Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà

Chương 203

Ông chủ mắt sáng như sao, nhìn bóng lưng của bọn họ như đang nhìn hai núi vàng núi bạc.

Hai người này, một người là người mà các chủ vẫn luôn muốn có được, người còn lại thì các chủ muốn lấy đầu.

Hắn hứa hẹn trước công chúng rằng, nếu hai bắt sống được Sở Tinh Lan giao cho hắn, hắn có thể đảm bảo cho người đó sống một đời vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết ở Cực Lạc Các, đủ các loại tài nguyên tu luyện mặc người chọn lựa.

Không ít người có lòng muốn thử, nhưng Sở Tinh Lan chạy khiếp quá, lại còn thích giả nữ trốn khắp mọi nơi, thực sư không thể bắt nổi, sau này cậu trở nên mạnh rồi, cũng không có người dám ra tay với cậu.

Nếu không ngoài dự đoán thì người còn lại có lẽ là Minh Tích Nguyệt trên tuyệt sát lệnh, nghe nói lúc nào cũng làm hỏng sự của hắn ta, làm Tạ Linh Hoa tức đến nỗi hạ tuyệt sát lệnh, chỉ đích danh muốn lấy đầu người của y, giá trị vẫn còn đang tăng.

Không ngờ hai người này lại đang ở trong địa bàn của Cực Lạc Các, còn là một lần hai người!

Ông chủ Vạn Sự Hiểu vui mừng như điên.

Phát tài rồi! Phát tài rồi! Phát tài rồi!

Thay vì để người khác trong Cực Lạc Các phát hiện trước rồi đoạt lấy phần thưởng, chẳng bằng để hắn hưởng lợi còn hơn!

Chỉ cần lợi ích đủ nhiều, ông chủ có thể một lần nữa đẩy khách về phía địa ngục vô gián.

Hai người bọn họ trông có vẻ như chẳng có chút phòng bị nào, chỉ cần hắn tập kích sau lưng thành công, vậy vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết chính là của hắn rồi.

Hắn còn chưa đến gần  sau lưng bọn họ.

Hai người sớm đã dự liệu trước rút kiếm bất ngờ xông tới, ánh kiếm vừa lóe, người này đã tắt thở rồi, ngã xuống giữa vàng bạc trân bảo, máu đỏ lan tràn khắp sàn nhà.

"Muốn động tay với bọn ta? Vậy ngươi mang theo vàng bạc của cái xuống địa ngục hưởng thụ đi."

Trên linh kiếm của bọn họ thậm chí còn chẳng dính một giọt máu nào, lưỡi kiếm lạnh băng phản chiếu gương mặt khiếp sợ của hắn.

Mùi máu tanh tản ra, xung quanh có người ngửi thấy mùi tanh cũng chỉ thờ ơ vô cảm, trên địa bàn của Cực Lạc Các, những chuyện giết người cướp của nhiều vô số kể, một người chết đối với bọn họ mà nói chẳng khác gì ngày ăn ba bữa.

Chết một người, chẳng bao lâu nữa sẽ có người mới  thay thế.

"Thi thể xử lý thế nào bây giờ?" Sở Tinh Lan thu kiếm lại. "Chúng ta đến tìm kẻ thù, nếu bị truy sát, sẽ rất phiền phức."

Người này đúng là chết không đúng lúc.

Minh Tích Nguyệt lấy ra hóa thi thủy, nở một nụ cười điên cuồng: "Chỗ ta có thứ này, cuối cùng cũng có thể dùng đến rồi, chuyện dơ bẩn phí sức này cứ giao cho ta, bảo đảm sẽ xử lý sạch sẽ!"
 
Hóa thi thủy ế hàng suốt bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng được sử dụng rồi.

Luyện chế ra được một lô, mà dùng chưa đến một phần, đồng môn ai nhìn cũng cảm thấy b**n th**, đều từ chối cả, không dùng thử thì đúng là quá đáng tiếc.

Hai người bọn họ xử lý sách sẽ, đi ra ngoài như bình thường, tiếp tục đi về phía Cực Lạc Các.

Rất nhanh bọn họ đã nhìn thấy chủ các.

Đó là một tòa lầu các bằng gỗ đen cao đến mức không thấy được tận cùng, tựa như mây đen phủ kín nơi đây, mang theo áp lực nặng nề đến nghẹt thở. Thi thoảng từ bên trong lại vang lên từng tiếng kêu thảm thiết

Lúc trước Sở Tinh Lan chạy trốn ở Cực Lạc Các, hoảng hốt chỉ biết chạy bừa, xông vào bên trong uy h**p Tạ Linh Hoa, tuy thành công chạy trốn nhưng bị b**n th** bám lấy.

Lần trước Tạ Linh Hoa lại dây dưa với bọn họ ở hội đấu giá, nhưng cậu đã mượn tay Trang Hạ đột nhiên xuất hiện để cắt đuôi hắn.

"Chúng ta phải cận thận một chút, đứng để b**n th** Tạ Linh Hoa nhắm trúng." Sở Tinh Lan vẫn chưa muốn giao đấu với Tạ Linh Hoa vào lúc này, như vậy sẽ ảnh hướng đến chuyện cứu người, "Tuần tra nơi đây rất nghiêm ngặt, đừng để bọn họ phát hiện ra."

Minh Tích Nguyệt: "Ta có một kế, có thể tránh khỏi bọn họ trực tiếp tiến vào."

Minh Tích Nguyệt thi pháp, thân hình của hai người bỗng chốc biến thành hai người tí hon, đang đứng trên một chiếc lá, chiếc là như bị gió thổi bay cuốn vào trong lầu các.

Chiếc lá hạ cánh xuống trong lầu các, bọn họ ra khỏi chiếc lá, nấp vào một góc khuất âm thầm quan sát tình hình bên trong.

Bên trong còn nghiêm ngặt hơn so với bên ngoài, ba bước một tu sĩ bảo vệ, tuần tra liên tục, khiến người ta khó mà xông vào.

Hai người vừa tiến vào đã khiến một số người cảnh giác, sau khi phát hiện chỉ là một chiếc lá rơi, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người tuần tra chỗ khác.

"Hôm nay các chủ phải tiếp đãi một vị khách quan trọng, không thể lơ là để người đột nhập vào, nếu để xảy ra chuyện, các chủ sẽ lột da các ngươi!"

"Vâng."

Sở Tinh Lan hơi tò mò vị khách quan trọng của Tạ Linh Hoa là kẻ nào, khiến hắn căng thẳng như vậy, phải cẩn thận tiếp đãi.

Cũng có thể là, người đó có thể mang đến thứ mà Tạ Linh Hoa muốn.

Không cần biết bọn chúng đã làm giao dịch gì, bọn họ phải tranh thủ thời gian cứu người ra trước, nghĩ đủ mọi cách cứu người ra.

Người của Cực Lạc Các đã số đều thích dày vò tù nhân làm niêm vui, không cứu ra nhanh, sau này sẽ không còn hình người nữa.

 Sở Tinh Lan nương theo kí ức dẫn Minh Tích Nguyệt đi về hướng địa lao, chẳng bao lâu, bọn họ đã đặt chân vào đến địa lao.

Trong địa lao tối tăm ẩm ướt, khắp nơi đều là máu thịt thối rữa và mùi máu tanh nồng nặc, khiến người phải dựng tóc gáy kêu thảm thiết không ngớt, không thể dám tưởng tượng nổi những người bị giam ở chỗ này đã phải trải qua những gì.

Cả hai trầm mặt, bắt đầu tìm người.

Trong địa lao toàn là người, nhưng chẳng có ai là người mà bọn họ muốn tìm.

"Tất cả manh mối đều hướng về phía Cực Lạc Các, tại sao lại không tìm thấy người?" Bóng dáng của một người mất tích cũng không thấy, Sở Tinh Lan cau mày, "Lẽ nào còn có thế lực khác đang ẩn nấp nơi chốn hoang mạc này?"

Khu vực biên giới giữa tu chân giới và ma vực không có người quản lí, có thể hình thành nên một nơi kh*ng b* như Cực Lạc Các, thì đương nhiên cũng có thể xuất hiện những tội ác khác.

Vào lúc bọn họ đang sốt ruột vì không tìm được người, bỗng chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Các ngươi muốn đưa ta đi đâu? Hợp Hoan Tông bọn ta nhiều người, ngươi bắt cóc ta đến nơi này, bọn họ sẽ trả thù cho ta!"

"Câm mồm, các chủ của chúng ta và khách nhân muốn gặp ngươi."

Hai người qua, thấy Lâm Hi bị trói lướt qua bên ngoài.

Cuối cùng cũng tìm thấy được một người rồi!

Lâm Hi yêu qua mạng bị lừa, thì ra là ở chỗ này!

Bọn họ nhớ ra hôm nay có người muốn mang người đi, rất có khả năng là nhắm vào hắn, hai người vội vàng đuổi theo sau.

Lâm Hi bị đưa đến một đại sảnh cực kỳ sang trọng, Sở Tinh Lan nhân cơ hội bọn họ  mở cửa mà chuồn vào trong.

Vừa tiến vào, Sở Tinh Lan đã lập tức nhận ra đại sảnh sang trọng kín đáo này là nơi nào.

"Nơi này là phòng tiếp khách của Tạ Linh Hoa, xông thẳng vào hang ổ của bọn chúng rồi.

Bọn họ mượn tấm bình phong che đi thân hình, nhìn Tạ Linh Hoa đang quay lưng về phía mình, đang nói về một khoản giao dịch.

Tạ Linh Hoa đang thương lượng với đối phương về vụ giao dịch khiến hắn tổn thất mấy thuộc hạ, cố gắng đòi thêm chút lợi lộc.

"Ta bắt người về cho ngươi rồi, nhớ trả cho ta giá cả đã thương lượng trước đó, để bắt được người, ta đã tốn biết bao nhiêu công sức, còn tổn thất vài thuộc hạ ở chỗ tu sĩ của Hợp Hoan Tông, một tay giao tiền, một tay giao người. Ta phải thu thêm một linh mạch nữa cũng không quá đáng chứ?"

Tu sĩ Hợp Hoan Tông chẳng khác gì chó điên muốn cắn người, giết mất mấy người của hắn, chẳng khác gì tên Minh Tích Nguyệt đáng ghét đó.

Bình thường chẳng khác gì ma tu, lúc này lại biết bảo vệ người nhà.

Người ngồi đối diện Tạ Linh Hoa nhìn thấy Lâm Hi thì vô cùng hài lòng, đối mặt với sư tử một miếng ngoạm mấy một đường linh mạch cũng không chớp mắt, dứt khoát đồng ý.

"Dễ nói, người giao cho ta, thứ ngươi muốn ta sẽ lập tức đưa cho ngươi.

Người này vừa mở miệng, Sở Tinh Lan và Minh Tích Nguyệt nghe thấy giọng nói này, đột nhiên kinh ngạc.

Giọng nói này, không ngờ lại là người quen!

Bình Luận (0)
Comment