Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Chương 400

Ông ta kiếm được hàng chục vạn, thậm chí có tháng còn đến cả triệu tiền lãi ròng, chẳng phải cũng chỉ để gia đình có cuộc sống tốt hơn hay sao? Nếu bỏ ra một tháng lương để đảm bảo bình an cho cả nhà, thì cũng không phải lỗ.

Suy nghĩ một lát, cha Hứa quyết đoán gật đầu:

"Thầy, vậy mấy ngày nữa tôi sẽ mua ngọc bài rồi liên lạc với thầy."

"Được." Oanh Oanh đáp gọn gàng, sau đó xoay người cùng Thi Phong rời đi.

Hai người lên tàu điện ngầm trở về nhà.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Thi Phong ngồi im trên ghế, ánh mắt vô thức liếc nhìn vào chiếc ba lô nhỏ của Oanh Oanh, nơi đựng chiếc gương trang điểm.

Oanh Oanh chớp chớp mắt, nhìn Thi Phong bằng ánh mắt trong veo:

"Anh, anh còn muốn tiếp tục nhìn nó không?"

Thi Phong vội vàng lắc đầu, trong lòng vẫn còn chút ớn lạnh. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong trẻo của em gái, cậu dần cảm thấy bình tĩnh hơn. Do dự một chút, Thi Phong không nhịn được hỏi:

"Oanh Oanh, em thực sự hiểu rõ những thứ này sao?"

Oanh Oanh nghiêm túc gật đầu:

"Đúng vậy, trước đây em đã nói với anh Phong rồi mà."

Thi Phong nhíu mày:

"Nhưng anh tưởng em chỉ nói đùa thôi..."

 

Cũng khó trách cậu có suy nghĩ như vậy. Một cô gái mới mười sáu tuổi, nhìn thế nào cũng không giống một thầy phong thủy hay pháp sư gì cả. Những thầy phong thủy mà cậu từng xem trên báo chí, ai nấy đều râu dài tóc bạc, nhìn qua đã thấy cao thâm.

Còn Oanh Oanh?

Cô chỉ là một cô bé xinh xắn ngoan ngoãn, vậy mà có thể trò chuyện với yêu tinh, lại còn biết vẽ bùa và khắc ngọc.

Thi Phong vẫn không khỏi thắc mắc:

"Em gái, sao em lại có những bản lĩnh này?"

Oanh Oanh nhẹ nhàng đáp:

"Em đã nói với anh nhiều lần rồi mà, mười sáu năm trước, em là một đứa ngốc. Sau đó, thiên hồn rời khỏi cơ thể, gặp được cơ duyên, nên mới trở nên khác biệt với người thường. Từ đó, mắt em có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thấy được."

Câu trả lời này vừa là thật, vừa là giả.

Thiên hồn của cô không chỉ thoát ra ngoài trong chốc lát, mà đã lang thang suốt hai nghìn năm mới trở về với thân xác này.

Nhưng nhờ mười sáu năm sống trong cơ thể của một đứa ngốc, cô mới có được những khả năng đặc biệt ngày hôm nay.

Trong lòng Thi Phong trăm mối cảm xúc lẫn lộn. Cậu cảm thấy xót xa khi nghĩ đến quá khứ của em gái, nhưng đồng thời cũng thầm mừng vì cuối cùng cô đã hóa nguy thành an.

Ra khỏi tàu điện ngầm, Thi Phong đưa Oanh Oanh về tận nhà. Khi chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên cậu nhớ đến một chuyện.

Trên đường về, cậu giả vờ hỏi bâng quơ:

"Oanh Oanh, người chơi game với em mấy ngày trước thực sự là sư huynh của em sao?"

Bình Luận (0)
Comment