Từ sau lần đó Lạc Tử Thịnh không hề xuất hiện trước mặt Thiển Y, Thiển Y cũng không nhắc đến những lời anh nói hôm đó. Tuy bên ngoài đã sớm lan truyền tin tức về chuyện đám cưới giữa Thẩm Thị và Thịnh Nhân, nhưng đương sự lại đều chưa bày tỏ thái độ gì. Nhất là sau khi Lạc Tử Thịnh tiếp nhận Thịnh Nhân, tin đồn đó càng truyền ra ác hơn. Các tin tức bát quái đều phỏng đoán về tính chân thực của chuyện này.
Sau khi Lạc Tử Thịnh tiếp nhận Thịnh Nhân, bên trong Thịnh Nhân lập tức xuất hiện tiếng nói phản đối. Hơn nữa đám người “thái tử đảng” ủng hộ Lạc Tử Phong không có lúc nào không bới móc tìm sai lầm của anh, bên trong Thịnh Nhân lập tức chia làm hai phe. Một mặt Lạc Tử Thịnh mua chuộc lòng người, một mặt khác cẩn thận trong mỗi một quyết sách, tuyệt đối không để người khác thừa nước đục thả câu.
Lúc này một vài người có chức vị cao cũng duy trì thái độ đứng xem.
Lạc Tử Phong cũng đối nghịch mọi nơi mọi lúc với anh, cho đến khi anh không thể nhịn được nói một câu lỗ mãng: “Nếu tinh lực phó tổng giám đốc không đủ, không thể hoàn thành nhiệm vụ đã được giao, chi bằng nghỉ ngơi trước xem.”
Sau đó chính là công văn truyền xuống lệnh cho Lạc Tử Phong nghỉ ngơi ba tháng.
Mà giờ khắc này, những người giữ nguyên thái độ đứng xem thì nhìn thái độ của Lạc Tử Thiên. Không ai rõ con cáo già Lạc Tử Thiên đó đưa Lạc Tử Thịnh lên vị trí này là bữa tiệc tặng Thẩm Thị, hay là thực sự trục xuất Lạc Tử Phong. Nhưng Lạc Tử Thiên không có động thái gì. Giờ phút này, mọi người gần như đều kết luận Lạc Tử Phong đã không còn thế mạnh.
Sau nhiều ngày náo loạn trước mặt Lạc Tử Thiên không có kết quả, Bạch Tố Cầm càng thêm quắc mắt đối xử lạnh lùng với Lạc Tử Thịnh.
Nhưng cổ phiếu của Thịnh Nhân lại tăng lên băng băng trong tình thế hỗn loạn này.
Tất cả mọi chuyện của Thịnh Nhân khiến Lạc Tử Thịnh hết cách phân thân, qua mấy tháng, Thịnh Nhân cơ bản khôi phục đến trạng thái ổn định. Đương nhiên, giờ phút này mọi người cũng mới tin phục Lạc Tử Thịnh, đầu óc kinh doanh của anh quả thật vô cùng nhanh nhạy. Trước giờ anh chỉ thiếu mỗi một sân khấu thuộc về mình, chỉ vậy thôi. Chỉ cần có một sân khấu, anh có thể xưng hùng xưng bá.
Lạc Tử Thịnh vừa mở di động lên, gửi một tin nhắn cho Hạ Tư Linh: về nhà nấu cơm sớm một chút, anh đói rồi.
Tuy thời gian trước từng ầm ĩ không vui, nhưng không bao lâu sau hai người lại khôi phục như trước. Dù gì thì tình cảm bốn năm cũng không phải nói một câu kết thúc là có thể thật sự kết thúc.
Không đợi được tin nhắn trả lời của cô, đã có điện thoại.
Là Lạc Tử Thiên gọi tới, ông ta bảo anh nhất thiết phải về nhà.
Lạc Tử Thịnh đành phải nói với Hạ Tư Linh rằng đột nhiên có một bữa tiệc không thể từ chối được.
Lúc về đến nhà, dường như Lạc Tử Thiên đã đợi rất lâu rồi. Không có gì làm bước đệm, ông ta đi thẳng vào vấn đề: “Nên dẫn Thiển Y về nhà rồi đấy!”
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, sau khi nhà họ Thẩm biết anh và Hạ Tư Linh qua lại thì vô cùng bất mãn, mà Lạc Tử Thiên đương nhiên sợ anh làm rối tung việc này lên.
“Có ý gì?”
“Cần tôi nói cho anh biết nữa à? Anh cho là trong khoảng thời gian này anh mua chuộc lòng người khắp nơi, ai cũng đều sẵn lòng nể mặt anh, anh lén thu mua được cổ phiếu, là có thể không cần lo lắng nữa sao? Nói thật cho anh biết, không có cuộc hôn nhân này, anh cũng chỉ có thể là một con ếch bị đánh về nguyên hình thôi.”
“Ông chờ không nổi rồi?”
Lạc Tử Thiên cười lạnh, “Anh đùa tôi à?” Ông ta ném một vài tài liệu đến trước mặt Lạc Tử Thịnh, “Chỉ cần tôi nói một câu, anh chỉ có thể là một thằng nhãi không có một xu thôi. Mà kết quả của Hạ Tư Linh thì còn bi kịch hơn đấy, con bé đó không chỉ phải đối mặt với sự phá sản của Hạ Thị, mà còn phải đối mặt với món nợ ba đời mà cô ta cũng không rõ nữa.”
Toàn thân Lạc Tử Thịnh phát run, anh kinh ngạc nhìn ông già trước mặt này, bản thân mình ở trước mặt ông ta quả thực chỉ là một con kiến có thể bị bóp nát bất cứ lúc nào.
Hồi lâu, rốt cuộc anh tìm được giọng nói của mình, “Trước cử hành lễ đính hôn được không?”
“Không được.” Giờ phút này ông ta phải cắt đứt tất cả đường lui của anh.
Lạc Tử Thịnh không nói gì, ngầm chấp nhận.
Ngày còn nhỏ luôn tức giận không thôi vì một vài chuyện bất hợp lý của người khác, luôn nghĩ rằng trên thế giới này tất cả mọi chuyện đều nên công bằng, nhưng mà đó lại chỉ là suy nghĩ của riêng mình anh. Dần đần trưởng thành, mới biết được, không có công bằng. Luôn nghĩ rằng không ngừng cố gắng là có thể thay đổi tình hình hiện tại, sau này mới biết được, có cố gắng thêm nữa cũng vô ích, từ đầu đến cuối vận mệnh đều nằm trong tay người khác. Muốn chiến đấu với vận mệnh một trận, lại lần lượt đối mặt với thất vọng. Cuối cùng, tự khuyên mình, phải chấp nhận, cho dù đó là chuyện không thể chấp nhận.
Muốn sống, phải học cách chấp nhận.
••••••
Hôn lễ của Thẩm Thiển Y và Lạc Tử Thịnh trở thành tin tức nóng hổi một tháng trời trên báo chí, cảnh tượng long trọng, khách sạn năm sao xa hoa nhất thành phố, bối cảnh lừng lẫy của tân lang tân nương. Tất cả, đều trở thành chủ đề tán dóc khi rảnh rỗi của mọi người.
Trần Nhất Tâm mang thân phận là một trong những phù dâu tới tham gia hôn lễ thanh thế lớn này, đương nhiên, Trần Nhất Đình, Phòng Trạch Hoa và Hạng Tử Địch đều không ngoại lệ trở thành phù rể. Cả hội từng giao hẹn, bất kể là ai kết hôn trước thì những người còn lại đều phải làm phù rể. Chỉ là thật không ngờ Lạc Tử Thịnh chính là người hưởng thụ quyền lợi này đầu tiên.
Trần Nhất Tâm cười cười, cũng mang theo thái độ thưởng thức đến quan sát hôn lễ trở nên xa hoa nhất lịch sử Thâm Hạ này. Không biết vì sao, theo bản năng cô nghĩ đến
đã được học hồi trung học, lúc đó cô giáo từng nói, chương quý phi thăm viếng miêu tả hết sức xa hoa chỉ là để tạo nên sự đối lập với vẻ tiêu điều của cổ phủ sau này, càng xa xỉ càng tương phản với bi thương. Mà cảnh tượng hiện giờ, dường như lại có sự bi thương nặng nề đó.
Nhất là khi cô nhìn thấy Hạ Tư Linh vậy mà lại lấy thân phận là phù dâu để tham dự, Trần Nhất Tâm càng thêm khẳng định suy nghĩ trong nội tâm, đương nhiên hôn lễ này cũng thêm phần quỷ dị.
Khách khứa cơ bản đều không phú thì quý, quả thực là bữa tiệc thịnh soạn của đám nhà giàu.
Trần Nhất Tâm quét mắt nhìn Thẩm Thiển Y, cô ấy vẫn mang theo con ngươi thản nhiên như cũ, cô ấy mãi mãi đều là dáng vẻ xinh đẹp thoát tục, mà Lạc Tử Thịnh bên người cô ấy thì càng thêm anh tuấn tà mị. Bên kia của Lạc Tử Thịnh là Hạ Tư Linh, hình ảnh này khiến cô buồn cười. Cảm giác đó giống như Hạ Tư Linh là vợ đầu của Lạc Tử Thịnh, mà Thẩm Thiển Y thì là tiểu thiếp mà Lạc Tử Thịnh mang từ bên ngoài về vậy. Sau hồi lâu, Trần Nhất Tâm tự kiểm điểm, gần đây chắc chắn là cô xem quá nhiều tiểu thuyết cung đấu rồi.
Rõ ràng là hôn lễ của Thẩm Thiển Y và Lạc Tử Thịnh, nhưng Thẩm Thiển Y chỉ đứng ở phía sau anh, sau đó Hạ Tư Linh và Lạc Tử Thịnh cùng khách kính rượu. Tuy rằng Thẩm Thiển Y dịu dàng nói “Em không uống rượu được”, nhưng nhìn Hạ Tư Linh uống tất cả, Trần Nhất Tâm nghĩ có phải mình cũng nên làm tròn trách nhiệm của phù dâu một chút không nhỉ, rồi cô mới phát hiện nét tình tứ trong mắt Lạc Tử Thịnh, sau đó lập tức lùi lại. Nhưng dường như Thẩm Thiển Y cũng không để ý, chỉ cười nhạt.
Trần Nhất Tâm ngạc nhiên trước hình ảnh độc này, có điều vẻ ảm đạm trong mắt Thẩm Thiển Vũ lại vô cùng rõ ràng. Anh có thể nói gì được, khi Thiển Y bình tĩnh nói trước mặt anh “Tất cả đều là tự em lựa chọn, em không có tư cách nói hối hận, cũng không có tư cách để đau buồn”, anh đã biết cô gái này không còn là cô bé đơn thuần đi theo sau anh ngày còn nhỏ nữa.
Phòng Trạch Hoa và Trần Nhất Đình nhìn nhau cười, đều thấy được sự bất đắc dĩ từ trong mắt đối phương, sau đó lựa chọn trốn đi.
Mà một trong những người làm phù dâu là Hạ Ngâm thì để lộ rõ vẻ phẫn uất trên mặt, Hạng Tử Địch e sợ bạn gái anh không khống chế được tính cách nóng nảy ở đây, bèn kéo cô ấy đi.
Trần Nhất Tâm đặt ánh mắt vào bàn tay kéo Hạ Ngâm của Hạng Tử Địch, nhìn bao lâu, cô không rõ lắm, nhưng cô nhớ rõ cuối cùng cô nở nụ cười.
Dường như Lạc Tử Thịnh đang biến hôn lễ này thành hôn lễ của anh và Hạ Tư Linh, anh luôn mỉm cười, hình thành sự tương phản mãnh liệt với vẻ lạnh lùng khi ở trước mặt Thẩm Thiển Y. Trần Nhất Tâm cũng không thể không thở dài cho đóa hoa kiều diễm phía sau Lạc Tử Thịnh, cô gần như có thể đoán được kết cục của hôn lễ này.
Khi hôn lễ kết thúc đã là một giờ sáng, Trần Nhất Đình và Phòng Trạch Hoa thông minh lựa chọn chuồn, Hạng Tử Địch mang theo Hạ Ngâm qua một bên thưởng thức các món ngon, tuy trên mặt Hạ Ngâm là vẻ bất mãn, nhưng Hạng Tử Địch phát huy công lực mặt dày đến cực hạn của anh. Không biết Thẩm Thiển Vũ bị cái gì kích thích, chỉ toàn uống rượu.
Trần Nhất Tâm liếc mắt nhìn Thẩm Thiển Vũ, vài suy đoán trong lòng đã trở thành sự thật. Thật ra trước đó cô nghe nói Thẩm Thiển Y cũng không phải em gái ruột của Thẩm Thiển Vũ. Sau khi có Thẩm Thiển Vũ, bố mẹ anh từng muốn có một cô con gái, nhưng thể chất mẹ Thẩm yếu, sinh được Thẩm Thiển Vũ đã vô cùng khó khăn rồi. Mà đứa bé trong bụng bà thì không may mắn được như Thẩm Thiển Vũ, đứa bé đó trực tiếp chết trong bụng bà. Mẹ Thẩm đau lòng vô cùng, lúc ở bệnh viện nhặt được một đứa bé bị bỏ rơi, bà cho rằng đây là đứa bé mà thượng đế ban tặng cho bà. Bà mang đứa bé đó về nhà, yêu thương đứa bé ấy như chính con đẻ của mình, chỉ cần cô muốn sao thì tuyệt đối sẽ không cho cô mặt trăng. Mà Thẩm Thiển Vũ thì càng thêm che chở cô em gái tới ngoài ý muốn này. Nếu không phải Phương Lan xuất hiện, Trần Nhất Tâm và mọi người đều chỉ cho rằng Thẩm Thiển Vũ yêu thương em gái mình mà thôi. Phương Lan là bạn gái duy nhất mà Thẩm Thiển Vũ thừa nhận, thậm chí vì cô ấy mà anh từng muốn rời nhà trốn đi, thế nhưng cuối cùng anh lại trở về. Tất cả mọi người đều nghĩ Thẩm Thiển Vũ lựa chọn tình thân từ bỏ tình yêu. Chỉ có Trần Nhất Tâm phát hiện, Thẩm Thiển Vũ thích ngẩn người nhìn sườn mặt Phương Lan nhất.
Sườn mặt Phương Lan nhìn cực kì giống Thẩm Thiển Y.
Lúc Trần Nhất Tâm phục hồi lại tinh thần, Thẩm Thiển Vũ đã uống đến gục xuống. Cô lắc đầu.
Bố mẹ của đôi cô dâu chú rể đã sớm về nhà, Trần Nhất Tâm nhìn Lạc Tử Thịnh và Hạ Tư Linh đang cố gắng thoát thân, sau đó lựa chọn đỡ Thẩm Thiển Vũ ra bên ngoài gọi xe, báo địa chỉ biệt thự của Thẩm Thiển Vũ xong thì bảo tài xế đưa anh về. Cô vừa mới quay người qua, đã nhìn thấy Lạc Tử Thịnh đưa Hạ Tư Linh rời đi. Trong lòng cô thầm kinh ngạc, lại nhìn thấy Thẩm Thiển Y mặc áo cưới đứng cách đó không xa, cảnh tượng vừa rồi nhất định đã lọt vào trong mắt cô ấy. Trần Nhất Tâm không quấy rầy cô ấy, cô cảm thấy cô gái này đáng thương biết bao.
Đêm tân hôn nhìn thấy chồng mình rời đi cùng một người phụ nữ khác.
Trần Nhất Tâm vẫn nhìn Thẩm Thiển Y, cô chú ý tới ánh mắt cô ấy cũng không có lệ. Cô nhớ tới dáng vẻ lãnh đạm như gió của Thẩm Thiển Y khi lần đầu tiên cô nhìn thấy cô ấy, giờ phút này cô mới mãnh liệt cảm thấy được dưới đáy lòng cô gái này đã xây nên một tòa thành tình yêu kiên cố đến mức nào.