Đôi mắt Linh Linh còn đọng nước mắt, hàng mi dài ướt nhẹp, nhưng nghe Oanh Oanh nói vậy, cô bé ngập ngừng nhìn lên, nhỏ giọng hỏi:
"Thật... thật vậy sao chị?"
Oanh Oanh mỉm cười gật đầu:
"Tất nhiên là thật rồi. Không tin thì Linh Linh thử xem."
Cô bé hơi chần chừ, nhưng có lẽ vì giọng nói của Oanh Oanh quá dịu dàng, mang theo cảm giác an tâm, nên cuối cùng Linh Linh cũng ngoan ngoãn quay mặt về phía gương, lí nhí nói:
"Xin lỗi... Là Linh Linh không tốt... Linh Linh không nên nghịch ngợm làm vỡ bạn... Mong bạn tha thứ cho Linh Linh..."
Yêu tinh trong gương không trả lời.
Nhưng Linh Linh phát hiện, cô bé làm động tác gì thì trong gương cũng làm động tác đó, không còn nụ cười đáng sợ như trước nữa.
Thấy vậy, đôi mắt cô bé sáng lên, môi nhỏ mím lại, rồi bỗng bật cười khúc khích, đôi mắt tròn vo ánh lên vẻ hồn nhiên.
Oanh Oanh dịu dàng xoa đầu cô bé:
"Được rồi, ngoan lắm. Linh Linh đã xin lỗi, bạn sẽ không dọa em nữa đâu."
Mẹ Hứa ôm con gái rời khỏi phòng tắm, còn Oanh Oanh tiếp tục quay lại đối diện với chiếc gương.
Cô chắp tay sau lưng, giọng nói bình thản:
"Bây giờ Linh Linh đã xin lỗi, cô bé cũng biết lỗi rồi. Ngươi có muốn trở về nơi cũ không?"
Bóng người trong gương dần thu nhỏ lại, khuôn mặt trắng bệch hiện ra vẻ hoang mang, như thể chính nó cũng không biết phải đi đâu.
"Tôi... tôi không biết..."
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Xem ra yêu tinh trong gương này không có ý định trở về núi nữa, có lẽ sau khi tu luyện thành hình, nó đã quen với nhịp sống ở thành phố.
Oanh Oanh trầm ngâm một lát rồi nói:
"Nếu không muốn trở về núi, thì cứ theo ta trước đi. Ta sẽ tìm cho ngươi một nơi ở thích hợp. Nếu sau này muốn về rừng núi, ta sẽ đưa ngươi đi. Còn nếu không, ngươi có thể ở lại bên cạnh ta."
Yêu tinh trong gương lặng người, rõ ràng không ngờ cô gái này lại đề nghị như vậy.
Nó chần chừ một lát, rồi khẽ gật đầu đồng ý.
Oanh Oanh liền xin mẹ Hứa một chiếc gương trang điểm nhỏ, sau đó đặt gương trang điểm đối diện với gương lớn trong phòng tắm.
Chỉ thấy bóng dáng yêu tinh trong gương nhanh chóng hóa thành một luồng âm khí đen kịt, lặng lẽ chui vào chiếc gương trang điểm nhỏ.
Mọi thứ trở lại bình thường.
Oanh Oanh cầm chiếc gương trang điểm trong tay, quay đầu nói:
"Được rồi, trong gương sẽ không có chuyện gì nữa đâu. Nhưng Linh Linh bị kinh hãi quá độ, tốt nhất nên mua cho cô bé một lá bùa an thần đeo bên người trong một thời gian. Tôi có một cửa hàng trực tuyến bán bùa an thần, các người có thể đặt trên đó. Ngày mai sẽ có người giao tận nhà."