Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 101


Những phiến lá bạch quả vàng kim rung rinh trong ánh ban mai, buổi sớm mùa thu luôn làm cho người ta có cảm giác lười biếng mỏi mệt.
Căn phòng như phong ấn mọi thứ bên trong mình, tối đến mức chẳng thể cảm nhận được dòng chảy của thời gian.
Không gian yên tĩnh truyền đến tiếng sột soạt, Quý Tiêu mơ màng tỉnh dậy, mái tóc dài loà xoà cọ vào chóp mũi hơi ngưa ngứa.
Cô ngái ngủ lắc lắc đầu, định đẩy thứ vướng víu trước mặt mình ra nhưng lại chẳng có tác dụng.
Tóc đen tạo thành những đường đan xen trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, Quý Tiêu vừa định quơ tay gạt mớ tóc phiền phức đó đi thì chợt phát hiện cánh tay mình bị thứ gì đó đè nặng.

Có một cái đầu nho nhỏ đang dụi trong ngực Quý Tiêu, liên tục phả luồng khí ấm nóng vào trái tim cô.
Hương bạc hà và Brandy đào quấn quít lấy nhau vờn quanh trong căn phòng, chẳng biết mệt mỏi.
Như chợt nhận ra đó là gì, Quý Tiêu liền mở to mắt, hoàn toàn tỉnh ngủ.
Là Ngụy Khinh Ngữ đang gối đầu lên cánh tay cô, co người ngủ yên.
Bờ vai thon nhỏ cùng chiếc cổ trắng như tuyết lộ ra ngoài, mặc dù tầm nhìn trước mắt tương đối mờ mịt nhưng Quý Tiêu vẫn có thể lờ mờ thấy được một số vết tích màu đỏ còn sót lại ở trên đó.
"Quý Tiêu...!Quý Tiêu..."
Quý Tiêu còn chưa kịp bình tĩnh lại thì bên tai đã vọng đến tiếng nức nở cầu xin đêm qua của người trước mặt.
Nỉ non thở than, du dương lưu luyến.
Đầu lưỡi còn đó hương bạc hà đầy h@m muốn ngày hôm qua, khi những ấm áp nhục d*c dần phai nhạt đi, thứ còn vương lại chính là cảm giác mát lạnh sảng khoái đang trôi dần xuống cổ họng.
Cô vẫn nhớ như in hình ảnh tuyến thể đẹp đẽ của Ngụy Khinh Ngữ căng phồng lên, từng luồng pheromone tuôn ra trên da thịt trong suốt như là suối nước mắt thủ thỉ mời gọi Alpha đến hứng trọn.
Vậy nên, cô đã nhận lấy phần thưởng ấy.
Răng nanh chọc thủng tấm màng che trong suốt, từng dòng bạc hà không ngừng chảy vào cõi lòng, từng hạt từng hạt biếc xanh, trong trẻo mát lành tưới tắm cho nơi hoang vắng cằn cỗi trong cô.
Si mê chìm đắm, tham lam khôn cùng.
Quý Tiêu cứ thế hôn Ngụy Khinh Ngữ, để lại trên mảnh tuyết hoang vu những dấu vết thuộc về mình.
"Ưm..."
Quý Tiêu còn chưa kịp hồi tưởng xong thì người trong lòng đã khẽ động đậy, dường như nàng vẫn còn ngái ngủ, mơ màng rúc đầu vào lồ ng ngực ấm áp.
Vài sợi tóc phiền phức chắn ngang gương mặt nàng thiếu nữ, trên khuôn mặt lạnh lùng tản mát nét gợi cảm rung động.

Nàng theo bản năng ỷ lại vào người đối diện, thực sự rất đáng yêu.
Ngụy Khinh Ngữ liên tục cọ cọ trong lồ ng ngực Quý Tiêu, khiến cô cảm thấy hơi nhột, đáy lòng cũng thoáng ngứa ngáy: "Cậu dậy rồi à?"
Ngụy Khinh Ngữ nghe thấy giọng nói của Quý Tiêu, đôi mắt còn chưa mở hết đã ngẩng đầu lên "nhìn" cô.
Kế đó nàng lại gối đầu lên cánh tay Quý Tiêu, hít hà hương Brandy đào đã bầu bạn với mình cả đêm hôm qua, nhẹ giọng "Ừ" một tiếng.
Quý Tiêu nhìn nàng thiếu nữ trước mặt, cảm giác như có thứ gì đã thay đổi, lại giống như tất cả vẫn như thế, chẳng hề đổi thay.

Cô chủ động giơ tay giúp Ngụy Khinh Ngữ chỉnh lại những sợi tóc rối, nhẹ nhàng hỏi: "Ngủ ngon không?"
Ngụy Khinh Ngữ gật gật đầu, khoé môi cong lên cười rất dịu dàng: "Có cậu bên cạnh nên mình ngủ ngon lắm."
Nghe được câu nói ấy của nàng, Quý Tiêu cực kì thoả mãn.
Cô không thả mái tóc dài đang quấn quanh tay mình ra mà đan chúng vào những kẽ tay, sau đó đưa lên xoa xoa mái đầu nàng.
Căn phòng một lần nữa trở lại trạng thái yên tĩnh, những tình cảm lẳng lặng ẩn mình trong bóng tối âm thầm nở hoa.
Hơi thở ấm áp chầm chậm chạm vào chóp mũi Ngụy Khinh Ngữ, theo sau đó là làn môi mềm mại quen thuộc.
So với nụ hôn điên cuồng ngang ngược ngày hôm qua, Quý Tiêu lúc này nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô gặm m*t từng chút một nơi nhân trung* của Ngụy Khinh Ngữ, như thể đang thưởng thức một miếng bánh bạc hà thơm ngon, mặc dù rất yêu thích nhưng lại chẳng nỡ ăn hết.
(*Đường rãnh nằm ở giữa mũi và môi trên.)
Rất lâu sau, nụ hôn đầu tiên của buổi sáng kết thúc khi Ngụy Khinh Ngữ sắp không còn thở nổi.
Quý Tiêu nhìn đôi đồng tử tĩnh lặng của Ngụy Khinh Ngữ một lần nữa sóng sánh ánh nước, dịu dàng xoa trán nàng, nói với nàng bằng âm giọng hơi khàn: "Mình thực sự rất thích cậu."
Ngụy Khinh Ngữ nghe thế, trái tim như nở rộ đoá pháo hoa rực rỡ.

Nàng hôn lên cánh môi Quý Tiêu, thừa dịp hỏi: "Thích đến mức nào?"
Quý Tiêu lại chẳng biết Ngụy Khinh Ngữ chỉ đang thuận miệng nói, đôi mắt màu vàng cam càng thêm nghiêm túc: "Thích đến mức cho dù rất sợ việc bị cậu xẻo rớt tuyến thể thì cũng không hối hận về việc đã làm ngày hôm qua."
Đồng tử của Ngụy Khinh Ngữ khẽ run rẩy.

Sẽ không có ai ở thế giới này dám lấy tuyến thể của mình ra để thề thốt như vậy.
Nàng nhìn đôi mắt kiên định chan chứa tình cảm của Quý Tiêu, lời thề hẹn giữa đôi lứa này nghe khá là đáng sợ, vì thế nàng hơi ngước đầu, vòng cánh tay qua cổ cô.
Ngón tay thon dài lướt qua tuyến thể giấu dưới mái tóc dài của Quý Tiêu, móng tay được cắt tỉa gọn gàng khẽ vờn quanh nó.
Ngụy Khinh Ngữ nhẹ nhàng kề sát bên tai Quý Tiêu, ngậm lấy vành tai cô, hết gặm lại cắn, sau đó khẽ khàng doạ dẫm: "Vậy sau này nếu cậu dám phản bội mình, mình sẽ xẻo tuyến thể của cậu."
"Sẽ không đâu." Quý Tiêu lắc đầu, nói đoạn cô nghiêng người đón lấy đôi môi Ngụy Khinh Ngữ.
Hương bạc hà và Brandy đào cuốn lấy nhau, lòng bàn tay Ngụy Khinh Ngữ vuốt v e làn da thịt mịn màng nhẵn nhụi sau cổ Quý Tiêu.
Trong căn phòng tối tĩnh lặng này, nỗi lo lắng kinh hoàng trong quá khứ cũng đã được tình yêu bao bọc thấm đẫm.
Bóng tối phóng đại mọi giác quan, bàn tay Quý Tiêu đang vuốt v e trên tấm lưng trần của Ngụy Khinh Ngữ, những ngón tay thon dài lẳng lặng lần tìm xuống dưới.
Ngụy Khinh Ngữ bất đắc dĩ bắt lấy cổ tay Quý Tiêu, hơi thở nóng rực phập phồng phả cả lên gương mặt cô.
Quý Tiêu ngắm nhìn nàng thiếu nữ đang để lộ ra cần cổ trắng ngần, bên trên làn da mịn màng ấy đang nở rộ những đoá hoa màu đỏ mê hoặc lòng người.
Cô hôn lên những cánh hoa ấy, bàn tay tiếp tục lướt trên da thịt nàng, sau đó thỏ thẻ bên tai Ngụy Khinh Ngữ: "Chắc chắn đấy."
(Beta: Hết cảnh xôi thịt giường chiếu rồi đấy, giải tán ai về nhà nấy đi mọi người ( ̄▽ ̄)

–––
Thời gian êm ả trôi đi, mùa đông đã đến, cây bạch quả trước hiên nhà chỉ còn lại những cành cây khẳng khiu khô héo, thế nhưng cây long não sau nhà vẫn tươi xanh mơn mởn.
Giới nhà giàu thành phố A chào đón một nhân vật trẻ tuổi mới – Ngụy Khinh Ngữ, nàng mang theo công ty Mạn Thanh mà ba nàng để lại, một lần nữa đứng trên đỉnh giới thượng lưu, trở thành đối tượng được nhiều người săn đón.
Toà nhà Mạn Thanh nằm ở trung tâm thành phố bận rộn tấp nập.

Một người phụ nữ duyên dáng cầm hồ sơ tài liệu đang đứng chờ thang máy.
Thang máy không người nhanh chóng dừng trước mặt cô, mà những người cùng đứng chờ chung với cô cũng không có ý định đi vào cùng.
Bởi người phụ nữ đó muốn lên tầng cao nhất của toà nhà, nơi ấy chính là văn phòng của tân chủ tịch Mạn Thanh: Ngụy Khinh Ngữ.
Thang máy từ từ đi lên, trong căn phòng rộng lớn trên tầng cao nhất lúc này chỉ có hai bóng người.
Tấn Nam Phong nhìn xấp hồ sơ đã duyệt trên bàn, có chút ngần ngừ nhìn Ngụy Khinh Ngữ: "Vậy bước tiếp theo là tách khỏi công ty của chú Trần, nhưng làm vậy có sớm quá không, tôi sợ bên ngoài sẽ..."
Ngụy Khinh Ngữ lại không cho là thế, chỉ nói: "Tất cả chúng ta đều biết đây là biện pháp tốt nhất."
Tấn Nam Phong bình tĩnh vuốt nhẹ xấp hồ sơ trong tay, có phần cảm khái: "Xem ra Quý Tiêu thực sự rất quan trọng với cậu."
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy nhẹ đáp "Ừ" một tiếng, thẳng thắn thừa nhận vị trí của Quý Tiêu trong lòng nàng.
Nàng nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi sự cản trở của Trần Lâm Ký, chỉ có như vậy thì Quý Tiêu mới có thể bước ra khỏi căn phòng tối trong thời gian ngắn nhất, sau đó quang minh chính đại ở bên mình.
"Cốc cốc."
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ.
Thư ký của Ngụy Khinh Ngữ bước ra từ thang máy, đi ngang qua văn phòng thư ký ở bên ngoài rồi bước thẳng đến trước phòng làm việc của Ngụy Khinh Ngữ.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn thư ký đẩy cửa bước vào, lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì?"
Thư ký vừa đưa xấp hồ sơ đến trước mặt Ngụy Khinh Ngữ vừa trả lời: "Việc kiểm kê tài sản của nhà họ Quý dưới sự hợp tác của tổng giám đốc Trần đã hoàn thành rồi.

Ông ấy bảo tôi đến hỏi ngài, vì sao căn biệt thự Ngọc Thành của Quý Tiêu ở khu nhà A kia lại không có tên trong danh sách."
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy có chút không vui: "Căn biệt thự đó không phải do Quý Thanh Vân đứng tên, nó thuộc quyền sở hữu của một mình Quý Tiêu, không liên can với số tài sản thanh lý này."
"Hơn nữa, có một người bạn của Quý Tiêu đã đến tìm tôi nói muốn mua lại căn nhà đó, tôi đã đồng ý rồi."
Chỉ nghe âm điệu kia thôi đã đủ khiến người ta cảm thấy ngón tay lạnh ngắt.

Thư kí gật gật đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Tuy nhiên, sau khi báo cáo xong những điều đó, thư ký vẫn chưa rời đi, dường như cô ta còn muốn nói thêm gì đó.

Ngụy Khinh Ngữ khẽ nhướn mi, đôi con ngươi sâu thẳm ánh lên sự uy nghiêm.
Thư ký chẳng kịp bình tĩnh lại, vội vàng nói tiếp: "Vừa rồi có người gửi tin cho tổng giám đốc Trần, sáng hôm nay khi chuẩn bị giao Quý Thanh Vân cho cảnh sát thì phát hiện đêm qua ông ta đã bỏ trốn khỏi căn biệt thự ở ngoại thành của nhà họ Trần rồi ạ."
Tấn Nam Phong nhíu mày: "Bỏ trốn? Sao có thể được?"
"Nghe nói mấy hôm trước căn phòng nhốt Quý Thanh Vân không hiểu sao lại bị dột, vì thế họ phải chuyển ông ta sang căn phòng chứa đồ bỏ hoang và có bố trí người canh gác xung quanh suốt ngày đêm.

Nhưng Quý Thanh Vân đã tận dụng sự lơ là của người trực đêm, dùng ghim cài áo bằng kim cương đục bể cửa kính rồi trốn thoát.

Nhưng mà ông ta cũng không trốn được bao xa, ở hiện trường có vết máu, chắc là khi nhảy ra ngoài cửa sổ bị mảnh kính vỡ đâm phải."
Ngụy Khinh Ngữ gật nhẹ đầu, ra chiều suy nghĩ: "Được rồi, cô ra ngoài đi."
Thư ký gật gật đầu, đặt hồ sơ xuống xong lập tức rời khỏi phòng.
Phòng làm việc yên tĩnh trở lại, Tấn Nam Phong nhìn Ngụy Khinh Ngữ, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng: "Cậu có nghĩ ông ta...!sẽ đi tìm Quý Tiêu không?"
"Không đâu." Ngụy Khinh Ngữ đáp chắc nịch, "Ông ta sẽ băng bó vết thương trước nhất, sau đó nghĩ cách để bản thân trông chỉn chu hơn, cuối cùng mới đi tìm Quý Tiêu."
"Chú Quý rất coi trọng vẻ bề ngoài, chắc chắn ông ấy sẽ không gặp Quý Tiêu trong tình trạng khố rách áo ôm như vậy."
Ngụy Khinh Ngữ cực kì tỉnh táo khi phân tích Quý Thanh Vân, trong giọng nói ẩn giấu nỗi buồn vô cớ không dễ nhận ra.
Cảnh còn người mất, hiện tại nàng đang vận dụng tất cả những hiểu biết của mình đối với Quý Thanh Vân từ khi còn nhỏ để đối phó với hắn.
Tấn Nam Phong nghe nàng nói thì gật gù: "Vậy để tôi phái người chú ý mấy tiệm thuốc và quần áo trong thành phố."
"Ừm." Ngụy Khinh Ngữ khẽ đáp.
Sương mù buổi sáng tan đi, mặt trời dần lên cao.
Ngụy Khinh Ngữ suy tư nhìn thoáng qua tấm ảnh chụp chung của nàng và Quý Tiêu đặt ở trên bàn, sau đó nàng cầm áo khoác treo trên ghế lên, vừa mặc vào vừa nói: "Vậy hôm nay dừng ở đây đi, tôi còn có việc."
Tấn Nam Phong thấy thế thì hỏi trêu: "Dắt người đi xem nhà à?"
Không ngờ đến, Ngụy Khinh Ngữ khẽ mỉm cười đáp lại: "Bingo."
Ánh đèn trên cao chiếu thẳng vào mắt Tấn Nam Phong, Ngụy Khinh Ngữ giơ cánh tay lên, chắp hai ngón tay làm động tác chào hình khẩu súng lục với cậu.

(Hình minh hoạ cho dễ hiểu hơn nè =))))))
Mái tóc đen dài có phần lạnh lùng theo động tác giơ tay của nàng mà trở nên uyển chuyển hơn, bên dưới áo khoác màu caramel là chân váy cạp cao in hoa bồng bềnh lay động.
Chẳng rõ là do tình yêu quá đỗi ngọt ngào, hay là do Ngụy Khinh Ngữ đã vô thức bị Quý Tiêu lây nhiễm.
Nàng thiếu nữ lạnh lùng trong trí nhớ của Tấn Nam Phong lúc này đã dần nhuốm lấy sắc màu thế gian, trở nên sống động tươi sáng.
___
Đồng hồ vừa điểm chín giờ ba mươi, hai chiếc xe hơi một trước một sau dừng lại trước cổng nhà Quý Tiêu.
Ngụy Khinh Ngữ bước xuống từ chiếc Maybach màu đen đằng trước, kế đó là hai cô gái xa lạ bước xuống theo nàng từ chiếc xe phía sau.

Hai người các cô một tóc đen gợn sóng, một tóc vàng thẳng dài trông rất thời thượng, cực kỳ thu hút ánh nhìn.
Còn Quý Tiêu lúc bấy giờ đang bắt chéo chân ngồi trên ghế salon, trông chẳng hề giống người đang trốn dưới tầng hầm chơi đồ hàng chút nào.
"Cốc cốc."

Hai tiếng gõ lanh lảnh đột ngột vang lên trước cửa, Quý Tiêu lỡ đễnh nói "Vào đi" rồi tiếp tục treo cá của mình lên.
Thế nhưng cô không ngờ người bước vào lại là Ngụy Khinh Ngữ.

Có thể bước vào phòng này mà không cần gõ cửa chỉ có hai người, một người là cô, người còn lại chính là Ngụy Khinh Ngữ.
Đương lúc Quý Tiêu đang nghi ngờ vì sao Ngụy Khinh Ngữ lại gõ cửa trước khi vào thì cô phát hiện phía sau nàng còn có hai kẻ xa lạ.
Cô nhìn hai người ăn mặc rất hợp mốt này, ngập ngừng mở miệng: "Đây là..."
Chẳng chờ Quý Tiêu kết thúc câu hỏi, cô gái với mái tóc xoăn dài đã tháo bộ tóc giả xuống, kích động dang rộng cánh tay.
"Surprise, chị Tiêu!"
Giọng nói quen thuộc kia rõ ràng là Phòng Nhất Minh!
Quý Tiêu sợ ngây người.
Cô nhìn Phòng Nhất Minh đã lâu không gặp, vừa kinh ngạc vừa vui vừng: "Nhất Minh! Sao cậu lại tới đây."
"Đương nhiên là do nhớ cậu rồi.

Lúc biết nhà cậu xảy ra chuyện mà lại không liên lạc được với cậu, tôi lo gần chết." Phòng Nhất Minh nói xong liền bước về phía trước, ôm Quý Tiêu một cái thật chặt.
Quý Tiêu biết khi mình buộc phải biến mất khỏi thế giới bên ngoài, bạn bè cô chắc chắn sẽ rất lo lắng.
Cô vỗ vỗ bả vai Phòng Nhất Minh như muốn trấn an: "Không có gì hết, tôi vẫn ổn."
Phòng Nhất Minh nhìn Quý Tiêu không bị thương chỗ nào, gật mạnh đầu.
Kế đó cô nhìn căn phòng của Quý Tiêu, không khỏi xúc động: "Chị Tiêu, Khinh Ngữ đối xử với cậu tốt quá.

Ngôi nhà này của cậu còn đẹp hơn nhà tôi.

Bồn tắm này hoành tráng thật đó."
Quý Tiêu nghe thế khoái chí vỗ vỗ bồn tắm bảo bối của mình: "Tôi cũng thấy rất được, ngâm mình trong bồn tắm dễ chịu lắm.

Nếu cậu muốn thì để tôi bảo dì Ngô mua một cái gửi sang nhà cậu."
Phòng Nhất Minh đang định tiếp lời thì cô gái tóc vàng nhạt đã túm lấy áo khoác cô ấy như muốn nhắc nhở: "Nhất Minh."
Phòng Nhất Minh khựng lại một nhịp rồi mới phản ứng, cô vừa vỗ vỗ trán, nói: "Sao tôi lại quên mất chuyện này chứ", vừa nói cô vừa giơ tay định cởi nút áo sơ-mi của Quý Tiêu ra: "Chị Tiêu nhanh nào, mau c ởi đồ ra."
Quý Tiêu nghe Phòng Nhất Minh nói thế, lại thấy hành động của cô ấy không giống như đang đùa giỡn, lập tức phát huy hết sự nhanh nhẹn của một Alpha cấp S, vừa che lại cổ áo sơ-mi đang phanh ra của mình vừa né khỏi bàn tay của Phòng Nhất Minh, cảnh giác lùi xa ra khỏi cô ấy hết mức có thể: "Cậu định làm gì!"
Ngụy Khinh Ngữ nhìn bộ dạng này của Quý Tiêu không thể kìm được bèn bật cười.
Sau đó nàng đi đến kéo tay Quý Tiêu ra, những ngón tay mảnh khảnh thuần thục cởi từng nút áo của cô.
Tia sáng từ ngoài hành lang chiếu xuyên qua khe cửa khép hờ, không khí trong lành theo đó tràn vào bên trong phòng tối.
Ngụy Khinh Ngữ khẽ hé đôi môi mỏng, cất tiếng: "Tất nhiên là định dẫn cậu ra ngoài một chuyến rồi.".

Bình Luận (0)
Comment