Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn

Chương 62

editor: tranducbodeptraimeomeomeo



Hôm nay Bạch Thanh Tuyền rất đa cảm.

Quay mấy tháng, thật sự đã hình thành tình cảm vô cùng sâu đậm với tổ phim Đông cung, đây cũng bộ phim quay dài nhất cũng như được chú tâm nhất của hắn. Hắn thu hoạch được rất nhiều ở tổ phim này.

Thật ra hai ngày trước lúc biết hôm nay phải quay cảnh Chu Cảnh chết, hắn rất bất ngờ, bởi vì dựa theo nguyên tác, vị hoàng đế này còn có thể chống đỡ thêm mấy năm nữa, biên kịch để hắn nhận cơm hộp trước hai tập.

Một tuần trước bọn họ đã nhận được tin đồn từ bên đạo diễn và biên kia, nói kết cục cuối cùng sẽ có chút khác biệt so với tiểu thuyết nguyên tác, nhất là kết cục của những nhân vật chính như bọn họ này, ít nhiều gì cũng đều có sửa đổi. Mấy ngày trước nhà chế tác cứ họp thương lượng chuyện này mãi, tới ngày hôm qua mới xác định được phải quay theo kết cục soạn lại.

Đây cũng là cân nhắc đến tỷ suất người xem, kết cục của nguyên tác mọi người đã sớm biết, soạn lại một chút thì sự chú ý của người xem đối với nhân vật trong phim, nhất là kết cục của Lý Tự rất hot trong phim sẽ đẩy tỷ suất người xem lên cao hơn.

Nhất là sau khi Lý Tự cũng hạ tuyến, phía sau còn có mấy tập đều là phân cảnh của nữ chính và tân hoàng. Nếu như vẫn dựa theo nguyên tác mà quay, người xem hẳn là sẽ giảm đi rất nhiều, cho nên nghe nói mấy tập cuối cùng gần như tất cả đều theo bản viết của biên kịch Mạnh Hiểu Thanh.

Chẳng qua Bạch Thanh Tuyền cũng có chỗ cực kỳ cao hứng, chính là cảnh Chu Cảnh chết, biên kịch viết rất cảm động.

Trong này còn tăng thêm một đoạn phi trang liên quan tới câu chuyện của Chu Cảnh khi còn bé, hắn cảm thấy thêm vào rất tốt.

Lại nói thật ra người nam chính này là hắn cũng bị mắng rất nhiều ở giữa và nửa đoạn sau của phim... Mặc dù không bị mắng theo kiểu của nữ chính Dương Lý Chi.

Vẫn là Mạnh Hiểu Thanh lợi hại, ngòi bút sắc bén chuyển một cái, nhân vật Chu Cảnh này lập tức thay đổi mùi vị. Tình cảm của Chu Cảnh với Lý Tự tình cảm, hắn cảm thấy hết sức động lòng người.

Chu Cảnh cả đời cũng coi như lận đận. Mẹ qua đời từ nhỏ, dưới ánh mắt độc đoán của hoàng hậu Tiêu kiếm sống, cuộc sống khi còn bé có thể nói là rất trớ trêu. Sau khi lớn lên dã tâm bừng bừng, muốn tranh ngôi vị hoàng đế, huynh đệ tương tàn, trải qua nhiều lần sinh tử, rốt cuộc cũng được làm hoàng đế. Sau khi làm hoàng đế lại phải đối đầu với loạn trong giặc ngoài, vất vả lắm mới ngồi vững ngôi vị hoàng đế, chẳng qua cơ thể không hiểu sao lại không chịu thua kém, muốn chết.

Hắn bắt đầu diễn từ Nhị hoàng tử nhàn hạ không màng thế sự, đến Thái tử dã tâm bừng bừng, rồi lại đến làm hoàng đế có râu dính trên môi. Bây giờ mặc trang phục phim vào, hắn cảm thấy bản thân đã trở thành Chu Cảnh.

Chu Cảnh hơi vẫy tay: “Đến... Đến bên cạnh trẫm.”

Lý Tự đứng dậy, đến bên cạnh hắn quỳ xuống, nắm tay Chu Cảnh.

Chu Cảnh bắt lấy y, đã yếu ớt sắp nói không ra lời, Lý Tự nghiêng người dán lên, lỗ tai tiến tới bên miệng hắn, nghe Chu Cảnh nói: “A Tự, ta sắp chết.”

Lý Tự đỏ mắt, nước mắt gần như lấn lướt tròng mắt muốn chảy ra.

Ngay vào lúc này, đạo diễn Quách kêu lên phía sau máy theo dõi: “Lý Tự, không thể khóc.”

Thẩm Kim Đài và Lý Tự, Bạch Thanh Tuyền và Chu Cảnh, đã không thể phân rõ.

Lý Tự nghe, mãi không nhúc nhích, chỉ hơi rũ mắt, yết hầu chuyển động, trên cổ mơ hồ lộ ra gân xanh kiềm chế. Đợi tới khi ngẩng đầu lên lần nữa, nước mắt đã phai nhạt, đuôi mắt đỏ hết sức, nói: “Ngài sẽ không một thân một mình.”

Chu Cảnh cười một tiếng, trong mắt đều là nước mắt, hóa trang trên mặt tiều tụy, nước mắt lăn xuống, rơi lên hàng râu dưới cằm hắn, một cái tay khác nắm đồ, nhét vào trong tay Lý Tự.

Là một thư thiết khoán màu đỏ, người có tấm phiếu này, miễn tử.

*Là một loại phần thưởng giống như huy chương thời nay, được các hoàng đế Trung Quốc thời quân chủ chuyên chế ban cho công thần (dạng giống như chứng cứ, bằng chứng vậy), nó cho phép mấy đời (của công thần) được hưởng ưu đãi đặc biệt và cũng là một tờ chứng nhận miễn tử, còn gọi là miễn tử khoán. (khoán là vé, thiết là: sắt, cứng)

Lý Tự ngẩng đầu lên, nhìn về phía Chu Cảnh, Chu Cảnh nói: “Đây là... Thứ cuối cùng ta có thể cho ngươi.”

Hai người bọn họ, một người là hoàng tử không được cưng chiều, một người là thái giám nhỏ hèn mọn nhất, bảy tám tuổi ở chung một nơi, làm bạn qua hơn hai mươi năm, bây giờ một người sắp chết, một người tóc hoa râm, tương lai mờ mịt.

Hồi tưởng lời nói hùng hồn thời niên thiếu, vận mệnh càng lộ ra bi thương.

“Ta... Ta nói với hoàng hậu, sau khi ta chết, ngươi hộ tống linh cữu của ta... Trông coi lăng mộ đi, đừng ở lại trong cung. Ngươi... Cứ yên tâm, ta có... Di chiếu, người giết ngươi, giết cửu tộc.”

Lý Tự không lên tiếng, chỉ vùi vào trước ngực mình, thấy bả vai y run run, ống kính lại quay không tới mặt y.

Chu Cảnh sờ mái tóc hoa râm của y, nói: “Không... Đừng khóc, đây là ngươi... Nên được, ta biết, ngươi... Giết những người đó, cũng là vì ta.”

Người trước mắt hắn này, từng là một thái giám thấp bé gầy yếu, bởi vì nhà nghèo mà bị bán vào trong cung làm người khiếm khuyết. Thâm cung không che giấu được sắc đẹp của y, một mai thành người được Thái tử yêu mến, rạng rỡ vô hạn, hiển hách Đông cung. Sau đó Thái tử chết, y lại biến thành “Lý ngàn tuổi” mà người lớn dùng để dọa con nít ba tuổi.

Tóc hoa râm, vui giận không ổn định, hình phạt tàn khốc.

“Y là bạn cũ của Thái tử Chu Anh. Vậy muốn giết những người hãm hại thái tử Chu Anh còn có thể hiểu được, nhưng những người sau đó y giết, có rất nhiều người không có thù oán gì với Thái tử Chu Anh mà.”

“Có thể thấy y chính là bản tính ác độc, truyền thuyết nói y là do xà yêu hoán thành, trời sinh dâm đãng, bừa bãi thâm hiểm, nếu không một tên thái giám sao có thể có thủ đoạn như vậy?”

“Cũng chỉ có Thánh thượng nhân từ mới nhớ tới tình cảm lớn lên cùng nhau với y, lúc nào cũng bao che cho y. Chờ đi, một ngày nào đó, kết cục của y nhất định sẽ không tốt hơn những người y làm hại chút nào đâu!”

Mọi người lan truyền tin đồn như vậy về y.

Sự ác độc của Lý Tự tạo nên một quân chủ anh minh nhân từ. Dâng hiến chính mạng mình để báo ân hai người. Y đắc tội quá nhiều người, một tấm kim bài miễn tử cũng không bảo vệ được y.

Vô số kẻ thù hận không thể ăn tươi nuốt sống y, cho dù là dân chúng không có thù oán gì, nhắc tới y cũng không khỏi muốn nhổ nước bọt chửi bới.

Y ở giữa thiện ác, trắng đen khó phân, quả thật đã hại rất nhiều người, nhưng bây giờ cho dù là Thái Tử còn nhỏ tuổi kế vị, triều chính cũng không bị gian thần quyền quý khống chế. Đây quả thật cũng là công lao của y. Thời đại biến ảo khôn lường đã qua, dõi mắt nhìn chỉ thấy một mảnh thái bình, chỉ có y vẫn còn đang trên đống lửa giữa quyền lực và ham muốn, giờ đây y đã có thể rời đi đại nội thâm cung này, đến chỗ yên bình sống nốt quãng đời còn lại.

“Là ta quá ích kỷ, giữ ngươi lại cùng ta.” Chu Cảnh lẩm bẩm nói, “Chuyện của thái tử ca ca, ngươi còn hận ta sao?”

Lý Tự ngồi dậy, toàn mắt là ngấn lệ, nói: “Ta không hận ngài, ta có thể hiểu rõ tâm ý của ngài.”

Lúc còn trẻ cho rằng mình có thể điều khiển được quyền lực và dục vọng, cuối cùng, bọn họ lại đều bị chúng điều khiển.

“Ta... Cuối cùng... Thật xin lỗi các ngươi, ta...” Chu Cảnh chậm rãi nhắm hai mắt lại, hơi thở sinh mệnh dần dần tản mạn khắp nơi, sau đó hắn bỗng nhiên sợ hãi nói: “A Tự, A Tự, nơi này thật là tối, ta rất sợ.”

Thời gian như thể bừng tỉnh trở lại năm ấy, hắn khi còn tấm bé bị hoàng hậu Tiêu nhốt ở trong phòng tối, Lý Tự cũng tầm tuổi ấy đã len lén chuyển cho hắn một cây nến từ kẽ hở khung cửa sổ vào.

Chẳng qua không có ai biết, ngay cả Lý Tự cũng không nhớ, ngày đó khi y ngồi trong hàng lang ngoài cung hoàng hậu khóc, y đã gặp một chàng trai ăn vận gọn gàng, người thiếu niên ấy hỏi y tại sao khóc.

Y khóc lóc nói: “Tôi muốn nến, nhưng Triệu công công không cho tôi.”

*(đáng lẽ phải xưng thần nhưng do Lý Tự không biết thiếu niên kia là Chu Anh nên t để là tôi)

Thiếu niên kia nghe vậy liền cười nói: “Cái này thì có gì.”

Hắn vừa nói vừa quay đầu lại, dặn dò người bên cạnh đưa một đống nến cho y.

Bọn họ cũng không biết, chàng thiếu niên kia chính là Thái tử Chu Anh.

Một tên thái giám gân giọng kêu rên: “Hoàng thượng, băng hà!”

Người cả điện nháy mắt khóc rầm lên. Hạ Lan Bích dẫn Thái Tử còn nhỏ vọt vào trong điện, chỉ thấy Lý Tự nằm sấp quỳ xuống dưới long tháp*.

*giường nhỏ của vua

“Cắt!” Quách Thụy lau nước mắt một cái, đứng lên nói: “Cảnh này qua rất tốt, cực khổ rồi.”

Diễn viên trong điện lập tức ồn ào loạn xạ lên, quỳ quá lâu, trời lại lạnh, lúc đừng lên mọi người lúc đứng lên đều xì xào bàn tán. Mà Thẩm Kim Đài bên trong điện vẫn còn nằm trên đất, mãi không đứng lên, bả vai rung động, khóc rất đau lòng.

Nội dung phim không cho cậu khóc, cậu nhịn quá lâu, cảm xúc vừa thả ra đã không thu lại được.

Mẹ Diêm vốn đang không có cảm giác gì, thấy Thẩm Kim Đài khóc, nước mắt cũng lập tức rớt xuống.

Dương Lý Chi đi tới vỗ bả vai Thẩm Kim Đài một cái, Bạch Thanh Tuyền cũng ngồi dậy từ trên giường, nhìn Thẩm Kim Đài không khống chế được ưu tư một cái, nước mắt cũng rơi xuống, trêu chọc nói với đạo diễn: “Đạo diễn, mọi người không cho Lý Tự một kết cục tốt, tôi có chết cũng không bằng lòng.”

Hắn xuống giường, kéo Thẩm Kim Đài lên, ôm cậu một cái.

Trong bộ phim Đông cung này, tình cảm của Chu Cảnh và Lý Tự thật ra sâu hơn, phức tạp hơn so với tình cảm của Kim Đài Quỳnh Anh.

Bọn họ từng nâng đỡ lẫn nhau qua, từng tranh chấp, từng tách ra, cuối cùng ngầm hiểu lòng nhau nhưng không nói, hai bên ăn ý, có thiếu nợ, có thương, cũng có chung mơ ước.

“Tôi cảm thấy Lý Tự này không sống nổi.” Thẩm Kim Đài khóc nói với đạo diễn.

Số phận của y đã đến đường cùng, cũng không còn dính líu gì với bất kỳ người nào, người y thương, người y yêu, tất cả đều chết hết. Chỉ còn lại một đống người muốn y chết, quãng đời còn lại, đối với y mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhìn qua cũng có không có gì khác, chỉ có con đường chết.

Diêm Thu Trì thật sự bị Thẩm Kim Đài khóc đến mềm lòng, rất cảm động.

Hắn từng xem Đng cung, càng có thể cảm nhận được tình cảm của Thẩm Kim Đài.

Thẩm Kim Đài thật sự là một diễn viên giỏi, tương lai cậu chắc chắc rất rộng mở.

Đây là cảnh quay cuối cùng trước kỳ nghỉ tết, là cảnh quay hơ khô thẻ tre của Bạch Thanh Tuyền, cũng là sinh nhật của Thẩm Kim Đài. Nhân viên tổ phim bưng hoa tươi vây quanh, Bạch Thanh Tuyền không nhịn được lại ôm Thẩm Kim Đài một cái, sau đó buông cậu ra, cười với cậu một tiếng.

Con mắt Thẩm Kim Đài còn đỏ, đạo diễn nói: “Hôm nay không chỉ là ngày Hoàng thượng của chúng ta hơ khô thẻ tre mà cũng là sinh nhật của Thẩm Kim Đài, chúng tôi đã thương lượng cùng nhau một chút, phải tặng cho cậu một phần quà lớn.”

Đạo diễn dứt lời, chỉ thấy có người đẩy bánh ngọt xe đi tới, người nọ đội mũ bóng chày, nụ cười anh tuấn, là Trịnh Tư Tề.

Đại khái là cảm xúc vẫn còn đang trong mạch phim, Thẩm Kim Đài vừa nhìn thấy Trịnh Tư Tề, nước mắt lại chảy ra.

Thẩm Kim Đài luôn luôn ngay thẳng vừa thấy Trịnh Tư Tề đã lập tức trở nên yếu ớt, giống như khi Lý Tự thấy Chu Anh vậy.

Nếu như Chu Anh vẫn còn ở đó, cả đời của Lý Tự hẳn sẽ là dáng vẻ khác nhỉ?

Mẹ Diêm cũng nhập vai quá sâu, vừa nhìn thấy bản thân Trịnh Tư Tề đã lập tức nói với Diêm Thu Trì ở bên cạnh: “Con xem, thật xứng đôi mà.”

Đầu tóc, tuổi tác, tướng mạo, toàn bộ đều ngang nhau.

Trịnh Tư Tề đi lên ôm Thẩm Kim Đài. Thẩm Kim Đài mặc lối ăn mặc như Lý Tự, có cảm giác như bản thân là Lý Tự vậy, tựa vào đầu vai Trịnh Tư Tề như thể cả thân xác và tinh thần cậu đều tin cậy người này vậy.

Diêm Thu Trì yên lặng nghĩ, có lẽ hắn cũng bị ảnh hưởng, muốn ôm Thẩm Kim Đài ôm một cái, ôm thật chặt, lau nước mắt của cậu, dùng lời âu yếm ôn nhu nhất để an ủi cậu.

Mẹ Diêm nghiêng đầu nhìn hắn một cái, chỉ thấy ánh mắt sâu thẳm của Diêm Thu Trì.
Bình Luận (0)
Comment