Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Chương 148

Hoa hồng đỏ được trồng trong chậu treo, những dây leo rủ xuống, được móc cố định vào góc phòng, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng.

Không chỉ ở tiệm, mà trên ban công nhà Oanh Oanh cũng treo rất nhiều chậu hoa hồng, khiến cả căn nhà tràn ngập hương thơm nhàn nhạt và linh khí ấm áp.

Sau khi kiểm tra kỹ càng lần cuối, Oanh Oanh chọn một ngày lành để khai trương. Hai ngày nữa, tiệm sẽ chính thức mở cửa đón khách.

Hoàn thành những khâu trang trí cuối cùng, Oanh Oanh hài lòng trở về nhà.

Về phía Thi Việt, cậu vẫn bận rộn với công việc làm thêm.

Ban ngày, cậu đi phát tờ rơi. Sau đó, cậu nhận thêm một công việc gia sư cho một học sinh tiểu học, mỗi ngày dạy kèm ba tiếng, từ hai giờ chiều đến năm giờ chiều.

Năm giờ, cậu về nhà ăn cơm. Ăn xong lại đến quán bar Lang Kiều.

Thực ra, Thi Việt vẫn chưa đủ tuổi lao động chính thức, nên cậu không thể tìm được quá nhiều công việc làm thêm.

Công việc hát ở quán bar Lang Kiều cũng không phải chính thức. Mỗi lần cậu biểu diễn, anh Lộ—quản lý ở đó—đều âm thầm đưa tiền cho cậu.

Gần đây, mỗi lần đến quán bar Lang Kiều gặp Thiệu Lộ, Thi Việt đều cảm thấy có gì đó không ổn.

Hôm nay cũng vậy, sắc mặt Thiệu Lộ trông tệ đến mức Thi Việt không nhịn được mà hỏi:

"Anh Lộ, anh không sao chứ? Trông anh như thiếu ngủ cả tuần rồi ấy."

Thiệu Lộ vừa ngáp vừa xua tay:

"Không sao đâu, dạo này chỉ là... không ngủ được. Cứ bị ác mộng liên tục."

 

Hắn dừng một chút, nhíu mày khó chịu:

"Chết tiệt, suốt ngày mơ thấy một người phụ nữ cười với tôi. Mà không phải kiểu cười bình thường đâu, nó cứ khiến tôi rợn cả người."

Nghe vậy, Thi Việt bỗng im lặng. Cậu không biết nghĩ đến điều gì, nhưng sau một lúc, vẫn không nhịn được nói:

"Anh Lộ, hay là anh đi xem bói thử đi?"

Trước đây, cậu không tin mấy chuyện này. Nhưng sau vụ đôi vợ chồng ở căn nhà đối diện... Mỗi lần họ gặp cậu đều khách sáo một cách kỳ lạ.

Thi Việt nghĩ, chắc chắn là do chị gái cậu suốt ngày thần thần bí bí, đến cả mình cũng bị ảnh hưởng mất rồi.

Thiệu Lộ lại ngáp, vỗ vai Thi Việt cười:

"Chúng ta là thanh niên thế hệ mới, không thể mê tín như vậy được. Tôi thực sự không sao đâu, cậu đừng lo lắng nữa."

Nhưng Thi Việt vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Hôm sau, sau khi dạy kèm học sinh xong, cậu về nhà ăn tối, chuẩn bị đến quán bar như thường lệ. Nhưng trước khi đi, cậu không nhịn được mà tìm Oanh Oanh.

"Chị, em có chuyện muốn hỏi."

Oanh Oanh đặt đũa xuống, nhìn cậu:

"Chuyện gì?"

 

Thi Việt liếc nhìn xung quanh, rồi mới nhỏ giọng nói:

"Ông chủ quán bar của em dạo này trông rất kỳ lạ. Một tháng nay anh ấy liên tục kêu không ngủ được, lúc nào cũng ngáp ngắn ngáp dài. Hai ngày nay sắc mặt anh ấy càng lúc càng tệ, trắng bệch không có chút máu, môi thì hơi tím."

 
Bình Luận (0)
Comment