Tinh Không Chi Dực

Chương 108







Ngư lôi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Thụy Sâm, đến cuối cùng hai đốm lửa xanh ở đuôi cũng không nhìn thấy nữa, cũng có thẻ là do cự ly quá xa, cũng có thể là do thời gian ngắt động cơ của ngư lôi đã đến, nếu vậy hiện nay hai quả ngư lôi chỉ bay theo quá tính tiến về phía mục tiêu…



Anh nín thở tập trung quan sát VIXXS-761C trên màn hình, trong lòng thầm đếm thời gian còn lại để ngư lôi chạm mục tiêu, từng giây từng giây trôi qua, bề mặt hành tinh vẫn là một màn đen yên tĩnh, Thụy Sâm đã bắt đầu cảm thấy thấp thỏm bất an.



Đang lúc Thụy Sâm nghi thần nghĩ quỷ xem không biết vấn đề gì đã xảy ra, hai cụm sáng nhỏ chợt lóe lên từ bề mặt hành tinh, vị trí cực kỳ thích hợp với dự kiến, ngay tại khu vực mục tiêu đã định trước, từ giữa cụm sáng là một cột khói đen bốc lên cao, sóng xung kích cuộn lên rồi từ từ lan ra xung quanh.



Anh thở phào một tiếng, kêu lên đầy thỏa mãn. “Trúng mục tiêu!”



Thụy Sâm chuyển hướng chiến đấu cơ lao đến điểm tấn công thứ hai và lên tiếng gọi các bạn. “Báo cáo tính huống!”



“Trúng mục tiêu!” Robert Parnell chỉ ngắn gọn.



“Đội trưởng! Không có vấn đề gì! Ngư lôi bắn trúng vị trí!” Tiếng Jessica vang lên lanh lảnh trong khoang lái.




“Rất tốt! Lập tức đến vị trí tấn công đợt hai, hi vọng VIXXS-761C không làm chúng ta thất vọng!”



“Nghe rõ!”



Thụy Sâm không phải chờ lâu, khi anh còn chưa đến mục tiêu đã nhận được xác nhận, thông tin từ Đồng Minh 01 chuyền đến, khuôn mặt của tiến sĩ Li Puman xuất hiện trên màn hình, dù nét mặt già nua của ông cố nén sự hưng phấn nhưng vẫn không giấu được sự hạnh phúc.



“Chỉ huy! Có tác dụng rồi, ngư lôi có tác dụng rồi… Chúng tôi phát hiện thấy trong nội bộ hành tinh VIXXS-761C xuất hiện năng lượng phản ứng bất thường, đã có dấu hiệu bắt đầu phản ứng dây chuyền, toàn bộ kết cấu của hành tinh đang sắp sụp đổ, chỉ nhiều nhất là không đến năm phút nữa, nó sẽ triệt để hủy diệt. Trời ạ! Không ngờ chúng ta làm được chuyện đó, không thể không nói là các bạn bắn quá chuẩn! Làm tốt lắm!” Khuôn mặt tiến sĩ đỏ lên vì hưng phấn.



Thụy Sâm cười thầm trong bụng, ngài tiến sĩ khen các anh bắn chuẩn xác cũng là ngầm tự khen mình tính toán vị trí chuẩn xác đây, tiếp xúc với ông ta chưa lâu nhưng Thụy Sâm đã nhận ra rằng mặc dù bề ngoài ông ta thao thao bất tuyệt, mồm năm miệng mười cam đoan là đã tính toán cẩn thận, nhưng thực tế bên trong vấn còn nhiều lo lắng, dù sao thì dẫn nổ một hành tinh không phải là chuyện dễ dàng gì, có quá nhiều vấn đề có liên quan buộc phải tính đến, đòi hỏi phải có sự tính toán chuẩn xác, mặc dù đã mô phỏng rất nhiều như khi chưa diễn ra trong thực tế thì chẳng ai dám khẳng định nó sẽ đúng 100% với lý thuyết.



Do đó, trong kế hoạch này, trừ Thụy Sâm ra thì người chịu áp lực lớn nhất là tiến sĩ, mặc dù phương án là do anh đề xuất nhưng tất cả cơ sở lý luận cũng như thực tế tính toán đều do ông ta làm, nếu có sai sót, hậu quả là không thể lường được.



Cũng may mà mọi thứ rồi cũng theo tính toán ban đầu, đầu xuôi đuôi mới lọt, điều này khiến tiến sĩ kích động vô cùng, tâm trạng nhẹ hẳn đi như trút được gánh nặng. Người ta vẫn nói vạn sự khởi đầu nan, tuy không biết có còn vấn đề gì nữa không như chí ít trong thời điểm này có thể tạm thời dịu lại những sợi dây thần kinh vốn căng ra như dây đàn.



“Tiến sĩ! Tiến sĩ!” Thụy Sâm hơi lo ngài tiến sĩ đáng kính có vẻ vui quá cỡ, ở tuổi này của ông ta mà dễ kích động như thế nếu nói dại xảy ra đột quỵ hay nhồi máu cơ tim thì hỏng hết cả bánh kẹo, tốt nhất là cho ông ta chút nước lạnh để làm dịu cái đầu nóng. “Bây giờ cao hứng e vẫn còn hơi sớm, chúng ta còn phải tấn công lần thứ hai nữa, ngài có thể xác định VIXXS-761C liệu có phải đang thực sự sắp bị hủy diệt, liệu chúng ta có thể tiến hành ngay đợt tấn công thứ hai?”



“Không vấn đề gì!” Vị tiến sĩ liếc nhìn màn hình bên cạnh, kiểm tra lại mấy tham số đo đạc rồi khẳng định.



“Sáu mục tiêu, chỉ cần các cậu đảm bảo độ chuẩn xác như lần trước, tôi có thể khẳng định đại bộ phận năng lượng vụ nổ sẽ hướng theo đúng mong muốn!” Tiến sĩ tự tin nói, sự chuẩn xác của tính toán bước một khiến cho ông tăng thêm lòng tin vào lý thuyết của mình.



“Nghe rõ! Tôi đang ở trên quỹ đạo bên trên mục tiêu!” Thụy Sâm liếc nhìn màn hình rada, hai điểm xanh cũng đang tiến tới gần với tốc độ cao, đó là Robert Parnell và Jessica. “Những người khác đang đến gần, chúng tôi sẽ bắt đầu tấn công lần hai sau 1 phút 10 giây nữa! Hết!”



“Chỉ huy! Chúng tôi chờ tin tốt lành từ anh! Hết!”



Thụy Sâm cắt liên lạc, mấy ngón tay của anh nhảy nhót trên bảng điều khiển của chiến đấu cơ, loại Tia Chớp này có ba điểm cứng treo vũ khí dưới thân, nếu toàn bộ mang theo tên lửa đối không thì sẽ có 12 quả, nếu mang ngư lôi lượng tử thì tối đa chỉ có 6 ngư lôi, nhóm Thụy Sâm lần này mang theo toàn bộ là ngư lôi, bốn quả dùng cho hai lần tấn công, hai quả để đề phòng nếu có tình huống sai sót xảy ra. Vừa rồi anh đã phóng ngư lôi số 1 và 3, bây giờ Thụy Sâm tiếp tục đặt quỹ đạo cho ngư lôi số 2 và 4, do lần này hai ngư lôi tấn công hai mục tiêu khác nhau nên phải đặt quỹ đạo cho từng quả một.



Liếc mắt nhìn qua hành tinh phía dưới, phản ứng dây chuyền đã hiển hiện rõ trên bề mặt hành tinh, không cần dùng các thiết bị quan sát, chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy các luồng năng lượng màu vàng, trắng, đỏ, tím liên tục chớp sáng ngoằn nghèo trên bề mặt, hủy diệt tất cả, khắp nơi nổi lên những cốt lửa, phun trào ra những khối khí khổng lồ, thậm chí từ quỹ đạo Thụy Sâm cũng phải kinh hãi trước những cái giãy chết cuối cùng của VIXXS-761C.



“Chuẩn bị cho tốt, sau khi phóng ngư lôi chúng ta lập tức quay đầu về Đồng Minh 01, không có thời gian để tiếp tục quan sát, chú ý tốc độ đừng quá nhanh không lại chui vào một khối khí màu lam! Nói chung là cứ bám theo tôi, mọi người sẽ an toàn về nhà!”




“Biết rồi! Mày chưa bao giờ khiến anh em thất vọng mà!”



“Đội trưởng! Em chuẩn bị ổn thỏa rồi, xin cứ yên tâm!” Jessica trả lời đầy tự tin, những ngư lôi trên chiến đấu cơ của cô cũng đã khóa quỹ đạo từ lâu.



“Chuẩn bị…” Thụy Sâm nhìn chằm chằm vào hệ thống đếm lùi thời gian trên màn hình, khi nó đạt đến số không, anh hạ lệnh dứt khoát. “Phóng!” đồng thời ấn nút.



Chiến đấu cơ chỉ hơi bị chấn động nhẹ, hai cụm lửa màu lam xuất hiện trước buồng lái, hai quả ngư lôi chia thành hai hướng khác nhau lao xuống bề mặt hành tinh.



“Phóng ngư lôi thành công! Ngư lôi đang tới mục tiêu!”



“Rút nhanh!” Không giống như lần trước, lần này không có thời gian để ngắm nghía ngư lôi xem có trúng hay không, cả biên đội cần chớp thời cơ để rút lui, vừa nhận được tin ngư lôi phóng đi, Thụy Sâm lập tức quay đầu 180 độ hướng về Đồng Minh 01.



“Bỏ hết ngư lôi dự bị, không có thời gian nữa đâu, bám theo, đừng mất đội!” Thụy Sâm vừa tăng tốc vừa nói.



“Nghe rõ! Chúng tôi đang bám theo!” Hai chiếc Tia Chớp còn lại cũng bám sát theo Thụy Sâm. Trên bề mặt hành tinh, ở khu vực bị ngư lôi bắn trúng, bề mặt bên trên như lõm xuống, nhưng năng lượng lại tăng cao đột ngột, mật độ bị nét đến mức khủng khiếp, tựa hồ như một ngọn núi lửa sắp phun trào…



“Chỉ huy!” Khuôn mặt của tiến sĩ Li Puman lại một lần nữa hiện ra, chỉ nhìn khuôn mặt khẩn trương với nét kinh hãi và xấu hổ không giấu nổi, Thụy Sâm giật thót mình, biểu hiện này quá rõ ràng, có lẽ đã có gì đó không hay xảy ra.



“Chỉ huy! Tăng tốc độ lên, không còn thời gian nữa!” Tiến sĩ nói gấp gáp.



“Cái gì!” Thụy Sâm kinh hãi. “Có chuyện gì xảy ra à? Chúng ta định hướng không thành công sao?”



“Không! Định hướng thì không vấn đề gì! Nhưng trong tinh toàn của tôi xuất hiện vấn đề, do tác động của đợt tấn công thứ hai, thời gian hủy diệt của VIXXS-761C bị thu hẹp lại, không phải là 5 phút mà chỉ còn có 4 phút nữa hành tinh này sẽ bùng nổ! Chỉ huy! Hiện nay anh chỉ còn có 1 phút 30 giây nữa thôi!”



“Ngài đùa à?” Thụy Sâm cũng run lên. Bọn họ lập kế hoạch theo thời gian là 5 phút để hủy diệt hành tinh, hiện nay rút ngắn lại còn 4 phút, có nghĩa là đáng nhẽ biên đội có 3 phút rút lui nay chỉ còn có 2 phút, rút ngắn 1/3, đây đúng là một sai lầm chết người, 2 phút không thể đủ để họ quay về Đồng Minh 01, còn ở lại bên ngoài có nghĩa là sẽ bị nghiền nát như cám bởi năng lượng bùng nổ.



“Vô cùng xin lỗi, chỉ huy! Bây giờ ngài phải tính phương án khẩn cấp thôi.” Tiến sĩ nói đầy vẻ có lỗi.



Cái lão già này! Thụy Sâm tức nghiến răng ken két, nếu biết sớm thế này anh sẽ treo ông ta dưới cánh của chiến đấu cơ cho xong, để ông ta cũng ở ngoài này làm nhiệm vụ xem có dám phạm sai lầm không? Bây giờ thì hay rồi, ông ta ngồi khỏe trong Đồng Minh 01, trút hết gánh nặng lên đầu anh!




“Chúng ta làm gì đây? Đội trưởng!” Jessica cũng đã phát hoảng.



“Robert Parnell! Jessica! Tăng hết tốc độ! Bám sát!” Thụy Sâm nghiến răng, tăng hết tốc độ rồi chuyển hướng chiến đấu cơ, anh rời khỏi con đường an toàn, lao vào giữa những khối khí màu lam chết chóc.



Thụy Sâm biết điều này cực kỳ nguy hiểm, nhưng dù sao thì cũng chết, anh bây giờ cũng chỉ biết tìm sự sống trong cõi chết thôi. Đường về Đồng Minh 01 mà họ dự định đi không phải là đường thẳng mà vòng vèo tránh né những khối khí dày đặc nên quánh đường xa ra. Bây giờ Thụy Sâm chuyển sang bay thẳng về phía Đồng Minh 01, cự ly được rút ngắn đáng kể, có lẽ sẽ kịp thời gian trở lại, đương nhiên nguy hiểm sẽ tăng lên nhiều.



Thụy Sâm không dám chớp mắt lấy một cái, anh tập trung toàn bộ tinh thần điều khiển chiến đấu cơ, lướt lên, bổ xuống, vòng trái, lượn phải… Một chút cũng không dám lơ là, một khối khí màu lam lướt sát qua bên chiến đấu cơ của anh chỉ cách có chưa đầy nửa sải cánh, sau này nghĩ lại Thụy Sâm cũng lấy làm lạ là đuôi lửa phía sau của Tia Chớp phun ra dài như thế nhưng không khiến bất cứ khối khí nào phát nổ? Thậm chí có mấy lần, mắt thấy chiến đấu cơ đã không còn cách nào tránh né, gần như sắp lao luôn vào đó, Thụy Sâm đầu óc như trắng xóa, tay chỉ còn điều khiển chiến đấu cơ theo bản năng, nhưng đến cuối cùng vẫn tránh được khối khí, thậm chí sau này nghĩ lại anh cũng ngạc nhiên làm sao mình làm nổi như thế, nếu có lần nữa e rằng Thụy Sâm cũng vô phương lặp lại động tác ấy!



So với Thụy Sâm mà nói, Robert Parnell và Jessica bay sau anh đỡ hơn nhiều, do Thụy Sâm bay trước nên thường có sự nhắc nhở, bọn họ biết sắp tới phải làm gì, khối khí chắn trước mặt ở vị trí nào, nhưng dù có thế, sau này khi nghĩ lại cả hai vẫn lạnh toát sống lưng, theo cách nói của Robert Parnell là kích thích thì kích thích thật, nhưng lần sau có đánh chết anh ta cũng không bao giờ lặp lại.



Phía trước đột nhiên xuất hiện một khối khí chắn đường, Thụy Sâm quặt gấp sang trái tránh được nó, vừa lướt qua, trước mặt anh như sáng bừng lên, ở đó là khoảng không gian thoáng đãng với ba chiếc tàu quen thuộc đang xếp thành hình tam giác, cuối cùng bọn họ cũng về kịp.



“Chỉ huy! Cám ơn trời đất! Cuối cùng thì các anh cũng đã về!” Thụy Sâm còn chưa kịp nói, phu nhân Almeida đã phát tín hiệu từ Đồng Minh 01.



“Cám ơn phu nhân!” Thụy Sâm nói trong hơi thở hổn hển, anh cảm thấy toàn thân như rã rời, chỉ một phút ngắn ngủi thôi đã rút hết sức lực của anh.



“Chỉ huy! Hạ cánh nhanh! Thời gian sắp hết rồi!”



“Nghe rõ!” Thụy Sâm đáp. “Robert Parnell, Jessica, lập tức hạ cánh, tôi bám sau!”



“Nghe rõ!”



Ba chiếc Tia Chớp gần như nối đuôi nhau lao vào đường hạ cánh, thậm chí họ còn chưa kịp chạm đất, cửa thông ra ngoài đã đóng chặt lại, ngay trước khi cánh cửa đóng kín, Thụy Sâm ngoảnh đầu nhìn lại, một cảnh tượng khiến anh phải há hốc mồn hiện ra.



Bên ngoài là một vùng trắng xóa, vô số những khối khí màu lam dưới sức mạnh của vụ nổ cuộn lên như những cơn sóng thần lao về phía trước…


Bình Luận (0)
Comment