Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Chương 125

Thi Việt quay sang nhìn chị, đôi tai bất giác đỏ lên.

Hai chị em dỗ dành, giúp mẹ lau nước mắt. Khóe mắt Thi Li Uyển ánh lên niềm vui:

"Mẹ mừng quá… tốt quá… Các con đều là những đứa trẻ ngoan. Mẹ đã làm khổ các con suốt bao năm qua…"

Nói đến đây, bà tự nhủ dù thế nào đi nữa, bà cũng không bao giờ buông xuôi. Bà nhất định phải sống thật khỏe mạnh.

Đúng lúc này, điện thoại của Thi Việt reo lên. Cậu vừa bắt máy thì nghe giọng nói kích động của thầy Kinh, chủ nhiệm lớp:

"Thi Việt! Chúc mừng em! Tổng điểm của em là 536, em là thủ khoa kỳ thi vào cấp ba của thành phố Ninh Bắc năm nay! Thầy thật sự tự hào về em, em chính là niềm tự hào của cả trường chúng ta!"

Thi Việt nắm chặt điện thoại, giọng chân thành:

"Thầy Kinh, cảm ơn thầy."

Nhà cậu có mẹ cần chăm sóc, mỗi tối lại phải đi hát ở quán bar kiếm tiền. Thầy Kinh đều biết chuyện này, vậy nên ông luôn tạo điều kiện, miễn cho cậu không phải làm bài tập hàng ngày, cũng không bắt cậu đi học buổi sáng sớm, chỉ yêu cầu cậu không được lơ là thành tích.

Người thầy này thực sự có đạo đức nghề nghiệp.

Thi Việt cảm thấy mình rất may mắn khi gặp được thầy.

 

Thầy Kinh cảm khái nói: "Em là một đứa trẻ ngoan, thầy hy vọng con đường sau này của em cũng sẽ thuận buồm xuôi gió."

Sau đó, thầy thông báo với Thi Việt rằng nguyện vọng cậu điền đã được chấp nhận. Trường cấp ba số một Ninh Bắc không chỉ miễn toàn bộ học phí và các khoản phí khác trong ba năm, mà còn xem xét hoàn cảnh gia đình cậu, cho phép cậu không cần ở nội trú. Hơn nữa, nhà trường sẽ công bố thành tích thủ khoa đầu vào của cậu trước toàn trường, rất có thể phóng viên sẽ đến phỏng vấn, bảo cậu chuẩn bị tinh thần.

Sau khi cúp máy, Thi Việt còn chưa hết ngạc nhiên. Nhìn vẻ mặt kinh hỉ của mẹ, Oanh Oanh chỉ cười tươi, như thể đã sớm biết trước kết quả này.

Thi Li Uyển xúc động đến mức nói không thành câu: "Việt... Việt Việt... con, con..."

 

Cậu thiếu niên đứng trong căn phòng khách chật hẹp, gương mặt thanh tú rạng rỡ với nụ cười tràn đầy sức sống. Ánh mắt cậu sáng lên niềm vui sướng, cả người tràn đầy năng lượng.

Thi Li Uyển run rẩy lấy điện thoại ra, giọng nói nghẹn ngào vì xúc động: "Mẹ sẽ gọi ngay cho bà ngoại và cậu của con... Nhà mình có hỷ sự lớn!"

Quả thật là hỷ sự kép—một bên, Oanh Oanh đã trở về; bên kia, con trai bà lại là thủ khoa thi vào cấp ba.

Khi cuộc gọi được kết nối, hai cụ già đầu bên kia nghe tin cháu ngoại đỗ thủ khoa thì xúc động đến mức nghẹn lời, gần như bật khóc trong điện thoại.

Sau khi kể xong chuyện của Thi Việt, Thi Li Uyển do dự một lúc rồi mới chậm rãi nói tiếp, giọng bà run rẩy: "Cha mẹ... con còn có chuyện này muốn nói... Là về cháu ngoại gái của cha mẹ..."

Hai cụ già thoáng sững lại, trong lòng dâng lên dự cảm lạ lùng.

Thi Li Uyển nghẹn ngào, từng chữ như d.a.o cứa vào tim: "Năm đó, tên súc sinh ấy đã lừa con, nói rằng con gái con là thai c.h.ế.t lưu, nhưng sự thật không phải vậy! Oanh Oanh vẫn còn sống, chỉ là bị hắn ôm đi..."

Giọng bà nghẹn lại, tay siết chặt điện thoại, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục: "Hắn ôm con bé đi chỉ vì đứa con gái ruột của hắn! Đứa con gái đó vừa sinh ra đã bị bệnh, cần thay thận. Hắn lừa con kết hôn, chẳng qua là muốn con sinh con để lấy thận cứu con gái hắn..."

 
Bình Luận (0)
Comment