Lúc nghe được giọng nói nhẹ nhàng, trầm thấp, tinh tế, đơn giản mà đã rất lâu rồi không được nghe thấy, Tùy Chí Thanh cầm điện thoại di động đứng ở đằng kia, trong nháy mắt nghẹn ngào không nói nên lời.
"Tại sao không nói chuyện..."
Tùy Chí Thanh chuẩn bị một hồi lâu vẫn không nói ra được lời nào, siết chặt tay thành nắm đấm, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình.
"Không nói mình liền cúp máy."
"Không được..." Rốt cục Tùy Chí Thanh nói ra hai chữ này.
Vì vậy điện thoại bên kia lại rơi vào một đoạn trầm mặc dài dằng dặc, sau đó Hạ Tri Điểu lại hỏi: "Nha... Vậy cậu, studio mọi chuyện đều thuận lợi chứ?"
"Thuận lợi..." Tùy Chí Thanh trả lời.
"Rất tốt." Hạ Tri Điểu trả lời.
"Tri Điểu, có thể cho mình một cơ hội không?" Tùy Chí Thanh nắm chặt nắm đấm, không còn nói những chuyện phiếm kia.
Ở đầu bên kia điện thoại, Hạ Tri Điểu lúc nghe câu nói này của Tùy Chí Thanh, nước mắt đột nhiên liền chảy xuống. Sau đó Hạ Tri Điểu nhìn chăm chú những đồ vật trang trí bên trong căn phòng, giọng nói hơi khàn khàn: "Không muốn..."
Tùy Chí Thanh đứng ở chỗ đó, nghe được hai chữ kia, chỉ cảm thấy mình giống như một cành cây khô bị gió thổi qua: "Thật xin lỗi..."
Đầu bên kia, Hạ Tri Điểu chẳng qua là cầm điện thoại di động, dùng sức lắc đầu không nói chuyện, cố gắng nói với bản thân, không muốn dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi của Tùy Chí Thanh như vậy.
"Mình..." Tùy Chí Thanh cảm thấy bản thân mình sắp không cầm nổi điện thoại di dộng, nhìn chăm chú những chiếc xe đang gào thét lướt qua ở trước mắt, lui về phía sau hai bước, sau đó dựa vào một cây cột đèn ở bên đường.
"Vì sao lại xin lỗi?" Hạ Tri Điểu nói xong, lại che miệng lại, sống chết cũng không muốn để cho Tùy Chí Thanh nghe thấy tiếng nức nở của mình.
"Tha thứ cho mình... có được hay không..." Tùy Chí Thanh gần như dùng giọng điệu khẩn cầu để hỏi.
"Tha thứ cho cậu chuyện gì? Tại sao cậu lại xấu xa như vậy, còn muốn mình tha thứ? Tha thứ cho cậu cái gì?" Cảm xúc không ổn định của Hạ Tri Điểu trỗi dậy. "Luôn luôn cho người ta ăn một viên đường rồi cho một cái bạt tay, sau đó lại mặt dày chạy đi mất, Tùy Chí Thanh a, cậu cho rằng mình vẫn còn chịu đựng được bộ dạng đó của cậu sao? Cậu biết không? Mình nói cho cậu biết, mình không yêu cậu, hiện tại mình chỉ hận cậu."
"Mình... Vậy cậu để mình gặp cậu đi, sau đó cậu muốn đánh mình cũng được, đạp mình một cước cũng được, muốn chém muốn giết muốn róc thịt mình, muốn làm gì cũng được... Chỉ cần cậu để cho mình gặp được cậu..." Những ánh đèn neon rực rỡ nhiều màu sắc chiếu vào trong ánh mắt của Tùy Chí Thanh, lông mày của Tùy Chí Thanh hơi cau lại, giọng nói trầm thấp.
Hạ Tri Điểu nghe xong, rốt cục nhịn không được thút thít, sau đó lấy khăn tay từ trong túi ra, đặt ở chỗ mũi.
Làm sao vậy, tại sao lại dễ dàng vì Tùy Chí Thanh mà khóc như vậy, lại dễ dàng mềm lòng như vậy chứ? Vừa rồi còn nghĩ phải cao ngạo một chút.
Dù sao lúc mình tỏ tình thì bị Tùy Chí Thanh dứt khoát cự tuyệt, dựa vào cái gì mà cậu ấy muốn mình cho cơ hội thì mình phải cho?
"Nếu như cậu vẫn còn chưa quyết định có muốn về Dương Thành hay không, vậy thì cậu nói cho mình biết cậu đang ở đâu, mình đến tìm cậu, có được không? Nếu như đến lúc đó cậu vẫn còn chán ghét mình, hận mình, hơn nữa những chuyện khác..." Tùy Chí Thanh nói tiếp.
"Khốn khiếp..." Hạ Tri Điểu nói xong, cắn chặt môi dưới. "Thành phố Thiên Hồng, khu Thương Môn, phố Trường An... Số 88, Khách sạn Cổ Mặc Hương..."
Trong nháy mắt nghe được địa chỉ, Tùy Chí Thanh liền ngẩn ngơ.
Trong chớp mắt nói xong địa chỉ, Hạ Tri Điểu cũng giật mình một cái.
Một hồi lâu sau, trên gương mặt của Tùy Chí Thanh từng chút từng chút hiện lên nụ cười... Đến cuối cùng, Tùy Chí Thanh cười đến gập cả người, chỉ là lông mày vẫn còn nhíu chặt, chóp mũi cũng còn chua xót.
"Tri Điểu, mình lập tức đi đến đó, nhất định phải chờ mình, được không?" Sau khi lặp đi lặp lại ở trong lòng, lưu lại trong trí nhớ, Tùy Chí Thanh lại một lần nữa mở miệng.
"Tùy cậu, cậu có đến hay không cũng không có liên quan, một mình mình cũng có thể chơi rất vui vẻ. Hơn một tháng nay mình đi qua núi tuyết, đốt pháo hoa, tham gia tiệc lửa trại, quen biết bao nhiêu là muội muội trẻ trung, người nào người nấy đều xinh đẹp, vóc dáng người nào người nấy đều tuyệt vời..." Hạ Tri Điểu vừa hít hít lỗ mũi vừa nói.
Vậy sao... Nghe đến đây, cổ họng của Tùy Chí Thanh chuyển động: "Mình nhất định sẽ đến."
Vì vậy Hạ Tri Điểu lại đột nhiên không biết nói gì, sau đó qua một hồi lâu liền nói: "Tùy cậu, mình cúp trước."
Để điện thoại di động xuống, nhìn màn hình, Tùy Chí Thanh sững sờ trong chốc lát, sau đó vội vàng đem địa chỉ vừa mới nghe được chuyển vào bản ghi nhớ bên trong.
Tiếp theo Tùy Chí Thanh liền mở App ra, kiểm tra vé máy bay từ Dương Thành đến thành phố Thiên Hồng, thấy đêm nay có một chuyến bay lúc mười giờ tối, Tùy Chí Thanh liền vội vàng đặt chỗ. Đối với mình mà nói đi sớm một phút là một phút, sớm một giây là một giây.
Sau đó Tùy Chí Thanh lại vội vàng quay người lại, đi vào bên trong nhà hàng, mặt mỉm cười, bước chân như gió đi đến bên cạnh Trần Ngân Hân, cúi người xuống, ánh mắt lấp lánh nhìn Trần Ngân Hân: "Mình phải đi thành phố Thiên Hồng, không biết mất mấy ngày mới trở về, studio giao cho cậu, có việc gì thì điện thoại cho mình. Còn có Hạ Hạ nhà mình, là một con mèo nhỏ, cũng nhờ cậu chiếu cố cho, cho nó đồ ăn và nước uống, dọn dẹp bồn vệ sinh của nó... Mình đi trước, mọi người tiếp tục ăn đi."
Sau khi nói xong, Tùy Chí Thanh cầm lấy balô từ chỗ ngồi rồi xoay người đi ra ngoài.
Trần Ngân Hân nhìn bóng lưng rời đi của Tùy Chí Thanh rồi lại nhìn xuống ly rượu ở trong tay, lắc đầu cười một cái.
Sau đó bữa tiệc này cuối cùng cũng tàn. Nhưng bởi vì ăn đến có chút no bụng, cho nên Diệp Thiên liền cùng Trần Ngân Hân tản bộ để tiêu bớt.
"Tình yêu a..." Đi về phía trước, nhìn bóng cây rộng lớn dưới ánh đèn, Diệp Thiên thở dài.
"Như thế nào?" Trần Ngân Hân hỏi.
"Ân..." Diệp Thiên khẽ xoa cằm suy nghĩ một chút, nói nói. "Thật đúng là Y đới tiệm khoan chung bất hối, vị y tiêu đắc nhân tiều tuỵ(*) a."
"Đúng vậy." Trần Ngân Hân gật đầu.
Sau đó Diệp Thiên lại hỏi: "Vậy... chị Ngân Hân, chị đã từng trải qua rồi sao?"
Nghe được câu nói này của Diệp Thiên, Trần Ngân Hân bỗng nhiên trầm mặc.
Qua rất lâu sau, Trần Ngân Hân mới mở miệng: "Đã từng trải qua. Người kia, chị yêu thật lâu, yêu rất nhiều, nhưng hôm nay chị lại chỉ có thể thỉnh thoảng đi đến trước mộ của người đó rót một ly rượu, trò chuyện một chút về mọi thứ ở trên trời, dưới đất."
Diệp Thiên không kiềm được đưa tay bịt miệng lại, có chút hận chính mình tại sao muốn khởi xướng vấn đề này, gợi lên chuyện thương tâm của chị ấy, làm sao bây giờ đây...
Trần Ngân Hân liếc nhìn thấy động tác nhỏ của Diệp Thiên, không khỏi cười yếu ớt, cúi thấp đầu xuống: "Mọi chuyện đã sớm trôi qua."
"Haizz, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Diệp Thiên nói, xoa xoa đôi bàn tay. "Cũng không biết lúc nào em mới có thể gặp được người em thích."
"Đó là thời điểm trái tim của em nhảy lên thình thịch." Trần Ngân Hân vừa đi vừa nói.
Diệp Thiên nhìn theo bóng lưng của Trần Ngân Hân, vuốt trái tim của mình, sửng sốt một lát.
Sau đó Diệp Thiên ho khan một tiếng, bước nhanh đi theo về phía trước: "Chị Ngân Hân, em phải đi rồi, mặc dù chị lớn hơn em, nhưng chị nhất định phải đáp ứng em mấy chuyện. Thứ nhất, rượu, nhất định phải uống ít lại! Uống nhiều quá đối với cơ thể không tốt, đập bảng đen, đây là trọng điểm, có biết hay không?!"
Mặc dù Diệp Thiên cảm thấy tư thế uống rượu của Trần Ngân Hân rất đẹp, giống như thế ngoại cao nhân sống ẩn cư trong các tiểu thuyết võ hiệp.
"Biết biết."
"Thứ hai." Diệp Thiên giơ lên thêm một ngón tay. "Vẽ tranh lâu lâu thì phải đứng dậy nhìn về chỗ xa, như vậy đối với con mắt mới tốt! Kính sát tròng cũng đừng mang nhiều, phải chú ý vệ sinh, đừng để lại giống như lần trước bị nhiễm trùng, có biết hay không?!"
Kỳ thật Diệp Thiên cảm thấy, Trần Ngân Hân đeo kính nhìn cũng rất đẹp a, đập vào trong mắt chính là phong thái của người trí thức.
"Biết biết."
"Thứ ba, giữa mùa đông, đừng nên lúc nào cũng ăn mặc phong phanh như vậy, nếu khớp gối bị lạnh, sau này lớn tuổi sẽ chịu không nổi, có biết hay không?!"
Diệp Thiên cảm thấy cho dù Trần Ngân Hân có bao lại thành con nhộng thì nhìn cũng rất đẹp.
"Ha ha, tại sao em lại giống như là một tiểu đại nhân vậy..." Trần Ngân Hân không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Em vốn chính là đại nhân a!" Diệp Thiên hai tay chắp sau lưng, nụ cười rạng rỡ. "Hơn hai mươi tuổi rồi a!"
"Chị đã ba mươi mấy rồi nha." Trần Ngân Hân nhìn qua Diệp Thiên, lại tiếp tục đi về phía trước.
"Thứ tư!" Diệp Thiên lại đưa lên thêm một ngón tay.
Trần Ngân Hân quay đầu qua nhìn Diệp Thiên. Nhưng mà đợi một hồi lâu, cũng không thấy Diệp Thiên nói ra chuyện gì, vì vậy mở miệng hỏi: "Thứ tư là cái gì a?"
[ Có thể ôm em một chút không? ]
Nhưng mà cuối cùng Diệp Thiên cũng không nói ra, chẳng qua là lắc đầu, lại rút về hai đầu ngón tay.
Trần Ngân Hân cười cười, không có tiếp tục truy hỏi. Trong bóng đêm, dưới ánh đèn, bóng của hai người bị kéo đến nghiêng dài.
-----------------
Hạ Tri Điểu sau khi cúp điện thoại, nhìn màn hình điện thoại một hồi lâu, sau đó liền mím chặt môi đem dãy số của Tùy Chí Thanh lưu lại.
Rõ ràng... rõ ràng muốn cao ngạo đến cùng, kết quả... kết quả tại sao chỉ vì một cú điện thoại của Tùy Chí Thanh liền tự động nói ra địa chỉ của mình? Cậu ấy có đến hay không?
Ở trên giường ôm lấy hai chân đang run rẩy một chút, sau đó Hạ Tri Điểu lại vội vàng lấy ra mặt nạ dưỡng da đắp lên mặt.
Vừa đắp mặt nạ, Hạ Tri Điểu ở trong lòng lại tưởng tượng ra tình cảnh gặp mặt Tùy Chí Thanh. Cao ngạo, đúng vậy, mình nhất định phải duy trì sự cao ngạo.
Nhưng mà Tùy Chí Thanh nói là lập tức sẽ đến đây, lập tức là lúc nào, ngày mai? Hay là ngày kia?
Mình nên hỏi thử một chút... Hạ Tri Điểu vươn tay mò tới điện thoại, nhưng mà ngẫm lại liền buông ra. Gọi điện thoại đến hỏi, thật giống như là mình không kịp chờ đợi mà muốn gặp cậu ấy.
Thế nhưng mình vẫn không có cách nào lừa gạt bản thân, mình rất chờ mong Tùy Chí Thanh đến!
Tưởng niệm Tùy Chí Thanh, điên cuồng tưởng niệm, tưởng niệm giọng nói của cậu ấy, ánh mắt của cậu ấy, mùi tóc của cậu ấy, nhiệt độ cơ thể của cậu ấy, nụ hôn của cậu ấy, cảm giác cậu ấy cắn lên trên bả vai của mình.
Đúng vậy, Hạ Tri Điểu cảm thấy mình có thể là một người thích bị ngược hoặc là mình có hội chứng Stockholm, đã đi ra ngoài giải khuây lâu như vậy nhưng vẫn còn nhớ nhung cái người cho dù có chết cũng không chịu thừa nhận yêu mình!
----------------
Một nơi khác, sau khi Tùy Chí Thanh ngồi lên xe taxi, nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, trước mắt bây giờ đã là bảy giờ tối.
Đến được sân bay đại khái chắc là khoảng tám giờ, như vậy cách thời gian đăng ký còn đến mấy giờ đồng hồ, rất là dư giả, chắc là sẽ không phát sinh ra chuyện rắc rối gì.
Ôm lấy balô, cơ thể loạng chà loạng choạng, Tùy Chí Thanh nhìn chăm chú khung cảnh dao động qua lại bên ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy trái tim của mình đang đập với tiết tấu nhanh đến mức không thể tin nổi.
Mình cũng rất muốn nhanh chóng gặp được Hạ Tri Điểu, rất muốn, mình chống đỡ được, cho dù có tuyệt vọng đến cỡ nào cũng không có làm chuyện gì điên rồ, hơn nữa còn tích cực hướng về cuộc sống ở phía trước.
Vừa nghĩ đến chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa là có thể nhìn thấy Hạ Tri Điểu, Tùy Chí Thanh liền cảm thấy rất vui vẻ, rất là vui vẻ, vui vẻ đến mức cười một cái ngực cũng run lên.
Thế nhưng vừa nghĩ đến Hạ Tri Điểu nói hận mình, ngực liền cảm giác đau âm ỉ.
Hai tay ôm chặt lấy balô, nhìn chăm chú biển báo giao thông, bảng hướng dẫn thỉnh thoảng lướt qua bên ngoài cửa sổ, Tùy Chí Thanh thậm chí không nghĩ đến có thể đặt balô xuống ghế ngồi bên cạnh.
Sau khi đến sân bay, xuống xe, Tùy Chí Thanh liền đi đổi vé máy bay, qua trạm kiểm tra, sau đó đi vào phòng chờ lên máy bay.
Lựa một ghế trống rồi ngồi xuống, cũng không biết là do bản thân quá mệt mỏi hay là như thế nào, Tùy Chí Thanh nghiêng đầu nhìn thông tin của các chuyến bay ở cửa ra vào, luôn cảm thấy hình như có chút mơ hồ, nhìn không rõ ràng lắm. Xoa xoa con mắt, thỉnh thoảng vẫn sẽ bị như vậy, Tùy Chí Thanh liền bỏ qua.
Rốt cục đã đến thời gian đăng ký. Tùy Chí Thanh sau khi kiểm tra vé, đi vào rồi ngồi xuống, đợi máy bay bay lên cao, cảm giác có chút khó chịu. Vì vậy đem ghế ngồi điều chỉnh lui về sau một chút, sau đó mới nhắm hai mắt lại.
Trong vòng hai giờ đồng hồ ngắn ngủi, Tùy Chí Thanh nằm mơ rất nhiều thứ. Mơ từ lúc còn nhỏ cho đến lớn. Thời điểm Hạ Tri Điểu cột hai bím tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn gương mặt tròn tròn, con mắt sáng ngời rất đáng yêu, thời điểm Hạ Tri Điểu năm mười lăm mười sáu tuổi cột một chùm tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn xinh đẹp nhẹ nhàng, Hạ Tri Điểu năm mười tám mười chín tuổi thoạt nhìn có một chút quyến rũ.
Thời điểm Hạ Tri Điểu năm ba mươi tuổi làm cho mình hồn xiêu phách lạc, có thể khiến cho mình quay lưng lại với cả thế giới, chỉ hướng về phía cậu ấy mà đến.
Cuối cùng mộng cảnh bị loa phát thanh đánh tan, máy bay sắp hạ cánh. Vì vậy Tùy Chí Thanh liền kéo xuống tấm màn che cửa sổ.
Nửa tiếng sau, máy bay hoàn toàn đáp xuống đất. Sau khi Tùy Chí Thanh cầm lấy balô, vừa đứng dậy liền bước nhanh ra ngoài.
Đón một chiếc xe, sau khi lên xe Tùy Chí Thanh một lần nữa gọi điện thoại cho Hạ Tri Điểu.
"A lô?"
Lần này Hạ Tri Điểu bắt điện thoại rất nhanh. Tùy Chí Thanh nhìn ra khung cảnh lạ lẫm ở bên ngoài, cười cười. "Tri Điểu, mình rất nhanh sẽ đến chỗ cậu."
"Cái... cái gì?" Hạ Tri Điểu nghẹn lời. "Cậu... ý cậu nói là, ở chỗ của mình?"
"Ân..." Tùy Chí Thanh rủ mắt xuống. "Mình ở sân bay, đang trên đường đi đến chỗ cậu. Hình như sắp đến rồi, thật vui vẻ a..."
"Cậu..." Hạ Tri Điểu vẫn như cũ không thể tin được. Mình cứ nghĩ là lập tức đến thì nhanh nhất cũng là ngày thứ hai.
Mặc đồ ngủ, tay cầm điện thoại di dộng, đứng ở chỗ đó sững sờ một hồi lâu, sau đó Hạ Tri Điểu liền lập tức cầm lấy thẻ phòng, mang giày vào chạy ra khỏi phòng, đi xuống lầu, đứng ở chỗ cửa ra vào.
Quên mất phải mặc áo khoác, không khí lạnh thổi đến làm cho cả người Hạ Tri Điểu run lên một cái.
"Cậu... cậu đến rồi sao?" Một tay nắm lấy mái tóc bị rối tung, Hạ Tri Điểu nhìn xung quanh bốn phương trái phải.
"Ân... Rất nhanh..."
Vì vậy Hạ Tri Điểu liếm môi một cái, cũng không có ý định đi về phòng mặc áo khoác, chỉ đứng ở nơi đó cầm điện thoại di động giậm chân chờ.
Quả nhiên, hơn mấy chục giây sau, một chiếc xe từ bên phải lái đến. Đèn xe sáng chói mắt, khiến Hạ Tri Điểu không khỏi đưa tay che lại.
Sau đó cửa xe mở ra, có người xuống xe. Sau khi chiếc xe rời đi, người kia cầm điện thoại di động, chậm rãi xoay người đi đến: "Mình đã đến..."
Nhưng mà một khắc này, khi nhìn thấy Tùy Chí Thanh, Hạ Tri Điểu lại nắm chặt điện thoại, một câu cũng không nói nên lời.
Tùy Chí Thanh từ từ đi đến trước mặt Hạ Tri Điểu, đem điện thoại di động từ bên tai để xuống: "Thật xin lỗi..."
Lúc này một tay Hạ Tri Điểu nắm chặt tay của Tùy Chí Thanh, đặt trong lòng bàn tay lật qua lật lại nhìn nhiều lần, lại đưa tay lên chạm vào gương mặt của Tùy Chí Thanh, một giọt nước mắt không tự chủ liền từ khóe mắt rơi xuống. Diệp Thiên nói thay đổi rất nhiều, mình có nghĩ qua là thay đổi như thế nào, chỉ là không ngờ được là sẽ thay đổi đến hình dạng như thế này.
Hạ Tri Điểu ngửa mặt lên, vươn tay, từng chút một nhẹ nhàng xoa gương mặt của Tùy Chí Thanh, hai mắt nhắm lại, cắn chặt răng, nghiêng đầu: "Tùy Chí Thanh, cậu như thế nào lại biến thành như vậy? Đồ ngu ngốc!"
Tùy Chí Thanh giữ chặt tay của Hạ Tri Điểu, rủ mắt xuống nhìn Hạ Tri Điểu, há hốc miệng, giọng nói gần như là thì thầm: "Mình yêu cậu."
-----------------------
(*)Trích bài thơ Điệp Luyến Hoa, nghĩa là:
Đai áo rộng dần (người gầy đi), cuối cùng cũng không hối tiếc.
Vì người xứng đáng khiến tôi tiều tuỵ.
Ngày 29-06-2019
P/S: Cuối cùng Thanh tỷ đã chịu truy vợ rồi. ️