Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 133

Tia sét khủng khiếp rạch đôi chân trời, chiếu sáng cả phòng khách rộng lớn vắng vẻ, hắt lên một bóng người.

Gió lồng lộng ùa vào từ cánh cửa ban công không khoá, mu bàn chân trần của cô gái đỏ ửng lên do tiếp xúc với không khí lạnh vì chủ nhân chẳng màng đến nó.

Cuộc gọi khi nãy là Kỳ Kỳ gọi tới, khi cô gọi lại thì Ngụy Khinh Ngữ trả lời là nàng không sao cả. Nhưng nàng cũng không muốn trở lại nhà ông nội, cho nên đã tự đội mưa quay về nhà mình ở trung tâm thành phố.

Rượu vang màu vàng nhạt đựng trong chiếc bình tròn dẹp đầy tinh xảo, hương đào nhẹ thoang thoảng hoà quyện với mùi rượu mạnh tràn ngập phòng khách.

Lần đầu tiên Ngụy Khinh Ngữ cảm nhận được nỗi đau quặn thắt đến thế, nàng không có cách nào thoát khỏi cơn đau đớn này, chỉ đành uống rượu đến quên hết cảm giác, từ đó đóng băng tất cả những phiền muộn sầu não.

Tiếng sấm gầm vang, thỉnh thoảng chiếu sáng ngoài cửa sổ, phác hoạ lại dáng vẻ khi nãy Quý Tiêu chất vấn nàng.

Đôi mắt người thiếu nữ đỏ hoe không chút giả tạo, cô thực sự đau lòng, cũng thực sự sợ hãi.

Ngụy Khinh Ngữ thật không ngờ phương pháp mà bản thân dùng để đưa Quý Tiêu trở về bên mình lại là nguyên nhân gây ra nỗi đau của cô ở thế giới này.

Có phải lúc trước nàng không nên kể cho cô nghe về mối tình đầu của nàng không?

Và sau này cũng không nên cố gắng giúp cô khôi phục ký ức cũ.

Thực ra cứ giống như bây giờ, coi tất cả yêu thương và lưu luyến giữa hai người là ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’ là được rồi.

Là nàng quá tham lam, vọng tưởng chống lại “Thần”.

Ngụy Khinh Ngữ suy nghĩ, tiếp tục với lấy bình thuỷ tinh rót thêm một ly rượu.

Cánh môi đỏ thắm bị rượu Brandy thấm ướt, mu bàn tay siết chặt ly rượu nổi lên từng đường gân xanh.

Ánh sáng trắng bên ngoài cửa sổ rọi đến gương mặt nàng, trên nơi lạnh lẽo ấy nhuốm đầy vẻ không cam chịu.

Năm năm qua nàng kết nối với những người trong thế giới cũ, ghép họ lại với nhau như từng mảnh của trò chơi xếp hình.

Rốt cuộc bây giờ nàng đã có được mảnh ghép cuối cùng, thế nhưng lại chẳng thế nào đưa nó vào vị trí chính xác.

Nàng không cam lòng để quá khứ của cả hai quay về con số không như thế.

Không cam lòng chia Quý Tiêu thành hai người như vậy.

Gió lạnh hoành hành khắp phòng, không gian yên tĩnh khe khẽ vang lên tiếng nấc nghẹn ngào.

Dưới ánh sáng lờ mờ, một giọt nước mắt chảy ra từ khoé mắt Ngụy Khinh Ngữ, chầm chậm lăn trên gương mặt nàng rồi lặng yên rơi xuống tấm thảm mềm mại.


Rõ ràng hai người đã giao ước với nhau.

Nhất định sẽ dùng mọi biện pháp để đối phương nhớ lại.

Ngụy Khinh Ngữ bấu chặt trái tim càng lúc càng đau đớn hơn, đôi chân co lại rúc vào một chỗ.

Nhưng rốt cuộc phải đến bao giờ…?

___

Sấm chớp thình lình xuất hiện cùng cơn bão khiến cả thành phố tối sầm lại, hàng cây trong khu nhà phát ra từng tiếng xào xạc trước gió, cành lá úa gãy chất lại thành đống, ánh đèn lờ mờ ánh lên dưới lớp màn mưa, khi thì sáng rõ, khi thì mờ mịt.

Quý Tiêu cũng giống như thế.

Tiếng sấm ầm ầm ngoài cửa sổ đầy đe dọa và áp lực, từng hạt mưa lớn đánh thẳng vào lớp kính cửa sổ.

Quý Tiêu vẫn nắm chặt chiếc vòng tay giỏ đào, đè ép trái tim đang đau tới không thở nổi, từ chối nhớ lại những ký ức cuối cùng kia.

Mảnh ký ức tựa như cơn mưa tầm tã đêm nay, ồ ạt tràn vào trí óc cô.

Ga giường phẳng phiu bị vò tới mức nhàu nhĩ thành từng nếp gấp ngang dọc, Quý Tiêu nằm trên giường co quắp thân mình, vết đỏ trên ngực đau đớn không thể tả.

Cô nhớ ra mình đã xuyên vào thế giới của 《Ngày Hè Rực Cháy》 trong giấc ngủ.

Nhớ ra cái ngày cô phát hiện mình phải lòng Ngụy Khinh Ngữ.

Nhớ ra khoảnh khắc trong căn phòng tối, lần đầu tiên răng nanh cô đâm thủng tuyến thể của nàng.



Cô còn nhớ ra pheromone của Ngụy Khinh Ngữ có mùi bạc hà.

Mà pheromone của mình là mùi Brandy đào.

“Vậy nếu như sau khi trải qua luân hồi mà mình quên mất cậu thì làm thế nào bây giờ?”

“Chúng ta không quên đi, chỉ là không nhớ ra mà thôi.”

“Vậy nếu kiếp sau cậu không nhớ ra mình, mình nhất định sẽ dùng tất cả biện pháp để cậu nhớ lại lần nữa.”




Ngày hôm ấy cảnh tượng Ngụy Khinh Ngữ dẫn theo mình – một kẻ chẳng còn chốn về, bí mật đi xem phim hẹn hò hiện lên trong đầu Quý Tiêu.

Hai mắt Quý Tiêu đẫm nước, cô nhìn bó hoa đồ mi bị mình ném trên bàn, vừa khóc vừa cười.

Giọng nói run rẩy xen lẫn tiếng nức nở như đang đồng thanh với Ngụy Khinh Ngữ trong hồi ức: “Sau đó mình sẽ đánh cậu một trận."

Quý Tiêu siết chặt giỏ đào nhỏ trong tay, cắn môi giải phóng tất cả khổ đau trong căn phòng không được cách âm này.

Nỗi đau nơi trái tim chẳng thể nào so sánh với sự thất vọng và hối hận, nước mắt lã chã tuôn ra từ khoé mắt cô, nhuốm đẫm chiếc chăn bông vừa thay mới.

“Hoá ra, chính là mình.”

“… Từ đấu đến cuối, chỉ có một mình mình.”

Quý Tiêu thốt ra từng từ từng chữ, giọng nói run rẩy tràn ngập nỗi buồn không cách nào nguôi ngoai.

Khi này cô mới hiểu, cô và Ngụy Khinh Ngữ không phải ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’, mà là ‘mưa dầm thấm lâu’.

Kí ức của một thế giới khác như thú dữ vùng khỏi gông cùm, hung bạo xé toạc ra một vết nứt trong trí óc cô.

Rốt cuộc, giữa dòng ký ức đang chậm rãi chảy ngược, Quý Tiêu cũng nhớ lại về cái ngày mà mình buộc phải rời khỏi thế giới trong tiểu thuyết.

Cá mập ung dung bơi lượn giữa không gian xanh thẳm của sảnh triển lãm, dòng nước chầm chậm lưu chuyển phản chiếu ánh sáng mờ ảo.

Cái ôm của Ngụy Khinh Ngữ ấm áp đến thế, thực đáng để luyến lưu chìm đắm, mà nó cũng thật yếu ớt, khiến người ta đau đáu cõi lòng.

Nàng dùng hết sức lực để giữ mình lại, tiếng khóc nấc đau khổ nát tan hết lần này đến lần khác bóp nghẹt trái tim Quý Tiêu, buộc cô phải chôn mặt vào chăn mà nghẹn ngào khóc rống lên.

“Mình rất nhớ cậu… Xin lỗi… Xin lỗi…”

“Xin lỗi, đến bây giờ mình mới nhớ ra cậu…”

___

Mưa lớn rút đi để lại bầu trời trong xanh như được tẩy rửa, mây mỏng trôi trong không trung, lửng lơ nhàn nhã.


Đường phố buổi sớm mai đã được quét dọn sạch sẽ, như thể trận mưa bão đêm qua chưa từng tồn tại.

Chiếc xe buýt chầm chậm dừng ở bến đợi còn vương lại dư âm của cơn mưa hôm trước, người thiếu nữ mặc áo khoác đen nhanh nhẹn vượt qua vũng nước phía đuôi xe, nhảy lên vỉa hè dành cho người đi bộ.

Một cuối tuần hiếm hoi mà Quý Tiêu dậy sớm.

Cô muốn mua một bó hoa đồ mi để đến tìm Ngụy Khinh Ngữ, thế nhưng dạo qua tất cả tiệm hoa lân cận thì chẳng còn bó hoa nào cả.

Quý Tiêu đành phải dò theo địa chỉ cửa tiệm mà mấy ngày nay Ngụy Khinh Ngữ gửi tặng hoa cho mình.

Chỉ là cô không ngờ, nơi này vốn dĩ không phải một tiệm hoa mà là một cửa hàng bán bánh lấy chủ đề từ hoa tươi.

Tiếng chuông trong trẻo vang lên theo động tác đẩy cửa của Quý Tiêu, một giọng nói quen thuốc đầy sức sống vọng đến từ quầy tính tiền: “Kính chào quý khách, xin hỏi quý khách cần tìm gì?”

Tia nắng ban mai đầu tiên chiếu qua cửa sổ trong suốt, trải dài trong cửa hàng rộng rãi đầy sáng sủa. Tôn Thiển Thiển đứng sau quầy tính tiền nở nụ cười tiêu chuẩn, hai lúm đồng tiền nổi rõ trên gương mặt, vẫn luôn ngọt ngào như trước đây.

Quý Tiêu khẽ kinh ngạc và vui mừng, cô siết chặt bàn tay đặt trong túi áo, giả vờ hỏi như một người khách bình thường: “Xin hỏi cửa tiệm có hoa đồ mi không?”

Tôn Thiển Thiên tỏ vẻ tiếc nuối giống như những người chủ trước, trả lời: “Thật ngại quá thưa cô, mùa hoa đồ mi đã qua rồi, bây giờ không còn nữa.”

Quý Tiêu không khỏi nhíu mày, tiếp tục gặng hỏi: “Nhưng tôi từng nhận được hoa đồ mi từ tiệm của cô mà.”

Tôn Thiển Thiển nghe thế thì giật mình: “À, chuyện mà nói…”

“Bó hoa đó không phải của chúng tôi, là một người bạn của chúng tôi gửi ở đây. Cô ấy không bán nó, thật xin lỗi.”

Quý Tiêu nghe Tôn Thiển Thiển nói vậy không khỏi cảm thấy hụt hẫng trong lòng.

Nhưng khi cô nói “Cảm ơn” trước lúc rời đi thì lại có một giọng nói khác vọng tới từ trong cửa tiệm ra.

“Chờ đã, cô may mắn lắm đấy, hôm nay chúng tôi có hàng.”

Tấm vải ngăn phòng trong và cửa tiệm được vén lên, Phòng Nhất Minh cầm một bó hoa đồ mi đã cắt tỉa gọn gàng bước ra.

Cảm giác gặp lại bạn bè cũ khiến đôi mắt Quý Tiêu không khỏi xúc động. Cô cố gắng kìm chế bản thân, rốt cuộc đã hiểu được tâm tình của Ngụy Khinh Ngữ khi gặp lại mình ở buổi kí tặng ngày đó.

Phòng Nhất Minh không chú ý đến phản ứng ấy của Quý Tiêu, cô vừa chỉnh lý lại bó hoa vừa giải thích: “Chủ bó hoa này bảo hôm nay không cần gửi đi nữa, nói tôi hãy tặng cho người có duyên với nó.”

Tuy trong lòng Quý Tiêu vô cùng xúc động, thế nhưng khi quan sát thấy phản ứng của Phòng Nhất Minh và Tôn Thiển Thiển, cô nhận thấy họ dường như không giống như người trong kí ức ở thế giới kia, vì vậy cô đành giả vờ bình tĩnh như một vị khách bình thường đáp lời của đối phương: “Cám ơn.”

Nhân lúc Tôn Thiển Thiển đang gói ghém bó hoa, Quý Tiêu đứng một bên nhìn Phòng Nhất Minh, không kìm được lòng nên hỏi dò: “Xin hỏi, hai người là một cặp phải không?”

Phòng Nhất Minh nghe thế thì ngượng ngùng đưa tay gãi đầu, cười cười thừa nhận: “Phải đấy, chúng tôi ở bên nhau từ nhỏ, không thể sống thiếu đối phương, cho nên cứ thế ở cùng nhau thôi.”

Tôn Thiển Thiển thấy Phòng Nhất Minh nói chuyện không đàng hoàng chút nào, liền xẵng giọng: “Nhất Minh, em còn ở đây đấy!”

“Úi chà, chị không có ý gì đâu nha.” Phòng Nhất Minh nói xong liền chủ động cầm bó hoa mà Tôn Thiển Thiển đã gói lên đưa cho Quý Tiêu: “Đây, đã gói xong rồi, người hữu duyên.”


Ánh nắng rơi trên bó hoa, giấy gói màu xanh nhạt bao bọc những cánh hoa vẫn còn vương nước.

Những cánh hoa xếp thành lớp chầm chậm bung nở, nh,ụy hoa toả ra hương thơm nhẹ nhàng trong nắng sớm.

Loài hoa này có một màu trắng vô cùng tinh khôi, có thể thấy nó được chăm sóc giữ gìn rất cẩn thận.

Quý Tiêu nhìn bó hoa vô vàn quen thuộc này, khoé môi không khỏi cong lên.

“Leng keng…”

Tiếng chuông gió lần nữa vang lên trong cửa tiệm yên ắng, lại có một vị khách đẩy cửa ghé vào.

Làn gió buổi sớm mai dẫn lối hương bạc hà rơi trên đầu vai Quý Tiêu, cô như nhận ra điều gì, cầm bó hoa trong tay quay đầu nhìn ra cửa.

Ánh mặt trời lung linh tràn qua cánh cửa thuỷ tinh vừa bật mở, hai đôi mắt đen nhánh bất ngờ bắt gặp nhau.

Bàn tay nắm lấy tay nắm cửa của Ngụy Khinh Ngữ đột ngột khựng lại, đôi mắt ở phía trên chiếc khăn quàng cổ màu xám nhạt phản chiếu bóng dáng người thiếu nữ trước mặt.

Ánh nắng trong trẻo trải khắp cửa tiệm, mà Quý Tiêu lúc này đang đứng ở nơi trung tâm mảnh sáng ấy.

Lồ,ng ngực cô ôm lấy bó hoa đồ mi, tựa như trong thế giới đen đặc chỉ hiển hiện duy nhất một đốm trắng.

Con ngươi Ngụy Khinh Ngữ run lên nhè nhẹ, bàn tay nắm tay cầm cửa siết chặt lại.

Nàng không dám tin vào đôi mắt mình, trái tim vốn đang đều đặn hoạt động như nhận ra điều gì, liền đánh thịch từng tiếng, từng tiếng một, thình thịch những nhịp đập nặng nề.

“Ngụy Khinh Ngữ, ngôn ngữ của hoa đồ mi là gì?” Quý Tiêu nhẹ giọng hỏi, đôi mắt thăm thẳm như hồ sâu, xen lẫn nước mắt và nụ cười.

Gió thu cuốn lấy những chiếc lá rơi trên mặt đường, thổi tung mái tóc vén sau tai của Ngụy Khinh Ngữ.

Giọng nói dịu dàng hệt như trong quá khứ, hương Brandy đào thoang thoảng nhưng mạnh mẽ ôm lấy người thiếu nữ.

Ngụy Khinh Ngữ nghe câu hỏi đó thì ngơ ngẩn mất một lúc.

Sau đó, chỉ trong chớp mắt nàng đã hiểu ra, Quý Tiêu của nàng đã trở về.

Cánh hoa đồ mi rung rinh trong gió, màu trắng tinh khôi lẫn trong làn nước mắt xúc động phủ lấy tầm nhìn của Ngụy Khinh Ngữ.

Giọt nước lăn dài trên gương mặt nàng, dừng lại nơi khoé môi. Nàng nhìn người thiếu nữ lại đeo lên chiếc vòng tay giỏ đào, khẽ khàng đáp lại: “Là tình yêu cuối cùng.”

–---------------

Editor: Hoàng Hoàng.

Beta: Hạ Yên.

Bình Luận (0)
Comment