Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Chương 194

Khi nhận được cuộc gọi từ Đào Hải Diệp, Oanh Oanh mới biết rằng những lá bùa an thần của mình đã bán hết sạch. Mới hơn nửa tháng mà đã tiêu thụ nhanh đến vậy.

Đào Hải Diệp chuyển toàn bộ tiền bán bùa cho cô—hơn sáu vạn tệ. Ông còn bảo rằng cô có thể tiếp tục vẽ thêm, vì loại bùa này vừa rẻ vừa hiệu quả, bán nhanh hơn cả bùa hộ mệnh hay bùa trấn trạch có giá cả vạn.

Oanh Oanh đồng ý. Tối hôm đó, cô dành nguyên một đêm để vẽ thêm một lượng lớn bùa an thần.

Tối hôm sau, sau giờ tan học, cô mang số bùa mới vẽ đến giao cho Đào Hải Diệp. Hai người trò chuyện một lúc, rồi cô mới rời đi, chuẩn bị về nhà.

Nhưng khi vừa ra khỏi con hẻm nhỏ, cô đã bị một nhóm thanh niên chặn lại.

Những người này trông đều ở độ tuổi mười tám, hai mươi, rõ ràng đến đây có mục đích. Oanh Oanh hạ mắt xuống, trong lòng bỗng trào lên cảm giác mất kiên nhẫn—lại là một đám phiền phức nữa.

Cô lặng lẽ quan sát, mơ hồ đoán được ai đứng sau chuyện này.

Mấy thanh niên đối diện cũng thoáng sững sờ khi nhìn thấy cô. Không ngờ ngoài đời, cô gái này còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh. Nước da trắng như tuyết, dung mạo thanh tú đến mức khó có thể rời mắt.

Người thuê họ chỉ yêu cầu "dạy cho cô ta một bài học", chụp vài tấm ảnh, nhưng không được làm hại đến tính mạng. Còn lại… thì tùy họ muốn làm gì cũng được.

Những kẻ này vốn là côn đồ, chuyên đánh nhau, gây sự, thậm chí còn ép buộc nữ sinh vào quán bar uống rượu. Chúng không phải học sinh, chẳng có đạo đức hay giới hạn, chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng dám làm.

Hơn nữa, người thuê còn hứa hẹn nếu có thể lấy được ảnh của cô gái này, sẽ trả tận năm mươi vạn.

Một chiếc xe đậu ở ngay phía sau bọn chúng.

 

Kế hoạch rất đơn giản: tiếp cận cô bằng vài lời ngon ngọt, giả vờ khoác vai làm thân, rồi nhân lúc cô sơ hở kéo thẳng lên xe. Khi đó, muốn chụp gì, làm gì, đều do bọn chúng quyết định.

Không ngờ, Oanh Oanh đột nhiên lạnh giọng hỏi thẳng:

"Ai sai các người đến chặn tôi? Trần Linh Bảo phải không? Cô ta muốn các người làm gì?"

Tên cầm đầu là một gã nhuộm tóc vàng, ánh mắt đầy vẻ thèm thuồng. Hắn cười cười, giọng điệu giả lả:

"Em gái xinh đẹp đừng sợ. Không ai sai bọn anh đến cả, chỉ là thấy em dễ thương quá, nên muốn làm quen một chút thôi. Bọn anh có xe đây, muốn đi quán bar chơi không? Đảm bảo vui lắm đấy!"

 

Ánh mắt Oanh Oanh lóe lên tia sắc lạnh.

"Muốn chết."

Cô lười tốn hơi với đám người này, chuẩn bị ra tay giải quyết gọn bọn chúng.

Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lùng từ xa vọng đến:

"Các người đang làm gì?"

Oanh Oanh giật mình, ánh mắt chợt sáng lên, vội quay đầu lại—

Là Đoan Vương Thẩm Dư Huề.

 
Bình Luận (0)
Comment