Tinh Không Chi Dực

Chương 129







“Mày thấy thế nào?” Thụy Sâm mệt mỏi hỏi Robert Parnell, mệt mỏi ở đây không phải là thân thể, đi lại một chút không thể là nguyên nhân khiến một người như Thụy Sâm mệt được, cái mệt xuất phát từ tinh thần, bởi lẽ, đã hơn một tiếng đồng hồ nhưng anh chẳng có cách nào vào được nhà Phi Luân, cả hai người cứ lang thang quanh nhà cô gái, hết vòng này đến vòng khác, nhưng chẳng có kẽ hở nào khả dĩ.



“Tao cũng thấy như mày!” Robert Parnell ngán ngẩm trả lời. “Tao đi cạnh mày, nếu có điểm nào tao thấy mà mày không thấy thì chỉ là khắp nơi đầy nhưng thiết bị báo động, quan sát, phòng vệ. Định chuồn vào, đùa như thật ấy! Nếu nhà của chủ tịch Ủy ban Ngân sách Nghị viện của Liên Bang dễ vào thế thì lũ người ở Cục An toàn Liên Bang chỉ là lũ ăn hại.” Anh lắc đầu nói thêm. “Thôi bỏ đi, quay về thôi, ngày mai là thứ hai, chúng ta phải cố kịp chuyến cuối cùng để trở về Mặt trăng, nếu không sẽ lỡ học đấy!”



“Có lẽ mày nói đúng!” Thụy Sâm cũng thở dài một cái, nguyên bản anh cũng chẳng mấy hy vọng, nhìn những biện pháp an ninh nghiêm ngặt này chỉ e anh chưa đặt chân lên bờ tường đã bị bắn hạ rồi. “Chỉ có điều, đi xa như thế từ Mặt trăng đến đây rồi về không có hơi không cam tâm.”



“Cũng không thể nói là công cốc được.” Robert Parnell an ủi bạn. “Tao nghĩ là chuyến đi của mày chẳng phải là vô ích, chí ít mày cũng đã nhìn thấy nhà của Phi Luân, Sonia nói không sai, chúng ta chẳng có cách nào, cũng chẳng làm được gì, tốt nhất là ngoan ngoãn ở học viện hoàn thành khóa học thôi, cái trò đáy bể mò kim này không hợp với bọn ta, cứ để cho dân chuyên nghiệp thuộc Cục điều tra Liên Bang làm. Đi thôi ông anh, mặc dù mày là một phi công thiên tài, nhưng tao không nghĩ trong việc tìm người mày cũng có tài đâu!”



“Cái này… Chuyện lần trước đi tìm phu nhân Almeida có tính không?”




“Cút! Đừng có chơi trò ăn gian, đó là mèo mù vớ cá rán!” Robert Parnell bĩu môi. “Sao hả, còn không nhanh đi.”



“Tao biết rồi, đi nào, để chúng ta về học viện!” Thụy Sâm quyến luyến quay đầu lại nhìn căn biệt thự màu trắng, nơi cô gái đã từng sinh ra và lớn lên kiên định nói.



Có lẽ, lần này anh đến, thực tế chỉ là muốn nhìn nơi cô ấy đã sống, nhìn những thứ có liên quan, qua đó giảm bớt sự lo lắng và áp lực trong lòng. Tìm manh mối, đừng có tự lừa mình, cục điều tra Liên Bang còn không tìm thấy, loại lạ nước lạ cái như anh có tuổi gì? Một bên là cả tổ chức, hàng ngàn hàng vạn người cùng tìm, anh chỉ có một mình, có manh mối cũng không đến lượt anh tìm thấy, đừng nghĩ thiên hạ đều ngu ngốc, chỉ có mình là thông minh.



Thụy Sâm tự cười nhạo mình, có những lúc, con người khó có thể lý giải được sự bồng bột của mình, rõ ràng biết rất ngu ngốc mà vẫn đâm đầu vào làm, còn tự tìm cho mình hàng đống lý do đường đường hoàng hoàng để che đậy, tự lừa bản thân, cho dù thực tế chúng thật là ngu ngốc và buồn cười.



Con mèo chết vì tỏ mò, sự bồng bột cũng có thể khiến cho con người ta trở nên ngu ngốc, nhất là những kẻ đang yêu…



Không ngoảnh đầu lại, anh đi dọc theo con đường, trước mặt có một trạm xe, từ đó có thể đến cảng vũ trụ gần nhất, mấy tiếng nữa là ở trong học viện, nơi này, trừ khi Phi Luân trở lại, còn không, chắc chắn anh sẽ không đến một lần nào nữa.



Thụy Sâm ngẩng đầu nhìn, ánh mặt trời lấp lánh trên những bông tuyết tạo nên một cảnh tượng mơ hồ huyền ảo, bầu trời xanh muốt không gợn một chút mây, xem ra phong cảnh trên trái đất cũng không tồi.



-----------------------------------------------------



Nhưng Thụy Sâm và Robert Parnell đều không ngờ rằng, họ không đến được cái trạm xe ấy.



Một chiếc xe bay đột nhiên xuất hiện, chiếc xe sang trọng với những đường cong mỹ lệ màu trắng muốt như ngà dừng trước mặt họ, dưới ánh mắt chăm chú của hai người, cánh cửa xe mở ra và một người bước xuống, đi đến trước mặt hai người.



“Là ngài Tang Đức Long?” Thụy Sâm và Robert Parnell ngạc nhiên nhìn nhau, người đàn ông này quá quen mắt với họ, đó chính là người xuất hiện trên màn hình ở trước của, tự xưng là quản gia của nhà họ Diêu.




“Đúng vậy, thật may là các ngài chưa đi xa, nếu không tôi sẽ phải tìm mất nhiều thời gian.” Vị quản gia lộ rõ vẻ vui mừng.



“Tìm chúng tôi?” Thụy Sâm hơi ngạc nhiên, lúc trước anh đã bị ông ta đóng của vào mặt. “Chẳng phải tiểu thư đã ra ngoài sao? Ngài tìm chúng tôi có chuyện gì? Hay tiểu thư đã về?”



“Khái… khái…” Vị quản gia hơi đỏ mặt, ông xấu hổ nói. “Không… không phải, nhưng ông bà chủ kính mời thượng úy Dương.” Ông đưa mắt nhìn Robert Parnell. ‘Và thượng úy Mike James đến hàn xá đàm đạo.”



“Mời chúng tôi?” Thụy Sâm kinh ngạc, anh nhanh chóng nhận ra từ cử chỉ và lời nói của vị quản gia, tiếng là mời hai người nhưng thực ra mời anh là chủ yếu, Robert Parnell có lẽ chỉ là đi cùng.



Nhưng vì sao lại là mời anh, theo lý mà nói, đứng về góc độ quan hệ giữa anh và Phi Luân, chuyện cha mẹ cô ấy muốn gặp anh là điều dễ hiểu, nhưng, trước tiên họ phải biết về tình cảm giữa hai người đã, điều này Thụy Sâm không dám chắc họ có biết hay không, thậm chí nếu có biết thì cũng chỉ là biết Phi Luân có tình cảm với một phi công chiến đấu Đồng Minh tên là Thụy Sâm thôi là cùng, còn hiện nay thân phận của họ lại ở dưới một cái tên khác, tại sao cha mẹ của Phi Luân lại có hứng thú mốn gặp một thượng úy nho nhỏ như anh?



Chẳng nhẽ họ biết thân phận thực sự của Dương John? Cũng có thể, cha của Phi Luân là một nghị sĩ lớn, ông biết được các tin mật cũng không đáng ngạc nhiên, điều ngạc nhiên là ông ta có thời gian để quan tâm đến các nhân viên Đồng Minh đến Liên Bang học tập sao? Khó tin quá! Hà huống trong tình trạng Phi Luân mất tích, nếu ông ta biết thì đã sớm cho người hỏi Thụy Sâm rồi, nhưng đến giờ này đã hơn tháng rồi mà chẳng có ai đến gặp anh cả.



Thụy Sâm cảm thấy có quá nhiều nghi hoặc? Nhưng thực ra đoán già đoán non làm gì, ở đây chẳng phải có một người để hỏi sao?



“Xin hỏi vì sao lại mời chúng tôi? Chúng tôi chỉ là đồng đội của tiểu thư Phi Luân thôi.” Anh cố ý xem giờ. “Xin lỗi nhưng chúng tôi còn cần quay lại học viện ở Mặt trăng, nếu trễ chuyến bay sẽ muộn mất.”



“Hai vị không cần lo, chỉ mất một lát thôi.” Vị quản gia vội nói. “Khi ấy chúng tôi sẽ cho xe đưa hai vị ra cảng, hoặc có thể dùng tàu riêng đưa hai vị về Mặt trăng nếu cần, chắc chắn sẽ không làm các vị lỡ việc.” Ông chỉ vào tay trái của Thụy Sâm nói tiếp. “Còn vì sao mời các vị, chủ yếu là do thượng úy có một vật đeo tay khiến ông bà chủ để ý.”



Thụy Sâm đưa tay trái ra, cái lắc màu tím nhẹ nhàng chạy xuống cổ tay, tỏa ra một vẻ đẹp mĩ lệ trong ánh chiều tà.



“Chình vì chiếc lắc tay này mà ông bà chủ mời hai vị vào nhà nói chuyện.” Vị quản gia nói.




Thì ra là thế, Thụy Sâm giật mình tỉnh ngộ. Chiếc lắc là do Phi Luân tặng anh, chắc chắn họ nhận ra anh đeo nó. Thụy Sâm còn nhớ chiếc lắc ấy là do mẹ cô tặng cho cô vào sinh nhật 18 tuổi, cô gái cực kỳ quý nó, nếu là anh, khi thấy cái lắc mà con gái của mình thích nhất lại xuất hiện trên tay một chàng trai, anh sẽ nghĩ gì? Liệu có cần phải mời anh ta vào nhà nói chuyện một lát không?



“Nhưng… làm sao các vị biết tôi đeo cái lắc tay này?” Thụy Sâm nghi hoặc hỏi, chẳng nhẽ họ có thiết bị quét nhìn xuyên qua quần áo? Nếu đúng thế, nếu nó có khả năng phát hiện được chi tiết của cái lắc tay, thậm chí nhận ra đó là lắc của Phi Luân, thì… quá đáng sợ!



“À! Ngay từ đầu chúng tôi cũng không biết…” Vị quản gia cười nói. “Nhưng chúng tôi đương nhiên phải chú ý có hai vị sĩ quan Liên Bang cứ đi đi lại lại quanh nhà, ngài cũng biết thân phận của ông chủ chúng tôi đấy, để đảm bảo an toàn, chúng tôi không thể không quan sát các vị cẩn thận, đồng thời phân tích băng ghi hình cuộc đàm thoại của chúng ta trước cửa. Đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng chúng tôi vô tình phát hiện khi thượng úy đưa tay ấn nút thì trên cổ tay có xuất hiện một vật gì đó rất quen mắt, đưa ảnh xử lý và phòng to thì phát hiện chiếc lắc rất giống với chiếc lắc của tiểu thư, sau đó phu nhân cũng xác định là đúng, đó là chiếc lắc mà phu nhân tặng cho tiểu thư.” Ông ngập ngừng một chút rồi hỏi. “Xin ngài cho biết ngài có được nó trong trường hợp nào không?”



Thụy Sâm hơi xấu hổ, nếu câu hỏi này đặt ra năm rưỡi trước thì… đó là do anh cướp được, còn bây giờ…



“Phi Luân đã tặng nó cho tôi!” Thụy Sâm thành thật đáp.



“À! Thì ra là thế!” Giọng của vị quản gia ngày một cung kính, nếu tiểu thư đã tặng cho anh ta chiếc lắc tay, không chừng sau này anh ta có thể là…



“Xin mời lên xe!” Ông ta lùi lại một bước đưa tay làm động tác mời. “Tôi sẽ đưa ngài vào!”



Thụy Sâm liếc nhìn Robert Parnell và nhận được ánh mắt kích lệ từ bạn.



“Được thôi!” Anh gật đầu và chui vào chiếc xe màu trắng


Bình Luận (0)
Comment