh đến quê cô, còn chuẩn bị đồ ăn vặt cho bọn trẻ bên kia, chơi với bọn trẻ, bình thường anh có thể đi làm tình nguyện, làm bạn với bọn trẻ câm điếc, anh đối xử với mấy đứa trẻ thật sự rất kiên nhẫn.

Sau khi các bạn nhỏ đi chơi đồ chơi, Tang Lê cười: “Cảm giác anh rất thích trẻ con”

Vẻ mặt người đàn ông ôn hòa: “Rất nhiều đứa trẻ đều đơn thuần, không vòng vo quanh co như người lớn, tâm sự gì cũng viết lên mặt.”

Anh thích thiên nhiên, thích động vật nhỏ, chính là bởi vì thích cái loại thuần túy đơn giản sạch sẽ này, cho nên anh cũng thích trẻ con, giống như bất kể là Tang Lê, hay là anh em nhà họ Giản, hoặc là mấy người của tiểu đội Phất Nhanh, Quảng Dã có thể đến gần bọn họ cũng là bởi vì mấy người họ đều là người đơn thuần chân thành.

Quảng Dã nhìn thẳng về phía Tang Lê, sau đó nhếch môi nói: “Nhưng anh chắc chắn thích con của chúng ta hơn.”

Tang Lê nghe vậy thì hai gò má phiếm hồng: “Còn chưa có con đâu…”

Quảng Dã xoa đầu cô, cười nhẹ bên tai cô nói: “Không vội, đây là chuyện sau này, bây giờ anh chỉ muốn nuôi em.”

Ở nhà cũ một ngày, buổi tối ăn cơm xong, bốn người họ cũng phải trở về Vân Lăng.

Lần này Quảng Dã và Tang Lê nguyện ý trở về, Phạm Mạn Chi cảm thấy tâm trạng cả người đều tốt lên, bà ấy rất không nỡ, bảo bọn họ có thời gian rảnh rỗi quay về chơi nhiều hơn một chút, Quãng Dã cũng đồng ý có thời gian sẽ thường xuyên đưa Tang Lê về.

Hiện tại, Quảng Dã cũng chậm rãi buông xuống oán hận trong lòng, lựa chọn hòa giải với Phạm Mạn Chi.

Hơn một tiếng sau, Tang Lê và Quảng Dã trở lại thành phố Tung Hải, Quảng Dã lập tức dẫn Tang Lê lên sân thượng.

Âm thanh rất nhỏ vang lên, từng que pháo hoa được thiêu đốt, giống như từng đóa hoa nhỏ màu vàng, lại giống như ngôi sao nhợt nhạt ở chân trời, khi vung vẩy trên không trung, phảng phất lưu lại từng vết vàng.

Đáy mắt Tang Lê phản chiếu ánh sáng rực rỡ, vung que pháo hoa, vui mừng cười với Quảng Dã: “Giống như hồi em còn nhỏ vậy, đẹp quá.”

Quảng Dã dựa vào lan can sân thượng, nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, đuôi mắt nhếch lên.

Cho cô đốt rất nhiều que cùng lúc, mặc dù bây giờ Tang Lê đã lớn nên cũng không quá yêu thích thứ này, nhưng vẫn chơi cho đỡ ghiền.

Cuối cùng, Quảng Dã đốt thùng pháo hoa lớn, pháo hoa màu vàng rực rỡ nở rộ trong bầu trời đêm hè.

Tang Lê ngửa đầu nhìn pháo hoa, Quảng Dã lại đang nhìn cô: “Thích không?”

Cô tựa vào người anh, cười: “Thích, pháo hoa đêm hè thật đẹp.”

“Em thích, vậy sau này chúng ta thường xuyên đốt.”

Tang Lê nghiêng người ôm lấy anh, mỉm cười lẩm bẩm: “Quảng Dã, sao anh lại tốt với em như vậy…”

Lòng bàn tay anh giữ chặt eo của cô, ôm chặt lấy cô: “Anh không tốt với vợ của anh chẳng lẽ còn đối tốt với người khác?”

Cô cong mày: “Quảng Dã, anh thích em như vậy, cả đời này sẽ rơi vào tay em trốn không thoát được, anh có khó chịu không? Nếu lúc trước em không về nước thì anh phải làm sao?”

Anh lười biếng nói: “Vậy ngày nào đó anh uống say sẽ ra nước ngoài trói em về, cột lại bên cạnh anh.”

Tang Lê không khỏi nở nụ cười: “Anh dùng bạo lực cướp đoạt…”

“Chẳng lẽ em không vui?”

Tang Lê khiễng chân hôn anh, đôi mắt hạnh cong lên, như ngân hà sáng chói: “Vui chứ, vô cùng vui.”

Cả đời này, cô cũng nguyện ý ở lại bên cạnh anh.

Trở về Hồ Châu một chuyến, Vân Lăng cũng bước vào mùa hè nóng nực.

Tháng bảy, kết quả cuộc thi múa quốc tế Tang Lê tham gia được công bố, với tác phẩm múa dân tộc “Thanh Ti” do cá nhân cô tự biên soạn đầu năm nay, cô đã giành được giải thưởng sáng tạo xuất sắc nhất của cuộc thi, một lần nữa đưa danh tiếng của cô lên đỉnh cao trong và ngoài nước.

Khi sáng tác vũ khúc cá nhân “Thanh Ti” này, Tang Lê và Quảng Dã đi qua một số khu vực dân tộc thiểu số trong nước, tìm hiểu về vũ đạo của người dân tộc địa phương, nhận được rất nhiều gợi ý, đồng thời tiến hành kết hợp với phong cách của cô.

Về phương diện biên soạn, cô và mấy nghệ sĩ cùng thiết kế, có chút dụng tâm, hơn nữa đặc biệt nhất là cô mời Lữ Nguyệt làm người biểu diễn cho “Thanh Ti”.

Lữ Nguyệt rất có thiên phú về phương diện âm nhạc, cũng am hiểu làn điệu cổ xưa, Tang Lê biết Lữ Nguyệt có một tiếc nuối lớn chính là không thể làm ca sĩ, cho nên trong một tác phẩm quan trọng như vậy, cô muốn mời Lữ Nguyệt đến biểu diễn, coi như là giúp cô ấy thực hiện một chút tâm nguyện.

Sau khi Lữ Nguyệt biết được, lúc đầu còn ngại không dám đồng ý, sợ mình hát không tốt làm hỏng vũ khúc, nhưng Tang Lê cổ vũ cô ấy rất lâu, thật ra cô không chú trọng trình độ ca sĩ nhất, mà là một tác phẩm như vậy nếu như có thể có bạn tốt tham gia, sẽ càng thêm có ý nghĩa.

Cuối cùng Lữ Nguyệt cũng ôm tâm trạng không muốn phụ lòng Tang Lê đồng ý, dưới sự hướng dẫn của giáo viên âm nhạc, hiệu quả buổi biểu diễn của cô tốt ngoài dự đoán, Lữ Nguyệt cũng rất vui mừng.

Sau khi “Thanh Ti” đoạt giải, Tang Lê được mời đi biểu diễn nhiều hơn, Trừng Vũ cũng nổi tiếng. Cùng lúc đó ở bên Quảng Dã, công trình giai đoạn hai của Vân Chiêm ở núi Sam Cẩm thuận lợi hoàn thành, công trình du lịch nghỉ dưỡng núi Hoài Đường mà Quảng Dã vẫn luôn quy hoạch trước đó cũng chính thức khánh thành vào tháng sau. 

Bản thiết kế hoành tráng mà Quảng Dã phác họa tại núi Hoài Đường dự kiến sẽ được thực hiện trong vòng năm năm tới, đến lúc đó núi Hoài Đường rực rỡ hẳn lên, kinh tế cũng sẽ được phát triển mạnh mẽ.

Cuối tháng bảy, Quảng Dã và Tang Lê bay đến Đài Thông thăm Liên Vũ Châu, thôn dân trong núi đều biết Quảng Dã xây dựng thôn vì Tang Lê, thấy Quảng Dã thì nhao nhao tới tặng quà, nhưng Quảng Dã không nhận chút nào, anh nói cuộc sống của mọi người rất không dễ dàng, chỉ cần có thể giúp họ sống những ngày tốt đẹp là được rồi, các thôn dân cảm động, tràn đầy khen ngợi Quảng Dã.

Tang Lê và Quảng Dã ở trong núi vài ngày, có một ngày Tang Lê nhận được điện thoại, sau đó cùng Quảng Dã ra ngoài, ngay lập tức thấy được Từ Hiểu và Trương Tinh trở về.

Từ Hiểu và Tang Lê nhìn nhau, cô ấy lập tức chạy về phía cô, ôm lấy cô, chóp mũi cay cay, cười vui vẻ: “Điềm Điềm, tớ rất nhớ cậu.

Hai người ôm nhau một lúc lâu, Tang Lê lau nước mắt trên mặt Từ Hiểu, vui vẻ mỉm cười: “Trở về là tốt rồi, tớ vẫn luôn chờ cậu.”

Trương Tinh cũng đi lên phía trước, hai bên chào hỏi, Tang Lê nhìn hai người bọn họ, cười: “Hiện tại đều ổn hết cả chứ?”

Từ Hiểu đối diện với ánh mắt tràn đầy tình yêu của Trương Tinh, gật đầu cười: “Ừ, đều ổn cả, sang năm tớ và Trương Tinh cũng chuẩn bị đăng ký kết hôn.

Năm ngoái khi Từ Hiểu và Tang Lê gọi điện thoại, Từ Hiểu đang rối rắm rốt cuộc là kiên trì đi tiếp với Trương Tinh, hay là lựa chọn phú nhị đại theo đuổi cô ấy, sau đó Trương Tinh biết suy nghĩ của cô ấy, rất đau khổ chủ động đưa ra lời chia tay, sau khi chia tay, phú nhị đại tỏ tình Từ Hiểu, nhưng Từ Hiểu lại không đồng ý, cô ấy phát hiện trong lòng mình rất khó chịu, bởi vì nhiều năm qua đi như vậy, tình cảm của cô ấy và Trương Tinh đã rất sâu đậm.

Sau đó không bao lâu, không biết là do ông trời sắp đặt hay là trừng phạt cô ấy, Từ Hiểu bất ngờ phát hiện mình bị ung thư hạch ác tính giai đoạn đầu, sau khi biết cô ấy bị bệnh, phú nhị đại quyết định cắt đứt liên lạc với cô ấy, quay đầu chạy nhanh hơn bất cứ ai, nhưng mà khi chuyện này truyền tới bên tai Trương Tinh, Trương Tinh lại bất chấp tất cả chạy tới bệnh viện chăm sóc cô ấy, an ủi cô ấy, ở bên cạnh cô ấy.

Khoảng thời gian đó, Tang Lê và Quảng Dã cũng có tới thăm Từ Hiểu, cũng khuyên và an ủi cô ấy rất nhiều, Từ Hiểu trải qua chuyện này cũng hoàn toàn tỉnh ngộ lại, một người đàn ông có tiền nhưng nếu như không yêu cô ấy, tất cả đều hoàn toàn vô ích, hoạn nạn mới thấy chân tình, cuối cùng Từ Hiểu hiểu được mình đã ngu xuẩn bao nhiêu, suýt chút nữa vì một tên cặn bã mà mất đi người đàn ông tốt như vậy.

Từ Hiểu xin lỗi Trương Tinh, cầu xin anh ấy tha thứ, Trương Tinh cũng vẫn rất yêu cô ấy, sau khi hai người tái hợp lại, quyết định từ nay về sau cùng nhau vì tương lai mà dốc sức làm việc, không bao giờ lung lay nữa.

Bệnh của Từ Hiểu vì phát hiện và trị liệu sớm nên mấy tháng sau đã khỏi hẳn, lần này trước khi công trình núi Hoài Đường bắt đầu, Quảng Dã và Tang Lê thương lượng xong, muốn giúp Từ Hiểu và Trương Tinh một phen, hai người đã mời bọn họ về quê giúp thôn phát triển, đãi ngộ và công việc tương lai đều rất tốt, hai người cảm kích đồng ý, quyết định dắt tay nhau trở về.

Hôm giờ đã đi qua khoảng thời gian gập ghềnh, phía trước mọi người là một mảng ánh sáng.

Buổi tối bốn người cùng nhau nướng thịt trong sân nhà, Từ Hiểu nhìn Quảng Dã chăm sóc Tang Lê đủ kiểu, cô ấy nói với Tang Lê: “Quảng Dã thật sự yêu cậu mười năm như một, sau khi kết hôn hai người vẫn ngọt ngào như vậy.”

Tang Lê cười: “Sau này cậu và Trương Tinh cũng sẽ như vậy”

Từ Hiểu ngửa đầu nhìn về phía các ngôi sao trên trời, cười: “Đúng vậy, Người ấy sẽ giống như cầu vồng, gặp rồi mới biết có tồn tại.”

Trong cuộc đời muôn hình muôn vẻ người đến người đi, gặp nhau lại kề sát vai, muốn nắm bắt những thứ tốt đẹp kia, không đơn giản gặp được, càng phải hiểu được quý trọng.

Một ngày trước khi Tang Lê và Quảng Dã trở về Vân Lăng, Tang Lê và Quảng Dã đã đi tảo mộ mẹ Tang Tĩnh.

Quảng Dã nói, bây giờ anh cưới cô, cũng nên lấy thân phận con rể đi thăm mẹ vợ.

Tang Lê kể rất nhiều chuyện xưa khi còn bé cùng mẹ cho Quảng Dã, đáy lòng cô nhung nhớ: “Nếu mẹ còn ở đây thì tốt rồi, mẹ có thể nhìn thấy hôn lễ của chúng ta.”

Quảng Dã ôm lấy cô, dịu dàng an ủi: “Anh tin mẹ ở trên trời nhất định cũng có thể nhìn thấy”

Quảng Dã phủi bụi cỏ dại trên bia mộ, đặt hoa tươi lên, nhìn về phía bia mộ: “Mẹ, con hứa sau này nhất định sẽ chăm sóc Lê Lê thật tốt, cũng sẽ hiếu thuận với bà ngoại, sau này con sẽ ở bên cạnh Tang Lê thật tốt, để mẹ yên tâm.

Tang Lê giữ chặt tay anh, mỉm cười: “Em tin mẹ chắc chắn rất yên tâm về anh.”

Cô cũng tin, cô có thể ở bên Quảng Dã cả đời, chắc chắn cũng là tâm nguyện của mẹ.

Từ Đài Thông trở về, hôn lễ của hai người cũng đang được đẩy nhanh hơn.

Lễ phục váy cưới, chụp ảnh cưới, phát thiệp mời, sắp xếp đoàn phù dâu phù rể, và bố trí sân hôn lễ, thiết bị âm thanh, MC, đoàn xe, camera vân vân, đủ loại công việc rườm rà đều đang chuẩn bị đâu vào đấy. 

Thời gian trôi nhanh trong sự bận rộn.

Trong nháy mắt, đã từ tháng bảy đến cuối tháng chín.

Cuối cùng hai người chào đón hôn lễ.

Địa điểm hôn lễ lần này của bọn họ được đặt trên một hòn đảo nhỏ phong cảnh hấp dẫn, từ đầu năm nay trên đảo đã bắt đầu tu sửa lại cho hôn lễ, cuối tháng chín, nhà họ Quảng đã bao trọn hải đảo, trước hôn lễ một tuần, Tang Lê và Quảng Dã đã bay đến hải đảo chuẩn bị.

Thời gian tới gần, càng ngày càng nhiều khách khứa được đón tới, hải đảo nhiệt đới bốn mùa thường xanh, bốn phía biển vây quanh, phong cảnh kiều diễm, mọi người bước lên đảo, giống như bị trời xanh bao phủ, nước biển trong suốt, bãi cát trắng nõn mịn màng, giống như tiên cảnh nhân gian.

Lần này khách khứa được mời tới rất nhiều, ngoại trừ họ hàng của bậc ba mẹ, Tang Lê và Quảng Dã cũng mời rất nhiều giáo viên trung học, toàn bộ đều xóa bỏ nghi thức.

Trước đó sau khi Quảng Dã công bố tin tức đăng ký kết hôn với Tang Lê, ngay trong nhóm bạn học lại gây chấn động, đây là đôi thứ hai của lớp 12A8 kết hôn, từ năm đó Quảng Dã công bố quan hệ yêu đương với Tang Lê trong buổi lễ tốt nghiệp, rồi về sau hai người chia tay, rồi đến bây giờ tái hợp kết hôn, mọi người nhìn lại một đường, không khỏi thán phục duyên phận sâu đậm của bọn họ, hôm nay cũng nguyện ý đến đây chứng kiến thời khắc tốt đẹp này.

Ngày hôn lễ, hải đảo trời trong không mây, ngày ấm gió êm.

Biên giới biển và bầu trời mờ ảo, chồng chất dần dần biến thành màu xanh thẳm, gió biển dịu dàng, nước biển trong suốt, trên màn lụa bồng bềnh đài nước trong suốt dựng bên bờ biển, chuông gió nhẹ nhàng, ngàn vạn đóa hoa hồng trắng trải dài, như nổi trên mặt nước, giống như trong tranh thế giới lưu ly mộng ảo.

Dưới bầu trời xanh, hôn lễ bắt đầu, đón nhận tiếng vỗ tay của khách khứa và cánh hoa rơi đầy trời, Tang Lê xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Trên người cô mặc váy cưới đuôi dài màu trắng, ngân hà rộng lớn lạc sang làn váy, từng đóa hoa lê nở rộ do tự tay công nhân thêu trên làn váy, kim cương dưới ánh mặt trời chiếu rọi lóe ra ánh sáng nhỏ vụn, như ngã vào ngân hà.

Sợi mỏng trong suốt, nếp uốn huyền ảo chồng chất như mây, da thịt Tang Lê đẹp như tuyết, dáng người yểu điệu, khăn trùm đầu che khuôn mặt mờ ảo vô cùng xinh đẹp.

Ánh mặt trời chiếu lên người cô, dường như đều đi chậm lại.

Tang Lê xuất hiện nhất thời khiến cho toàn hội trường chấn động náo nhiệt, cô mỉm cười nhìn về phía Quảng Dã, ánh mắt của người đàn ông mặc âu phục giày da gắt gao khóa ở trên người cô, tuy đã cùng cô thử váy cưới, nhưng giờ phút này nhìn thấy, lần thứ hai bị chấn động, tim đập thình thịch.

Cô gái mình yêu vì mình mà mặc lên chiếc váy cưới, đẹp đến mức khiến anh không thể tưởng tượng được.

Quảng Dã từng bước đi về phía cô, cuối cùng Tang Lê kéo anh đi lên phía trước.

Người dẫn chương trình chứng hôn, tuyên thệ với nhau, trao đổi nhẫn, trời xanh biển rộng cùng rất nhiều khách mời chứng kiến tình yêu của hai người.

Phần cuối cùng là cô dâu và chú rể đọc diễn văn cho đối phương, ánh mắt Tang Lê đảo qua rất nhiều bạn bè dưới đài, còn có Liên Vũ Châu, Phạm Mạn Chi, Tống Thịnh Lan Quảng Minh Huy và các trưởng bối khác, ánh mắt cuối cùng rơi về phía Quảng Dã đứng ở trước mặt, đè xuống chua xót đã thoát ra khỏi đuôi mắt, cong môi đỏ mọng lên, vài giây sau lên tiếng: “Quảng Dã, tối hôm qua em luôn suy nghĩ hôm nay phải nói gì với anh, nhưng không biết vì sao, lúc em đang suy nghĩ, vẫn luôn nhớ tới quá khứ của chúng ta, anh còn nhớ đêm đầu tiên chúng ta gặp nhau không, anh làm em sợ tới mức rơi xuống bể bơi, không nghiêm túc tự giới thiệu ‘Chào cậu, tôi tên Quảng Dã, rất vui được biết cậu, mong cậu chiếu cố nhiều hơn, lúc ấy những suy nghĩ trong đầu em chính là trên thế giới này tại sao có thể có nam sinh thối tha khiến người ta chán ghét như vậy”

Ánh mắt Quảng Dã hiện lên ý cười, Tang Lê cười nói tiếp: “Lúc ấy, em cực kỳ ghét anh, muốn cách anh càng xa càng tốt, nhưng em chưa từng nghĩ tới hai chữ ‘Quảng Dã sẽ ràng buộc em sâu nhất, chiếm giữ thế giới của em nhiều nhất, em không nghĩ tới sau này còn có một ngày, chúng ta sẽ cùng nhau đứng ở chỗ này.”

“Quảng Dã, thế giới này có bảy tỷ người, cả đời mỗi người chúng ta có thể gặp được rất ít người, nhưng em không cần đi khắp thế giới này gặp qua ngàn vạn người, khi em gặp được anh, em đã tin tưởng anh chính là số mệnh đã định trước.”

Đáy mắt Tang Lê hơi nóng, chăm chú nhìn anh: “Đã từng ở trên sân thượng, anh chính thức tỏ tình với em, anh nói, anh thích em, vô cùng nghiêm túc và chắc chắn.”

“Quảng Dã, em cũng muốn nói cho anh biết... Em yêu anh, vô cùng nghiêm túc và chắc chắn.”

Phía dưới nhớ tới tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Quảng Dã nắm chặt tay Tang Lê, nhìn về phía cô, đáy mắt tình yêu cuồn cuộn, đợi tiếng vỗ tay dừng lại, anh mỉm cười mở miệng: “Nếu không phải còn phải nói chuyện, anh rất muốn hôn em ngay bây giờ.”

Tang Lê nín khóc mỉm cười, Quảng Dã đối diện với cô cô: “Tang Lê, ngày trước anh tỏ tình với em, anh cũng không nghĩ tới có một ngày anh sẽ yêu em như vậy, ngay từ đầu chỉ là thích, muốn ở bên em, càng về sau càng thích, trong mắt anh chỉ có thể nhìn thấy em, chỉ có thể rung động với em, càng về sau, anh phát hiện mình đã không còn hứng thú muốn tìm hiểu những người khác, cả đời này anh chỉ muốn đi tiếp với em. Rất nhiều lời anh đã nói, em cũng biết, nhưng hôm nay ở đây anh vẫn muốn nói, có thể cưới được em, là may mắn lớn nhất của Quảng Dã anh

Quảng Dã nhìn Tang Lê vành mắt đỏ ửng, đôi mắt đen dịu dàng lưu luyến: “Anh nhớ rõ mấy tháng trước em hỏi anh, nếu như em không về nước anh sẽ làm gì, sau đó anh nghiêm túc nghĩ, anh đã nghĩ, hôm nay chúng ta có thể sẽ không tổ chức hôn lễ ở chỗ này, nhưng cho dù em không trở về, cuối cùng có một ngày, anh vẫn không kiềm chế được bản thân ra nước ngoài tìm em, anh sẽ cố gắng nghĩ biện pháp tạo cơ hội gặp lại em, giả vờ không thèm để ý, lại lén lút tới gần em.”

Quảng Dã nở nụ cười: “Lúc đó anh có thể chưa biết chân tướng năm đó, lý trí của anh sẽ cười nhạo anh giống như một tên hề, nhiều năm như vậy vẫn không quên được em, nhưng anh biết, chỉ cần em còn nguyện ý quay đầu lại nhìn anh một cái, anh vẫn sẽ không có tiền đồ đi về phía em, không khống chế được. Anh thừa nhận, anh chính là yêu em như vậy.”

Quảng Dã thong thả vén khăn trùm đầu trắng noãn của cô lên, cụp mắt nhìn cô, thấp giọng mở miệng, đôi mắt đen nóng bừng: “Lúc trước em hỏi anh, cả đời này đã thua trong tay em, vậy anh có khó chịu không.”

Anh giơ tay giữ chặt gáy cô, nụ hôn dịu dàng như nước rơi xuống.

Thời gian như dừng lại, chỉ còn lại gió nhẹ nhàng thổi, ánh nắng tươi sáng rơi xuống, trong thế giới chỉ còn lại bọn họ.

Cuối cùng, nụ hôn kết thúc, Quảng Dã nóng bỏng nhìn chăm chú vào đôi mắt gần trong gang tấc của Tang Lê, khàn khàn dịu dàng mở miệng: “Câu trả lời của anh là... “Cam tâm tình nguyện, cô dâu của anh!”
Bình Luận (0)
Comment