Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn

Chương 27

Họ quay cảnh này trong một ngày, cuối cùng ban đêm cũng kết thúc công việc, tất cả mọi người đều kiệt sức.

Ngày đầu tiên quay, mọi người đều chưa điều chỉnh xong trạng thái, cho nên không có cảnh quay ban đêm.

Mặc dù Bạch Thanh Tuyền rất mệt mỏi, nhưng khi ra cửa gặp người hâm mộ của mình, hắn vẫn xuống xe nói lời chào với họ.

“Anh, chúng em đợi anh cả ngày.”

Cơm cũng không ăn, lót dạ bằng bánh mì và nước suối, chỉ vì không muốn bỏ lỡ thời điểm hắn ra ngoài.

Bạch Thanh Tuyền mỉm cười và nói: “Mọi người cực khổ rồi.”

“Anh quay phim cực khổ!”

“Đây là món quà chúng em mang đến cho anh!”

“Anh có thể ký cho em không?”

Một nhóm các cô gái nhỏ, ríu ra ríu rít nhảy cẫng lên hoan hô, Thẩm Kim Đài đang ngồi trong xe, đi ngang qua họ, xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy Bạch Thanh Tuyền đang dịu dàng kiên nhẫn chụp ảnh với người hâm mộ trong đêm.

Thật tốt.

“Đến xem chỗ con sống xong thì chúng ta sẽ về.” Mẹ Diêm nói.

Diêm Diệu Hiên hỏi: “Không ăn cơm?”

“Ý mẹ là về sau khi ăn xong.” Mẹ Diêm nói: “Mẹ còn hẹn đạo diễn Quách nữa, họ đặt phòng riêng rồi. Sao lại không ăn được.”

Thẩm Kim Đài biết tất cả đều là để lót đường cho cậu. Cậu đã một thân một mình trong làng giải trí quá lâu, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác hạnh phúc khi được người bảo vệ, có chút cảm động.

“Cảm ơn dì.”

Mẹ Diêm mỉm cười nhìn cậu một cái: “Lần đầu tiên con đóng phim, dì đang ở nước ngoài, không thể quay về gặp con. Hôm nay là lần đầu tiên dì đến đoàn làm phim để gặp con. Con diễn rất tốt.”

“Không có lời kịch, sao có thể nhìn ra tốt hay không chứ.” Thẩm Kim Đài nở nụ cười nói.

“Khi con diễn cảnh kia, giống như thay đổi thành người khác vậy. Dì gần như không còn quen con nữa.”

“Nhiếp ảnh gia trong đoàn làm phim đó cũng rất lợi hại. Họ đã giành được nhiều giải thưởng. Những bức ảnh của anh ta đặc biệt đẹp. Đạo diễn Quách hình như cũng là một nhiếp ảnh gia thần sầu.” Diêm Diệu Hiên nói lại.

“Sao cậu biết?”

“Tôi đã điều tra tất cả những thứ này.” Giọng nói của Diêm Diệu Hiên có chút phấn khích, trong ánh mắt khi nhìn Thẩm Kim Đài vừa xen lẫn sự ngưỡng mộ, vừa có chút né tránh.

Hắn chỉ biết Thẩm Kim Đài rất chói mắt khi cậu là chính mình trên sân khấu. Không ngờ khi diễn phim truyền hình của người khác lại càng mê người hơn.

Mẹ Diêm mời toàn bộ đoàn làm phim đến ăn tối, nhưng chỉ gọi đạo diễn, nhà biên kịch, nhà sản xuất và nhiếp ảnh gia ngồi trong phòng riêng. Nam nữ chính như Dương Lý Chi và Bạch Thanh Tuyền được sắp xếp chung một chỗ với các diễn viên khác của đoàn làm phim.

Dương Lý Chi lịch sự từ chối, nói quá mệt mỏi, phải nghỉ ngơi.

“Em nghỉ ngơi không?” Anh Uy hỏi Bạch Thanh Tuyền.

Bạch Thanh Tuyền khẩy móng tay của mình: “Không được lên bàn chính?”

Anh Uy nói: “Không.”

“Anh có cảm thấy bà Diêm dường như không thích em lắm không? Mặc dù cười híp mắt nhưng em vẫn cảm thấy ánh mắt bà ấy nhìn em không đúng.”

“Em là cây rung tiền của con trai bà ấy, sao bà ấy có thể không thích em.” Anh Uy nói: “Em tự nhìn mình trong gương đi, lớn lên như vậy, thiết lập tính cách của em lại tốt, làm gì có ai không thích em.”

“Thẩm Kim Đài đó, cậu ta hận em đến ngứa răng. Cậu ta và bà Diêm có mối quan hệ tốt như vậy, không biết đã ngấm ngầm nói bao nhiêu chuyện xấu của em.”

Vừa dứt lời, Thẩm Kim Đài gõ cửa.

Thẩm Kim Đài mặc áo phông rộng, đội mũ bóng chày, cười híp mắt đi vào, nói: “Thanh Tuyền, tại sao cậu chưa đi ăn tối, đi thôi.”

Bạch Thanh Tuyền mỉm cười nói, “Tôi hơi mệt, không định xuống đó.”

“Mệt cũng phải ăn.” Thẩm Kim Đài cười nói: “Đi thôi, nhận tiện nói về cảnh đối diễn của hai chúng ta ngày mai.”

Đây có phải là muốn hắn ngồi ở bàn chính không?

Bạch Thanh Tuyền đứng dậy: “Được.”

Chất giọng hơi trẻ con, có một chút xíu dễ thương.

Bạch Thanh Tuyền vừa mới tẩy trang, mặt mộc vẫn trơn bóng như nước. Hai người và anh Uy bước vào thang máy cùng nhau. Hắn hỏi Thẩm Kim Đài: “Cậu sử dụng nhãn hiệu son nào vậy? Màu sắc thật là đẹp mắt.”

Màu sắc xen lẫn giữa màu cà chua và màu lá phong, độ tươi vừa phải, đối với đàn ông mà nói, như vậy không quá chói, sạch sẽ tự nhiên, không có cảm giác son môi.

“Cậu nói khi tôi đang quay phim á?”

“Tôi nói bây giờ cơ.”

“Tôi không tô (son) gì cả.”

Bạch Thanh Tuyền nghiêng đầu lại nhìn Thẩm Kim Đài, sán lại gần nhìn. Thẩm Kim Đài mỉm cười, đưa tay ra lau môi.

Rốt cuộc cũng cảm nhận được niềm vui khi trở nên xinh đẹp hơn.

“Cậu nhìn xem.” Cậu nói khẽ, đưa ngón tay mình cho Bạch Thanh Tuyền nhìn.

Bạch Thanh Tuyền sửng sốt một chút, nói: “Đây là màu môi gốc của cậu à.”

Trước đây Thẩm Kim Đài thường thích trang điểm đậm, vì vậy bây giờ hắn tự hỏi liệu trí nhớ của mình có bị lộn xộn không. Hắn nhớ trong chương trình tài năng, màu môi trên khuôn mặt của Thẩm Kim Đài rất ảm đạm.

“Gần đây dưỡng mặt trông tốt hơn.” Thẩm Kim Đài nói.

Bạch Thanh Tuyền mím môi dưới: “Gần đây tôi rất bận rộn, môi tôi đặc biệt khô. Còn tưởng cậu có loại dầu hoặc son môi tốt nào thì chia sẻ cho tôi.”

Thẩm Kim Đài khẽ mỉm cười.

Khuôn mặt của anh Uy ở bên cạnh tràn đầy dấu hỏi.

Cuộc đối thoại giữa hai người này nào giống một đối thủ một mất một còn chứ, ngược lại còn giống như hai người bạn tốt trao đổi kinh nghiệm làm đẹp và trang điểm, bầu không khí hài hòa một cách quỷ dị.

Hắn đột nhiên cảm thấy nếu hai người này có thể thật sự trở thành bạn tốt của nhau, có vẻ không tệ lắm.

Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn thấy Bạch Thanh Tuyền nghiêng đầu nhìn qua, len lén liếc mắt.

Được rồi, hắn nghĩ quá nhiều.

Bữa ăn rất ngon, nhưng mẹ Diêm và Diêm Diệu Hiên vẫn có chút không vui.

Điều khiến Mẹ Diêm không hài lòng là bà cảm thấy Thẩm Kim Đài dường như thực sự thích Bạch Thanh Tuyền.

Bà nhớ Thẩm Kim Đài đã nói với bà tại bữa tiệc sinh nhật của bà rằng bây giờ cậu ta không thích Diêm Thu Trì nữa, thích Bạch Thanh Tuyền.

Bà chỉ nghĩ đó lời đó là giương đông kích tây, không ngờ Thẩm Kim Đài thật sự giống như di tình biệt luyến. Thời điểm cậu ta ngồi cùng một chỗ với Bạch Thanh Tuyền, cậu trầm tĩnh, ung dung, ôn nhu, rất có dáng vẻ thân sĩ.

*di tình biệt luyến: yêu một người khác

Đây có còn là Thẩm Kim Đài mạnh mẽ tính cách dữ dội trước đây không?

Diêm Diệu Hiên lại càng không vui hơn.

Trái tim thiện lương của hắn mệt mỏi, hổ còn chưa đi, sói đã đến.

Hắn chưa bao giờ nghĩ một người đàn ông đẹp theo kiểu 0 như Bạch Thanh Tuyền một ngày nào đó lại có thể trở thành đối tượng ghen tuông của hắn. Thiệt thòi hắn hai năm luôn tập thể dục khỏe mạnh, còn muốn đàn ông hơn anh trai mình.

“Bạch Thanh Tuyền này dường như có tính khí rất tốt.” Mẹ Diêm nói.

“Hắn chính là tiểu tiên nam,” Thẩm Kim Đài nói: “Vào vòng giải trí đã lâu mà vẫn rất thuần khiết”.

“Vào vòng giải trí rồi còn sạch sẽ cái gì, nếu thật sự thanh khiết, ai sẽ chui vào một nơi tràn đầy danh lợi chứ.” Diêm Diệu Hiên nói.

Mẹ Diêm lườm hắn ta.

Diêm Diệu Hiên nhanh chóng nói với Thẩm Kim Đài: “Tôi không nói anh, tôi …”

Con trai nhỏ của bà từ khi còn nhỏ đã ngu ngơ chất phác, hoàn toàn không giống người được sinh cùng một mẹ với anh trai mình!

Thẩm Kim Đài mỉm cười và nói, “Tôi biết.”

Cậu mở cửa, nói: “Vào đi.”

Mẹ Diêm và Diêm Diệu Hiên bước vào phòng khách sạn. Mẹ Diêm nhìn quanh và nói: “Không tồi, tốt hơn dì nghĩ.”

“Mẹ, mẹ đừng giả vờ.” Diêm Diệu Hiên nói với Thẩm Kim Đài: “Đây là mẹ bảo anh cả cho anh căn phòng tốt nhất.”

“Bảo sao,” Thẩm Kim Đài nói: “Tôi nói rồi, sao đoàn làm phim có thể sắp xếp một căn phòng tốt như vậy cho tôi, tôi còn tưởng mọi người đều như thế.”

Mẹ Diêm cười nói: “Này thì tốt cái gì, mặc dù là năm sao, nhưng vẫn kém xa bên ngoài. Nhưng không có cách nào khác, điều kiện chung của các khách sạn ở đây phổ biến là không tốt, con sẽ tạm sống ở đây. Bộ phim nhà mình đầu tư, sao có thể ủy khuất người nhà chứ?.”

Từ đây đến nội thành phải mất hơn hai giờ lái xe. Bây giờ không còn sớm. Mẹ Diêm và và con trai phải về.

Mẹ Diêm hiếm khi làm việc quá sức như vậy, vừa về đến nhà liền rửa mặt đi ngủ. Diêm Diệu Hiên lên tầng ba, khi đi qua phòng của Thẩm Kim Đài thì ngừng lại. Sau khi do dự một lúc trước cửa phòng, hắn đẩy cửa bước vào.

Người hầu ở nhà đã dọn dẹp phòng, bên trong gọn gàng, ngăn nắp. Hoàn toàn không có dấu vết người từng ở. Hắn ta ngồi bên giường một lúc, sau đó đi đến tủ quần áo ở bên cạnh, mở tủ quần áo ra.

Tủ quần áo trống rỗng, tất cả quần áo đều được lấy đi.

Hắn cũng không biết mình muốn thấy gì khi mở tủ quần áo.

Áo khoác của anh cả hay là quần chữ đinh của Thẩm Kim Đài.

Thẩm Kim Đài trong đầu hắn đột nhiên dấy lên một sức hút trái ngược. Trong ống kính cậu đẹp đến vậy, có một loại hào quang như đá ngọc, nhưng dưới chiếc áo choàng màu xanh lá cây trang trọng của cậu, có lẽ là một chiếc quần chữ đinh lẳng lơ gợi cảm.

Cổ trang kết hợp với quần chữ đinh, Diêm Diệu Hiên muốn chảy máu mũi.

May mắn là anh trai hắn không có cảm giác với Thẩm Kim Đài, hắn vẫn còn cơ hội!

Thẩm Kim Đài tắm, lúc đi ra cả người thoải mái. Trời nóng, cậu chỉ quấn một cái khăn tắm rồi đi ra, uống một hớp nước, cuối cùng là ôn lại một chút về cảnh quay ngày mai của cậu.

Ngày mai là phân đoạn quan trọng đầu tiên của cậu. Lý do《 Đông cung tới 》 có thể trở nên nổi tiếng, sau khi cậu đọc kịch bản xong, cảm thấy lý do lớn nhất là do kịch bản này không đi theo con đường thông thường.

Trong những bộ phim cung đấu thông thường, con chốt thí đầu tiên ra tay chính là sủng phi, nhưng trong bộ phim truyền hình 《 Đông cung tới 》, đoạn mở đầu chính là cảnh anh em đấu đá vì quyền lực, người em trai đã phái một thái giám tới dụ dỗ người anh trai Thái tử thanh thuần!

Tiết tấu cũng nhanh, tập đầu tiên nhân vật nữ chính vào cung, nam nữ chính đã gặp nhau, thái giám nhỏ và Thái tử liếc mắt đưa tình, nhân tiện chết một vài phi tử pháo hôi.

Trong tập phim thứ hai, nam nữ chủ, thái giám và thái tử, tất cả đều lăn ga trải giường. (aka làm t***)

Nhắc tới phim có tiết tấu nhanh, khẩu vị nặng, điểm phấn khích chính là, tương lai thái tử phi và em trai thái tử sẽ lăn giường với nhau, mà thái tử bị đội nón xanh lại làm chuyện đó với thái giám thiếp thân của em trai mình.

Chậc!

Nguyên văn trong tiểu thuyết gốc được viết thành hàng chục chương, lên phim truyền hình mới tập thứ hai đã quay xong hoàn toàn.

Là một diễn viên, cậu cảm thấy may mắn lớn nhất của mình chưa phải là những thứ này, mà là quy mô kiểm duyệt của các bộ phim truyền hình và phim điện ảnh ở thế giới này đặc biệt lỏng lẻo.

Cậu nhìn kịch bản, vài trò Lý Tự dùng để quyến rũ Chu Anh, viết khá chi tiết.

Tất nhiên không phải là cốt truyện hạn chế chi tiết, mà là vài trò thái giám dùng để quyến rũ thái tử, trong kịch bản viết rất rõ ràng, phô trương mười phần.

Sau khi bạch bạch bạch xong, Hoàng hậu Tiêu phát hiện ra manh mối, thực hiện tiết mục quất đánh y.

Trong một vài tập đầu tiên khi mà nam nữ chủ vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành, xung đột trong phim tất cả đều nhờ vai Lý Tự này. Cậu nhất định phải diễn tốt, phải giáng đòn phủ đầu trước.

Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, cậu nghe thấy một tiếng “Đinh Đông,” Tiểu Ái online: “Cảnh cáo cảnh cáo!”

Thẩm Kim Đài cau mày: “Có chuyện gì vậy?”

“Hệ thống đã phát hiện ra suy nghĩ của ngài rất nguy hiểm! Ngài phải biết, nếu ngài diễn quá xuất sắc, cướp spotlight của Bạch Nguyệt Quang, sự ưu ái của hắn với ngài sẽ ngày càng thấp hơn.”

“Có một cậu gọi là lao vào chỗ chết để sống sót, mày đã nghe chưa?” Thẩm Kim Đài phân tích: “Tao và cậu ấy từng là đối thủ sống còn, nếu bất ngờ theo đuổi cậu ta, diễn phim còn không tốt, cậu ta sẽ coi thường tao hơn nữa. Nếu tao muốn chiếm được cậu ta, trước tiên tao phải trở thành một người đàn ông lôi cuốn trước mặt cậu ấy. Chắc chắn tao không thể so với cậu ta về độ đẹp, nhưng tao biết cậu ta cũng là một người theo đuổi nghệ thuật, quyết tâm làm một diễn viên giỏi, nếu tao trở thành một diễn viên đặc biệt giỏi, tao tin cậu ấy sẽ thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận với tao!”

*Lao vào chỗ chết để sống sót: 置之死地而后生: Khi gặp tình huống nguy cấp, khi đã chỗ hiểm không còn đường rút, có thể đưa quân đến ranh giới sống chết, quân sĩ như con tốt sang sông, chỉ có thể tiến chứ không thể lùi. Để tìm được sinh tồn của bản thân, tất sẽ liều chết chiến đấu, như vậy trái lại có thể chuyển bại thành thắng. (Tôn Tử Binh Pháp)

“Tao nhất định sẽ trở thành người đàn ông được bé 0 xinh đẹp này sùng bái nhất!”

Tiểu Ái: “...... Cố gắng lên......”

Đối với phân cảnh quan trọng nhất này của, mình, Thẩm Kim Đài rất cẩn thận, sau khi đeo mặt nạ SKII, cậu nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Cảnh hôm nay không chỉ mỗi cậu chuẩn bị tốt mà Bạch Thanh Tuyền còn chuẩn bị đầy đủ hơn.

Đây là trận đấu đầu tiên giữa hắn và Thẩm Kim Đài, tuyệt đối không thể thua.

Bạch Thanh Tuyền và Dương Lý Chi, với tư cách là những nghệ sĩ nổi tiếng, họ có phòng trang điểm và phòng nghỉ riêng. Hôm nay, thời gian trang điểm của Bạch Thanh Tuyền rất lâu.

Hôm nay hắn đẹp muốn chết!

Ai ngờ còn chưa quay phim, đạo diễn Quách nhìn tạo hình của hắn một cái, nói: “Cậu không thể trang điểm như thế này, không hợp phim, hôm qua cũng không dày như vậy. Mặt mộc của cậu rất tốt, không cần phải trang điểm dày đến vậy.

Bạch Thanh Tuyền ngượng ngùng mỉm cười nói: “Vậy à, vậy tôi đi sửa lại một chút.”

Vừa quay lại định rời đi thì nghe thấy tiếng đạo diễn Quách nói với Thẩm Kim Đài: “Tạo hình của cậu cũng không được, quá nhẹ, quay lại trang điểm thêm.”

Hắn quay đầu nhìn một cái, thấy Thẩm Kim Đài nói: “Tạo hình này của tôi giống như ngày hôm qua.”

“Hôm qua là một cảnh quay đêm. Chúng ta sử dụng ánh nến và ánh sáng tự nhiên nên cậu sẽ trông đẹp đẽ hơn chút. Khi quay vào ban ngày, lớp trang điểm của cậu phải dày hơn.” Quách Thụy xuất thân là một nhiếp ảnh gia. Ông hiểu rất rõ những thứ này: “Bạch Thanh Tuyền phải làm nhạt đi, mặt mộc của cậu ta rất ưa nhìn, cậu thì ngược lại, ăn trang điểm, khuôn mặt sau khi trang điểm và mặt mộc hoàn toàn là hai người khác biệt.”

Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền đều quay lại để thay đổi tạo hình.

Tạo hình của Bạch Thanh Tuyền phải được tháo ra trang điểm lại lần nữa, mất rất nhiều thời gian. Các nhân viên bên ngoài đã đến thúc giục hắn, hắn nhanh chóng ra khỏi phòng thay đồ.

Trận chiến khốc liệt ngày hôm nay ra quân không thuận lợi.

Khi nhìn thấy tạo hình của Thẩm Kim Đài, hắn liền khẩn trương.

Hôm qua hắn phát hiện, chỉ cần đứng trước máy quay, Thẩm Kim Đài y như biến thành người khác, rất nghiêm túc, đặc biệt nghiêm túc. Khi nhìn thấy hắn cũng chỉ gật đầu nhẹ ra hiệu chút.

Hắn không quen với sự nhiệt tình của Thẩm Kim Đài với mình, nghiêm túc như vậy, hắn lại càng không quen.

Hắn cũng mặt lạnh gật đầu lại một cái, sau đó cúi đầu nhìn kịch bản trong tay mình, cuối cùng đọc thuộc lời thoại của mình.

Hắn tự nghĩ, Thẩm Kim Đài trước đây trụy lạc hư hỏng, nhưng bây giờ lại trông ngày càng … công …

Lý Mỹ Lan và Tiểu Đường cũng ở đây. Thời khắc quan trọng như vậy, nếu không phải đoàn làm phim không cho phép, họ đều muốn lấy điện thoại ra quay lại.

Thẩm Kim Đài đứng ở lối vào của điện, ánh sáng mặt trời nhân tạo chiếu xuống cái bóng thật dài của cậu trên mặt đất. Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Lý Mỹ Lan, Lý Mỹ Lan giơ ngón tay cái lên.

Nhìn ra xa, phát hiện hầu hết các diễn viên trong đoàn của họ đều ở đó, kể cả những diễn viên đại chúng không cần phải xuất hiện trong thời gian này.

Sự thật đã chứng minh, mọi người đều muốn hóng hớt, muốn tự mình tận mắt chứng kiến cảnh đối diễn giữa Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền.

Nữ chính Dương Lý Chi cũng đến.

Hôm nay không có phần của Dương Lý Chi, nhưng cô vẫn đến sớm ngồi xổm.

Cô quá tò mò về màn trình diễn của Thẩm Kim Đài.

Khi đọc kịch bản cùng nhau thì đọc hay là một chuyện, thực tế có làm được hay không lại là một chuyện khác. Có thật là diễn xuất của Thẩm Kim Đài cũng đã lột xác như cả người cậu ta không, cô cũng tò mò.

Đeo kính râm quá khổ ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, một trợ lý bưng nước trái cây cho cô, một trợ lý cầm một chiếc quạt nhỏ quạt quạt, bên cạnh còn có mấy vai phụ trong đoàn làm phim, cô vén tóc, rất có phong phạm nữ vương cao lãnh. (cao lãnh = thanh cao lạnh lùng hay sao ấy)

Ngay cả Tống Vi đang nghỉ ngơi trong phòng cũng đi ra xem náo nhiệt.

Nhà sản xuất Trương cảm thấy họ đã phạm sai lầm trong việc ra quyết định, đáng lẽ ra không nên đưa truyền thông vào thăm ban cuối tuần, phải đưa họ tới thăm ban vào cảnh này mới phải.

Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền đã ở trên cùng một sân khấu, đây là rất nhiều chủ đề đấy!

“Cậu quay xong đừng truyền ra ngoài.” Ông vỗ Cao Kiều trước mặt mình.

Cao Kiều cầm một chiếc điện thoại di động, đang quay video.

“Tôi sẽ gửi nó cho giám đốc Diêm, ngài ấy không yên tâm, nói cần nhìn một chút.”

Nhà sản xuất Trương nói: “Không phải ban đêm ngài ấy sẽ về sao?”

Cao Kiều “Ừ” một tiếng, nói, “Giám đốc Diêm đại khái muốn xem toàn bộ quá trình.”

Hắn cảm thấy thứ Diêm Thu Trì lo lắng là diễn xuất gỗ mục của Thẩm Kim Đài sẽ gây cản trở cho đoàn phim.

Hắn cũng lo lắng.

Buổi đọc kịch bản hắn không tham gia, kỹ năng diễn xuất của Thẩm Kim Đài trong trí nhớ hắn vẫn dừng lại ở một bộ phim thần tượng não tàn.

Nam hai là một vai diễn rất quan trọng. Nếu Thẩm Kim Đài diễn hỏng, nó sẽ phá hỏng hy vọng đưa công ty ra thị trường của họ.

“Đến, chuẩn bị quay, ” Nhân viên giơ bảng: “Ba, hai, một, action!”

Thẩm Kim Đài khẽ cúi đầu xuống, máy quay Dao Tí di chuyển ngay trước mặt cậu. Cậu đi qua cung điện hoa lệ, nhịp chân gấp gáp mà nhẹ nhàng: “Điện hạ.”

*máy quay lia lia mà mấy bác quay phim hay dùng.

Bạch Thanh Tuyền mặc một chiếc áo choàng có họa tiết lá tre màu xanh trắng, chỉ nhìn từ bóng lưng đã cảm giác được đây là một người nam tử đẹp trai khí phách. Hắn đang tưới hoa, nghe vậy thì quay đầu nhìn một cái, cung nữ bên cạnh lập tức tiến lên nhận lấy bình nước trong tay hắn, còn có một cung nữ khác dâng khăn tay lên.

Bạch Thanh Tuyền không nhanh không chậm cầm lấy khăn tay, lau tay một chút rồi nói: “Về rồi à.”

Mẹ, hắn khẩn trương như sắp chết tới nơi, lần quay đầu tiên hắn cũng không khẩn trương như thế này đâu.

Hắn đang đối diễn với Thẩm Kim Đài, ông trời ơi!

Kĩ năng diễn xuất từ thuở bú sữa mẹ cũng phải dùng tới!
Bình Luận (0)
Comment