Trẻ sơ sinh thường dễ bị kinh sợ, bởi vì chúng rất nhạy cảm với những thứ không sạch sẽ. Một khi chạm phải thứ đó, Địa hồn – phần hồn yếu ớt nhất – sẽ rất dễ bị câu đi. Khi mất Địa hồn, đứa trẻ tất nhiên sẽ bất an, quấy khóc không ngừng.
Cô nhìn sang người mẹ, tiếp tục hỏi: "Hôm qua bé bắt đầu khóc từ lúc nào?"
Mẹ đứa trẻ – Đỗ Nguyệt Nguyệt – cố nhớ lại, rồi chậm rãi nói: "Tôi tan làm về nhà lúc sáu giờ tối hôm qua. Vừa bước vào nhà đã thấy Ngưu Nhi khóc không ngừng. Tôi hỏi mẹ chồng, bà bảo khi đưa bé về nhà đã thấy nó hơi thút thít, nhưng đến lúc về hẳn thì lại khóc dữ dội hơn.
Tối hôm qua, chúng tôi đưa bé đến bệnh viện kiểm tra nhưng bác sĩ không phát hiện ra vấn đề gì. Thậm chí, một bác sĩ còn lén bảo tôi thử tìm người dọa bé xem sao. Sau đó, chúng tôi lại đưa bé đến đạo quán trong thành phố, nhưng cũng không có tác dụng gì cả. Họ chỉ đưa cho chúng tôi một lá bùa, bảo mang về đốt thành tro rồi pha nước cho bé uống, nhưng bé uống xong vẫn cứ khóc mãi..."
Nói đến đây, Đỗ Nguyệt Nguyệt siết chặt bàn tay, lo lắng đến mức mặt mũi tái nhợt.
Hôm nay, cô ta thực sự không chịu nổi nữa, nên đã xin nghỉ làm để ở nhà chăm con.
Cô ta nhìn Oanh Oanh, giọng nói đầy chờ mong lẫn lo sợ: "Thầy... rốt cuộc con tôi bị làm sao vậy?"
Oanh Oanh chậm rãi đáp: "Hôm qua mẹ chồng cô có đưa bé ra ngoài không?"
Vừa dứt lời, sắc mặt Đỗ Nguyệt Nguyệt lập tức thay đổi.
Oanh Oanh tiếp tục giải thích: "Đứa trẻ này bị mất một hồn, nên mới khóc mãi không thôi. Nếu nó chỉ ở trong nhà thì không thể bị kinh sợ đến mức mất hồn như vậy được. Hơn nữa, trong khu nhà này không có hồn của bé, nếu có, tôi đã cảm nhận được rồi."
Nghe đến đây, cơ thể Đỗ Nguyệt Nguyệt run lên, giọng nói cũng lắp bắp: "Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?"
Không chần chừ, cô ta vội vàng xoay người, định chạy ra phòng khách tìm mẹ chồng để hỏi cho ra lẽ.
Nhưng vừa quay đầu lại, cô đã thấy mẹ chồng mình – Mã bà bà – vẫn đang đứng c.h.ế.t trân ở đó. Ánh mắt bà ta đầy kinh hoàng, miệng há ra nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Cả người bà ta run rẩy như một chiếc lá trong gió.
Thấy vậy, Đỗ Nguyệt Nguyệt càng hoảng: "Mẹ, sao mẹ không vào? Hôm qua mẹ đã đưa Ngưu Nhi đi đâu? Thầy bói nói là bé bị kinh sợ đến mức mất hồn rồi!"
Mã bà bà mở miệng nhưng vẫn không thể nói được. Sắc mặt bà ta trắng bệch, run lẩy bẩy bước từng bước vào phòng ngủ. Đến gần Oanh Oanh, bà ta không dám kéo tay cô, chỉ dám trợn mắt nhìn đầy hoảng loạn.
Oanh Oanh lạnh nhạt nói: "Bà nói đi."
Ngay khi cô nói xong, một cơn tê rần truyền đến cổ họng Mã bà bà.
Bà ta á lên một tiếng, phát hiện mình đã có thể nói chuyện trở lại!
Bà ta run giọng, vừa sợ vừa kinh ngạc: "Cô... cô rốt cuộc là ai? Tại sao tôi vừa rồi không nói được?"
Oanh Oanh nhìn bà ta, khóe môi hơi cong lên, thản nhiên đáp:
"Chỉ là một câu thần chú cấm nói nhỏ thôi."