Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 62

Sau bữa tối, Tang Lê quay về phòng sớm.

Mặt trời lặn sau chân núi, để lại bên ngoài bầu trời ám màu xanh đậm, cơn gió nhẹ thổi qua tiết trời đêm mùa thu an tĩnh.

Cô bước tới ban công thưởng gió và nhìn về khu vườn sau nhà ở dưới lầu.

Bên trong trồng cơ man là cây, hồng, sơn trà, mộc lan, thạch lựu, anh đào, vầng trăng tròn vàng sữa treo trên cành cây, ánh trăng dịu nhẹ như tan thành từng mảnh.

Tang Lê nhìn ra ngoài, nhớ đến chuyện buổi tối lên sân thượng tìm Quảng Dã.

Lúc ấy, chàng trai nhìn thấy cô, hỏi cô đến nhà Lâm Nhụy chơi thế nào, Tang Lê ngồi xuống bên cạnh cùng anh nói chuyện, nhắc đến những chuyện thú vị hôm nay.

Ngoại trừ cuộc trò chuyện về anh giữa cô và Lâm Nhụy.

Quảng Dã có lòng tự tôn lớn như vậy, chắc chắn cho dù chỉ là an ủi anh cũng không muốn ai đụng chạm đến chuyện này nên cô coi như không biết, không nhắc đến dù chỉ một chữ.

Tang Lê dựa vào lan can, che đi nửa tai, cố gắng cảm nhận, nhưng lại phát hiện thế giới bên ngoài bắt đầu trở nên mơ hồ, lâu dần chắc chắn không quen được.

Tuy rằng suy giảm thính lực một bên tai không đau khổ như mất thính lực cả hai tai nhưng cũng gây ra một số bất tiện nhất định trong cuộc sống.

Đột nhiên cô nhớ tới bác Trương từng nói Quảng Dã không thể trở thành tay đua mô tô chuyên nghiệp, có phải vì như vậy nên mới không đủ tư cách dự thi không?

Bỏ lỡ cơ hội thực hiện ước mơ, đối với anh mà nói nhất định rất khó chịu nhỉ...

Tang Lê thở dài, trong lòng cảm thấy chán nản.

Cô ngẩn ngơ một lúc, điện thoại reo lên, là điện thoại từ Từ Hiểu.

Cô kìm nén tâm tư rồi nghe máy, bên kia, giọng nói vui vẻ vang lên: "Điềm Điềm, tớ tìm cậu nói chuyện đây, cậu ăn tối chưa?"

"Tớ ăn rồi, cậu thì sao, sao tớ nghe thấy bên cậu gió lớn thế?"

"Tớ đang dạo bộ trên núi, tớ mới tới nhà bác Trương ăn hồng này, hôm nay thời tiết đẹp 

lắm, hoàng hôn cũng đẹp nữa."

Tang Lê hỏi tình hình gần đây của cô ấy, Từ Hiểu liền nói cũng tạm, cuộc sống trên núi rất chán: "Hơn nữa gần đây tớ gặp phải chuyện phiền phức."

"Sao thế?"

"Cậu biết cháu nội của bà Lưu ở đầu làng không? Chính là cái người tên Trương Tinh hơn chúng ta hai tuổi ấy, khi còn nhỏ thích bắt nạt tớ ấy." Từ Hiểu hạ giọng: "Gần đây anh ta theo đuổi tớ, tối qua còn tỏ tình với tớ nữa"

Tang Lê kinh ngạc: "Anh ta thích cậu hả? Thế cậu đồng ý rồi sao?"

"Không có đâu nhé."

"Tớ nhớ hồi còn nhỏ anh ta hơi hư hỏng nhưng khi trưởng thành đối xử với cậu khá tốt mà, không phải tết năm nay còn dẫn cậu đi mua pháo hoa với đi coi phim sao?"

"Thôi đi, tớ tưởng là cái loại pháo hoa bắn lên trời ấy, nhưng mà chỉ là loại pháo hoa que thôi, cái rạp chiếu phim kia thì vừa chật vừa nhỏ." Từ Hiểu ghét bỏ nói: "Chẳng lãng mạn giống trên phim chút nào."

Tang Lê cười: "Nếu cậu không thích thì từ chối đi?"

Tim Từ Hiểu bị đâm một cái, nhỏ giọng nói: "À thì, đúng là anh ta đối xử với tớ rất tốt, chơi bóng rổ lại giỏi, cũng đẹp trai nữa, ở trường cũng có nhiều cô gái thích anh ta, được anh ta theo đuổi cũng rất có thể diện."

Từ Hiểu đá viên sỏi dưới chân: "Chỉ là tớ cảm thấy anh ta nghèo quá, lại không có tương lai, đi theo anh ta cũng không lâu dài được, có điều anh ta cũng cam đoan với tớ nói sau này sẽ dẫn tớ tới thành phố sống, kiếm tiền nuôi tớ..."

Tang Lê không hiểu rõ Trương Tinh, nhưng cô cảm thấy mấy lời hứa hẹn yêu đương này đối với bọn họ không thực tế, nhưng cô cũng không tiện đánh giá gì.

Từ Hiểu cũng không nói nữa, cô ấy đổi chủ đề: "Không nói tới anh ta nữa, tối qua cậu đi chơi thấy thế nào? Cậu còn chưa gửi hình chụp cho tớ coi đâu đó."

Tang Lê nói quên mất, sau đó lập tức gửi cho cô ấy, Từ Hiểu ngắm nghía: "Đẹp quá, phong cảnh ở đó đẹp thật... có điều cái này không phải dùng điện thoại cậu chụp đâu nhỉ, rõ nét quá đi."

"Ừm... Là bạn cùng lớp của tớ chụp đấy"

"Không phải là bạn nam cùng lớp đấy chứ?"

Từ Hiểu vốn chỉ thuận miệng trêu chọc, không nghĩ tới lại đoán đúng, Tang Lê giật mình, nghĩ đến cũng chẳng có gì để giấu: "Chính là con trai của dì Tống, Quảng Dã, cậu ấy cũng đi cùng"

Từ Hiểu kinh ngạc, không nghĩ tới quan hệ của hai người tiến triển nhanh thế: "Cậu với cậu ta thân thiết như vậy rồi ư? Trước đây không phải cậu nói cái gì mà giữ khoảng cách với cậu ta à?"

"Trước đây... trước đây không thân thiết với cậu ấy lắm, sau đó mấy người bạn cùng lớp thường xuyên chơi với nhau, phát hiện ra cũng có lúc cậu ấy khá thân thiện..." Tang Lê vuốt ve mặt dây chuyền hoa lê trên cổ: "Bây giờ bọn tớ cũng được xem là bạn bình thường rồi."

Có lẽ Quảng Dã có thể coi cô như bạn bè đúng không…?

Từ Hiểu cười: "Được đấy, lúc đầu tớ cũng khuyên cậu tạo quan hệ tốt với cậu ta mà, vậy xem ra cậu Quảng Dã này cũng khá tốt."

Tang Lê không nói gì, thật ra cô cũng còn rất nhiều điểm không hiểu ở Quảng Dã, có lúc anh khiến người khác không nhìn thấu, như thể anh tồn tại hai mặt thật giả vậy.

"Dù sao thì có nhiều bạn lúc nào cũng tốt hơn mà, nếu như cậu hòa hợp được với cậu ta thì ở nhà cũng dễ sống hơn nhiều."

"Ừ."

"Điềm Điềm, tớ tới nhà rồi, không nói chuyện với cậu nữa, tớ đi cất đồ đây"

Tang Lê đáp lại một tiếng rồi cúp điện thoại, cô nghiêng đầu nhìn về phía bầu trời tối dần, thở dài quay về phòng.

Bước vào tháng mười một, Vân Lăng cũng chuyển sang cuối thu.

Sau mấy trận mưa rả rích mùa thu, nhiệt độ không khí giảm xuống rõ rệt.

Sau khi tắt quạt và mặc áo khoác, tiếng ve sầu đã tắt từ lâu, những chiếc lá vốn còn xanh nay đã chuyển vàng, lá cây xào xạc rơi xuống, trải ra một vệt xanh ánh vàng trên mặt đường.

Tầm mắt từ trong nhà chuyển tới trường học, sau đại hội thể dục thể thao, Bạch Nam dán giấy chứng nhận tổng điểm hạng nhất của lớp ở nơi dễ thấy cạnh bảng đen.

Hiện tại vinh dự đã giành được, đã đến lúc lật lại câu chuyện và mở sang trang mới.

Bạch Nam nói giữa tháng 11 là kiểm tra giữa kỳ chất lượng cấp thành phố, hiện tại mọi người đều phải cống hiến hết mình cho việc học: "Hiện tại lớp 12A8 chúng ta đang rất được chú ý, đại hội thể thao đã đứng đầu mà đến lúc công bố kết quả giữa kỳ lại đứng cuối khối, các em nói xem có xấu hổ không?"

Bây giờ đang là lớp mười hai, cho dù các hoạt động ngoại khóa có phong phú đến đâu cũng không thể bỏ bê chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, Bạch Nam nói tiếp: "Hy vọng các em có thể học hỏi các bạn có thành tích tốt như Cao Tân Nhã, Tô Bạch Tình và lớp trưởng Lư Hạ Dương, thành tích của các bạn ấy trước nay luôn đứng đầu, hơn nữa còn rất nhiệt tình giải đáp thắc mắc cho các bạn."

Phía dưới, một nữ sinh quay đầu lại mỉm cười: "Lớp trưởng, hy vọng lần này cậu có thể nỗ lực để đứng đầu, thế thì lớp chúng ta sẽ vinh quang lắm."

Nghe vậy, đôi mắt sau mắt kính của Lư Hạ Dương lóe lên một ánh cười hời hợt: "Đứng đầu đâu có dễ vậy."

Có người hỏi: "Ơ, học kỳ trước ai là người đứng đầu khối thế."

"Lâm Minh Yên lớp 12A12 thì phải?"

"Không hổ là thiên kim của Lâm Giáo Đầu, tinh thông cầm kỳ thi họa, thành tích còn khó tin như thế, có thể thấy bình thường chắc cũng bị Lâm Giáo Đầu hành hạ dữ lắm."

"Đúng rồi, lớp trưởng, có phải Lâm Minh Yên cũng học lớp Hỏa Tiễn toán không?"

Lư Hạ Dương lắc đầu: "Cậu ấy bỏ rồi, tham gia khoa học tổng hợp rồi."

"Đại lão đúng là đỉnh ghê..."

Sau một lúc, chuông tan học vang lên.

Bạch Nam giao bài tập về nhà rồi thông báo tan học.

Vị đại thiếu gia tuần này mới chuyển chỗ đến phía sau tổ hai cuối cùng cũng tỉnh ngủ, xoa gáy đứng dậy, thản nhiên bước ra khỏi lớp thì bị gọi giật lại: "Quảng Dã!"

Anh quay đầu lại, Bạch Nam đi tới trước mặt anh, mỉm cười trêu chọc: "Bạn học Quảng Dã, tiết học này ngủ có ngon không?"

Quảng Dã xoay người tựa vào lan can, to gan đáp: "Em thấy cũng được."

Bạch Nam bất lực: "Những lời vừa rồi thầy nói trong lớp cũng là đặc biệt nói với em đấy, em nói xem, năng lực tổ chức của em rất mạnh, khả năng vận động cũng rất cao, thầy cô tin rằng em rất thông minh, hiện tại nỗ lực vẫn còn kịp, thầy hy vọng em nên dành nhiều thời gian hơn để học tập..."

Ngoài hành lang, Bạch Nam và Quảng Dã đang trò chuyện.

Trong lớp, Dụ Niệm Niệm ngồi ở hàng cuối tổ hai tò mò nhìn ra: "Anh Nam tìm Quảng Dã nói chuyện gì vậy?"

Nhiếp Văn ngồi ở chỗ Quảng Dã, ôm đầu nhai kẹo: "Còn có thể nói gì nữa, nhất định là bảo A Dã chăm chỉ học hành, người học hành khiến người khác đau đầu nhất trong lớp này không phải A Dã sao?"

Trương Bác Dương hoài nghi: "A Dã sẽ... sẽ nghe theo sao?"

"Phí lời, đến mẹ A Dã còn quản không nổi, anh Nam còn có cách nào khác sao?"

Tang Lê không khỏi nhìn ra ngoài, chỉ thấy dáng vẻ chàng trai vẫn lười nhác như vậy, không sợ hãi chút nào.

Trương Bác Dương lo lắng: "Hai người bọn họ sẽ không làm... làm... làm ầm lên chứ?"

Nhiếp Văn: "Không đến mức đó đâu, anh Nam còn nói nhiều hơn chủ nhiệm cũ của chúng ta nữa."

Trước đây vào học kỳ đầu của lớp mười một, Lôi Đan vẫn còn quan tâm Quảng Dã, có lần điểm số bài tập nhỏ của Quảng Dã không tốt, Lôi Đan đã chê cười anh trước mặt cả lớp, nói anh không thể dựa vào việc nhà có tiền mà cả ngày không học hành gì, làm mất mặt ba mẹ, ý trào phúng rất rõ ràng, lúc đó Quảng Dã suýt chút nữa ném sách vào mặt bà ấy, đóng sầm cửa khiến Lôi Đan đen mặt.

Nhiếp Văn nói học kỳ này Quảng Dã còn tốt chán, trước đây anh không nghe giảng, không làm bài tập, vậy nhưng lại khiến tất cả thầy cô đau đầu: "Cảm thấy việc duy nhất A Dã biết làm chính là chép bài đúng không?"

Dụ Niệm Niệm: "Tớ mãi vẫn không hiểu sao cậu ấy lại nghiêm túc chép bài như vậy."

"Hơn nữa, cậu ấy chép bài xong còn chép thêm một bản, cũng không biết để làm gì."

Đang lúc nói chuyện, Quảng Dã quay lại, Nhiếp Văn đứng dậy nhường đường cho anh: "A Dã, anh Nam tìm cậu nói gì đấy?"

Quảng Dã ngồi xuống, dùng chân giẫm lên xà ngang: "Giống lúc trước thôi."

"Quả nhiên, vậy lần này cậu có nghe theo không?"

"Cậu nói xem."

“...”

Hiểu rồi.

Cuộc nói chuyện giữa hai người lọt đến hàng ghế đầu, Tang Lê im lặng lắng nghe.

Kỳ thi giữa kỳ dự kiến diễn ra vào tuần tới, hai tuần kế tiếp, Tang Lê đã lên kế hoạch chuẩn bị kỹ càng cho bản thân và dành nhiều thời gian hơn cho việc học.

Nghe giảng, làm bài tập, ôn tập.

Cuộc sống của cô cứ theo khuôn phép cũ như vậy.

Dù sao thì đây cũng là kỳ thi lớn đầu tiên khi cô đến Vân Lăng, kiểm nghiệm kết quả học tập của cô trong thời gian này, cô muốn nhắn nhủ với Tống Thịnh Lan, cũng muốn để cho Liên Vũ Châu yên tâm.

Trong tất cả các môn học, Tang Lê chỉ lo lắng duy nhất môn tiếng Anh.

Bởi vì trước kia cô học ở trường nhỏ trong huyện, trình độ giáo viên tiếng Anh không cao lắm, cho nên nền tảng tiếng Anh của cô rất kém, sau khi đến Vân Lăng, cô cảm thấy rõ ràng mình bị tụt hậu so với những người khác.

Hai tuần qua, mỗi ngày Tang Lê đều dậy sớm, dành một tiếng đồng hồ để luyện nghe, nói, nghĩ muốn nỗ lực lần nữa, ai ngờ nhanh vậy lại gặp chuyện đau tim.

Một ngày trước kỳ thi giữa kỳ, trong giờ tiếng Anh sáng thứ tư, Bạch Nam yêu cầu học sinh đứng dậy giải thích bài thi, vừa hay bốc trúng số cuối cùng trong lớp.

Tang Lê đứng dậy nhìn bài thi: "Câu này chọn D ạ, đáp án ở đoạn thứ ba hàng thứ hai, This is especially.."

Khẩu ngữ của cô có pha giọng địa phương, khi đọc từ vựng nghe có vẻ vụng về, khi cô đọc xong, bốn phía góc lớp đều vang lên tiếng cười nhỏ, không quá giống giễu cợt mà giống như bị chọc cười hơn.

Tang Lê nghe được âm thanh này, nắm chặt tờ giấy rồi vùi đầu xuống, sắc mặt nhất thời đỏ bừng.

Ở hàng sau, Quảng Dã khóa màn hình điện thoại rồi ném vào ngăn bàn, phát ra một tiếng phịch, trong lớp mới yên tĩnh lại.

Bạch Nam không nói gì, ra hiệu cho Tang Lê ngồi xuống: "Được rồi, đúng rồi, câu này chọn D, chúng ta cùng nhau xem nhé..."

Sau khi Tang Lê ngồi xuống một lúc lâu, cả khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng.

Giờ ra chơi, sáu người hẹn nhau đi siêu thị nhỏ mua nước, Tang Lê rũ khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt: "Khẩu ngữ tiếng Anh của tớ có phải kém lắm không?"

Dụ Niệm Niệm giả vờ do dự: "À ừm..."

Tang Lê đáp với giọng không còn gì để luyến tiếc: "Không sao, các cậu cứ nói thật đi, tớ chịu được"

Dụ Niệm Niệm không nhịn được cười, ôm lấy bả vai của Tang Lê: "Không có đâu Lê Lê, thật ra người có khẩu ngữ tốt cũng không nhiều, mọi người không cách biệt mấy, hơn nữa cái này cũng không thi đại học."

Lữ Nguyệt cũng gật đầu: “Đúng vậy, tớ nói tiếng Anh cũng không tốt lắm, bảo tớ đứng dậy đọc là líu lưỡi luôn đó."

Dụ Niệm Niệm: "Không sao, có líu lưỡi cũng không bằng Trương Bác Dương."

Trương Bác Dương cạn lời quay xuống nhìn cô ấy, mọi người đều bật cười, ba chàng trai ngồi đầu biết bọn họ đang nói chuyện gì, Trương Bác Dương an ủi Tang Lê: "Không sao đâu Tang Lê, tớ cảm thấy cậu nói tiếng Anh cũng... cũng khá dễ thương mà."

“...”

Lần đầu tiên nghe được người khác hình dung bằng từ dễ thương, Tang Lê cũng tự biết cô nói tiếng Anh tệ đến mức nào rồi...

Đi đến cửa siêu thị, mọi người đi vào mua nước, Tang Lê nói không uống, chỉ ngẩn người nằm trên bàn trong nhà ăn, một lúc sau năm người đi ra, Dụ Niệm Niệm cầm ba chai đồ uống trong tay: "Quảng Dã mời đấy, mua dư ra mấy chai, Tang Lê, cậu muốn uống cái nào?"

Tang Lê từ chối, nhưng Dụ Niệm Niệm nói mua nhiều uống cũng không hết, Tang Lê đành lấy một chai nước dừa, đưa mắt nhìn Quảng Dã: "Cảm ơn cậu."

Nam sinh liếc nhìn cô, tay đút túi tiến về phía trước.

Mấy người họ đi theo, Dụ Niệm Niệm sờ đầu cô, ra vẻ người lớn: "Đừng buồn nữa, mai thi giữa kỳ xong tớ dẫn cậu đi chơi."

"Ha?"

"Cậu còn nhớ học viện múa Thịnh An trước đây chúng ta thấy ở trung tâm thương mại không, trước đây tớ học múa ở đó, nghe nói thứ bảy tuần này có một giáo viên dạy múa dân gian vô cùng nổi tiếng tới dạy lớp mẫu giáo bé, đến lúc đó tớ dẫn cậu đi, có cơ hội chúng ta ở ngoài quan sát học hỏi."

Dụ Niệm Niệm nói Thịnh An rất nổi tiếng, rất nhiều học sinh của đội múa trường Giang Vọng đều học múa ở đây, giáo viên này được Thịnh An đặc biệt thuê về, phí đăng ký lớp học của cô ấy tới vài nghìn một tháng, theo hiểu biết về Tang Lê trong khoảng thời gian này, Dụ Niệm Niệm nghĩ rằng sẽ hơi khó cho Tang Lê nếu đăng ký lớp học với số tiền lớn như vậy nên muốn dẫn Tang Lê đi xem thử.

Tang Lê: "Như vậy có được không…."

"Sao lại không được, dù sao thì cứ coi như tiện đường đi qua nhìn một chút thôi"

Tang Lê không có tiền đi học múa, đã lâu rồi cô không tham gia các lớp học múa, không khỏi tràn đầy hy vọng: "Được."

"Vậy tối thứ sáu tớ quyết định thời gian rồi hẹn cậu nhé."

"Được."

Trong hai ngày rưỡi kế tiếp của kỳ thi, Tang Lê được phân vào phòng thi cuối cùng vì cô là học sinh chuyển trường.

Trước khi thi, Tang Lê đã mang sách ra hành lang bên cạnh lớp học để học, trước buổi chiều thi tiếng Anh ngày thứ sáu, Tang Lê đang học bài thì gặp được Lư Hạ Dương.

Hai người hỏi bài nhau, Tang Lê thuận miệng nhắc đến việc mình rất đau đầu môn tiếng Anh, Lư Hạ Dương nói cậu ấy có đi học thêm ở trung tâm tiếng Anh, Tang Lê ngạc nhiên: "Cậu cũng đăng ký học thêm sao?"

Lư Hạ Dương cười: "Cậu nghĩ tớ là thiên tài à? Cuối tuần tớ cơ bản cũng vùi đầu ở chỗ học thêm thôi."

Tang Lê nghe vậy thì mặc cảm, hóa ra có là học bá thì thời gian rảnh rỗi cũng phải đầu tư rất nhiều.

"Tang Lê, cậu có thể đến trung tâm của tớ, ở đây còn có lớp chuyên luyện khẩu ngữ, có thể nâng cao khả năng khẩu ngữ của cậu, hiện tại chắc cũng mở lớp rồi, tớ về tìm hiểu một chút rồi gửi cho cậu nhé."

"Được, cảm ơn nha."

Ôn tập xong, Tang Lê trở lại lớp.

Buổi chiều thi xong tiếng Anh, buổi tối cô cho mình nghỉ ngơi, xem phim, đọc sách, sau đó cô nhận được địa chỉ Thịnh An do Dụ Niệm Niệm gửi, nói chín giờ sáng mai gặp.

Một đêm trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Tang Lê xuống lầu ăn điểm tâm xong, lúc bước ra khỏi nhà ăn liền gặp Quảng Dã.

Chàng trai vừa từ bên ngoài về, mùa này anh vẫn mặc quần ngắn, cơ bắp săn chắc, vai rộng, chân dài, những giọt mồ hôi nhỏ giọt xuống xương quai hàm sắc bén.

Vừa nãy nghe quản gia nói anh ra ngoài chạy bộ.

Ánh mắt anh quét tới, Tang Lê run lên: "Chào buổi sáng..."

Anh ừ một tiếng, Tang Lê đi về phía trước cửa, Quang Dã thấy cô mặc áo nỉ, có vẻ sắp ra ngoài, giả vờ thản nhiên mở miệng: "Đi đâu đấy?"

Lời nói đến khóe miệng, cô đáp: "Tôi ra ngoài với Dụ Niệm Niệm, cậu ấy dẫn tôi tới đạo học viện múa trước đây cô ấy học."

"Khi nào về nhà?" Anh lại hỏi.

Tang Lê hơi sững sờ, cô ngẩng đầu nhìn anh, Quang Dã đảo mắt: "Thuận miệng hỏi thôi, có thể tối nay mẹ tôi về ăn cơm đấy."

"Chắc là buổi chiều tôi sẽ về."

Tang Lê ngồi ở tiền sảnh, đúng lúc tin nhắn Wechat của Lư Hạ Dương truyền đến, cô đang đi giày, bấm vào: [Tang Lê, Du Sang chỗ tớ vẫn còn mở lớp, lớp tiếng Anh 1-1 là 560... Khóa học với người nước ngoài thì đắt hơn, cậu đăng ký nhanh lên nhé, thứ sáu là hạn chót rồi đó.]

Quảng Dã nheo mắt lại nhìn sang.

Nghe vậy, Tang Lê âm thầm tính toán chi phí đại khái, cảm thấy vượt quá phạm vi dự tính, sao cô có thể không biết ngài lấy của Tống Thịnh Lan nhiều tiền như vậy đi học thêm chứ... 

Trước tiên cô nhắn lại: [Tớ suy nghĩ lại đã nhé.]

Sau khi thay giày, Tang Lê ra ngoài.

Hai mươi phút sau, bác Trương chở cô trên chiếc Bentley đến trước cửa câu lạc bộ Thịnh An.

Tang Lê xuống xe, Dụ Niệm Niệm đang ở trước cửa trò chuyện với mọi người, vẫy vẫy tay gọi cô: "Lê Lê!"

Tang Lê bước tới, Dụ Niệm Niệm vui vẻ giới thiệu với Tang Lê hai cô gái trước mặt: "Hai người họ là người của đội múa trường chúng ta trước đây, một người là cựu đội trưởng Lâm Minh Yên, người còn lại là Đinh Oánh, cả hai đều học lớp A12, cũng đều học múa ở Thịnh An. Đây là bạn cùng bàn của tôi, Tang Lê."

Hai nữ sinh đều mặc áo liền quần, đeo tất to cùng giày đế mềm, dáng người yêu kiều mảnh mai, bên phải, Lâm Minh Yên có khuôn mặt trắng nõn, mắt sáng như sao, so với lần gặp mặt trước đây, khí chất của cô ấy còn nổi bật hơn.

Tang Lê thực sự cảm giác như mình đang tiếp xúc với một nữ minh tinh.

Cô cong khóe môi nhìn họ, khi Đinh Oánh mỉm cười đáp lại liền nhìn thấy chiếc Bentley đang đậu bên đường, ánh mắt cô ta thoáng qua vẻ vi diệu.

Lâm Minh Yên nhìn Tang Lê, có chút ấn tượng: "Cậu là người múa cờ khai mạc của lớp các cậu đúng không?"

"Ừm."

Lâm Minh Yên cười nói: "Múa tốt lắm, các cậu cũng tới đây học sao?"

Tang Lê sững sờ, Dụ Niệm Niệm nắm chặt tay cô: "Không có, chúng tôi tới đây dạo thôi à."

Lâm Minh Yên: "Ừm, bọn tôi vào trước nhé."

"Được, bái bai đội trưởng nha."

Sau khi Lâm Minh Yên và Đinh Oánh rời đi, Dụ Niệm Niệm kéo tay Tang Lê đi vào câu lạc bộ, nhỏ giọng thì thầm với Tang Lê: "Tớ mới hỏi rồi, bọn họ học ở lớp giáo viên tớ nói với cậu trước đó ấy, chỉ hai tiếng buổi sáng nhưng mà giá trị lắm, lát nữa mới bắt đầu, tớ dẫn cậu đi xem trước nhé."

"Được."

Tang Lê đi theo Dụ Niệm Niệm tham quan học viện, có tổng cộng bốn tầng được trang trí lộng lẫy và cao cấp, ở đây tổ chức nhiều lớp múa đa dạng như múa ba lê, break, nhảy đường phố... cho mọi lứa tuổi từ trẻ em, trung niên đến người già, hơn nữa còn có cả đào tạo huấn luyện nghệ thuật đặc biệt.

Trước đây, ở thành phố Đài Thông, hàng tuần Tang Lê phải đi xe buýt hai giờ từ huyện nhỏ đến thành phố để học múa, nhưng các cơ sở ở đó không lớn như ở đây, đương nhiên mức học phí cũng không thể so với ở đây.

Hai người đi dạo rồi vòng trở lại lâu một, nhân viên câu lạc bộ nhìn thấy bọn họ liền tưởng họ đến đây để tư vấn, lập tức đến gần hỏi họ muốn học loại hình nào.

Nhân viên nhiệt tình giới thiệu với Tang Lê, cuối cùng, Tang Lê mặt đỏ tay nóng, xua tay từ chối: "Cảm ơn, tôi sẽ xem xét thêm."

"Được ạ..."

Tang Lê quay đầu lại thì thấy Đinh Oánh đi tới, ánh mắt cô ta nhìn về phía cô, sau đó dời đi rồi đi ngang qua.

Nhân viên rời đi, Dụ Niệm Niệm kéo theo Tang Lê: "Đi thôi, bọn họ sắp bắt đầu rồi."

Hai người đi lên lầu hai, cuối hành lang có một phòng học có tầm nhìn và khá rộng rãi, Tang Lê và Dụ Niệm Niệm ngồi trên mặt đất gần phía sau ở bên ngoài, bên trong, giáo viên đã đến và đang hướng dẫn học sinh giãn cơ, không chú ý đến bọn họ.

Qua tấm kính, Tang Lê giống như đứa nhỏ không một xu dính túi đứng trước cửa hàng, cẩn thận ngắm những thứ quý giá và đáng mơ ước nhất của cô qua cửa sổ.

Nhìn những người đang tập múa bên trong, cô nhớ lại quá khứ, cảm giác quen thuộc bừng tỉnh khắp tứ chi, huyết dịch cứ như vậy lưu thông khắp cơ thể.

Tang Lê chưa bao giờ dám nghĩ về điều đó.

Nhưng vào lúc này, suy nghĩ đó vẫn xuất hiện không kiểm soát nổi, giá như cô đủ tư cách đứng trong đó.

Sau khi học sinh trong lớp khởi động xong liền bắt đầu luyện tập kỹ năng cơ bản, sau đó bắt đầu học múa, dưới sự hướng dẫn của giáo viên, điệu múa đẹp đến mức Dụ Niệm Niệm ở bên ngoài không nhịn được mà múa theo.

Học viên bên trong đang học múa, khi Đinh Oánh và Lâm Minh Yên chuyển động cơ thể quay đầu lại thì thấy hai bọn họ.

Một tiếng sau, giáo viên thông báo nghỉ tạm thời.

Trong phòng học, Đinh Oánh và Lâm Minh Yên đi qua một bên, Đinh Oánh lén nhìn ra ngoài, nhìn thấy Tang Lê ngồi xếp bằng trong góc, cô vẫn không rời đi.

Đinh Oánh uống nước, nhướng mày nhìn Lâm Minh Yên: "Cậu từng nghe nói tới cái người tên Tang Lê kia chưa?"

"Hửm?"

"Cậu không biết sao, sau buổi biểu diễn lễ khai giảng, cậu ta trở nên nổi tiếng trong trường, có vài nam sinh trong lớp chúng ta thích cậu ta, trước đây lớp A8 xảy ra vụ bạo lực học đường lớn cũng có liên quan đến cậu ta đấy."

Lâm Minh Yên lau mồ hôi trên trán, nhẹ giọng nói: "Có chút ấn tượng."

Đinh Oánh cảm khái: "Cô gái này mới tới trường chúng ta mà đã có nhiều tin tức thật."

Lâm Minh Yên giãn cơ: "Không liên quan đến chúng ta."

"Tôi biết, tôi không có ý gì khác, nhưng người này thực sự rất thần kỳ, cả một buổi học ngồi ngoài nhìn là ý gì?"

Cô giáo dạy múa gọi Lâm Minh Yên, Lâm Minh Yên rời đi, Đinh Oánh hướng ánh mắt về phía Tang Lê, mấy giây sau giơ tính nhiều chuyện lấy điện thoại ra chụp ảnh, soạn tin nhắn: [Tình Tử, cậu nói có trùng hợp không, hôm nay đi học múa tớ gặp được Tang Lê lớp cậu này, cậu ta ngồi xe Bentley tới đấy, nhưng hình như không có tiền đăng ký lớp, ngồi cả một buổi trước cửa lớp bọn tớ, giờ vẫn chưa đi nữa.]

Đinh Oánh bấm gửi.

Hai giây sau, đầu bên kia, điện thoại của Tô Bạch Tinh rung lên.

Cô ta lấy lên xem, đầy mặt sửng sốt.
Bình Luận (0)
Comment