Việc ăn mặc và chỗ ở của ta đều do Tiết phủ chu cấp, còn mọi thứ khác đều dùng lại đồ đạc mang từ Vương phủ đến. Ngoài khoản tiền mua quan tài cho Tố Thủy, ta chưa từng tiêu một đồng nào, chỉ để sớm tích góp đủ tiền chuộc thân cho nàng, số tiền đó là để đón nàng về sống những ngày tốt đẹp bên nhau. Đó là mong mỏi lớn nhất của đời ta, còn vượt xa những ước nguyện về hôn nhân, về con cái mà người đời vẫn đặt lên vai nữ nhi.
Ta có thể chấp nhận lấy một kẻ tồi tệ, cũng có thể không sinh con cái. Nhưng điều ta thật lòng muốn chính là kéo Tố Thủy ra khỏi vũng bùn. Dù chính ta vẫn như bước trên băng mỏng, ta vẫn muốn bảo vệ một người.
Chiếc khăn nóng phủ lên mắt, trong bóng tối, ta như thấy bóng dáng gầy gò của Tố Thủy. Nghe giọng Từ Đại Yên bên tai: “Cớ gì phải khóc đến hỏng người, chịu đựng nuốt nước mắt vào lòng như thế?”
Mắt ta lại ngấn lệ. Một khi đã khóc, tay ta không khỏi run rẩy: “Nhưng, thưa phu nhân, hoa còn có ngày nở lại, người chec rồi thì không thể sống lại được…”
Tiếng bước chân khẽ đến gần, có lẽ nàng muốn ôm ta vào lòng. Nghĩ đến quyết định tàn nhẫn của mình, ta không dám nhìn vào ánh mắt thương cảm của Từ Đại Yên.
Ta quyết định tự tiến cử bản thân, không cầu danh phận, dùng chút giá trị cuối cùng để đổi lấy sự giúp đỡ của Tiết Khắc Kỷ trong vụ án của Tố Thủy. Ta muốn báo thù cho nàng.
Ta vội đứng dậy, lùi lại hai bước, hành lễ rồi trở về viện của lão phu nhân.
Đêm ấy, khi trời đã về khuya, ta men theo lối nhỏ bên cửa, lặng lẽ đến trước phòng của Tiết Khắc Kỷ. Dạo này hắn bận công việc, thường ở lại thư phòng. Qua tấm giấy dán cửa sổ màu trắng, ánh nến lấp lánh trên bàn sách của hắn. Ta đứng yên dưới hiên, lắng nghe tiếng hắn lật sách, lặng lẽ cùng hắn trải qua đêm khuya.
Có nhiều khoảnh khắc, mỗi khi nghĩ đến gương mặt của Tố Thủy hay Từ Đại Yên, ta lại muốn quay đầu về. Cả hai người họ đều không mong ta làm việc thấp hèn này, dẫu lý do có khác nhau.
Khi ta còn đang băn khoăn, ta nghe thấy trong phòng có tiếng động nhỏ, Tiết Khắc Kỷ đang dọn dẹp sách, có lẽ công việc đã xong. Ta cắn răng, lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào, tiến thẳng đến bên đèn cạnh giường: “Đại nhân, ta đến để hầu ngài nghỉ ngơi.”
Ta không dám nhìn biểu cảm của hắn, chỉ thấy trong tầm mắt, bàn tay hắn ngừng lại giữa không trung. Ta biết, hắn thấy ta mặc áo mỏng, tóc không cài trâm, buông xõa trên vai.
Tố Thủy từng bảo, khi đủ mộc mạc, vẫn có thể làm say lòng người.
Ta thổi tắt vài ngọn nến, rồi mới dám bước về phía Tiết Khắc Kỷ. Trong màn rèm xanh, ta không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Học theo đám oanh yến bên Vương Văn Phụ, ta vụng về dùng ngón tay ngoắc lấy đai áo của Tiết Khắc Kỷ.
Nhưng hắn nắm lấy cổ tay ta, ép ta xuống giường.
“Phúc Nguyên.” Giọng hắn nhẹ nhàng, không rõ buồn vui. Hắn dùng một tay nâng mặt ta lên, cổ tay hơi đẩy cằm ta, buộc ta phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đôi mắt ấy, vẫn trong veo như hồ xuân thuở trước.
“Ta biết ngươi không phải là loại người này.”
Chỉ một câu nói, ta hoàn toàn sụp đổ.
Ta không phải loại người nào đây? Trong tình cảnh này, ta có thể là người như thế nào đây…
Nước mắt ta trào ra, chưa kịp cất lời, cổ họng đã nghẹn ngào.
“Đại nhân, ta cầu xin ngài một chuyện…”
Tiết Khắc Kỷ đứng dậy, giữ khoảng cách thích hợp, ngồi lại bên bàn, nghiêm túc lắng nghe ta nói.
Ta cũng đứng dậy, lần này quỳ xuống, không chút uất ức nhục nhã: “Đại nhân, khi còn ở phủ Chiêu Vũ Hiệu úy, ta có quen một nha hoàn tên là Tố Thủy. Nàng bị Vương Văn Phụ đánh đến chec, vứt xác ở nơi hoang vu. Ta đã báo quan, nhưng thân phận thấp kém, có lẽ Vương Văn Phụ đã dùng tiền bịt miệng quan phủ, nên mãi chẳng thấy động tĩnh gì.”
Mỗi lần ta quỳ, hắn và Từ Đại Yên đều lập tức đỡ ta đứng dậy. Nhưng lần này, hắn chỉ im lặng một lát, rồi cúi người, chậm rãi hỏi: “Phúc Nguyên, ngươi nghĩ xem, có công lý nào nằm dưới đáy chén rượu của kẻ quyền quý hay ẩn trong tà áo của nữ nhân không?”
“Nếu hôm nay ta chấp nhận ngươi, mập mờ mà chiếm lấy ngươi, liệu ngươi có thật sự tin rằng ta sẽ hoàn thành chuyện này cho ngươi không?”
Như sét đánh ngang tai.
Ta sững sờ hồi lâu, không kìm được mà ngước lên nhìn Tiết Khắc Kỷ. Hai câu hỏi ấy khiến ta không biết đáp thế nào. Đang giữa mùa đông lạnh giá, khi đứng ngoài cửa lòng đầy toan tính, ta chẳng cảm thấy lạnh. Nhưng giờ đây, giọng nói ôn hòa của Tiết Khắc Kỷ lại khiến ta lạnh thấu tâm can.
Khi còn ở phủ Chiêu Vũ Hiệu úy, những người như chúng ta muốn đạt được điều gì, chỉ có thể dựa vào việc bán rẻ sắc đẹp. Tố Thủy đã bảo vệ ta rất kỹ, khiến ta chẳng vì một chút lợi nhỏ hay ơn huệ mà phải làm những điều thấp kém. Nhưng đứng trước ranh giới sống chec, trước chuyện mạng người, ta mới nhận ra bản thân đã bị những suy nghĩ độc ác của quá khứ đầu độc sâu đến nhường nào.