Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 159

Lời nói như dò hỏi của Quảng Dã rơi vào bên tai, nhưng thật ra đã bắt đầu giở trò xấu, hai gò má cô như bị lửa đốt, đôi mắt gợn sóng như nước mùa thu.

Cô bám chặt lấy bờ vai rộng lớn của anh, bị anh hôn đến cảm giác không khí ngày càng loãng, đôi môi đỏ mọng phát ra những tiếng nỉ non nhẹ nhàng: "Không được..."

“Tại sao không được?”

Cô từng bước bị bao vây, mơ hồ đẩy không ra cũng không nỡ đẩy ra, giọng mềm mại: "Ngày mai sẽ, không đi đường được..."

“Tại sao không đi được?” Anh cắn nhẹ lỗ tai cô, xấu xa nói nhỏ: "Nếu đi không nổi, anh sẽ nói cho họ biết em bị chồng làm cho chân đau, được không?"

“Không được…”

“Chẳng lẽ anh nói không phải sự thật?”

Sao đêm nay người này xấu xa vậy...

Người đàn ông trêu chọc cô khiến mặt cô ửng hồng, cô kêu anh không được làm loạn nữa, anh cố ý dừng lại, cô gái nhỏ đâu phải đối thủ của anh, sau một lúc lâu không khỏi mềm nhũn đòi hỏi anh, chủ động hôn anh: "Rất thích chồng..."

Dáng vẻ như này của cô chưa bao giờ lộ ra trước mặt người ngoài, chỉ riêng mình anh mới có thể nhìn thấy, yết hầu Quảng Dã lên xuống, giam cầm cô trong lòng càng chặt hơn: “Bắt đầu làm nũng nữa à?”

Cô ôm lấy anh, đôi mắt Quảng Dã sâu dần, từng chút hôn xuống, giọng khàn khàn: “Cục cưng làm nũng sao đáng yêu vậy chứ.”

Những lời âu yếm Quảng Dã nói bên tai, Tang Lê hoài nghi anh vẫn còn hơi say, nếu không sao có thể nói trắng ra như vậy...

Ngày thường, tính cách của Quảng Dã mạnh mẽ đường hoàng, nói chuyện rất lạnh lùng, còn thường nói một đằng nghĩ một nẻo, nhưng ở trước mặt Tang Lê lại hoàn toàn khác, hơn nữa ở một số trường hợp, anh hoàn toàn bị cô thu phục nên không đắn đo, không keo kiệt thể hiện tình cảm với tình yêu.

Hai má Tang Lê như đào, chỉ nghe thấy câu nói dịu dàng cuối cùng của Quảng Dã: “Anh yêu em.”

Trái tim cô rung động, Quảng Dã kéo chăn màu đỏ thẫm, hoàn toàn kéo cô vào ảo cảnh anh tạo ra.

Ánh trăng sáng ngời, cùng với gió đêm bên bờ biển nhẹ nhàng thổi vào, rèm mạ vàng đỏ thẫm lay động, trong căn phòng màu sắc quyến rũ.

-

Nến đỏ sáng cả đêm.

Tang Lê và Quảng Dã như dây leo quấn lấy nhau, mỗi một phút mỗi một giây, thời gian giống như điên đảo mất trọng lượng, Quảng Dã dùng dịu dàng và tình yêu xoa nát nếp nhăn nhỏ trong lòng cô, khiến cô hoàn toàn chỉ thuộc về anh.

Sau đó, ánh trăng lặn xuống, chân trời sáng lên màu trắng bụng cá.

Mặt trời mọc, ánh nắng mờ nhạt chiếu trên mặt biển mênh mông vô bờ, ánh vàng rực rỡ.

Tang Lê được đánh thức trong lòng Quảng Dã.

Cô như mèo con duỗi lưng, mở mắt ra, đối diện với đôi mắt đen lưu luyến của người đàn ông, anh nhếch môi: “Ngày đầu sau tân hôn, chào buổi sáng bà Quảng.”

Tang Lê cong môi, tựa vào vai anh lẩm bẩm: "Chào buổi sáng…”

“Trên người em có chỗ nào không thoải mái không?”

Cô duỗi lưng một cái, cảm giác cả người giống như là bị đánh tan rồi tổ chức lại, không muốn dùng sức: "Mệt đến nỗi không bò dậy nổi..."

Anh bật cười: “Tối hôm qua chỉ làm một lần, có cần phải như vậy không?”

Tối hôm qua tuy rằng nói đùa muốn giày vò cô đến sáng, nhưng biết Tang Lê làm cô dâu mệt mỏi một ngày, hôm nay còn phải dậy sớm, cuối cùng anh vẫn giữ chút thời gian, không muốn để cho cô quá mệt mỏi.

Tang Lê nhớ tới hình ảnh người đàn ông trong đêm tân hôn tối qua, trái tim như bọc ngọt ngào, nói thầm bên tai anh: “Tuy rằng chỉ có một lần, nhưng chồng em quá lợi hại, cho nên vẫn rất mệt.”

Quảng Dã bật cười: “Biết bây giờ anh không có thời gian chỉnh em nên bắt đầu ghẹo anh đúng không?”

Tang Lê cười: “Đừng quậy nữa, bọn mình phải dậy thôi…”

Anh không tha quấn lấy cô trong chốc lát, xém nữa không dập được lửa, cuối cùng đè xuống xúc động, ôm cô đi đánh răng rửa mặt.

Sáng sớm hai người kính trà sáng cho cha mẹ hai bên, đây là tập tục của Trung Quốc, bên phía Tang Lê không có ba mẹ nên Liên Vũ Châu thay, trưởng bối hai bên tặng bao lì xì cho hai người, ân cần dạy bọn họ làm thế nào xây dựng gia đình hạnh phúc, giúp đỡ lẫn nhau vượt qua những ngày hôn nhân tốt đẹp, thể hiện sự quan tâm và chúc phúc của trưởng bối đối với bọn nhỏ.

Sau đó khách khứa có thể tiếp tục du ngoạn ngắm cảnh trên đảo, tự do vui chơi, ngày hôm sau là tiệc tối phong cách Trung Quốc, ngoài ra còn có tiệc sáng tiệc trà tiếp khách, nhà họ Quảng chiêu đãi cực kỳ chu đáo thỏa đáng.

Trải qua mấy ngày nay, mọi người càng thấy rõ được sự cưng chiều Quảng Dã dành cho Tang Lê với sự ngọt ngào giữa bọn họ, dung mạo hai người xứng đôi không nói, tình cảm cũng rất sâu đậm, tình yêu này khiến người ta cực kỳ hâm mộ.

Hôn lễ kết thúc tốt đẹp, mọi người rời khỏi đảo, một tháng sau, theo tập tục Tang Lê và Quảng Dã phải tổ chức tiệc cưới ở quê nhà Tang Lê, chủ yếu là mở tiệc chiêu đãi thân thích bên Tang Lê.

Hôn lễ kết thúc, cuối tháng 11, Tang Lê và Quảng Dã đều tự thu xếp công việc, ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, hai người đi qua vài quốc gia, thế giới hai người không có người ngoài quấy rầy tuy rằng chỉ có hai tuần ngắn ngủi, nhưng ngọt ngào trong đó không cần phải nói.

Quảng Dã nói, sau này hàng năm anh đều sẽ dẫn cô đi du lịch, cùng nhau ngắm núi ngắm biển ngắm hoa đạp tuyết, dần ngắm hết sự phồn hoa của thế gian, dù sao bây giờ thời gian của bọn họ đều dùng hết cho quãng đời còn lại, tính ra cũng đủ vì tương lai còn dài.

Tuần trăng mật qua đi, hai bên bắt đầu lao vào sự nghiệp của mình.

Tang Lê vừa là vũ công trưởng, vừa là bà chủ phòng làm việc, mà dưới Quảng Dã có mấy trăm nhân viên, quản lý công ty quy mô khổng lồ, hai người đều có một điểm rất nguyên tắc là, mặc kệ muốn dính lấy đối phương nhiều như thế nào, nhưng tuyệt đối  không ảnh hưởng đến công việc bình thường.

Năm mới bắt đầu, kỳ nghỉ tháng giêng tết Nguyên Đán, Trừng Vũ và đoàn múa thành phố Lư Gia có hợp tác, tại đó hợp tác tổ chức một buổi biểu diễn thương mại, trước khi biểu diễn thương mại, nửa tháng sau các thành viên đoàn múa phải đến thành phố Lư Gia tập luyện, có nghĩa là vợ chồng nhỏ phải xa nhau.

Tang Lê thường xuyên phải đi các nơi trong và ngoài nước biểu diễn, Quảng Dã cũng thường xuyên phải đi công tác bàn chuyện làm ăn, hai người thỉnh thoảng ở nơi đất khách đã trở thành chuyện thường như cơm bữa, có điều cho dù đã kết hôn một thời gian dài, mỗi lần tách ra vẫn cảm thấy không nỡ.

Buổi tối trước khi xuất phát, đương nhiên Tang Lê bị Quảng Dã đòi hỏi mấy lần, sáng sớm hôm sau, anh thức dậy tự mình đưa cô ra sân bay, xuống xe lấy hành lý xong, xung quanh bãi đỗ xe không có xe đi qua, Quảng Dã ôm cô vào lòng, vẫn nỉ non quấn lấy cô đòi hôn giống như buổi sáng hôm mới quay lại với nhau cô phải đi Luân Đôn, tràn đầy tình cảm nồng nàn.

Nụ hôn kết thúc, anh nhìn cô, thấp giọng nói: “Ngày đầu năm mới anh sẽ đến tìm em.”

“Ừ.”

“Đến nơi thì nhắn cho anh.”

Người này không nỡ xa cô như vậy sao...

Tang Lê cười rạng rỡ: “Anh cứ vậy thì em cũng không nỡ đi.”

Cô kiễng mũi chân hôn lên môi anh, sau đó trốn ra khỏi lòng anh, xách hành lý đi về phía trước: “Đi đây, bye bye.”

Vừa nói không nỡ mà quay đầu đã chạy nhanh như tên trộm.

Anh bất đắc dĩ bật cười.

Sau khi Tang Lê đến thành phố Lư Gia, cô chuyên tâm chuẩn bị cho buổi biểu diễn thương mại, tần suất liên lạc với Quảng Dã cũng ít dần.

Thường xuyên nửa ngày cũng không gửi được hai câu tin nhắn, Quảng Dã cũng hiểu, anh biết cô bận rộn nên không thường xuyên quấy rầy.

Nhưng hiểu thì hiểu, nhớ cô thì cũng thật sự rất nhớ cô.

Có một buổi tối, Tang Lê ăn cơm tối xong, cô bớt chút thời gian gọi cho Quảng Dã, hỏi anh đang làm gì, người đàn ông bên kia đang ngồi trên sô pha trong nhà Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương, trêu cậu nhóc nằm bên cạnh đang phun bong bóng, vẻ mặt lười biếng: “Đang trêu con nít.”

“Trêu con nít?”

“Trong nhà chúng ta không có, chỉ có thể trêu nhà khác.”

Tang Lê hiểu ra: “Anh đang ở nhà Niệm Niệm với Bác Dương à?”

Anh đáp phải, nói Nhiếp Văn và Giản Thư Nhiên cũng ở đây, anh ngước mắt nhìn hai người đối diện đút hoa quả cho nhau, rồi nhìn Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương đang cùng nấu ăn nói đùa trong bếp, sắc mặt đen kịt: “Hai đôi này đã show ân ái trước mặt anh hơn cả tiếng rồi.”

Nhiếp Văn nghe vậy, cà lơ phất phơ cười ôm Giản Thư Nhiên: “Bình thường đều là cậu đắc ý show ân ái ở trước mặt chúng tôi, hôm nay Tang Lê không có ở đây, tôi không tranh thủ khoe khoang trước mặt cậu sao mà được?”

Nhiếp Văn cười nói: "Tang Lê, cậu không biết bộ dạng nhớ nhung thành bệnh của A Dã với cậu đâu, cảm giác cậu không ở đây, cậu ấy sắp chết luôn rồi.”

Tang Lê không khỏi bật cười: “Có cần khoa trương như vậy không?”

Trương Bác Dương bước ra khỏi phòng bếp, cũng nói: "Tang Lê, cậu không ở nhà, tối nay A Dã cũng không... không muốn về nhà, nhất định phải tới nhà chúng tớ thăm Đậu Đậu."

Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm sinh một đứa con trai, biệt danh là Đậu Đậu, hiện giờ Tang Lê và Quảng Dã là ba mẹ nuôi của cậu bé.

Tang Lê nghe người đàn ông bên kia điện thoại không nói chuyện, cũng không biết có phải ngầm thừa nhận hay không, cô cười nói: “Hai cậu đừng đắc ý, ngày mai Quảng Dã có thể tới tìm tớ, đến lúc đó bọn tớ có thể show ân ái rồi.”

Cuối cùng Quảng Dã đi ra ban công, gọi riêng với Tang Lê, Tang Lê mềm giọng làm nũng với anh: “Quảng Dã, anh có nhớ em không? Em rất nhớ anh.”

“Không cảm giác được, anh chỉ cảm giác em đã quên mất còn có một người chồng này.”

Tang Lê bị anh chọc cười: “Sao có thể, chồng em tốt như vậy, lúc nào em cũng nhớ.”

Cô dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành anh, khóe môi Quảng Dã cong lên: “Đừng nói nhiều như vậy, em nghĩ xem tối mai em nên bồi thường anh như thế nào đi, thiếu nửa tháng rồi.”

Hai má cô đỏ lên: “Lúc đó anh đã nói sẽ tạm tha cho em…”

Cổ họng anh phát một tiếng cười lười biếng: "Không biết à, đàn ông ở trên giường không thể tin.”

Tang Lê xấu hổ lẩm bẩm: “Không được không được, em phải đi tập luyện…”

“Trốn được mùng một, trốn không thoát mười lăm.” Anh thản nhiên nói.

Cô xấu hổ nói tối khác nói chuyện, đã cúp máy.

Người này quá xấu xa…

Nhưng nghĩ đến ngày mai có thể gặp anh, đáy lòng cô dâng lên vui mừng chờ mong, lúc này một người đàn ông đi tới, dịu dàng cười với cô: “Tang Lê, chúng ta tiếp tục tập luyện đi.”

“Được.”

Cô khóa màn hình điện thoại, đi lên sân khấu với anh ta, người đàn ông này tên là Loan Phi Trầm, là thành viên của vũ đoàn thành phố Lư Gia, anh ta rũ mắt nhìn cô, tùy ý cười hỏi: “Vừa rồi cô gọi cho ai vậy, tôi thấy cô cười rất vui vẻ.”

Tang Lê hơi ngẩn ra, môi khẽ cong: “Cùng chồng tôi.”

Ánh mắt Loan Phi Trầm đảo qua chiếc nhẫn đeo trên tay cô, cụp mắt mỉm cười trêu chọc: “Xem ra tình cảm giữa cô và chồng mình rất tốt, mấy ngày nay anh ta đều ở Vân Lăng không tới tìm cô sao?”

"Công ty anh ấy rất bận, ngày mai sẽ đến."

“Như vậy à…”

Trở lại sân khấu, hai người đều tự tổ chức thành viên, tiếp tục tập luyện.

Loan Phi Trầm là một nam vũ công có chút danh tiếng trong vũ đoàn thành phố, lần này Trừng Vũ và bọn họ có hợp tác một đoạn, cho nên Tang Lê và anh ta có một ít tiếp xúc tứ chi đơn giản, có điều trong vũ đạo đều rất bình thường, cũng giống như công việc.

Buổi tối hai bên tập luyện thêm ba tiếng, vũ đạo biểu hiện ngày càng hiệu quả, tập luyện kết thúc mọi người có thể trở về, Tang Lê thay quần áo, đi thu dọn balo, Loan Phi Trầm tiến đến: “Tang Lê, tối nay có rảnh không? Có muốn cùng đi ăn khuya không?”

Anh ta mời cô dưới danh nghĩa cá nhân.

Tang Lê khẽ lắc đầu, giữ khoảng cách từ chối: “Tôi không ăn đâu, muốn về khách sạn nghỉ ngơi sớm chút.”

“Không sao, bây giờ còn sớm.”

Lúc này Quý Hoài đi tới: “Tang Lê, chúng ta đi thôi.”

Tang Lê khéo léo từ chối, nói lời tạm biệt Loan Phi Trầm, đối phương đành phải cười nói mai gặp.

Hai người đi ra ngoài, Quý Hoài cười khẽ: “Đêm hôm khuya khoắt còn hẹn cậu ăn khuya? Không biết cậu đã kết hôn rồi à? Anh ta có tâm tư gì đây?”

Tang Lê cúi đầu nhắn tin cho Quảng Dã: “Không biết, tôi cũng chẳng để ý.”

“Anh ta rõ ràng không thể so với tổng giám đốc Quảng, đặt cạnh nhau, bị tổng giám đốc Quảng hạ đo ván ngay lập tức.”

Tang Lê bị chọc cười.

Đương nhiên Quảng Dã của cô không ai sánh được.

Trở về khách sạn, Tang Lê và Quảng Dã nấu cháo điện thoại một lúc, anh sợ cô mệt, bảo cô nhanh chóng đi nghỉ ngơi: “Dù sao ngày mai cũng có thể gặp nhau rồi.”

Tang Lê ngáp một cái, mặt nửa chôn vào gối, cô hừ hừ: “Quảng Dã, ngày mai gặp mặt, em nhất định phải cho anh một cái ôm thật chặt.”

“Được, anh chờ.”

-

Một đêm trôi qua, ngày hôm sau là ngày đầu tiên của năm mới, hơn tám giờ sáng, mọi người tập trung ở phòng tập luyện của rạp hát.

Diễn tập hai lần, thời gian cũng dần từ sáng sớm đến tối.

Màn đêm buông xuống, đèn hoa thắp lên, buổi tối cách buổi biểu diễn còn một giờ, Tang Lê nhận được tin nhắn Quảng Dã gửi tới: [Cho anh địa chỉ, anh đến Lư Gia rồi.]

Tang Lê phát vị trí và vé điện tử cho anh: [Em đang trang điểm, không thể ra ngoài đón anh, anh đến thì trực tiếp ngồi xuống chỗ đó là được.]

Quảng Dã: [Ừ.]

Tang Lê: [Em cứ nghĩ anh sẽ đến muộn một chút, thấy anh đến thì em yên tâm rồi (khóc.jpg)]

Quảng Dã trả lời tin nhắn: [Đừng căng thẳng, anh ở ngay dưới sân khấu.]

Tang Lê nhắn trả một biểu tượng cảm xúc, nói giờ không thể nói chuyện với anh được nữa.

Đầu bên kia, Quảng Dã ra khỏi trạm xe lửa cao tốc, có người của chi nhánh Vân Chiêm tới đón anh, nửa tiếng sau, anh tới nhà hát lớn eo biển, trợ lý để lại chìa khóa xe cho anh, tin tức Quảng Dã tới truyền tới tai mấy lãnh đạo nhà hát, mấy người đang đứng ở cửa chờ nghênh đón.

Quảng Dã cũng có sản nghiệp ở thành phố Lư Gia, có hợp tác với Cục Văn Hóa địa phương, từng có giao tình với lãnh đạo liên quan.

Quảng Dã bị vây quanh đi vào, lãnh đạo mời anh đi uống trà, nhưng Quảng Dã khéo léo từ chối: “Tối nay vợ tôi biểu diễn ở đây.”

“Vợ ngài sao?”

Quảng Dã báo thân phận Tang Lê, đối phương đột nhiên ngộ ra, không ngờ vũ đoàn trưởng Trừng Vũ lại là vợ của Quảng Dã: "Hôm nay Trừng Vũ và vũ đoàn thành phố chúng tôi có một buổi biểu diễn, tôi đã nói sao ngài Quảng lại đột nhiên đại giá quang lâm, thì ra vợ ngài là cô Tang Lê, cô ấy vô cùng nổi tiếng trong giới vũ đạo, có thể đến biểu diễn chỗ chúng tôi là vinh hạnh của chúng tôi…”

Nhắc tới Tang Lê, Quảng Dã đáp, trên mặt hiện lên ý cười.

Cuối cùng, Quảng Dã bảo bọn họ cứ bận rộn, anh đi trước.

Trong nhà hát ngày càng nhiều khán giả vào sân, Tang Lê ở phía sau sân khấu chuẩn bị, một lúc lâu sau cửa đại sảnh xa xa đi vào một người đàn ông.

Bởi vì chiều cao diện mạo quá mức xuất sắc, giống như hạc giữa bầy gà, Tang Lê nhìn qua một cái đã lập tức thấy được.

Người đàn ông mặc áo gió dài màu xám đen, dáng người lạnh lùng cao ngất, chậm rãi bước xuống bậc thang, bởi vì Tang Lê đứng ở bên cạnh sân khấu, ánh mắt của anh chuẩn xác ở giữa rất nhiều người bắt được cô, chỉ dừng ở trên người cô.

Nhìn thấy Quảng Dã, đôi mắt cô sáng lên, các thành viên Trừng Vũ cũng chú ý tới, phấn khích nói với Tang Lê: “Đó là tổng giám đốc Quảng sao, anh ấy đến xem cậu biểu diễn á???”

“Ừ.”

Tang Lê cười đáp, quần áo của cô được thợ trang điểm sửa sang, không có cách nào đi tìm anh, chỉ có thể nháy mắt với Quảng Dã trước, sau đó người đàn ông ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, ánh mắt nhìn về phía cô.

Lúc này, nhóm người Loan Phi Trầm từ phía sau sân khấu đi ra, trong tay xách theo vài cái hộp, nhìn thấy Tang Lê, lúc này anh ta đi lên phía trước, dịu giọng hỏi: “Tang Lê, tôi thấy tối nay cô không ăn nhiều, có muốn ăn nhanh chút gì không? Tôi có mua đồ lót dạ.”

“Không cần đâu, tôi không đói bụng.”

Loan Phi Trầm định rời đi, anh ta lấy đồ uống trong túi ra, đưa cho cô, dịu dàng cười: "Vậy hay là uống chút đồ uống nhé?"

Khán phòng bên kia, trong tầm nhìn lờ mờ, Quảng Dã vẫn lười biếng ngồi bắt chéo hai chân như cũ, ánh mắt lẳng lặng rơi về phía bọn họ, ánh mắt tĩnh lặng như núi băng!
Bình Luận (0)
Comment