Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Chương 70

Bên trong lại truyền ra tiếng ho nhẹ, giọng nói yếu ớt cất lên lần nữa:

"Khụ... khụ... Việt Việt, ai đến vậy?"

Oanh Oanh đi về phía cửa phòng ngủ. Khi vén rèm bước vào, cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang ngồi dựa trên giường.

Mái tóc bà đã lốm đốm bạc, khuôn mặt tiều tụy, xanh xao như người bệnh lâu năm.

Oanh Oanh bỗng chốc đỏ hoe mắt.

Mẹ cô năm nay mới ba mươi chín tuổi, nhưng dáng vẻ này lại trông như một bà lão ngoài năm mươi.

Thi Li Uyển nhìn cô gái xinh đẹp đứng ở cửa phòng, đôi mắt mờ đi trong giây lát. Ánh mắt bà dừng lại trên người con trai, rồi lại quay sang cô gái lạ trước mặt.

Sắc mặt bà dần dần đỏ lên vì xúc động. Giọng nói nghẹn ngào đến mức lắp bắp:

"Cô... cô là..."

Oanh Oanh hít một hơi thật sâu, nghẹn giọng nói:

"Con là Trần Linh Oanh, con gái út của Trần Nghĩa Xương. Ba tháng nữa con tròn mười sáu tuổi."

Ba tháng nữa… mười sáu tuổi…

Ngày sinh của cô và Việt Việt đều vào giữa tháng Chín…

Đôi mắt cũng có vài phần giống Việt Việt…

Cơ thể Thi Li Uyển run lên. Bà há miệng muốn nói gì đó, nhưng không thốt nên lời.

Oanh Oanh quỳ xuống, nước mắt rơi từng giọt xuống sàn nhà.

 

"Mẹ ơi, con xin lỗi… con về muộn rồi."

Thi Việt vẫn đứng bên cạnh, gương mặt không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt cậu chưa từng rời khỏi Oanh Oanh.

Thi Li Uyển run rẩy, nước mắt chảy dài trên gò má gầy gò. Cuối cùng, tiếng khóc không thành tiếng của bà cũng biến thành những tiếng nức nở nghẹn ngào:

"Con gái của mẹ… con gái của mẹ!"

Bà run rẩy vén chăn xuống giường, loạng choạng bước về phía Oanh Oanh.

 

Oanh Oanh vội đưa tay đỡ lấy mẹ. Cô còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Thi Li Uyển ôm chặt vào lòng.

Nước mắt nóng hổi của bà không ngừng nhỏ xuống cổ cô, khiến cô run lên từng cơn.

"Xin lỗi… xin lỗi… là con về muộn rồi."

Thi Li Uyển khóc đến mức suýt ngất đi. Oanh Oanh khẽ siết tay, lặng lẽ niệm chú, dẫn một luồng linh khí yếu ớt vào kinh mạch của mẹ.

Đứng một bên, Thi Việt nhíu chặt mày, giọng khàn khàn:

"Mẹ tôi không khỏe, cô đừng khiến bà ấy khóc nữa."

Oanh Oanh biết em trai vẫn chưa thể tin tưởng cô ngay lập tức. Dù sao cô cũng là một người đột nhiên xuất hiện, cậu có cảnh giác cũng là điều bình thường.

Cô dịu dàng nói với mẹ:

"Mẹ, đừng khóc nữa. Chúng ta qua ghế sofa ngồi nói chuyện nhé."

Nói xong, cô nhẹ nhàng dìu Thi Li Uyển đến ghế sofa. Nhưng khi vừa chạm vào cánh tay gầy guộc của mẹ, cô không khỏi sững sờ.

Những năm qua, mẹ đã phải trải qua những gì mà nguyên khí trong cơ thể lại gần như tiêu tan hết thế này?

Thi Việt đứng khoanh tay trước ngực, nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt đầy vẻ đề phòng.

 
Bình Luận (0)
Comment