Ở một nơi khác, Lâm Diệp và Lục Bồi Thăng đang ngồi ăn cơm, cùng nhau trò chuyện ở trong một nhà hàng. Hiện tại nơi đây đang là buổi tối, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bầu trời đầy sao hòa lẫn cùng với những ánh đèn của đô thị sầm uất, kết hợp vô cùng hoàn mỹ, nhìn qua có cảm giác huyền ảo tựa như ảnh chụp bên dưới ống kính.
Hai người từ đầu đến cuối đều là một bộ dáng tươi cười nhẹ nhàng, nhìn qua vô cùng hiền hoà.
Những chiếc đĩa sứ trên bàn ăn màu trắng, trình bày một miếng thịt beefsteak nhỏ dày, bảy phần chín, lớp bên ngoài được chiên đến vô cùng bóng loáng, phần thịt bên trong thì mềm mịn và tinh tế, nhìn qua khiến cho người ta hết sức thèm ăn.
"Lâm đại ca, liên quan đến chuyện của Lục Kỳ và Tri Điểu..."
"Ăn không nói, ngủ không nói." Dùng dao nĩa cắt một miếng nhỏ thịt bò đưa vào trong miệng, sau khi tinh tế nhai nuốt xuống, Lâm Diệp cầm lấy cái khăn màu trắng, nhẹ nhàng lau khóe môi.
Lục Bồi Thăng nghe vậy, không khỏi sửng sốt một chút. Công chuyện làm ăn hoặc có rất nhiều việc đều là giải quyết ở trên bàn ăn, cái gì mà ăn không nói ngủ không nói chứ, thật kỳ lạ. Nhưng mà cuối cùng Lục Bồi Thăng cũng không nói thêm gì, chẳng qua là cúi đầu khom lưng nói: "Phải, phải."
Một bữa cơm này, ăn rất từ tốn, rất chậm rãi. Thật vất vả mới ăn xong, hai người lại cùng nhau đi đấm bóp.
Vừa đi vào phòng đấm bóp, Lục Bồi Thăng sau khi nhìn thấy hai nhân viên đấm bóp đi đến, lại hơi liếc nhìn Lâm Diệp: "Lâm đại ca, em..."
"Gấp gáp như vậy làm cái gì?" Lâm Diệp nằm sấp ở trên giường, thoáng mở hai mắt ra. "Tri Điểu không có nói gì, anh có thể nói cái gì? Hoàng Đế không vội thái giám gấp."
Lục Bồi Thăng nghe xong, nụ cười trên mặt cũng có chút giữ không được nữa, nhưng vẫn cố gắng cười: "Em chẳng qua là cảm thấy, hai đứa bé này tuổi cũng không còn nhỏ, chúng ta làm cha mẹ, có phải là nên cố gắng thúc đẩy tác hợp cho tụi nó thành đôi?"
Lâm Diệp nghe xong, nhắm lại hai mắt: "Chuyện tình cảm là có thể dựa vào bên ngoài thúc đẩy hay sao?"
"Thế nhưng mà..."
"Nếu như chú cảm thấy thật sự đợi không nổi, thì có thể để Lục Kỳ đi tìm những người khác." Lâm Diệp nói tiếp. "Dù sao anh chủ yếu vẫn là tôn trọng vào sự lựa chọn của con cái."
Lục Bồi Thăng nghe xong, đột nhiên liền câm nín. Bản thân mình cũng rất hi vọng Lục Kỳ có thể coi trọng những đứa con gái nhà giàu khác, như vậy nếu thành công, còn có thể mau chóng tìm được một nguồn tài chính để cho công ty xoay vòng. Nhưng thật bất đắc dĩ chính là, Lục Kỳ hết lần này đến lần khác liền chỉ thích một mình Hạ Tri Điểu, còn đến tận bây giờ cũng chưa có theo đuổi được.
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Bồi Thăng đột nhiên vang lên.
Vì vậy Lục Bồi Thăng liền để cho nhân viên đấm bóp cầm đến.
"Mày nói cái gì?!" Trong nháy mắt nhận điện thoại, Lục Bồi Thăng đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, hai mắt đều trừng lớn.
Lâm Diệp có chút mở hai mắt ra, nhìn qua người ở bên cạnh, sau đó lại nhắm hai mắt lại, không nói gì.
"Lâm đại ca, thật sự xin lỗi, hiện tại em có chuyện quan trọng phải đi xử lý một chút, cho nên phải đi trước..." Lục Bồi Thăng nói xong, liền lấy quần áo mặc vào, chuẩn bị xuống giường.
"Ân." Lâm Diệp nghe xong, gật gật đầu.
Lục Bồi Thăng cảm giác hôm nay bản thân đúng là số đen tám kiếp, ngay cả mặc một bộ quần áo cũng mặc không xong. Vất vả một hồi mới mặc xong, sau khi xuống giường, Lục Bồi Thăng liền nhíu chặt lông mày rồi đi đến cửa.
Nhưng mà cửa vừa mở ra, một tờ giấy chứng nhận liền xuất hiện trước mặt. Lục Bồi Thăng thấy vậy, cả người đều ngây ngẩn ra: "P... Police..."
Lúc này Lâm Diệp cũng bước xuống giường, từ từ ung dung đi qua: "Ăn gan hùng mật gấu rồi hay sao mà ngay cả tôi chú cũng có gan đụng vào? Hả?"
Sau khi nói xong, Lâm Diệp liền mặc quần áo vào, nhìn Lục Bồi Thăng bị mang đi, cười cười, sau đó đi ra bên ngoài liền nhắn tin cho Trình Nặc: "Phu nhân, bên này tôi đã giải quyết xong."
Lúc này, đang cau mày chậm rãi rửa chén ở trong nhà bếp của Hạ Tri Điểu, sau khi Trình Nặc nhìn thấy cái tin nhắn kia ở trong điện thoại di động, tảng đá lớn từ đầu đến cuối đặt ở trong ngực cuối cùng cũng có thể buông xuống.
"Thật sự là quá tốt." Trình Nặc cầm lấy cái khăn, lau lau tay, cười trả lời.
"Hắc hắc, phu nhân, chừng nào thì bà trở về?" Một giây sau, Lâm Diệp lại hỏi câu này.
"Tại sao mỗi lần ông đều hỏi chuyện này?" Trình Nặc đối với chuyện này cũng đành dở khóc dở cười.
"Nhớ bà a." Lâm Diệp nói. "Ngày hôm nay cũng là một ngày phu nhân không có ở đây, thật là cô đơn."
"Cái mặt già này của tôi, ông nhìn lâu như vậy rồi mà còn không thấy chán?" Trình Nặc hỏi.
"Giữa hai chúng ta, khuôn mặt tính là cái gì? Chúng ta là sự va chạm và hòa hợp giữa hai tâm hồn, mãi mãi cũng không thấy chán." Lâm Diệp nói.
"Đã lớn tuổi rồi vẫn còn ăn nói ngọt như vậy." Trình Nặc không khỏi bật cười. "Nhưng mà nói theo ý của ông, cũng chính là gián tiếp thừa nhận tôi là mặt già rồi?"
"Không không không, làm sao có thể?! Nếu như bà là mặt già vậy tôi đây là cái gì?" Quả nhiên ở đầu dây bên kia, Lâm Diệp ngồi vào trong xe, vui tươi hớn hở nói.
"Cái ông này thật là..." Trình Nặc nhìn màn hình, cười đến lông mày cong cong.
"Bà nhìn xem, đây là nơi mà lần đầu tiên chúng ta chụp hình chung." Lúc này Lâm Diệp lại gửi đến tấm hình của một tòa cao ốc, thoạt nhìn mơ hồ đến khó nhận ra.
"Ân, tôi nhớ rồi. Lúc ấy ông nói tôi cứ yên tâm ở bên cạnh ông, ông sẽ đối tốt với tôi cả đời này." Trình Nặc nhìn tấm ảnh kia, nụ cười trên mặt càng thêm ôn nhu.
"Hắc hắc, nói được thì làm được." Lâm Diệp trả lời.
"Ha ha. Nhưng mà liên quan đến chuyện của A Thanh và Tri Điểu, bây giờ trong lòng ông đến cùng là suy nghĩ như thế nào?" Trình Nặc lại hỏi.
"Giới tính là gì chứ, tôi không thèm quan tâm. Bà nhìn đi, hai chúng ta lúc ban đầu ở cùng nhau, cũng là trải qua không ít khó khăn a? Tôi không hi vọng con cháu sau này cũng phải trải qua nhiều khó khăn như vậy. Chỉ cần nhân phẩm không có vấn đề, vậy hai đứa nó vui vẻ là được rồi. Còn đối với những lời đồn đãi của những người khác ở trong nhà, không đáng nhắc đến, người là sống cho bản thân mình, không phải cho người khác nhìn." Lâm Diệp nói.
"Ông xã, ông thật khéo hiểu lòng người." Sự hỗn loạn ở trong lòng Trình Nặc cũng tiêu tán đi được mấy phần.
"Chẳng qua là, bố mẹ của A Thanh nói thế nào?" Lâm Diệp hỏi.
"Bố mẹ của nó hình như còn chưa biết chuyện này, từ từ sẽ biết." Nói đến đây, Trình Nặc lại thở dài.
"Haiz, được thôi, từ từ sẽ biết." Lâm Diệp cũng không có gấp gáp.
Đặt điện thoại di động xuống, Trình Nặc đem sợi tóc vén ra sau tai, nhìn một lượt tất cả mọi thứ trong nhà bếp, chầm rãi thở ra một hơi, sau đó mở điện thoại ra, dự định bắt đầu đặt vé máy bay quay về.
------------------------------
Ở một nơi khác, sóng gió ở trên mạng vẫn chưa lắng xuống, chỉ là những kẻ nhân cơ hội này công kích Flower cùng với những kẻ cười trên nỗi đau của người khác muốn nhân dịp này lấy đi những nhân viên ưu tú của Tùy Chí Thanh và Trần Ngân Hân, giờ phút này đều trở nên câm nín.
Còn có một số người vốn dĩ lúc trước ồn ào, mạnh mẽ chuyển phát việc biểu hiện khinh bỉ đối với họa sĩ của Flower, bây giờ liền lặng lẽ đem những tin tức bị Sina đánh dấu không đúng sự thật xóa bỏ đi.
Nhìn thấy lời xin lỗi được gửi đến từ một số fan hâm mộ ở trong pm cùng bình luận, Tùy Chí Thanh cũng không có cảm nhận gì đặc biệt quá lớn, cứ xem như là ba chiều, nếu như không quen biết, không có đi sâu vào tìm hiểu, cũng rất dễ dàng nói một lời không hợp đối với người tâm tình không tốt, chứ đừng nói chi là cách qua một mạng lưới.
Chỉ là sau đó Tùy Chí Thanh lại nhắn trên Weibo một cái tin: "Tôi cảm thấy, thật ra tôi không cần phải đặc biệt đi làm sáng tỏ chuyện gì? Chẳng qua là hy vọng mọi người sau này không nên dễ dàng đi tin tưởng những thứ như vậy, có rất nhiều chân tướng trước khi được làm sáng tỏ thì tốt nhất vẫn là đừng nên kích động như vậy."
Weibo sau khi đăng lên, tất cả mọi người đều bày tỏ đã hiểu rõ.
Ngoài ra, sau khi trải qua một màn trình diễn hài kịch như vậy, fan hâm mộ ở trên mạng của Tùy Chí Thanh và Studio Flower đều không ngừng tăng lên.
Sau đó sự chú ý của mọi người dần dần đặt vào tấm hình dùng để vạch trần Tùy Chí Thanh đã gây ra sự bùng nổ ở trên Weibo khi đó.
[ Tôi muốn giơ tay hỏi một vấn đề! Là thế này, trước đó ở trên Weibo có đăng tấm hình kia, cái cô gái chân dài ở trong hình có phải là Vô Ngôn tiểu tỷ tỷ không?! ]
Tùy Chí Thanh thấy thế, cười cười, trả lời: "Là tôi."
Vì vậy vài phút sau, cái bình luận kia lập tức được mọi người đẩy lên top khu bình luận.
Trong phần đầu khu bình luận, có một đống người la hét muốn Tùy Chí Thanh chụp hình tự sướng kiểu chín tấm, tất cả đều vô cùng hiếu kỳ đối với tướng mạo của Tùy Chí Thanh. Dù sao ở bên trong giới họa sĩ đều đồn đãi có hai người họa sĩ là Trần Ngân Hân và Tùy Chí Thanh là hai người chịu trách nhiệm đảm đương về mặt ngoại hình, cho nên khi nhìn thấy bóng lưng thì càng muốn nhìn thấy càng nhiều.
Ngoài ra vẫn có người ngăn không được hỏi Tùy Chí Thanh đến cùng là thích đàn ông hay là phụ nữ, dù sao chuyện này đối với mọi người mà nói vẫn là một điều bí ẩn chưa có lời giải đáp.
Tùy Chí Thanh cười cười, sau đó liền không xem Weibo nữa, tiếp tục làm việc của mình. Tiếp đó thỉnh thoảng sẽ nhìn một chút các đồ vật ở trên mạng, tự hỏi món đồ nào tương đối thích hợp với Hạ Tri Điểu.
Nhưng mà trong lúc lơ đãng ngẩng đầu một cái, Tùy Chí Thanh liền thấy Hạ Tri Điểu đi vào trong phòng làm việc.
Hạ Tri Điểu ngày hôm nay vẫn phong cách lạnh lùng, mặc một chiếc váy dài màu xanh, bên ngoài khoác một phụ kiện vô cùng mỏng nhẹ màu kem bằng lụa hở vai, lộ ra xương quai xanh xinh xắn, mái tóc xoăn xõa tung ở bên phải rơi xuống trước ngực, tuy nói là ăn mặc theo phong cách thịnh hành là lạnh lùng nhưng lại mang theo một loại phong tình khác.
Mỗi lần Hạ Tri Điểu xuất hiện đều sẽ khiến thần không biết quỷ không hay lấy đi một đống lớn ánh mắt. Dù sao dung mạo của Hạ Tri Điểu cũng là đẹp mắt như vậy. So với Trần Ngân Hân thì khác biệt, Trần Ngân Hân là vẻ đẹp lạnh lùng, sẽ khiến cho người khác có loại cảm giác chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn, còn Hạ Tri Điểu thì lại mang theo một vẻ đẹp vừa quyến rũ vừa dễ thương, chỉ cần một ánh mắt của cậu ấy thì không cần biết là nam hay nữ đều sẽ bị điện giật khiến cả người tê dại.
"Cậu làm xong việc rồi?" Sau khi nhìn thấy Hạ Tri Điểu đẩy cửa đi vào, Tùy Chí Thanh hỏi.
"Đúng vậy a." Hạ Tri Điểu mang theo một cái túi nhỏ đi đến bên cạnh Tùy Chí Thanh, sau khi ngồi xuống liền mở túi ra, từ bên trong lấy ra một hộp trái cây đã cắt nhỏ gồm có -- dưa hấu, dưa lưới và thanh long, dùng cây tăm cắm vào một miếng dưa hấu để vào trong miệng chậm rãi ăn.
"Nếu đã xong việc rồi thì tại sao không trở về nghỉ ngơi thật tốt? Trước đó không phải nói là mệt mỏi sao?" Tùy Chí Thanh cười nói.
"Nhưng mà trong nhà không có cậu, mình không muốn trở về." Hạ Tri Điểu cắm vào một miếng thanh long, đưa đến bên miệng Tùy Chí Thanh.
"Cho nên mới nói, cậu là một khắc cũng không thể rời xa mình sao?" Tùy Chí Thanh cắn lấy miếng thanh long.
"Đúng vậy a, kinh hỉ không? Bất ngờ không?" Hạ Tri Điểu đem cây tăm bỏ vào trong hộp, khuỷu tay chống ở bên cạnh bàn.
"Không bao lâu nữa mình sẽ tan tầm..."
"Mình không cần biết, mình chính là muốn sớm một chút nhìn thấy cậu." Hạ Tri Điểu nói.
Tùy Chí Thanh nghe xong, cười: "Mình bây giờ đang rất bận."
"Được, cậu bận, mình tuyệt đối sẽ yên yên tĩnh tĩnh, không quấy rầy cậu!" Hạ Tri Điểu dùng sức gật đầu.
Tùy Chí Thanh nghiêng đầu nhìn Hạ Tri Điểu một chút, sau đó khều khều cành lá trong chậu cây ở bên cạnh, điều chỉnh lại vị trí của bàn phím, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác tinh thần sảng khoái, sau đó tiếp tục làm công việc ở trong tay.
Quả nhiên trong suốt cả quá trình, Hạ Tri Điểu đều không nói thêm một lời nào, thậm chí ngay cả lúc ăn cũng là nhỏ giọng.
Tùy Chí Thanh nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, Hạ Tri Điểu thì dùng tay chống đầu, nhìn nhìn Tùy Chí Thanh.
Gương mặt của Tùy Chí Thanh, trong mắt Hạ Tri Điểu chính là ba trăm sáu mươi độ không góc chết, mỗi một góc độ đều là một góc độ đặc sắc, đường nét vừa vặn không sâu không cạn, cái mũi cao cao, làn da trắng nõn sạch sẽ, một đôi mắt thoạt nhìn cũng rất là trong suốt, tóc thả lỏng mà cột lên, lại lộ ra một chút cảm giác tùy ý.
Còn có đôi môi kia tựa như trời sinh là dùng để hôn.
Một đường nhìn tiếp xuống dưới, từ xương hàm cho đến cái cổ, lại nhìn thấy đôi tay thon dài cùng khớp xương rõ ràng để ở trên bàn phím gõ gõ, Hạ Tri Điểu liền nghĩ đến thời điểm Tùy Chí Thanh ra vào thân thể của mình. Còn nghĩ đến bộ dáng của Tùy Chí Thanh ở bên tai mình nói những lời tâm tình, vừa nghĩ như vậy, gương mặt của Hạ Tri Điểu nhịn không được liền nóng lên.
"Làm gì mà cứ chăm chú nhìn mình như vậy..." Lách cách gõ ra một đoạn, sau khi nhấn xuống nút Enter gửi đi cho người ta, Tùy Chí Thanh rốt cục nhịn không được quay đầu nhìn qua Hạ Tri Điểu, cười đến lộ ra hàm răng trắng noãn.
"Do cậu đẹp mắt." Hạ Tri Điểu giống như con chó nhỏ nằm sấp ở trên bàn, sau khi nói xong lại đem miệng chôn trong cánh tay.
"Thật sao?"
"Ân." Hạ Tri Điểu gật gật đầu.
Tùy Chí Thanh không khỏi có ý nghĩ muốn vươn tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Hạ Tri Điểu, sau đó vừa cười vừa lắc đầu, tiếp tục gõ gõ bàn phím. Mặc dù hai người ở chỗ này không hề làm gì, nhưng mà Tùy Chí Thanh luôn cảm giác cả người được một loại hạnh phúc nhàn nhạt lấp đầy, vô cùng phong phú. Cả quãng đời còn lại, nói chung cũng chính là cảm giác như thế này đi.
Nghe thấy âm thanh gõ bàn phím trong trẻo, Hạ Tri Điểu thì nhàn rỗi không có chuyện gì làm, ăn xong trái cây, cầm khăn ướt lau lau tay, liền bắt đầu lướt Weibo. Lướt lướt một hồi liền đi đến bên trong trang chủ của Tùy Chí Thanh.
Lúc ban đầu Hạ Tri Điểu còn lướt thật vui vẻ, thế nhưng một lúc sau khi nhìn thấy một số bình luận ở bên dưới Weibo của Tùy Chí Thanh, lông mày của Hạ Tri Điểu liền nhẹ nhàng nhíu lại.
[ ngọa tào, quỳ liếm đôi chân dài! Vô Ngôn, em rất thích chị! Xin hỏi nhà chị có thiếu bạn gái không? Có cần không có cần không? Cái dạng biết làm cơm, biết nói lời tình cảm, biết làm ấm giường! ]
[ lầu trên đi ra, Vô Ngôn đã cùng tôi lĩnh chứng, là người nhà của tôi, ha ha ha! ]
..........
Nhìn một chút, Hạ Tri Điểu bĩu môi một cái, sau đó dùng tài khoản mới nhất bình luận: [ thật ngại quá, Vô Ngôn là người của tôi, trong thời gian mọi người đang YY, mỗi khi trời tối cậu ấy đều ngủ cùng tôi. (ăn dưa)]
Kết quả, không bao lâu sau, liền có người trả lời Hạ Tri Điểu:
[ ha ha, cái vị tỷ muội này bệnh cũng không nhẹ, rõ ràng mỗi khi trời tối Vô Ngôn đều ngủ cùng với tôi mới đúng! ]
[ có tin tôi dùng một thùng lớn nước lao sơn bạch hoa xà thảo giội cho cô tỉnh lại hay không! ]
[ có bản chính cung Nương Nương ở đây, yêu quái các ngươi há có thể gây nghiệt?! ]
...........
Để điện thoại di động xuống, Hạ Tri Điểu lại liếc mắt nhìn màn hình, sau đó nhìn về phía Tùy Chí Thanh. Thật đáng ghét a, tình địch thật là nhiều loại.
"Rốt cục cũng xong rồi, dọn dẹp một chút thì chuẩn bị đi về, tối nay dì lại ở nhà nấu cơm chờ à..." Lúc này Tùy Chí Thanh thở phào một hơi, mắt nhìn thấy trong Studio đã không còn một bóng người, sau đó lần lượt tắt các khung trò chuyện trong máy vi tính.
Hơn một giờ trước cũng nói sắp xong, kết quả là chờ mọi người đều đi về hết, chờ đến khi sắc trời ở bên ngoài cũng trở nên tối dần, cậu ấy mới xong.
Nhưng mà ngay khi Tùy Chí Thanh nói xong câu nói kia, Hạ Tri Điểu lại đi vòng qua một bên, khóa lại cửa phòng làm việc, sau đó lại chậm rãi quay lại.
"Cậu..." Ngay lúc Tùy Chí Thanh chuẩn bị đứng dậy, một bàn tay mềm mại lại đè xuống bàn tay của Tùy Chí Thanh.
"Ân?" Tùy Chí Thanh nghiêng đầu qua, chỉ thấy lúc này Hạ Tri Điểu đã đến gần mình hơn.
"Lão bà thật nhiều a..." Hạ Tri Điểu cầm lấy điều khiển từ xa nhấn nút kéo cửa sổ xuống, một tay ấn xuống vai của Tùy Chí Thanh, sau đó ngồi xuống bên trên hai chân của Tùy Chí Thanh. Cứ như thế này, ánh sáng duy nhất ở bên trong phòng chỉ còn lại ánh sáng từ màn hình máy vi tính.
"Cái..."
Thế nhưng Tùy Chí Thanh còn chưa kịp nói xong, môi liền bị che lại.
Vô số sợi tóc đều rơi qua một bên trước ngực, thân thể Hạ Tri Điểu mềm mại nghiêng về phía trước, một tay vuốt ve Tùy Chí Thanh, ôn nhu cạy mở đôi môi của Tùy Chí Thanh, tinh tế hôn lên. Hơi thở của hai người từng chút từng chút trở nên rối loạn, quanh quẩn cùng một chỗ, trở nên vô cùng ám muội.
Thật lâu sau hai người mới không nỡ rời xa nhau, Hạ Tri Điểu nhìn chăm chú Tùy Chí Thanh đang nửa khép hờ hai mắt, vươn tay ra, nhẹ nhàng lau đi một sợi chỉ bạc vương trên khóe môi, không khỏi nở nụ cười.
Hạ Tri Điểu cực kỳ yêu thích Tùy Chí Thanh trong lúc không để ý lộ ra bộ dạng ý loạn tình mê khi bị chính mình khống chế, để cho người ta không nhịn được muốn tiếp tục khi dễ...
"Tri Điểu, nơi này, chúng ta..."
"Sẽ không có người nhìn thấy." Hạ Tri Điểu cúi người, ở bên tai Tùy Chí Thanh hơi hơi hé miệng. "Từ giây đầu tiên khi mình bước vào đây nhìn thấy cậu, mình liền muốn làm chút gì đó đối với cậu..."
----------------------------------------
Ngày 24-12-2019
P/S: Nghe nói hôm nay là Noel đó. Có ai ở nhà như tui không?