Tình Địch Luôn Trêu Tôi

Chương 61

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Chuyện gì?" Sau khi Trình Nặc mở cửa phòng liền nghi hoặc nhìn Tùy Chí Thanh.
Cùng lúc đó, Hạ Tri Điểu nghe được có tiếng động cũng chạy ra.
"Chúng ta đi vào trong từ từ nói chuyện." Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu một chút, lại nhìn Trình Nặc một chút.
"Được." Trình Nặc nghe vậy, gật đầu. "Hai đứa đi vào trước, chờ dì thu dọn xong mấy thứ."
"Dạ." Vì vậy Tùy Chí Thanh và Hạ Tri Điểu liền cùng Trình Nặc đi vào trong phòng.
Sau đó Tùy Chí Thanh đi đến ngồi xuống trên một cái ghế, mở ra những thứ mà Cù Đường gửi đến. Kỳ thật những thứ này cũng giống như là văn bản thuật lại những lời đã nói một lần nữa.
Vừa mới xem xong Tùy Chí Thanh lại nhận được tin nhắn của Cù Đường: "Đúng rồi, thật không dám giấu giếm, kỳ thật vợ anh năm ngoái bởi vì nhận được đơn khiếu nại nên điều tra bọn họ, chẳng qua là sau đó ngoại trừ những thứ đã biết cũng không có chuyện gì mới, liền từ bỏ."
"Vì sao lại điều tra hắn?" Tùy Chí Thanh vừa tải đồ xuống vừa hỏi.
"Cái này cũng khó nói, do bây giờ không có chỉ thị của cấp trên, anh cũng không thể tiết lộ." Cù Đường nói tiếp.
"Chuyện của công ty?"
"Haiz, Thanh nhi sao em lại có thể nói trúng tim đen như vậy?" Bộ dáng của Cù Đường vô cùng khéo léo uyển chuyển và thận trọng.
"Vậy trước hết ngày hôm nay chúng ta nói đến đây thôi." Tùy Chí Thanh sau khi trả lời xong, liền mở ra hồ sơ của Lục Kỳ nhìn một lúc lâu.
Tố cáo a...
"Rốt cục là có chuyện gì xảy ra vậy?" Hạ Tri Điểu không chịu được liền hỏi.
"Trong mắt mình chính là một chuyện trọng đại." Tùy Chí Thanh trả lời.
"Cậu... cũng muốn xuất quỹ với mẹ cậu?" Hạ Tri Điểu hỏi.
Tùy Chí Thanh bối rối: "Cũng không phải là chuyện này... Nhưng mà mình sẽ tranh thủ mau chóng xuất quỹ. Chờ xong chuyện này rồi mình sẽ..."
"Không sao, mình chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, cậu đừng khẩn trương, chúng ta cứ từ từ..." Hạ Tri Điểu nói xong, đưa tay để lên tay Tùy Chí Thanh.
Lúc này Trình Nặc vừa đem đồ thu dọn xong, sau đó cũng đi đến, ngồi xuống ở bên giường.
"Được rồi, con nói đi." Trong khi nói chuyện, Trình Nặc đem một sợi tóc bị rối vuốt ra sau tai.
"Dì, mặc dù hỏi như vậy có chút không đúng, nhưng mà con vẫn phải hỏi một chút, dì cùng với chú, còn có Tri Điểu, về phương diện công việc, quan hệ với Lục Kỳ, chính là... đều bình thường phải không?" Tùy Chí Thanh nắm chặt điện thoại di động, lực có chút mạnh. Tốt nhất đừng có bị liên lụy.
"Vì sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Trình Nặc trở nên nghiêm túc lên.
"Vừa đúng lúc." Hạ Tri Điểu nghiêng đầu qua nhìn Tùy Chí Thanh. "Quan hệ giữa hai nhà chẳng qua là công ty của mình cung cấp một chút tài nguyên cho bọn họ mà thôi, không tồn tại bất cứ điều gì khác. Quan hệ duy nhất cũng là quan hệ cung cầu. Lúc trước anh ta giúp mình lập kế hoạch cho công ty, nhưng mà quyết định vẫn là trong tay mình."
"Vậy là tốt rồi." Tùy Chí Thanh gật đầu.
"Đầu tiên, dì à, mấy ngày qua con có điều tra một người, người này dì cũng quen biết. Chủ yếu là bởi vì con cảm thấy người này có nhiều biểu hiện hơi kỳ lạ, cho nên mới đi điều tra, hy vọng là dì đừng cho rằng con quá phận." Tùy Chí Thanh lại nhìn về phía Trình Nặc.
Nghe đến đây, Hạ Tri Điểu đại khái liền biết được Tùy Chí Thanh đang nói đến ai.
"Con nói đi." Trình Nặc sau khi nghe được lời của Tùy Chí Thanh, gật đầu.
"Là chuyện liên quan đến Lục Kỳ." Tùy Chí Thanh tiếp tục nói.
Hạ Tri Điểu nghiêng đầu nhìn về phía Tùy Chí Thanh, lại hơi hơi rũ mắt xuống, quả nhiên Lục Kỳ có vấn đề.
"Nó... Làm sao?" Lông mày của Trình Nặc nhíu lại.
"Trên thực tế, lúc Tri Điểu vừa mới trở về, cũng chưa từng nói cho Lục Kỳ biết địa chỉ của mình, nhưng mà có một ngày, anh ta lại tìm đến tận nơi, đồng thời còn nói với Tri Điểu, anh ta tìm được nơi đó là bởi vì Thiên Thiên nói cho anh ta biết. Nhưng mà sự thật thì Thiên Thiên chưa từng nói với anh ta. Lục Kỳ tìm được nơi đó là bởi vì bố mẹ của Thiên Thiên nói." Tùy Chí Thanh nói.
"Chuyện này con có thể làm chứng." Hạ Tri Điểu mở miệng.
"Vậy sao nó phải nói dối?" Trong nháy mắt Trình Nặc giương mắt nhìn về phía Tùy Chí Thanh.
"Con có một suy đoán. Đó chính là, anh ta có thể đã rút đi những người bên cạnh Tri Điểu, sau đó lại an bài người của mình vào, như vậy thì lâu ngày có thể thâm nhập vào nội bộ bên trong." Tùy Chí Thanh nói xong, rất nhanh liền đưa những thứ đồ bên trong điện thoại di động cho Trình Nặc xem.
"Nó muốn làm cái gì?" Trình Nặc sau khi xem xong, thần sắc càng lúc càng trở nên nghiêm túc lên.
"Có thể là nhắm vào nghiệp vụ cơ mật của công ty Tri Điểu, cũng có khả năng... là nhắm vào chính Tri Điểu." Tùy Chí Thanh mở khóa điện thoại. "Cho nên con liền sinh lòng đề phòng với anh ta."
"Sau đó con liền điều tra một chút về bố của anh ta - Lục Bồi Thăng, tư liệu ở bên trong không nhiều lắm, đại khái nói là ông ta làm trong ngành khoa học kỹ thuật điện tử. Sau đó con tìm thấy được một bài đăng ở trên mạng đã mười năm. Nội dung bên trong là muốn tìm người giáo huấn một chút một người học lớp bốn năm hai trường Trung học Hi Quang - Lục Vũ An, nhưng có người nói cha của Lục Vũ An là lão đại trong ngành khoa học kỹ thuật điện tử - Lục Bồi Thăng, cho nên không dám." Tùy Chí Thanh ngừng lại một chút.
"Đúng lúc ở trong ngành điện tử, con liền nhờ mấy người bạn có giao tình không tệ lắm điều tra một lượt mọi chuyện của Lục Vũ An ở trường học kia, liền phát hiện được rất nhiều manh mối." Tùy Chí Thanh tiếp tục mở điện thoại di động.
"Tuy nói là đã qua nhiều năm nhưng giáo viên chủ nhiệm lớp từng dạy anh ta năm đó, vừa nhắc đến anh ta thì lắc đầu." Tùy Chí Thanh nói xong, từ trong điện thoại di động mở ra một đoạn ghi âm của giáo viên chủ nhiệm lớp Lục Kỳ.
"Người già, có thể là do trí nhớ không được tốt, hơn nữa học sinh trung học tương đối nổi loạn, cho nên khả năng những điều này không tính là gì, nhưng mà..." Tùy Chí Thanh lại mở ra một thứ khác. "Sau khi Lục Kỳ lên Đại học, có từng nói chuyện yêu đương một lần, lại không thể không khiến người ta quan tâm."
Trình Nặc sau khi nghe xong, bối rối: "Nói một chút xem."
Vì vậy Tùy Chí Thanh lại đem mấy tấm hình đến trước mặt Trình Nặc: "Đây là bạn gái thời Đại học của Lục Kỳ, tên là Bạch Hiểu Vi, năm đó sau khi cùng một chỗ với anh ta thì đưa ra lời chia tay, liền bị cự tuyệt. Tiếp đó thì bị Lục Kỳ dùng đủ loại thủ đoạn đe dọa, vì vậy Bạch Hiểu Vi phát điên lên. Nhưng mà chuyện này chẳng qua là do một người bạn cùng phòng với Bạch Hiểu Vi nói, cũng không có chứng cứ."
"Nhưng con cảm thấy, bất luận là thật hay giả, chúng ta cũng phải chú ý." Tùy Chí Thanh nói. "Dù sao nếu như anh ta thật sự là loại người này, chuyện này liên quan đến vấn đề an toàn của Tri Điểu."
"Cái tên Lục Kỳ thật là..." Trình Nặc ngồi ở bên giường, không phát giác ra bàn tay đã siết chặt lại. Thiếu một chút nữa là đã tác hợp con gái và cái tên đó ở cùng một chỗ, suy nghĩ kỹ lại, thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
"Tại sao trước đây con không nói cho dì biết?" Trình Nặc nhìn Hạ Tri Điểu một chút, lại nhìn về phía Tùy Chí Thanh.
"Không có bằng chứng xác thực, con sợ sau khi nói ra dì sẽ không tin, sau đó lại tìm đến anh ta để chất vấn, nếu là như vậy, ngược lại sẽ đả thảo kinh xà." Tùy Chí Thanh nói.
"Dì hiểu rồi, dì sẽ nói cho Lâm Diệp biết những chuyện này, đồng thời sẽ để cho Tri Điểu cách xa Lục Kỳ." Trình Nặc xoa nhẹ cái trán, cổ họng nuốt xuống một cái. "Dì thật sự nhìn không ra nó lại là hạng người này. Đã nhiều năm như vậy, nó nhìn qua..."
"Dì, trước hết thái độ của dì và chú đối với anh ta đừng thay đổi quá lớn." Lúc này Tùy Chí Thanh lại mở miệng.
"Thế nhưng chuyện này liên quan đến rất nhiều người..."
"Một là đánh rắn động cỏ, như vậy thì không tốt, hai là không có ai biết tâm lý của anh ta không được bình thường, con cảm thấy so với người thường còn cực đoan hơn nhiều. Hơn nữa, con nói cho dì biết chuyện này chủ yếu là muốn cho dì và chú chuẩn bị tốt mọi chuyện." Tùy Chí Thanh nói. "Tùy tiện có những lời nói xa lánh, con sợ anh ta sẽ làm chuyện gì quá khích đối với Tri Điểu."
"Nhưng mà ở phương diện công việc, chắc là anh ta đã nhiều lần làm chuyện phạm pháp." Tùy Chí Thanh yên lặng nhìn chăm chú Trình Nặc.
"Cho nên con muốn bắt đầu từ hướng này." Trình Nặc hỏi.
"Đúng vậy." Tùy Chí Thanh gật đầu.
"Dì biết rồi." Trình Nặc gật đầu. "Dì sẽ đem những chuyện này nói cho Lâm Diệp biết. Chỉ sợ ông ấy bận tâm đến mối quan hệ hữu nghị nhiều năm đối với Lục gia, không những không giúp con, ngược lại còn..."
"Sẽ không." Nhưng mà Tùy Chí Thanh lại cầm di động lắc lắc. "Chú có thể làm đến hiện tại, nói rõ chú là một người thông minh, làm sao có thể đi giúp đỡ một người đang dòm ngó đến gia sản của mình chứ, hơn nữa còn là một người có quá khứ bất hảo? Đối mặt với Lục gia giống như là hoa ăn thịt, nếu như chú không nhổ bỏ nó đi mà còn chăm sóc tưới nước cho nó, không phải có chút khoa trương hay sao."
"A Thanh." Trình Nặc nghe xong, cười cười. "Ngược lại con thật là biết suy đoán lòng người, thật khiến cho người ta không thể xem thường a."
"Hi vọng những lời này của dì là đang khen con, chắc dì cũng biết con là dạng người gì." Tùy Chí Thanh nói.
"Dì làm sao có thể nghĩ đến nghĩa xấu?" Trình Nặc cười cười. "Chẳng qua là dì khâm phục khả năng quan sát cùng với năng lực kết bạn của con, trừ phi con không muốn, chỉ cần con muốn thì con thể đạt được mục đích. Từ nhỏ chính là như vậy."
Tùy Chí Thanh lắc đầu cười, sau đó còn nói: "A đúng rồi, tạm thời dì đừng cho anh ta biết dì đã biết cũng như đồng ý chuyện của con và Tri Điểu."
"Biết, không đánh rắn động cỏ." Trình Nặc nói.
"Ân, nếu vậy, dì, Tri Điểu, con đi làm trước." Tùy Chí Thanh nói xong, đứng dậy. "Dì, đợi lát nữa con sẽ đem những thứ con điều tra được gửi qua cho dì."
"Ân, cậu đi đi." Vốn dĩ đang suy nghĩ đến chuyện gì đó, Hạ Tri Điểu sau khi nghe thấy, lập tức nhìn về phía Tùy Chí Thanh, sau đó gật đầu.
Đi xuống lầu một lần nữa, Tùy Chí Thanh sửa lại cổ áo bộ âu phục của mình rồi đi ra cửa, sau đó lái xe ra khỏi gara, rồi đi về hướng studio.
Đem tai nghe Bluetooth nhét vào trong tai, lại bấm điện thoại gọi cho Tùy Quốc Đống.
Sau một lát, Tùy Quốc Đống liền nhận điện thoại.
"Ba." Tùy Chí Thanh sau khi lái xe đi ra ngoài, liền hướng về phía công ty chạy đến. "Đã ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi, làm sao vậy, mới sáng sớm như vậy mà đã gọi điện thoại cho ba?"
"Không có gì, gần đây ba mẹ, còn có bà nội, đều khỏe chứ?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Cũng không tệ lắm cũng không tệ lắm, con yên tâm đi."
"Ân, gần đây con nghe nói có nhiều thành phần nguy hiểm, ba, vì lý do an toàn, tất cả các camera đều mở hết đi. Không cần biết là ở nhà máy hay là ở nhà." Tùy Chí Thanh nói tiếp.
"Hả? Tại sao đột nhiên lại nói chuyện này, có phải con ở bên ngoài chọc giận người nào rồi hay không?" Tùy Quốc Đống đột nhiên cảm thấy lo lắng.
"Không có." Tùy Chí Thanh nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn xuống điện thoại, đúng lúc này trên màn hình điện thoại di động hiện ra tin tức có một người giàu có ở Thương xá Phúc Lộc bị bắt cóc, vì vậy liền nói. "Chẳng qua là con đọc được tin tức có người ở Thương xá Phúc Lộc bị bắt cóc. Cho nên con cảm thấy chúng ta nên chú ý một chút, thuê nhân viên cũng nên tuyển chọn cẩn thận."
"Cái tin nào a..."
"Đợi lát nữa con nhắn qua cho ba. Còn nữa, ba thuê mấy người vệ sĩ chuyên nghiệp đi, nếu như ba không thuê, vậy lát nữa con sẽ thuê." Tùy Chí Thanh nói tiếp.
"Được được được, ba thuê, ba thuê..."
"Đừng cảm thấy con là chuyện bé xé ra to. Trước tối nay, ba phải đem hợp đồng thuê vệ sĩ gửi qua cho con xem." Tùy Chí Thanh nói tiếp.
"Được, được."
"Ân, con đang lái xe, con cúp máy trước." Tùy Chí Thanh nói.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773
Sau khi đến công ty, Tùy Chí Thanh đi vào bên trong, vừa mới pha xong một ly cà phê, một biên tập tên là Trần Phỉ liền hướng mình gật đầu cười: "Chào bà chủ!"
Trần Phỉ ngày hôm nay còn cố ý ăn diện một chút, bình thường đều chỉ đơn giản cột tóc đuôi ngựa, mặc một bộ đồ thoải mái, mang giầy thể thao nhưng hôm nay lại trang điểm, uốn tóc, mặc váy lại còn mang giầy cao gót.
"Ân." Tùy Chí Thanh nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái, chỉ thấy trên cổ tay của Trần Phỉ có đeo một cái vòng tay, trước đó Tùy Chí Thanh có nghe người này phàn nàn mua không nổi cái vòng tay có giá cao đến hai mươi ba ngàn tám trăm kia, cảm giác lúc ấy hình như Trần Phỉ rất đau lòng. Hơn nữa nếu mình nhớ không lầm, không phải đã từng nói trong nhà rất khó khăn hay sao.
Vì vậy Tùy Chí Thanh vươn tay tùy ý chỉ một chút: "Vẫn là cắn răng mua rồi?"
"A?" Trần Phỉ sửng sốt một chút, chợt đưa tay nhẹ nhàng che lại nơi cổ tay. "Đúng vậy..."
"Cũng không tệ lắm." Tùy Chí Thanh gật gật đầu.
"A?" Trần Phỉ lại khẽ giật mình.
"Ý chị nói đeo lên nhìn rất đẹp." Sau đó Tùy Chí Thanh cũng không tiếp tục cùng Trần Phỉ nói chuyện thêm, chẳng qua là cười cười rồi hướng về phía văn phòng đi đến.
Trần Phỉ nhìn theo bóng lưng của Tùy Chí Thanh, mím chặt môi, lại xoay qua xoay lại cổ tay mình nhiều lần, sau đó mới quay lại làm việc. Nhìn điện thoại một chút, lại nhìn máy tính một chút, rồi thở dài.
Hôm nay Trần Ngân Hân không có ở đây, vì vậy nơi này chỉ còn lại Tùy Chí Thanh cùng mọi người. Có thể là do bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thời điểm không cười tương đối có năng lực làm người khác sợ hãi, cho nên tất cả mọi người liền vùi đầu làm việc, không nói một lời nào, chỉ có thể nghe thấy tiếng bàn phím gõ cách cách.
Mãi cho đến giữa trưa, mới kết thúc sự trầm mặc thật dài này, mọi người cũng bắt đầu líu ríu nói chuyện. Chỗ nào bán bánh mì ngon, thương hiệu nào vừa tung ra túi xách mới, cửa hàng nào làm móng tay không dễ rơi...
Ngược lại, các chàng trai thì không có sôi nổi như vậy.
Cùng lúc đó, Trương Y Lâm đột nhiên cầm mấy tờ giấy A4 đi đến gõ cửa một cái.
"Mời vào." Buông cây bút trong tay xuống, Tùy Chí Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Trương Y Lâm.
"Bà chủ." HR Trương Y Lâm thoạt nhìn biểu hiện có chút ngưng trọng, sau đó đem mấy tờ giấy xin từ chức qua để đến trước mặt Tùy Chí Thanh. "Có ba nhân viên muốn xin từ chức."
Tùy Chí Thanh nghe xong, cầm lấy từng tờ giấy lật xem, sau đó phát hiện Trần Phỉ cũng là một trong số những nhân viên muốn từ chức.
"Chị biết rồi, buổi chiều gọi bọn họ đến nói chuyện với chị một chút, bây giờ chị đi ăn cơm." Tùy Chí Thanh đem mấy tờ giấy để qua một bên, sau đó cầm áo khoác lên rồi đi ra ngoài.
Đi vào một cửa hàng tiện lợi, mua một cây xúc xích nướng, một hộp sữa chua cùng một phần cơm nắm, sau đó Tùy Chí Thanh liền tìm một cái bàn nhỏ rồi ngồi xuống.
Tiếp đó Tùy Chí Thanh nhận được tin nhắn Wechat của Hạ Tri Điểu: "A Thanh, mình cũng đưa cho cậu hai vệ sĩ. Mặc dù mình biết cậu đánh nhau rất lợi hại nhưng mà tốt nhất nên phòng ngừa vạn nhất a... Mình càng nghĩ càng thấy sợ."
Sau khi nhìn thấy, Tùy Chí Thanh cười cười: "Đừng sợ, cậu nói như thế nào thì cứ như thế đó vậy. Còn có, chuyện này hai người đã nói với ba cậu chưa?"
"Đã nói rồi." Hạ Tri Điểu nói.
"Chú nói thế nào?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Ba mình nói vẫn phải tự mình để điều tra một lần. Nếu như đúng là sự thật, tổng công ty của nhà mình cùng tất cả các chi nhánh sẽ thanh tẩy hết một lần. Mặt khác, ba mình đối với cái nhìn về cậu hình như có thay đổi." Hạ Tri Điểu nói.
"Nói như thế nào?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Ân... Ba nói nếu có thời gian thì muốn gặp cậu, nhìn thử một cái xem cậu đến cùng là cái dạng người gì." Hạ Tri Điểu nói.
"Được." Tùy Chí Thanh nở nụ cười. "Đến lúc đó thì cậu phải trang điểm cho mình."
"Cậu là muốn đi thi tuyển a?"
"Không khác biệt lắm a, cái này có thể so với đi thi tuyển còn quan trọng hơn nhiều..." Tùy Chí Thanh vui vẻ.
"Vậy hôm nay công việc của cậu có thuận lợi không?" Hạ Tri Điểu lại hỏi.
"Rất thuận lợi, cậu đừng lo lắng." Tùy Chí Thanh nói.
"Vậy thì tốt rồi, mình lo lắng Lục Kỳ làm khó cậu. Bây giờ mình đang ở bên ngoài làm việc, tối nay cùng cậu nói a."
Tùy Chí Thanh nắm chặt điện thoại di động, suy nghĩ một hồi lâu, sau đó trả lời: "Được. Chỉ là cậu không cần lo lắng cho mình, thật đó."
"Ân ~" Hạ Tri Điểu sau khi nhắn lại một biểu tượng dễ thương thì không có nhắn tin tiếp.
Sau đó Tùy Chí Thanh lại quay về studio một lần nữa, cầm lên mấy tờ giấy xin từ chức kia.
Ba người này, đều là vừa tốt nghiệp Đại học khoảng chừng một năm... Cơ hồ là cùng một thời gian, sau đó cũng đều là còn trong giai đoạn thử việc, trước mắt còn chưa được tuyển chính thức. Nói cách khác, trong thời gian thử việc ba ngày sau bọn họ có thể rời khỏi đây.
Sau khi đến giờ làm, HR liền đưa từng người mà Tùy Chí Thanh gọi đi vào văn phòng.
"Trần Phỉ." Cầm lấy ly nước uống một ngụm, sau đó Tùy Chí Thanh đem để qua một bên, hai tay khoanh lại, ánh mắt từ trên tờ đơn xin từ chức ngước lên, đặt trên người Trần Phỉ.
"Vâng..." Không hiểu sao Trần Phỉ bị Tùy Chí Thanh nhìn, trong lòng có chút phát hoảng.
"Nguyên nhân muốn từ chức là gì, có thể nói cụ thể với chị một chút được không?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Chính là... Em vẫn luôn cảm thấy tiền lương hơi thấp một chút..." Trần Phỉ vuốt vuốt ngón tay nói.
"A, được, vậy em đi đi." Tùy Chí Thanh cầm bút lên, ở trên tờ giấy kia ký tên đồng ý.
Trần Phỉ không khỏi sửng sốt một chút: "Lúc nào thì em..."
"Em bây giờ có thể đi." Tùy Chí Thanh ngẩng đầu nhìn Trần Phỉ.
"Nha..." Trần Phỉ nhìn Tùy Chí Thanh, bối rối trong vài giây đồng hồ, sau đó liền xoay người rời khỏi văn phòng. Không hiểu sao, bản thân có chút không được thoải mái. Chí ít nên giữ mình lại một chút thì tốt a. Nhưng mà kỳ thật như vậy cũng tốt.
Sau đó hai người kia cũng đưa ra lý do tương tự như vậy. Mà Tùy Chí Thanh cũng không có làm hành động gì để giữ lại, trực tiếp để bọn họ đi. Ba người đều có chút kinh ngạc, đồng thời lúc quay người rời đi cũng đều vui vẻ đến lộ ra nụ cười.
Chẳng qua là lúc những nhân viên khác xoay đầu nhìn lại, bọn họ liền lập tức thu hồi những thần sắc kia.
"Ba nhân viên thử việc kia muốn xin từ chức, mình đã đồng ý." Sau đó Tùy Chí Thanh nhắn tin cho Trần Ngân Hân.
"Vì cái gì a?" Trần Ngân Hân kinh ngạc một chút.
"Nói là chê tiền ít."
"Ồ? Chỗ chúng ta trả vậy mà còn ít? Vậy mà lúc bọn họ vừa nghe nói thử việc mà còn được trả giá này, miệng đều nhếch lên muốn lệch luôn? Hiện tại đột nhiên lại chê tiền ít..." Trần Ngân Hân nghĩ không ra.
"Thú vị a?" Tùy Chí Thanh nói.
"Không làm thì coi như thôi đi, dù sao hiện tại có rất nhiều người muốn vào." Mặc dù đây là lần đầu tiên công ty xuất hiện trường hợp nhân viên thử việc xin từ chức, nhưng Trần Ngân Hân cũng không hoảng hốt.
Tùy Chí Thanh nhìn xem tin nhắn Trần Ngân Hân gửi đến, lại uống một hớp nước, không có trả lời lại.
Bất tri bất giác, đã đến ba giờ rưỡi chiều.
Tùy Chí Thanh sau khi đi vào nhà vệ sinh, vừa đi ra thì nhìn thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn mình.
"Có chuyện gì vậy?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Bà chủ, cái kia, Weibo, chị xem chút đi..." Lúc này có một nhân viên vừa mới rót nước ở bên cạnh máy lọc nước, nhỏ giọng nói một câu.
Nghe vậy, Tùy Chí Thanh gật gật đầu, liền nhấc chân hướng văn phòng đi đến.
Sau khi ngồi xuống trước máy vi tính, Tùy Chí Thanh liền mở Weibo ra. Kết quả không ngờ đến là, Weibo vừa mở ra, lập tức có không ít tin tức nhảy ra. Một phần trong đó là bình luận, một phần là @ mình, còn có một phần là pm.
Vì vậy Tùy Chí Thanh liền mở ra một hộp sữa chua, vừa uống vừa nhanh chóng xem.
[ Vô Ngôn tỷ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào a? Những lời của Nấm Bắc Đẩu Tiên nói là sự thật sao? Nhất định không phải là sự thật đúng không? Mau ra đây làm sáng tỏ a! ]
[ Trời ạ đúng là một người thối nát mà, tôi đúng là có mắt như mù, vậy mà lại đi thích cô lâu như vậy! ]
[ Cảm giác được phú bà bao nuôi có phải là rất thoải mái hay không? Mau cho tiểu tỷ tỷ Linh Khê Nguyệt một lời xin lỗi. ]
Lúc nhìn thấy mấy chữ 'được phú bà bao nuôi' kia, môi của Tùy Chí Thanh đang ngậm ống hút liền có chút buông ra,

1 2 »
Bình Luận (0)
Comment