Tình Duyên Trái

Chương 8


Trần Thành tuy rằng là người thích ngủ, nhưng nếu đã muộn quá cũng ngủ không được, nàng đang lo lắng cho rằng mình sẽ ngủ quên không nhớ đến phó ước, ở trên giường trằng trọc chờ trời mau sáng nhanh rồi mới mơ mơ màng màng ngủ.

"Đốc...đốc...đốc...Thiếu chủ...".
Nghe được thanh âm, Trần Thành liền phản xạ có điều kiện ngồi dậy ngay:


"Xong rồi, xong rồi, ngủ quên mất rồi".
Tự nói thầm tự kích động rời giường mặc quần áo, ra mở cửa liền hỏi Thúy Nhi:
"Hiện tại là mấy giờ? Ngươi có biết miếu Quan Âm cách Tiết gia trang trăm dặm là đi như thế nào không?".
Nhìn thấy bộ dạng hốt hoảng của Trần Thành, Thúy Nghi nghĩ đã có chuyện gì xảy ra:
"Thiếu chủ, đã xảy ra chuyện gì?".
"Không có việc gì, ngươi mau nói cho ta biết làm thế nào đến được miếu Quan Âm đi".
"Theo phía tây của Phán Thành đi ra, đi theo đường thẳng, gần trăm dặm liền gặp một cái triền núi, lên núi là sẽ thấy được miếu Quan Âm".
"Cảm ơn".
Nói lời cảm tạ, Trần Thành xoay người liền hướng ngoài cửa chạy đi.
"Thiếu chủ, ngươi đi đâu vậy? Ngươi không ăn điểm tâm sao? Trang chủ có chuyện muốn tìm người".
Thúy Nhi thấy Trần Thành vội vàng đi ra ngoài, nhanh chóng hô.
Nghe được tiếng hô của Thúy Nhi, Trần Thành giật mình, ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng không khỏi thầm mắng chính mình bởi vì nàng còn thấy sắc trời còn sớm. Liền quay trở lại bên người Thúy Nhi, Trần Thành ngượng ngùng hỏi:
"Ngươi nói, Trang chủ, à không, cha ta tìm ta?".
"Đúng vậy! Trang chủ nói người ăn điểm tâm sau đó đến thư phòng tìm hắn".
"À, được rồi".
Chân đầu tiên bước vào cửa phòng, Trần Thành xoay người lại hỏi:
"Ah, ngươi nói bây giờ là giờ nào rồi?".
"Giờ Thìn".
"Ừm".
Trần Thành trong lòng cảm thấy may mắn, may mắn nhất chính là đối với thời gian con giáp này vẫn biết được. Trong lòng tính ra, tối hôm qua nàng kia đến hẳn là giờ Hợi. Quan Âm miếu cách đây 100 dặm, nếu theo tốc độ xe chạy, sẽ không tới một giờ, còn nếu như tính theo tốc độ ngựa chạy, vậy là bao lâu?
"Chuyện kia, Thúy Nhi, ngươi nói kỵ mã đến Quan Âm miếu sẽ cần bao nhiêu thời gian?".
"Không tới một canh giờ, nếu như là Bạch Ngạo, phỏng chừng còn nhanh hơn".
Thúy Nhi lúc trước có nói tới Bạch Ngạo cùng U Linh kiếm cho Trần Thành nghe, cho nên lần này Trần Thành biết Bạch Ngạo chính là con ngựa màu trắng kia.
Hay là như thế này, buổi chiều ở nhà nếm cơm chiều cũng tốt lắm! Trần Thành trong lòng nghĩ thế.
Nếm qua điểm tâm, đổi một bộ quần áo mới, liền hướng thư phòng đi đến.
"Cha, người tìm con sao?".
Tới thư phòng, Trần Thành liền hỏi.
"Ân! Ngồi xuống đi, cha có chuyện muốn cùng con nói".
Tiết Nhân vừa nói vừa đem cửa phòng đóng lại.
"Cha biết lúc này không nên cùng con nói việc này, nhưng là có chút sự việc nên nói con biết cho thỏa đáng".
Tiết Nhân ngồi vào ghế thái sư, lộ ra vẻ mặt lo lắng.
"Mấy ngày trước, Nhị thúc của con lại đây muốn nghĩa nữ (1) của hắn cùng con kết hôn, nói như thế thân càng thêm thân".
Trần Thành không nói gì, nàng cảm giác mình không biết rõ ràng điều gì trước kia, tốt nhất là không nên tùy tiện mở miệng. Nhưng trong lòng cũng cảm thấy bất thường.
"Không biết có phải Nhị thúc con có nghe hay không tin đồn con mất tích, cố ý nhờ hôn sự để tìm hiểu sự tình điều tra, hắn nói nếu đồn đãi là thật, là cha dưới gối không có nữ nhân, nhường vị chức Thiếu chủ Tiết gia trang cho đường huynh của con. Nếu đồn đãi là giả, hắn muốn đem nghĩa nữ gả cho con".
"Cái gì? Bệnh thần kinh, hắn nói là gả cho ai, ai mà cần. Đầu óc có bệnh sao".
Trần Thành nghe được mình sắp lấy người không quen biết, hơn nữa còn có mục đích, trong lòng liền la lên.
Có lẽ Tiết Nhân chưa bao giờ nghe Tiết Hoàng Sanh nói như thế, hơi sợ run lên, nhưng lại nghĩ đây do là nguyên nhân mất trí nhớ, trong lòng không khỏi một trận khó chịu.
"Nghe được tin tức con mới trở về, Nhị thúc con một hồi sẽ mang theo nghĩa nữ đến Tiết gia trang, bất quá con cứ yên tâm, cha sẽ nghĩ biện pháp chối từ".
Tiết Nhân cũng biết Tiết Hoàng Sanh không thể cưới, coi như có muốn lấy vợ, cũng không phải là nghĩa nữ của Nhị thúc, đó sẽ là biện pháp chối từ.
"Cha tính toán như thế nào để chối từ?".
Tuy rằng nghe Tiết Nhân nói như vậy, Trần Thành trong lòng vẫn không yên tâm.
Tiết Nhân cau mày nghĩ: "Cứ lấy lí do trước mắt là con chưa muốn kết hôn đi! Tạm thời từ chối khéo".
"Vạn nhất nếu hắn nói vậy thì đính hôn trước thì sao đây?".
Trần Thành xem lí do ấy cơ bản vẫn không thể coi là tốt được.
"Đính hôn?".
"Vâng. Nếu bọn hắn nói nếu hiện tại không muốn kết hôn, vậy thì đính hôn trước, thế làm sao bây giờ?".
Tiết Nhân trầm mặt lại. Đúng vậy a! Ta làm sao lại không nghĩ tới việc này. Nên làm thế nào cho phải? Cần lấy lí do gì khác để từ chối đây? Trực tiếp cự tuyệt thì không được, phỏng chừng hắn còn có cách nói khác. Cái này thực sự làm khó Tiết Nhân.
"Cha, nếu không được, cứ chờ bọn họ đến đây, người đừng nói gì nhiều, cứ để con".
Trần Thành cũng không phải là người thành thật, trong lòng thực sự rất hiếm khi có ý xấu, hơn nữa, nếu sự việc xấu đi thì ta vẫn có tí công phu.
Tiết Nhân nghĩ nghĩ, cuối cùng cho phép.
Mới vừa nếm qua cơm trưa, còn có hạ nhân báo lại:
"Trang chủ, Nhị lão gia đến rồi!".
Bọn hắn rốt cục cũng đã tới, xem hắn muốn chơi hoa dạng gì, Trần Thành đi theo Tiết Nhân vào đại đường.
"Ha ha ha, đại ca, ta lại tới nữa, nghe được điệt nhi (2) vô sự, ta thực sự thay ngươi vui vẻ. Qua chuyện này rồi chúng ta có thể làm thông gia, thân càng thêm thân!".
Tiết Nhân cùng Trần Thành từng bước đi vào đại đường, Tiết Từ có bộ dạng như vậy. Trần Thành thầm mắng nhỏ: Đồ giả tạo!
"Làm phiền Nhị đệ lo".
Tiết Nhân cũng khách sáo, chắp tay vừa ý ngồi xuống chung.
Trần Thành tiến đến đại sảnh liền thấy đứng sau Tiết Từ có một đôi nam nữ trẻ tuổi, nàng kia mắt phượng mày ngài, cũng có sắc đẹp riêng. Nam tử kia mặt như thoa phấn, lớn lên so với nàng kia còn đẹp hơn vài phần. Không cần đoán, Trần Thành vừa nhìn biết hai người bọn họ là ai, mặc dù là nhìn mỹ nữ, Trần Thành đối với người này không có hảo cảm.
"Đại ca! Vị này là tiểu nữ Tiết Tử Diên".
Nói xong, liền hướng về Tiết Tử Diên cùng nam tử kia nói:
"Các ngươi không mau đến bái kiến đại bá".
"Vâng". "Vâng".
"Cháu gái chào đại bá". "Cháu chào đại bá".
"Không cần đa lễ, Nhị đệ thực có phúc khí, cháu và cháu gái đều là nhân trung long phượng (3) a! Vài năm không thấy, Đường nhi lớn lên thực tuấn tú lịch sự".
Tiết Nhân vẫn khách sáo.
"Đại ca quá khen, khuyển trẻ (4) làm thế nào so với Sanh nhi! Sanh nhi mới là tuấn tú lịch sự, nhân trung chi long (5)".
"Quá khen quá khen!".
Trần Thành ngồi ở đó thấy hai người này người tung kẻ hứng cùng nhau khách sáo, trong lòng nghĩ có rắm cũng sắp phóng đến nơi, giả bộ cái gì mà giả bộ! Lãng phí thời gian người khác. Bởi vì trong lòng Trần Thành luôn chỉ nghĩ đến buổi hẹn tối nay.
"Đại ca, tiểu nữ từ nhỏ đã đi theo ta, ta đối với tiểu nữ là thêm phần sủng ái, thầm nghĩ nàng nên có chốn tốt để đi về, ta xem Sanh nhi mọi phương diện đều xuất sắc, cho nên ta nghĩ đem tiểu nữ gả cho Sanh nhi, chúng ta thân lại càng thân, hy vọng đại ca không từ chối".
Rốt cục cũng nói đến vấn đề chính, Trần Thành đã đợi đến mất kiên nhẫn:
"Nhị thúc, cảm ơn người đã tôn trọng ta, kỳ thật ta không cần người tốt với ta như vậy".
Trần Thành nghĩ trước hết nên tiên lễ hậu binh (6), biết điều thì đừng day dưa.
"Sanh nhi khiêm tốn, là con mắt lớn trong võ lâm, người nào so được với ngươi đây".
Tiết Từ cũng nói khá thực tế. Hiện giờ trong giới võ lâm, luận diện mạo, phẩm chất, võ công, gia thế có mấy ai so được với nàng đây? Đương nhiên, chỉ là đang nói đến Tiết Hoàng Sanh "thực sự".
Tiết Nhân vừa định nói, Trần Thành đưa tay hạ xuống, ý bảo người không cần mở miệng, còn mình thì cười, bưng chén trà thưởng thức.
Tiết Từ thấy hai phụ tử bọn họ không ai nói tiếp, bất giác có điểm xấu hổ, trong lòng nổi một cổ khí nhưng lại không thể phát tác ra, chỉ có thể cưỡng lại trong lòng đành pha trò:
"Tiểu nữ tuy rằng không phải cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, nhưng trong giới giang hồ cũng không có can thiệp nhiều, tiểu nữ khôn vặt lanh lợi, đối với võ học lĩnh ngộ rất cao, sẽ không làm ủy khuất Sanh nhi đây".
Trần Thành đặt chén trà xuống, mang ý cười:
"Nhị thúc, ngươi nói thân càng thêm thân, nhưng cái này hình như cũng quá thân rồi! Nếu kết hôn, ta là kêu người bằng Nhị thúc hay kêu bằng Nhạc phụ đại nhân a?".
Tiết Từ nghe nói như thế giật mình, bất quá lập tức khôi phục vẻ mặt tươi cười:
"Xưng hô không quan trọng, Sanh nhi muốn xưng thế nào liền xưng thế đấy, chúng ta là giang hồ nhân sinh không câu nệ tiểu tiết".
"Nhị thúc, lời ấy sai rồi, tuy rằng chúng ta là giang hồ nhân sinh không câu nệ tiểu tiết, nhưng loại này là loại việc nhỏ, lại làm sai, sẽ làm cho người giang hồ giễu cợt".
"Giễu cợt? Vì sao giễu cợt? Tử Diên là nghĩa nữ của ta, không cùng quan hệ huyết thống, như thế nào lại trái lí lẽ thường?".
"Nhưng trên danh nghĩa, nàng đích xác là nữ nhi của ngươi, cũng là đường muội của ta, như vậy vẫn cho là không hợp".
"Chuyện như vậy thiên hạ đều có, có cái gì kỳ quái?".
Nghe nói thời cổ đại người thích thân càng thêm thân, xem ra đúng là vậy, tư tưởng so với thế kỷ 21 của chúng ta còn thoáng hơn.
"Vậy ngươi với thái độ làm cha mẹ, có hỏi hay chưa con gái của ngươi có muốn gả cho ta không, chúng ta từ trước đều chưa từng biết qua, cũng không có chút cảm tình, miễn cưỡng kết hôn sẽ không hạnh phúc".
Trần Thành từ nhỏ cũng không biết lấy đâu ra tính nhẫn nại, giờ phút này nàng cũng đang bất chấp giữ gìn mặt mũi cho đối phương, chỉ biết cái "thân" này tuyệt đối không thể "kết".
"Từ xưa con có cưới, đều do cha mẹ làm chủ, cảm tình thì lúc sau hẳn chậm rãi nuôi cấy".
Nghe hắn nói như thế, Trần Thàn biết đối với người này giảng đạo lí giống như nói với gà vịt, vì thế cũng không tiếp tục bàn về đạo lí lớn nhỏ với hắn.
"Ta bây giờ còn chưa chơi đủ, không muốn kết hôn".
Trần Thành bắt đầu giở trò xấu.
"Nguyên lai Sanh nhi còn không muốn kết hôn như vậy! Ha ha ha...Nếu không có việc gì, chúng ta trước tiên có thể đính hôn, ngày sau kết hôn không muộn".
Nghe được hắn nói như thế, Trần Thành tính nhẫn nại đã cạn bằng không, "Dối trá" sau đó liền đứng lên:
"Ngươi, ngươi, ngươi...Bởi vì cái gọi là, kẻ thức thời trang tuấn kiệt (8), ta tìm nhiều lí do như vậy, cho ngươi nhiều bậc thang, làm sao ngươi liền cái gì cũng không rõ? Ta hiện tại không muốn kết hôn, con gái của ngươi rất tốt, nhưng nữ nhân tốt cũng không phải ai cũng hợp. Understand?".
Nghe Trần Thành nói như thế, Tiết Từ nổi trận lôi đình, sắc mặt xanh lét đã tím một khối, đã xem nhẹ "Understand" kia là có nghĩa gì, chỉ hận không thể bóp chết nàng, dùng sức vỗ bàn trà, đứng lên:
"Kết hôn cửa nhà họ Tiết là do mỗ trèo cao, như vậy từ biệt".
Nói xong liền hướng ngoài cửa rời đi.
Tiết Nhân thấy nhanh như vậy, liền ngăn Tiết Từ:
"Nhị đệ, Nhị đệ, là đại ca dạy con không tốt, Nhị đệ tạm thời nguôi giận".
"Sanh nhi, còn không hướng Nhị thúc nhận lỗi".
Tiết Nhân cũng không muốn đem quan hệ này cương lên, đối với ai đều không có lợi, dù sao cũng là huynh đệ thân thiết.
Cao trào cũng đi qua, Trần Thành hai tay vái chào:
"Nhị thúc, điệt nhi tạ lỗi cùng ngươi".
Tiết Từ là kẻ thông minh, đương nhiên nương dưới một bậc thang, mục tiêu của hắn là cả Tiết gia trang, hắn tinh tường hiểu đây chưa phải là lúc để trở mặt.
Vì thế cưỡng chế tức giận. cười ha ha:
"Miễn lễ miễn lễ, Nhị thúc như thế nào đối với ngươi còn nhỏ mọn, hôn sự này tạm thời không bàn tới đi".
Tiết Từ hiểu bây giờ không phải là lúc cầu hôn, chỉ có tạm thời chờ thời gian lắng xuống.
Trần Thành tuy rằng có thể viết được một bài văn hay, nhưng không phải là kẻ ăn nói khéo léo, nghe hắn nói như thế, trong lòng Trần Thành âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mà trong suốt lúc nãy giờ, khuôn mặt của Tiết Tử Diên không một chút thay đổi, giống như việc này nàng cũng mặc, cũng không thèm liếc mắt nhìn Trần Thành một cái. Mà Tiết Đường lại một lòng luôn luôn nhìn chăm chú Trần Thành, đối với nàng đã ngập tràn hứng thú.
-----------------------------------------------------
(1) Nghĩa nữ: Con gái nuôi.
(2) Điệt nhi: Tiếng cháu xưng hô với bác.
(3) Nhân trung long phượng: Rồng phượng trong loài người. Ý nói rất xinh đẹp.
(4) Khuyển trẻ: Khuyển có nghĩa là "con chó". Ý ở đây là tự hạ bản thân là kẻ hèn nhát, xem đối phương cao trên hết. Thường dùng cho những kẻ nịn hót hoặc đang có ý đồ xấu xa.
(5) Nhân trung chi long: Rồng trong loài người. Ý nói là người có tài năng hoặc dung mạo hoặc bất cứ thứ gì nổi bật hơn người.
(6) Tiên lễ hậu binh:Trước đối xử ôn hòa tôn kính sau mới dùng võ lực.
(7) Kẻ thức thời trang tuấn kiệt: Kẻ biết tận dụng thời cơ mới là kẻ chiến thắng.

Bình Luận (0)
Comment