Tinh Hà Vạn Dặm

Chương 31

Từng tiếng sắt thép va chạm với nhau, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ trong vòng mười mấy hơi thở ngắn ngủi, Giang Hàn đã sử dụng thần thông Di Hình Hoán Ảnh mấy chục lần.

Thân hình hắn thoắt ẩn thoắt hiện như một hồn ma, mỗi lần xuất hiện đều lập tức chém một nhát, bất kể kết quả thế nào, hắn đều sẽ lập tức di chuyển chớp nhoáng đi khỏi đó.

Sách lược của hắn khá tốt.

Lần nào hắn cũng kịp thoát khỏi phạm vi tấn công của Hàn Sĩ Kỳ và hai võ giả cảnh giới Huyền U khác, chuyên ra tay với cảnh giới Tử Phủ. Trong vòng mười mấy hơi thở, hắn đã ra tay mấy chục lần, gi ết chết sáu người, làm năm người bị thương.

Chiến tích đầy nổi bật!

Chỗ này có quá nhiều người, tình hình chiến trường hỗn loạn, cục diện này lại thành ra có lợi cho hắn.

Hàn Sĩ Kỳ và hai võ giả cái cảnh giới Huyền U đều rất tức giận nhưng nhiều lần đều vồ hụt, còn bị người phe mình cản trở hành động, vướng víu tay chân.

“Vù!!”


Giang Hàn lại Di Hình Hoán Ảnh một lần nữa. Có lẽ vì liên tục sử dụng thần thông này khiến tinh thần lực của hắn tiêu hao quá nhiều, thân thể hắn vừa mới hiện ra cũng là lúc hắn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, người lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.

Đúng lúc này...

Giang Khiếu Thiên đứng trên cổng thành, mắt lóe sáng, trường cung màu đen trong tay ông ta bỗng tỏa ra một luồng hơi thở kinh khủng và ánh sáng màu đen.

Giang Khiếu Thiên thả dây cung ra, một tia sáng đen b ắn ra như sao sa, nháy mắt đã tới gần Giang Hàn.

Giang Hàn cảm nhận được nguy hiểm, quay đầu lại nhìn, trông thấy một chùm sáng màu đen không ngừng phóng đại trước mắt mình, trong lòng không khỏi hoảng hốt, thầm nghĩ mình tiêu rồi.

Mũi tên này quá nhanh, hắn sử dụng Di Hình Hoán Ảnh liên tục nên lúc này đầu óc hơi váng vất, không thể di chuyển chớp nhoáng tiếp được.

Không kịp tránh nữa, hắn đành phải giơ đao lên với hy vọng có thể bổ trúng mũi tên.

“Ôi...” “Phen này Giang Hàn khó lòng thoát nạn!” “Ôi!”

Các võ giả đứng xung quanh theo dõi trận chiến đã sớm chú ý tới Giang Khiếu Thiên, biết ông ta đang chờ đợi thời cơ, tất cả đều hiểu khi ông ta bắn mũi tên đó ra thì cũng sẽ là lúc Giang Hàn phải chết.

“Ha ha!”

Thiếu nữ xinh đẹp chải búi tóc tròn bật cười, liếc nhìn một góc khác trên tường thành của trấn Giang gia.

Một ông già tóc bạc mặc áo choàng dày, chống gậy không biết đã xuất hiện trên tường thành từ khi nào. Đôi mắt mờ đục của ông ấy chăm chú nhìn Giang Hàn, làn da đây những đốm đồi mồi hơi giần giật.

“Vù!!”

Cây gậy của ông ta sáng lên ánh sáng màu xanh lá yếu ớt, một giây sau, trước mặt Giang Hàn mọc lên những cây dây leo, tạo thành một bức tường trước mặt hắn.


“Phập!”

Mũi tên màu đen lao tới, c ắm vào bức tường bện bằng dây leo làm nó nổ tan tác nhưng đồng thời sức mạnh của mũi tên cũng đã bị tiêu hao bảy, tám phần, Giang Hàn chém đao tới, trường tiễn bị đánh bay.

“Ô.”

Giang Hàn sững sờ, bất giác nhìn về phía tường thành, trông thấy ông lão tóc bạc đội đấu bồng nở nụ cười hiền lành, không khỏi giật mình, kinh ngạc la lên: “Đại trưởng lão?”

“Ông già chết tiệt, ông làm gì vậy?” Giang Khiếu Thiên giật mình hoàn hồn, nổi giận quát lên.

Ông lão đội đấu bồng không để ý đến Giang Khiếu Thiên, nhìn xoáy vào Giang Hàn rồi dõi mắt nhìn về phía dãy núi xa xôi, lẩm bẩm: “Hận Thủy, ta chỉ có thể giúp nhi tử ngươi tới đây được thôi...”

Nói xong, thân thể của ông lão đội đấu bồng ngã xuống tường thành, mắt từ từ nhắm lại, hơi thở trên người yếu dần.

“Đại trưởng lão!”

Giang Hàn trông thấy đại trưởng lão ngã xuống, đau buồn hét lên.




Hắn hiểu đại trưởng lão đã tiêu hao chút nguyên khí cuối cùng trong người để sử dụng thần thông “Kinh Cức Tùng Sinh”, đỡ giúp hắn một kích trí mạng.

“Vù!!”

Một tiếng đao xé gió vang lên bên tai trái, Giang Hàn giật mình hoàn hồn, tiếp tục sử dụng thần thông Di Hình Hoán Ảnh.

Lần này, sau khi xuất hiện trở lại, hắn không tấn công đối phương nữa mà trong tay lại xuất hiện hào quang màu đen vàng, cơ thể lao xuống đất, biến mất bên dưới lòng đất.

“Muốn chạy trốn? Không dễ vậy đâu!”

Giang Khiếu Thiên ném trường cung trong tay đi, nhảy xuống khỏi cổng thành, lao tới chỗ hố đất mà Giang Hàn biến mất. Bọn Giang Trường Phong hoàn hồn, vội vàng đuổi theo xuống dưới lòng đất.

“Đuổi theo, đuổi theo cho tai”

Hàn Sĩ Kỳ nổi giận hét lớn: “Hôm nay nếu để hắn chạy trốn, lão phu sẽ giết hết các ngươi!”

Bình Luận (0)
Comment