Tình Duyên Trái

Chương 14


Trong khoảng thời gian Trần Thành hôn mê này, cung chủ Bích Hải Cung Lãnh Ngạo Sương xuất quan một lần, nhưng qua vài ngày, lại tiếp tục bế quan tu hành. Nàng lần này ít xuất quan, trừ bỏ chuyện trong cung đều do Ngũ sư muội Dương Nhuế báo lại, phân phó nàng cải trang đi Phán Thành hội họp cùng Tuyết Tình và Lục Trúc, nhiệm vụ lần nay, sát thủ truy sát Tiết Hoàng Sanh nhất định có mục đích, phân phó người bảo hộ Tiết Hoàng Sanh. Nếu hắn chết, manh mối liền chặt đứt. Ngoài ra, Lãnh Ngạo Sương còn nhường Dương Nhuế nhắn cho Tuyết Tình vài câu.
Vì thế, sau đó ít lâu có một vị tuổi trẻ anh tuấn thư sinh, đi cùng với hai gã nam gia đinh bước vào tiệm rượu Thiên Nhất.
Dương Nhuế tiến vào sương phòng không lâu sau, cửa liền bị đẩy ra, Lục Trúc vẻ mặt hưng phấn chạy lại ôm Dương Nhuế: "Ngũ sư tỷ, ta rất nhớ ngươi! Làm sao muộn như vậy mới đến? Ta đã chờ nhiều ngày".
Tuyết Tình cũng đi theo Lục Trúc đến sương phòng, cũng vẻ mặt cao hứng: "Ngũ sư muội, ngươi để cho chúng ta chờ lâu rồi! Sao đến muộn thế?"
Lão ngũ Dương Nhuế không chỉ xử sự ổn trọng, can đảm cẩn trọng, hơn nữa hiểu khéo lòng người, thái độ làm ai cũng ưa thích, cho nên ở Bích Hải cung nhân duyên rất tốt. Mà trong đó, tốt nhất là với Lục Trúc và Tuyết Tình.
"Nhị sư tỷ, lục sư muội, ta cũng nhớ các ngươi". Nói xong liền ôm thành một đoàn.
Hỏi han ân cần, cuối cùng cũng nói đến chính sự.
"Ngũ sư tỷ, Đại sư tỷ lần này phái người ra nhiệm vụ gì?". Lục Trúc đầu tiên đặt câu hỏi. Bởi vì nàng tò mò, bởi vì Đại sư tỷ vắng mặt là một tình huống đặc thù, chắc sẽ không phái Dương Nhuế trực tiếp ra tay! Bởi vì Dương Nhuế rất thận trọng, thái độ xử sự rất tốt, để nàng xử lí việc lớn nhỏ trong cung rất yên tâm!

Dương Nhuế đem nhiệm vụ của mình hướng Tuyết Tình nói: "Đại sư tỷ để cho ta truyền lời nhắn cho ngươi".

"Lời nhắn? Lời nhắn gì?". Tuyết Tình hiếu kỳ.
"Đại sư tỷ biết ngươi hiện tại cùng Tiết Hoàng Sanh có quen biết, cho nên muốn người tìm lí do vào ở Tiết gia trang, nếu có thích khách xuất hiện, ngươi cũng có thể biết trước, việc suy xét lai lịch người đó cũng có lợi, hơn nữa cũng có thể chiếu cố đến an nguy của hắn. Đại sư tỷ nói, ngàn vạn lần đừng để manh mối này bị chặt đứt, nếu không cả võ lâm sẽ an nguy".
Tuyết Tình cau mày suy tư, Đại sư tỷ tuy rằng đang bế quan, như vậy mà biết thật nhiều chuyện, cũng lo lắng chu đáo như thế, Đại sư tỷ không hổ là Đại sư tỷ, nhưng là ta nên tìm lí do gì vào ở Tiết gia trang đây?
"Chỉ một mình nhị sư tỷ sao?" Lục Trúc có điểm lo lắng, vạn nhất gặp phải thích khách võ công cao cường, một người thì ứng phó thế nào, tuy biết rằng võ công Tuyết Tình cao, nhưng vẫn không yên lòng.
"Hai gã đệ tử theo ta sẽ đi cùng Nhị sư tỷ, đây là phân phó của Đại sư tỷ, ta sẽ cùng các ngươi nội ứng ngoại hợp". Dương Nhuế nói.
"Còn ta thì sao? Đại sư tỷ không an bài ta làm cái gì a?". Lục Trúc giống như sợ đã bỏ sót nàng.
"Ngươi a! Ngươi đừng nghĩ ngươi nhàn rỗi, chúng ta làm những chuyện như vậy, cũng cần sự phối hợp của ngươi, việc này làm sao thiếu được bang phái của ngươi đây?". Dương Nhuế cười vỗ nhẹ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Trúc.
"Hảo, ta biết Đại sư tỷ sẽ không quên ta". Lục Trúc vẻ mặt hưng phấn.
Dương Nhuế nói xong, trầm tư một chút: "Lần này ta xuống núi, mới phát hiện ở dưới chân núi có một đám người bộ dạng khả nghi".
"Cái gì? Người nào lá gan lớn như vậy, dám theo dõi Bích Hải cung chúng ta?". Lục Trúc có điểm không tin được, nghĩ đến võ lâm, các môn phái đối với Bích Hải cung đều là vừa kính là vừa sợ, có ai lại dám theo dõi Bích Hải cung, chính là tự gây ra phiền toái cho mình?
"Cho nên ngươi mới đến chậm vài ngày?". Tuyết Tình hỏi, Ngũ sư muội chính là Ngũ sư muội, động tĩnh nhỏ như vậy cũng được nàng lưu ý đến.
"Ân, cho nên ta cố ý lưu lại trấn nhỏ dưới chân núi vài ngày, phát hiện những người này không phải là những gia đình bình thường, hơn nữa làm việc lại có quy luật bí ẩn, hẳn là do một người lãnh đạo, ta nghĩ sau lưng còn có một tổ chức lớn nào khác".
Nghe Dương Nhuế nói như thế, tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, có chút suy nghĩ.
Mà bên kia Trần Thành nằm mấy ngày có thể xuống giường hành tẩu. Ở trên giường nhàm chán đã nhiều ngày, nàng cũng suy nghĩ rất nhiều, những vẫn luôn không rõ ràng, cho nên quyết định bất kể như thế nào, đầu tiên phải nghĩ biện pháp bảo trụ tánh mạng của mình.
Lại là một buổi sáng sớm, Trần Thành được Thúy Nhi hầu hạ nếm qua điểm tâm, nhìn thấy bên ngoài khí trời tốt, quyết định đi hậu hoa viên một chút để hạ gân cốt.
Đi vào nguyệt đình hậu hoa viên, mới vừa ngồi xuống, liền thấy Tiết Tử Diên cũng chậm rãi đi vào trong đình.
Gặp nàng, Trần Thành thực kinh ngạc, Tiết Từ không phải đã đi rồi sao? Vì sao nàng còn ở đây?
"Thấy ta kinh ngạc lắm sao?". Tiết Tử Diên mở miệng trước.
"Nhị thúc không phải là đi rồi sao?". Ý tứ Trần Thành rất rõ ràng, ý chính là nghĩa phụ đã đi rồi, sao ngươi còn ở lại.
"Ngươi nghĩ rằng ta muốn ở lại chỗ này với ngươi sao?". Tiết Tử Diên nói lời này không nóng không lạnh, cảm giác việc này cùng nàng không có quan hệ gì.
Trần Thành đối với người này không có nửa phần hảo cảm, cho nên cũng mặc kệ nàng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Ngươi thực sự rất may mắn". Tiết Tử Diên thấy Trần Thành phải đi, lại mở miệng nói.
Trần Thành không rõ ý tứ của nàng, dừng bước quay lại nhìn.
"Tiết thiếu chủ một lần lại một lần bị hại, cũng rất may một lần lại một lần còn sống".
Nghe nói như thế, Trần Thành trong lòng không lý do tức giận, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu: "Nga? Ngươi hi vọng ta chết sao?".
"Tiết thiếu chủ không phải đã nói, hạnh phúc của mình chính mình tranh thủ? Chỉ có ngươi chết, ta mới có thể nắm giữ hạnh phúc của mình". Tiết Tử Diên không dám làm trái ý nguyện của nghĩa phụ, nàng chỉ có thể hi vọng ở Trần Thành, chỉ cần hắn chết, Tiết Đường sẽ trở thành thiếu chủ.
Nàng sẽ không cần phải gả đi.
Nghe được nàng nói, Trần Thành trong lòng không khỏi mắng, thật sự là lòng dạ rắn rết, một hạng người ác độc, không thể không phòng.
"Ngươi có thể thực ngây thơ, nhưng là đừng ngây thơ đến buồn cười như thế, coi như ngươi không gả cho ta, ngươi cuối cùng chỉ là con cờ trong tay nghĩa phụ ngươi, vì mục đích của hắn, hôn nhân của ngươi chỉ có thể là một giao dịch mà thôi".
Nghe Trần Thành nói, Tiết Tử Diên trầm mặt, kỳ thật nàng làm sao không biết?
Đúng lúc này.
"Thiếu chủ, thiếu chủ,...". Thúy Nhi chạy đến.
"Thiếu chủ, Tuyết Tình cô nương của Bích Hải cung đến đây". Thúy Nhi cao hứng nói cho Trần Thành.
"Tuyết Tình? Nàng làm sao tới? Chúng ta cùng ra xem". Trần Thành vẻ mặt hưng phấn hướng đại đường bước nhanh đến.
Nghe được tên Bích Hải cung, Tiết Tử Diên cũng tò mò, nàng luôn nghe đồn đệ tử Bích Hải cung võ công cao cường như thế nào, làm người ta sợ hãi bao nhiêu, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa thấy qua người của Bích Hải cung, nàng cũng đi theo phía sau Trần Thành đi đến đại đường, muốn thấy được người của Bích Hải cung trong truyền thuyết là như thế nào.
Tới đại đường, Trần Thành liếc mắt một cái thấy được Tuyết Tình đang ngồi ở ghế trên. Đi nhanh lên vui vẻ hỏi: "Tuyết Tình cô nương, sao ngươi lại tới đây? Là tới thăm ta sao?".
Tuyết Tình gật đầu cười.
"Sanh nhi, Tuyết Tình cô nương không chỉ tới thăm ngươi, mà còn mang đến rất nhiều dược liệu quý". Tiết Nhân nói.
"Tuyết Tình cô nương, ngươi tới thăm ta, ta rất vui vẻ, không biết làm gì đáp lễ?".
"Tiết thiếu chủ nói mấy lời này thật khách khí, bằng hữu sinh bệnh, ta đây là bằng hữu, sao có thể không đến thăm? Huống chi những dược liệu này đều là Lục Trúc chuẩn bị, ngươi cần cảm tạ nàng". Tuyết Tình đem nhân tình này giao cho Lục Trúc.
"Đúng rồi, Lục Trúc đâu? Nàng không tới sao?".
Tuyết Tình lắc đầu cười: "Lần này trừ bỏ đưa cho ngươi thuốc, ta còn đáp ứng Lục Trúc đến xem bệnh cho ngươi, cho nên...Có thể cần ở quý phủ vài ngày, ngươi thấy thế nào?".
Nghe được Tuyết Tình cần ở Tiết gia trang tạm mấy ngày, nhưng lại làm Trần Thành vui đến chết: "Thật sự? Thật tốt quá, ngươi đừng khách khi với ta, ngươi ở lại đây bao lâu cũng được. Chỉ đến xem bệnh thôi mà, haha, nào dám làm phiền cô nương". Nói xong lời này, Trần Thành ngượng ngùng gãi ót.
"Đúng vậy! Tuyết Tình cô nương cùng Sanh nhi là bằng hữu, ngươi có thể xem đây là nhà, không cần khách khí". Tiết Nhân cũng nói. Kỳ thật Tiết Nhân đáy lòng vẫn để ý thân phận đối phương, Tiết gia trang bọn hắn cùng Bích Hải cung không liên hệ gì, nếu liên hệ đến Bích Hải cung hắn không biết chuyện này là tốt hay xấu, hơn nữa võ lâm đang chính biến, tốt nhất nên lặng lẽ.
Nhưng Tuyết Tình lại như thế nào không đoán được tâm tư đối phương? Nàng tự nhiên không chỉ đưa ra lí do đơn giản như vậy.
"Để tỏ vẻ tiểu nữ thành tâm..." Sau khi nói xong, Tuyết Tình nâng tay đem khăn lụa che mặt tháo xuống, làm mọi người trước mặt há hốc mồm.
Mỹ mạo như thế, chẳng trách cả ngày vây mạng che mặt....Đáy lòng mọi người đồng thanh âm.
Mà Trần Thành lại suy nghĩ, trong não hiện ra một thân ảnh, nếu nàng cũng lấy mạng che mặt xuống, dung nhan sẽ như thế nào?
Tiết Tử Diên một mực bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, lúc Tuyết Tình lấy mạng che mặt xuống, ánh mắt không có biện pháp phải chú ý đến nàng.
"Tuyết Tình cô nương, ngươi là bằng hữu Sanh nhi, chúng ta sao lại không tin ngươi chứ?". Tiết Nhân biết đối phương là sợ mình nghi ngờ, cho nên mới làm như vậy.
"Tiết trang chủ nói quá lời, tiểu nữ chính là ngừa có người giả mạo thôi". Tuyết Tình khẻ mỉm cười.
Tiết Nhân nghe nàng nói như vậy, mỉm cười gật đầu, đối với cô gái này ngập tràn tán thưởng.
"Thúy Nhi, chuẩn bị gian phòng cho Tuyết Tình cô nương". Tiết Nhân hô.
"Dạ".
"Chờ một chút". Tuyết Tình nói: "Tiết trang chủ, tiểu nữ còn có chuyện muốn thương lượng, có thể từ từ nói chuyện không?".
Tiết Nhân gật đầu: "Thúy Nhi, ngươi trước tiên đem đồ vật của Tuyết Tình cô nương cùng hai vị tùy tùng này đem đến phòng khách".
"Dạ". Thúy Nhi đáp, liền dẫn hai người này đến phòng khách.
"Tuyết Tình cô nương, ngươi theo ta đến thư phòng đi". Tiết Nhân hướng Tuyết Tình nói.
Từ nãy đến giờ, Trần Thành đều đứng một bên, không có nói leo, lại nhìn thấy Tiết Nhân cùng Tuyết Tình có việc thương lượng, nhanh chóng nói: "Chờ các ngươi bàn xong chuyện, ta lại đến tìm".
Tuyết Tình cười nhìn Trần Thành: "Tiết thiếu chủ không ngại cũng cùng đến đi".
Trần Thành quay đầu nhìn về phía Tiết Nhân, Tiết Nhân gật gật đầu. Tuyết Tình đã mở miệng, hắn làm cha, sao có thể đem bí mật giấu diếm.
milpF'.

Bình Luận (0)
Comment