Chẳng trách, ở kiếp trước, cô bị người ta vứt vào loạn táng cương, bị hành hạ đến mức c.h.ế.t không toàn thây. Cũng chẳng trách một người lạnh lùng như sư huynh lại vô cớ ôm t.h.i t.h.ể cô đi chôn.
Tất cả, đều có nguyên do.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Oanh Oanh nhìn Nghê Trần, trầm giọng hỏi: "Đây chính là nơi chôn xương thú của sư huynh năm đó?"
Cô hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén: "Anh bày trận pháp, lại cố tình dẫn sư huynh đến đây, còn giúp anh ấy tu luyện đại đạo. Rốt cuộc, anh đang có âm mưu gì?"
"Tu luyện đại đạo?" Nghê Trần bật cười, giọng điệu đầy châm biếm. "Đại đạo? Các ngươi thực sự nghĩ rằng có đại đạo sao? Thiên đạo chính là thần, thần là duy nhất. Căn bản không cho phép bất kỳ ai vượt qua ranh giới của thần linh. Năm đó ta nhìn thấu thiên cơ, tu vi suýt đạt đến cảnh giới Đại Thừa, nhưng kết cục thì sao? Thiên đạo giáng xuống trừng phạt, thân xác ta tan thành tro bụi, thần hồn suýt nữa cũng tiêu tán."
Oanh Oanh thoáng chốc hiểu ra, sắc mặt đại biến. "Cho nên... tất cả những trận pháp anh bày ra đều vì trận chiến này ở tháp Long Tuyền? Anh muốn ép sư huynh đột phá cảnh giới Đại Thừa, để thiên đạo trừng phạt anh ấy?"
Nghê Trần không trả lời mà chỉ nhàn nhạt nói: "Sau khi muội chết, cuộc chiến giữa Tiên giới và Ma giới khiến hai giới trọng thương, vô số sinh linh đồ thán. Nếu không phải vì hắn, Tiên giới đã không suy tàn đến mức này."
Hắn ta nhìn Thẩm Dư Huề, trong mắt chỉ còn lại sự hận thù sâu sắc. Kẻ mà hắn ta căm ghét nhất chính là con ma vật này. Dù có phải trả giá bằng chút thần hồn cuối cùng, hắn ta cũng quyết phải hủy diệt y.
Nhưng với tình trạng hiện tại, hắn ta không thể trực tiếp đối đầu với Thẩm Dư Huề. Hắn chỉ là một tia thần hồn mong manh, không có nhục thân, sức mạnh chẳng còn lại bao nhiêu. Vì vậy, hắn hao tổn hết tâm trí, bày trận khắp nơi, dẫn dụ toàn bộ âm khí hội tụ tại đây. Đây chính là nơi chôn thân của con ma vật kia, nếu y đột phá cảnh giới Đại Thừa ngay tại đây, thiên kiếp tất giáng xuống, đánh cho thần hồn và thi cốt đều hóa thành hư vô.
Thế giới này tuy không có nhiều linh khí, nhưng âm khí lại vô tận. Nhờ vậy, kế hoạch của hắn ta mới dễ dàng thành công.
Thẩm Dư Huề vẫn im lặng. Ngược lại, Oanh Oanh lại run lên dữ dội, giọng nói mang theo vẻ khó tin: "Anh chỉ là một tia thần hồn, thậm chí còn không có nhục thân... bày ra những trận pháp này, chẳng phải anh cũng không sống nổi sao? Vậy thì làm thế để làm gì?" Cô cắn chặt môi, lòng bàn tay lạnh toát. Dù là kiếp trước hay kiếp này, dù cô là Nghê Lạc hay Thi Oanh Oanh, người cô yêu vẫn chỉ có sư huynh. Người cô muốn nắm tay đi đến cuối cùng cũng chỉ có anh.