Tinh Không Chi Dực

Chương 120







“Trời ơi! Con còn chưa muốn chết! Cầu thần vạn năng, bất kể người là Thiên Chúa hay Quỷ Sứ, dù là Như Lai Phật Tổ hay Nguyên Thuỷ Thiên Tôn hoặc là vị thần thánh nào cũng thế, xin hãy phù hộ độ trì cho con qua được cái hạn này…” Sắc mặt Thụy Sâm trắng bệch, hai tay dồn hết sức để nắm chặt lấy một cái lan can trong khoang chỉ huy, cố hết sức để giữ thăng bằng cho cơ thể, trong khoang điều khiển những ánh đèn đỏ nhấp nháy liên tục báo hiệu tình trạng nguy hiểm, tiếng động cơ ầm ĩ xuyên qua mất lần cửa vang lên trong phòng chỉ là những tiếng động trầm trầm, động cơ ion của tàu Cao Tốc đang hoạt động hết công xuất để đề kháng sức hút khủng khiếp từ phía sau tàu, dưới sức mạnh đối nghịch của động cơ và lực hút từ lỗ đen, chiếc tàu không ngừng rung chuyển, tựa như sắp tan ra thành từng mảnh.



Thụy Sâm nhìn chằm chằm không dám chớp mắt vào màn hình, giữa vòng sáng xoáy vòng là một khối đen ngòm như một cái giếng không đáy-Lỗ Đen- thứ chỉ nuốt mà không nhả, thứ mà không gì thoát khỏi được nó, kể cả ánh sáng. Chương Tiểu Tinh đã từng nói đến nó với anh, thứ nguy hiểm nhất trên tuyến đường, thứ khiến cho cô gái thuộc loại trời không sợ đất không tha chỉ cần nhắc đến cũng đủ hiện lên nét kinh hãi trên mặt.



Hôm nay Thụy Sâm cuối cùng cũng được nhìn tận mắt uy lực của lỗ đen ấy rồi, thứ mà những thủy thủ thường đi lại trên tuyến đường này vẫn gọi với cái tên “Con mắt của tử thần”, ý của tên gọi ấy là, khi bạn nhìn thấy nó cũng là lúc tử thần gần bạn nhất, bởi vì nó ở quá gần cổng siêu không gian, trên tuyến đường này, cả hai cổng siêu không gian thông qua thiên hà đều nằm trong phạm vi lực hút của nó, xuyên ra khỏi siêu không gian để vào thiên hà đã phải đối đầu với lực hút của nó, khi xuyên qua cổng còn lại, một lần nữa bạn lại phải vượt qua sự thử thách của tử thần, những người không thể vượt qua đành phải vĩnh viễn nằm lại trên con đường này.



Sự nguy hiểm đến từ hai góc độ, thứ nhất là từ lực hút cực mạnh của lỗ đen, các tàu phải cố gắng giữ không để cho mình bị hút vào, nếu đến quá gần, mặc dù về mặt kết cấu và động cơ tàu có đủ mạnh để giữ nó không bị cuốn theo lực hút hoặc vỡ vụn, nhưng bản thân các thuỷ thủ lại không có được sự cứng rắn đến thế, cho dù có màn chắn năng lượng bảo vệ họ cũng khó mà tránh được kết cục là nội tạng nát vụn, xương cốt gãy rời, những tàu mà thuỷ thủ trên đó chết hết, kết quả như thế nào không cần nói cũng biết.



Một mối nguy hiểm khác là sự ảnh hưởng của lực hút lỗ đen đối với cổng siêu không gian, khi tiến hành những bước nhảy xuyên siêu không gian, chiến hạm nhất định phải tính toán chính xác ảnh hưởng của trường dẫn lực đối với cổng siêu không gian, bằng không nếu tự tiện xuyên qua, có trời mới biết liệu có nhảy thẳng vào trong trung tâm lỗ đen hay không, thêm nữa, điều phiền toái nhất là trường lực tác dụng của lỗ đen lên cổng siêu không gian không phải là một hằng số, phi thuyền không thể ở ngoài vùng lực hút của lỗ đen để tính toán mà phải tiến vào sát cổng siêu không gian, dừng lại đó dùng các thiết bị cảm biến của mình giám sát chặt chẽ quá trình biến hoá của trường lực, chờ đến khi tính toán xong là lập tức tiến hành xuyên siêu không gian, nhưng nếu tính toán xong mà trước khi bắt đầu lại phát hiện ra trường trọng lực thay đổi, tất cả lại phải tính toán lại từ đầu. Dừng một thời gian dài dưới sức hút khủng khiếp của lỗ đen có thể nói là một thách thức cực lớn đối với tàu.




Bây giờ Thụy Sâm mới hiểu vì sao Chương Tiểu Tinh trước đây khi nói đến tuyến đường tử thần lại cứ nhắc đi nhắc lại về những chiếc tàu cũ, tàu vận chuyển và các tàu thu hồi lại của Đế Quốc được khôi phục lại thường đột nhiên nổ tung, đó là do lò phản ứng của chúng không thể hoạt động liên tục trong một thời gian dài ở trạng thái quá tải…



Hành trình của tàu Cao Tốc cũng đã qua được hơn một tuần, trên đường bọn họ đã trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm, từ những vành đai phóng xạ đến những bãi thiên thạch, từ những khối tinh vân dày đến những khối năng lượng nóng bỏng. May mắn là những người trên tàu đều có kinh nghiệm phong phú, dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, dựa vào con tàu đã được cải tạo lại đặc biệt, bọn họ đều thoát khỏi những trở ngại đó, để hôm nay, bọn họ phải xuyên qua điểm nguy hiểm nhất trên tuyến đường, cứ theo cách nói đầy tự tin tuy rằng hơi khoa trương của thuyền trưởng Kirk thì chỉ cần vượt qua nó, phần còn lại coi như chạy xe trên xa lộ.



Đúng thế, Thụy Sâm tin lời ông, anh tin vào sự tự tin của thuyền trưởng Kirk, nhưng trước hết bọn họ phải xuyên qua cái “Con mắt của thần chết” này an toàn đã.



Tàu Cao Tốc, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì xảy ra nhé, lò phản ứng, hãy cố lên, Thụy Sâm liên tục cầu nguyện, có lẽ đó là điều duy nhất anh có thể làm vào hoàn cảnh này, khi không ngồi trong khoang lái chiến đấu cơ, anh hầu như vô lực với mọi thứ, tính mạng của anh không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh, nếu như tàu Cao Tốc không chịu nổi, bất kể vị anh hùng mới của Đồng Minh vĩ đại đến đâu, bất kể chiến công của anh hiển hách đến thế nào, anh cũng sẽ chết như một thủy thủ bình thường trên tàu.



Hy vọng mọi thứ nhanh chóng kết thúc, để bọn họ nhanh chóng thành công xuyên qua cổng siêu không gian, nếu không cứ như thế này, lên không được xuống không xong, cứ mắc kẹt ở cái nơi quỷ quái này, cứ nhìn cái “con mắt” này nhìn mãi cũng là một cách khiến người ta phát điên lên.



---------------------------------------------



“Kết quả tính lại đã có chưa, Enron?” Thuyền trưởng Kirk gấp rút hỏi hiện nay ông cũng không sao ngồi yên được nữa, liên tục đi đi lại lại trước bàn điều khiển, lúc thì quan sát hệ thống tính toán, lúc lại nhìn tình trạng của động cơ, đây đã là lần thứ ba họ phải tính toán lại rồi. Chẳng biết cái “Con mắt của tử thần” hôm nay có bệnh tật gì không mà trường trọng lực của nó liên tục thay đổi, tác động đối với cổng siêu không gian cũng biến hoá theo, hai lần tính toán còn chưa kịp có kết quả cuối cùng, sĩ quan khoa học lại báo cáo trường trọng lực lại thay đổi, mọi thứ coi như phải làm lại từ đầu, từ quan sát và thu thập dữ liệu đến tính toán lại toàn bộ, cứ tiếp tục như thế này, ông lo lò phản ứng và động cơ tàu không chắc duy truy trì được bao nhiêu thời gian.



“Vẫn chưa! Thuyền trưởng! Xin chờ cho một chút!” Trung uý Enron, sĩ quan khoa học đang phụ trách việc tính toán không ngẩng khuôn mặt đã đầy mồ hôi lên trả lời, hai mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình tính toán.



“60%...” Enron lớn tiếng nói.



“65%...”




“75%...”



“80% rồi… Sắp rồi, sắp xong rồi, hy vọng lần này có thể nhanh chóng thông qua…” Viên sĩ quan vừa báo cáo tiến độ tính toán vừa không nhịn được lẩm bẩm nói một mình. Điều này chẳng liên quan gì đến công việc, đáng nhẽ một việc như thế không thể xuất hiện ở một người đã được huấn luyện nghiêm túc nhưa anh ta, nhưng bây giờ cũng chẳng ai nói câu gì, giờ phút này tâm trạng bọn họ cũng chẳng khác gì Enron, đầy sự căng thẳng bất an và hy vọng.



Bởi vì sắp đến mức 82% rồi, những lần trước thất bại trừ lần thứ nhất ra đều ở xung quanh cái điểm đó, trường trọng lực biến hoá khiến họ phải tính lại.



“82%...” Giọng nói của Enron đã bắt đầu run run, trừ tiếng động cơ vang rền, khắp khoang chỉ huy không còn một tiếng động nào khác, ai cũng căng tai căng mắt lên, Thụy Sâm cũng vậy, anh tạm thời gạt bỏ nỗi sợ do cái lỗ đen mang lại, tập trung chú ý vào trung uý.



“83,5%... Thuyền trưởng, chúng ta đã thông qua mức 82%...” Giọng nói của anh kích động hẳn lên.



Nhưng anh ta còn chưa dứt câu thì bị một tiếng rít chói tai cắt ngang, sĩ quan phụ trách giám sát số liệu của cổng siêu không gian cất giọng lạnh lùng. “Thuyền truởng, trường trọng lực lại tiếp tục phát sinh thay đổi, toàn bộ kết quả tính toán không sử dụng được, chúng ta lại phải tính lại ảnh hưởng của lỗ đen đối với cổng siêu không gian.”



“Sao? Lại không dùng được?”



Khắp khoang chỉ huy như chìm trong sự thất vọng, tâm trạng mọi người trong chớp mắt chìm xuống đáy, ai cũng ngẩn người ra không biết phải làm gì, trước giờ chưa bao giờ có tính huống như thế xảy ra, mọi ánh mắt đổ dồn về phía thuyền trưởng Kirk, chờ quyết định của ông, còn vị thuyền trưởng, không như hai lần trước kiên quyết hạ lệnh tính toán¬¬¬¬¬¬ lại, ba lần thất bại liên tục, lần nào cũng đến mức xấp xỉ 82% là xuất hiện vấn đề thì không thể coi là ngẫu nhiên nữa.



Thuyền trưởng Kirk cũng chìm trong suy tư, điều rõ ràng là trường trọng lực biến hóa là do một nguyên nhân nào đó, biến hóa theo quy luật, theo thống kê thì cứ khoảng 20 phút lại thay đổi một lần, nhưng máy chủ của tàu không đạt đến tốc độ xử lý trong thời gian đó, nó cần khoảng 25 phút để có kết quả chính xác, vấn đề này trước đây vốn không có gì đáng nói, cho dù sự biến hòa của trường lực khiến kết quả tính toán không dùng được nhưng trường trọng lực biến hóa vô thường, không phải lần nào của ở trong phạm vi 20 phút, trước đây tối đa chỉ một hai lần tính toán lại là có thể gặp một khoảng thời gian ổn định tương đối dài, hơn 25 phút, đủ để tàu tính toán hoàn tất và xuyên qua siêu không gian thoát đi.



Nhưng bây giờ thì không thế nữa rồi, biến hóa có quy luật là điều tốt, nhưng tại sao không phải là 30 phút mà lại là 20 phút một chu kỳ? Hiện nay, ông nên hạ lệnh tiếp tục tính toán hoặc có thể ngay lần sau trường trọng lực sẽ kéo dài thời gian biến đổi cũng nên, nhưng nếu vẫn thế thì sao? Chẳng nhẽ tàu Cao Tốc lại tiếp tục ngồi lỳ ở trong trường lực của lỗ đen ư? Trong một thời gian dài như vậy hoạt động quá tải, lò phản ứng khó đảm bảo không xảy ra vấn đề, mà đó lại quan hệ đến tính mạng của mọi người trên tàu.



Thuyền trưởng thiên về ý muốn tạm thời bỏ qua, đưa tàu ra ngoài khu vực chịu tác động của lỗ đen, không nên mạo hiểm sinh mạng anh em trên tàu, chủ yếu là bọn họ không biết cái chu kỳ 20 phút ấy có biến hóa nữa hay không, cũng có thể, chờ một thời gian nữa, chu kỳ của nó lại thay đổi cũng nên…




“Thuyền trưởng, tôi xin phát biểu ý kiến có được không?” Đúng lúc đó âm thanh vang lên, nhìn thấy vị thuyền trưởng ngần ngừ chưa quyết, Thụy Sâm cũng không nhịn được nữa.



“Xin cứ nói, thiếu tá!” Thuyền trưởng trả lời rất lịch sự, con người này, ông biết, mặc dù chỉ là một thiếu tá nhưng anh ta là anh hùng của Đồng Minh, người được trao tặng huân chương Đại bàng Andean tung cánh, ở trong nội bộ Đồng Minh có địa vị cao quý, thuyền trưởng Kirk cũng muốn nghe ý kiến của anh ta, biết đâu lại là ý hay.



Nhưng Thụy Sâm lại chẳng có ý tưởng đột phá nào, anh chỉ lắc đầu nói. “Thuyền trưởng, theo tôi thấy chúng ta bỏ qua lần này đi.”



“Ồ! Vì sao?”



“Tiếp tục ở đây không chắc đã có kết quả, mà cứ cắm đầu làm thế này, đã ba lần thất bại rồi, tôi nghĩ chúng ta nên tỉnh táo lại, tiến hành tổng kết, tìm ra nguyên nhân trưởng trọng lực thay đổi, từ đó có biện pháp đối phó. Hơn nữa không hiểu ngài có nghe tiếng động cơ không, thật khiến người ta lo lắng!”



“Vậy theo cậu thì nên thế nào?”



“Tôi cho rằng chúng ta hay đưa tàu Cao Tốc ra xa khu vực lực hút của lỗ đen, sau đó sửa chữa bảo dưỡng động cơ cẩn thận, rồi mới suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, tuy rời xa khỏi cổng siêu không gian chúng ta không thể giám sát sự biến hóa của trường lực, cũng không thể tính toán đường bay, nhưng dù sao so với việc chôn mình trong lỗ đen vẫn tốt hơn, cũng có thể mấy tiếng nữa ta quay lại, trường trọng lực lại biến đổi tốt hơn thì sao?” Thụy Sâm nói.



Thuyền trưởng Kirk cười khẽ, xem ra vị anh hùng thiếu tá này cũng có cách nghĩ không khác gì ông, ông quyết định, trầm giọng hạ lệnh. “Lái tàu, chuyển hướng 10, công suất tối đa, tăng hết tốc độ, chúng ta rời khỏi đây.”



“Rõ! Thưa thuyền trưởng!”


Bình Luận (0)
Comment