Trong xe, Thi Phong đã bắt đầu thân thiết với Oanh Oanh, gọi "em gái" liên tục, vừa xuống xe đã vội thêm cô vào danh sách bạn bè trên WeChat, còn kéo cô vào nhóm gia đình.
Chưa dừng lại ở đó, hắn còn lập hẳn một nhóm nhỏ, chỉ có ba người anh em Thi Việt, Thi Chúc, Thi Phong. Giờ thêm Oanh Oanh vào, thành một nhóm bốn người.
Khi vào phòng, các bậc phụ huynh bật tivi xem trong lúc chờ món ăn được dọn lên.
Thi Phong thì kéo Oanh Oanh sang một bên, hào hứng hỏi: "Em gái, em có biết chơi game không? Anh trai dạy em chơi nhé?"
Dù sao, ai cũng biết trước đây Oanh Oanh đã ngốc nghếch suốt mười mấy năm, chẳng ai tin cô có thể biết chơi game cả.
Oanh Oanh mỉm cười: "Được ạ."
Anh họ thứ hai vẫn giống hệt như kiếp trước.
Thi Việt cau mày, giọng điệu đầy cảnh cáo: "Thi Phong, đủ rồi đấy, đừng có dạy bậy."
Thi Phong trừng mắt: "Em đừng có nghiêm túc như vậy, em gái muốn chơi thì cứ để em gái chơi một lát có sao đâu." Vừa nói, cậu ta vừa nhanh tay hướng dẫn Oanh Oanh cách tải game.
Cậu và Thi Việt tuổi tác xấp xỉ nhau, chỉ hơn Thi Việt đúng một tháng. Từ nhỏ đến lớn, hai anh em có thể nói là vừa đánh nhau vừa lớn lên.
Thi Việt hận không thể ngay lập tức túm Thi Phong lại mà dần cho một trận. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn nhịn xuống.
Thi Phong dạy Oanh Oanh tải một tựa game b.ắ.n s.ú.n.g đang cực kỳ thịnh hành. Trong game, một trăm người nhảy dù từ máy bay xuống, chia thành bốn nhóm, ai sống sót đến cuối cùng thì thắng.
Oanh Oanh chưa từng chơi game bao giờ, nhưng thấy cả nhà đều ở đây nên cũng khá hứng thú. Cô còn gọi cả Thi Việt và Thi Chúc vào chơi chung.
"Chắc bình thường mấy anh cũng hay chơi game lắm nhỉ?" Cô cười nói.
Thi Chúc nhún vai: "Anh ít chơi lắm."
"Anh thì khỏi bàn rồi, chơi ngu lắm!" Thi Phong bật cười.
Sau khi vào trận, Oanh Oanh nhanh chóng nắm được luật chơi. Cô nhảy dù theo Thi Phong. Cậu ta hào hứng tuyên bố: "Em gái, cứ theo anh, anh dẫn em ăn gà!"
Oanh Oanh mỉm cười, ngoan ngoãn đáp: "Được ạ."
Trận đấu bắt đầu. Thi Chúc vì ít chơi nên trở thành người bị hạ đầu tiên. Nhân vật của hắn vừa chết, hắn liền đặt điện thoại xuống, ngồi một bên quan sát em gái.
Chẳng bao lâu sau, hắn kinh ngạc phát hiện ra Oanh Oanh tuy trang bị kém nhưng lại có phản xạ đáng sợ. Dù bị địch tấn công ở cự ly gần, cô vẫn có thể điều khiển nhân vật né tránh linh hoạt, thậm chí còn phản công ngược lại, hạ gục kẻ địch.
Cuối cùng, Thi Việt và Thi Phong lần lượt bị hạ. Ba anh em trừng mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt quay sang màn hình, không dám tin vào mắt mình—Oanh Oanh đã sống sót đến cuối cùng.
Cô dùng trang bị tệ nhất để tiêu diệt kẻ địch cuối cùng—một đối thủ đội mũ ba, mặc giáp ba, ngụy trang cực kỳ tốt với địa hình xung quanh—nhưng vẫn bị cô b.ắ.n nổ đầu.
Oanh Oanh đặt điện thoại xuống, nhàn nhạt nhận xét: "Cũng đơn giản mà."
Ba người: "..."
Thi Phong lẩm bẩm: "Chết tiệt, tôi không tin. Chơi lại ván nữa!"
Kết quả, vẫn là Oanh Oanh dẫn cả nhóm giành hạng nhất.
Ba chàng trai ngồi đờ đẫn nhìn cô, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác khó tả—đây là kiểu thiên phú quái quỷ gì vậy chứ?!