Oanh Oanh niệm một đoạn chú, sau đó đưa tay chạm nhẹ vào trán Thiệu Lộ.
"Anh Lộ, em mở cửa đây."
Thiệu Lộ gật đầu, hai chân run cầm cập.
Cánh cửa phòng ngủ chậm rãi mở ra. Không cần bật đèn, Oanh Oanh cũng cảm nhận được sự hiện diện của âm hồn trên giường.
Nhưng khi ánh sáng tràn vào, cảnh tượng trước mắt khiến Thiệu Lộ suýt ngất.
Trên chiếc giường rộng rãi quen thuộc, một bóng người đang nằm nghỉ ngơi.
Cảm giác có ánh đèn, âm hồn khẽ động đậy. Cô ta tưởng rằng Thiệu Lộ đã về, liền nở nụ cười tươi, như thể chào đón hắn. Nhưng ngay khi nhìn thấy Thiệu Lộ đứng cùng một cô gái khác ở cửa phòng, sắc mặt âm hồn đột nhiên biến đổi.
Không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.
Thiệu Lộ đứng c.h.ế.t trân, toàn thân như đông cứng lại.
Không phải ảo giác, không phải sóng não, không phải từ trường hay bất cứ thứ gì khoa học có thể giải thích.
Trên đời này… thực sự có ma!
Hắn cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Âm hồn từ trên giường nhẹ nhàng đứng dậy. Da cô ta trắng bệch, không hề có chút sắc hồng của người sống. Đôi mắt phượng lạnh lẽo nhìn chằm chằm Oanh Oanh, toát ra sự căm hận tột cùng.
Trong nháy mắt, cô ta lao về phía Oanh Oanh!
Thiệu Lộ hốt hoảng, nhận ra mục tiêu của nữ quỷ không phải mình mà là Oanh Oanh. Hắn sợ cô bị thương, liền gồng hết sức di chuyển hai chân đang run rẩy, chắn trước mặt cô.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một điều khủng khiếp xảy ra.
Cơ thể nữ quỷ xuyên thẳng qua người hắn!
Cảm giác đó lạnh buốt đến tận xương, khiến Thiệu Lộ không thể kiểm soát nổi, cả người run lên bần bật.
Nữ quỷ giơ tay, hướng thẳng về phía cổ của Oanh Oanh, định bóp chặt cô.
Nhưng Oanh Oanh vẫn đứng yên, không hề hoảng loạn. Khi bàn tay âm khí của nữ quỷ sắp chạm vào cổ mình, cô nhanh chóng giơ tay lên.
BỐP!
Một cái tát giáng thẳng vào mặt nữ quỷ, khiến cô ta bật ngửa ra sau!
Nữ quỷ trừng mắt, ánh mắt đầy kinh ngạc. Rõ ràng, cô ta không ngờ mình lại bị đánh như vậy.
Oanh Oanh lạnh lùng giơ tay, từng sợi linh khí quấn chặt quanh cổ nữ quỷ. Làn khói trắng bốc lên, da thịt cô ta như bị bỏng, đau đớn kêu lên thảm thiết, gương mặt đầy hoảng sợ.
Oanh Oanh mặt không cảm xúc, giọng điệu lạnh lẽo: "Vừa nãy cô định làm hại tôi?"
Thiệu Lộ đứng sững tại chỗ, tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Thứ đáng sợ như vậy... lại có thể bị người ta bóp cổ dễ dàng như thế sao?
Cô gái này... rốt cuộc là ai?
Nữ quỷ giãy giụa, giọng run rẩy: "Không! Không phải! Tôi chỉ tức quá thôi! Anh Thiệu là của tôi! Sao anh ấy có thể dẫn bạn gái khác về nhà chứ?"
Nghe đến đây, Thiệu Lộ như muốn bốc hỏa, cơn sợ hãi ban nãy bay biến. Hắn chỉ thẳng vào mặt nữ quỷ, tức giận nói: "Cô... cô là con ma gì vậy? Lúc trước Lưu Thuẫn chê bai cô, tôi còn bênh vực giúp cô vài câu, kết quả cô không bám theo cậu ta, lại chạy đến quấn lấy tôi? Còn cái gì mà dẫn bạn gái về nhà? Đừng có nói bậy, đây là em gái tôi!"
Nữ quỷ sững lại.
"Em gái?"