" Thế nào? Phi Luân." Thụy Sâm hỏi.
"Mọi thứ đều bình thường, các thí nghiệm cuối cùng để chỉnh hợp đã xong, có một chút vấn đề nhỏ, nhưng đã giải quyết, các bạn ở Newport News thật không tồi, lúc đầu em còn lo chiếc tàu này sau khi sửa chữa chắp vá có khi còn có những ẩn tật ở chỗ nào đó, nhưng kiểm tra rồi mới thấy, nó thật sự giống như một chiếc tàu mới." Phi Luân nhìn chung quanh phòng điều khiển, đưa tay vuốt khẽ chỗ để tay trên chiếc ghế của thuyền trưởng, cảm thán nói.
Chiếc ghế chỉ huy của thuyền trưởng trên tàu vốn đã bị hư hỏng nghiêm trọng đã được thay mới, quanh phòng chỉ huy, các bảng điều khiển cũng có nhiều chỗ được thay mới hoàn toàn, thậm chí tường cũng được sơn lại một lần sơn mới toanh. Trên tàu Đại Thiên Sứ, rất khó có thể nhìn thấy dấu vết của chiếc thái không mẫu hạm cũ, mới nhìn qua, có cảm giác như nó là một chiến hạm mới toanh, chỉ có trong một góc nào đó trên tàu đôi khi ta còn có thể nhìn thấy những dấu vết một chiếc thái không mẫu hạm của Đế Quốc còn lưu lại.
"Thật tốt quá, như vậy, việc chạy thử đã xong?"
" Đúng vậy, chúng ta không gặp vấn đề nào đến mức phải quay về bến sửa chữa, những vấn đề nhỏ tự mình cũng có thể giải quyết, mặc dù có chút vội vàng, nhưng trên thực tế, tàu Đại Thiên Sứ hiện giờ đã hoàn toàn có đủ năng lực tác chiến," Cô gái thuận tay đưa ra một đống văn kiện " Đây là điện mừng của bộ chỉ huy tối cao gửi tàu Đại Thiên Sứ."
Thụy Sâm không nhận điện, anh chỉ là nhìn lướt qua, rồi nói thêm,"Nếu đã vậy, nhiệm vụ của chúng ta hiện nay là gì?"
"Vẫn như cũ, bộ chỉ huy tối cao cho chúng ta thêm thời gian tiến hành huấn luyện, yêu cầu mau chóng chỉnh hợp toàn hạm, hình thành sức chiến đấu." Cô gái liếc mắt một cái," Em có thể nghe được. Thụy Sâm! Bọn họ ám chỉ cái gì đó, có lẽ thời gian dàng cho chúng ta sẽ không còn nhiều lắm."
"Thụy Sâm, Phi Luân nói đúng, trước mắt Tàu Đại Thiên Sứ là chiếc thái không mẫu hạm thứ hai có thể sử dụng tác chiến, bọn họ sẽ không cho chúng ta có nhiều thời gian nhàn nhã." Cánh cửa khoang chỉ huy nhẹ nhàng mở ra, Sonia cũng đi vào, trên người vẫn mặc nguyên quân phục phi công, trên mặt còn nguyên những vệt mồ hôi.
"Vất vả quá, Sonia. Sao không thay quần áo đi? Nhìn mồ hôi trên người kìa." Thụy Sâm sót ruột đi đến trước mặt cô gái, áy náy nói, "Xem ra mấy ngày trước chúng ta thật sự hơi quá mức một chút, đám người này có vẻ bị kích thích nghiêm trọng."
"Chúng ta cũng là muốn tốt cho bọn họ, tránh cho lũ chim non ấy không biết trời cao đất rộng là gì, chẳng lẽ bọn họ thực sự nghĩ Đế Quốc là cá trên thớt sao? Đồng Minh thu được không ít thắng lợi, nhưng người sáng tạo ra những thắng lợi đó không phải bọn họ, hơn nữa thắng lợi cũng phải đổi bằng không ít máu xương của đồng đội" Sonia lắc lắc đầu," Cũng may Đồng Minh còn có loại Tia Chớp ưu việt, nếu không vẫn dùng đám Nữ Yêu cũ, hoặc Đế Quốc có thể hoán đổi toàn bộ chiến đấu cơ thành Siêu Nữ Yêu, hai bên đều có ưu thế như nhau, những thắng lợi trước đây, không biết có bao nhiêu kết cục sẽ bị nghịch chuyển?"
" Đúng vậy. Những chiếc Siêu Nữ Yêu...." Trong đầu Thụy Sâm nhớ lại những chiếc Siêu Nữ Yêu đã gặp phải ở thiên hà Rumbati và trận không chiến ở cổng siêu không gian giữa thiên hà XY-1987 và thiên hà Ahl The Mellon, anh không khỏi giật mình một cái. Trong trận chiến đấu ở Rumbati, Bọn họ bắn hạ một chiến đấu cơ địch, , nhưng có hai cái Tia Chớp bị hao tổn, còn ở trong trận chiến đấu bảo vệ tàu Người Giải Phóng, căn cứ thống kê sau trận đánh, tổng cộng chỉ bắn hạ được 4 chiếc Siêu Nữ Yêu, trong khi đó có mười ba chiếc bị bắn hạ trong không chiến. Tính năng cơ bản của Siêu Nữ Yêu vẫn còn thấp hơn so với Tia Chớp là không thể nghi ngờ, nó đã được chứng thật qua việc nghiên cứu chiếc Siêu Nữ Yêu bị bắn hạ thu được trong trận ở thiên hà Rumbati, điều đó nói lên cái gì, chỉ có thể nói hoặc phi công Đế Quốc trở nên đáng sợ, hoặc là phi công Đồng Minh trình độ còn chênh lệch.
Thụy Sâm nhớ tới chiếc chiến đấu cơ địch đã bám chặt theo anh ở thiên hà Ahl The Mellon, dù đã cố gắng nhưng anh vẫn không cách gì cắt đuôi được cái chiến đấu cơ chết tiệt của địch, nếu không nhờ có Sonia chi viện, thiếu chút nữa anh đã phải ở lại thiên hà Ahl The Mellon. Trình độ của phi công Đế Quốc được đề cao như vậy từ khi nào, Thụy Sâm cảm thấy nhất định phải đánh giá lại một lần nữa trình độ của địch? Sau trận đánh, qua thẩm tra các phi công Đế Quốc mà họ “tiện tay” bắt làm tù binh, Thụy Sâm đã biết người chỉ huy đội Siêu Nữ Yêu là thượng tá Riley. Con người này, Thụy Sâm biết, nhưng chưa gặp bao giờ, Sonia cũng biết ông ta. Thượng tá Riley bản thân là một siêu Ace của Đế Quốc, khi ông ta bị rút khỏi tiền tuyến đã đạt thành tích 98 chiếc, ngoại trừ trung tá Sulu, người đã hy sinh trong trận đại chiến ở kuh vực bảy hành tinh, siêu Ace hàng đầu của Đế Quốc với 144 chiến công, thượng tá Riley được xem như Ace thứ hai của Đế Quốc, và cũng là Ace hàng đầu của Đế Quốc còn sống hiện nay, tuy rằng không biết phi công bám sát theo mình hôm ấy là ai, nhưng Thụy Sâm cảm thấy rất có khả năng chính là thượng tá, bị một người như thượng tá bám đuôi, Thụy Sâm cũng không biết chính mình nên cảm thấy vinh hạnh hay buồn phiền nữa.
Bại dưới tay thượng tá cũng có thể coi như chấp nhận được, nhưng còn trận đánh ở thiên hà Rumbati? Thụy Sâm bất giác chép chép miệng, cuộc đời cũng không đến nỗi trùng hợp tới mức cũng là do thượng tá chỉ huy chứ? Thụy Sâm không tin vào loại ngẫu nhiên này, anh thà tin tưởng rằng trình độ chung của phi công Đế Quốc là tương đối cao, ít nhất là ở những phi công điều khiển Siêu Nữ Yêu. Còn những phi công Đế Quốc bình thường, nếu bọn họ được trang bị lại bằng Siêu Nữ Yêu, ở tình huống đối phương có ưu thế vượt trội, quân Đồng Minh liệu còn có thể dành được những thắng lợi như trước khi không? Cho dù bọn họ còn có thể dành được thắng lợi, cái giá mà họ phải trả là gì? Thực lực của Đồng Minh còn kém xa Đế Quốc, thắng lợi với một tổn thất nặng nề cũng là một dạng thất bại.
Một sự linh cảm về mối nguy hiểm đang đến dần dâng lên trong lòng Thụy Sâm......
Nhưng thực ra Thụy Sâm lại không biết, anh quả thật đã sai lầm, anh đánh giá sai chỉnh thể năng lực của phi công Đế Quốc, anh không tin sự trùng hợp, nhưng trên thực tế những người anh đã gặp ở Rumbati cũng là lính của thượng tá Riley, chiến tranh có khi tình cờ như vậy đó.
"Thụy Sâm! Anh đã làm cái gì?" Phi Luân tò mò hỏi, mấy ngày nay cô chỉ tập trung phụ trách chạy thử tàu, đối với việc luyện vấn phi công lại để ý rất ít.
"À! Cũng không có gì. Chỉ là anh không quen nhìn thái độ của lũ chim non ấy khi huấn luyện, không thích nhìn bọn họ ngây thơ kiểu điếc không sợ súng, bọn họ nghĩ mình là cái gì, chiến đấu cơ Đế Quốc bắn rơi dễ dàng như vậy sao? Còn nhớ rõ ở trong trận đánh bảo vệ tàu Người Giải Phóng không, trừ Hoa Vân Long, Thù Ni cùng một số ít người vì lý do đặc biệt, bị bắn rơi đại bộ phận đều là lính mới. Lũ ngu ngốc đó, huấn luyện không học hành tử tế, cả ngày chỉ mơ đến bắn rơi chiến đấu cơ địch. Hừ! Cũng không biết là ai bắn rơi ai, phi công Đế Quốc thích nhất chính là đám chim non không biết trời cao đất rộng lại cuồng vọng tự đại này, vì thế anh cho chúng một gáp nước lạnh, chửi một chút, sau đó “dạy dỗ” bọn chúng một phen trên trời, trong hai ngày huấn luyện tiếp theo cho thấy hiệu quả không tồi, bọn họ vẫn còn có một chút hổ thẹn." Thụy Sâm nói vẻ phớt đời rồi cười cười," Đương nhiên, còn có công lao của Sonia."
"Mãi sau này chị mới tham gia" Sonia nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Phi Luân, vừa giải thích vừa đấm nhẹ vào vai Thụy Sâm một cái,"Cái gã này, hắn chơi trò một người đấu với cả trung đội, không một ai có thể kiên trì hơn 30 giây, bất kể là ở vị trí nào, thậm chí tạo thành các biên đội kẹp lại cũng chẳng làm gì được hắn, đám chim non ấy thực sự còn quá non nớt. Sau đó chị mới vào, hai biểu diễn cho bọn họ xem làm như thế nào để sử dụng đội hình biên đội hai chiếc phối hợp cùng hoàn cảnh trong bãi thiên thạch để đối kháng với cả trung đội."
Mặc dù Sonia không nói thẳng, mà tránh nói đến kết quả, nhưng Phi Luân hiểu ngay ý của bạn, kết quả của trận đối kháng đó, cô căn bản là không cần nghe, Thụy Sâm và Sonia là những phi công thế nào, cô hiểu rõ hơn ai hết, cô chỉ giật mình há mồm "Hai người cùng nhau đối phó với những phi công mới? Này, này có bắt nạt người ta quá không đấy, cho dù bọn họ có cả một trung đội."
"Thì cũng chỉ muốn dằn mặt bọn họ một cái, tránh cho bọn họ không coi ai ra gì, ai mà biết trên chiến trường sẽ gặp phải loại người nào? Đúng vậy, loại phi công như thượng tá Rilay chắc chắn sẽ không thường xuyên gặp phải trong chiến đấu, nhưng nếu bọn họ gặp phải, cơ bản chỉ có đường chết." Thụy Sâm thở dài một hơi,"Nhìn xem trung đội Tuy-lip, từ ngày hạm đội 7 thành lập, những thành viên thế hệ đầu tập trung ở xưởng đóng tàu Hải Khẩu, bây giờ còn được bao nhiêu? Khi anh rời đi thì tỷ lệ thương vong dẫn gần 50%, Khi Jessica chỉ huy bọn họ tác chiến mấy tháng, lại có hai người nữa không còn, bây giờ số người cũ chỉ còn một phần ba so với bạn đầu, chi dù có trừ ra số người bị thương, bị mất tích hoặc điều sang đội khác thì tỷ lệ đào thải trong chiến đấu cũng tiếp cận 50%."
Thụy Sâm giơ lên ngón tay,"Cứ hai người thì sẽ bị đào thải một, nghe thì thật là tàn khốc, nhưng đó là sự thật, mà những người mới này có rất nhiều khả năng chính là người bị đào thải kia, quyết định khi nào tham gia chiến đấu không nằm trong tay họ, chiến tranh đối mỗi người đều là công bình, bình thường tập trung huấn luyện thật kỹ, còn không chắc rằng trong chiến đấu sẽ không bị bắn hạ, chỉ là khả năng sống sót của bọn họ sẽ lớn hơn một chút. Anh đã nói với bọn họ điều này. Anh muốn đề tỉnh họ, giúp họ cố hết sức không trở thành đối tượng bị đào thải kia, nhưng điều này cũng phải xem nỗ lực và vận may của bọn họ."
"Trước mắt mà nói hiệu quả cũng không tệ lắm, bọn họ đã thành thật rất nhiều, cũng đã cố gắng luyện tập hơn nhiều, chỉ là...... còn chưa đủ, còn kém xa quá." Thụy Sâm trầm ngâm,"Nếu có cơ hội cho bọn họ thực chiến một trận thì tốt quá."
“Cơ hội thế nào cũng có, tin rằng sẽ rất nhanh thôi, chỉ có điều là không biết sẽ ở mức độ thế nào, bây giờ mọi thứ đều có khả năng." Phi Luân nhẹ giọng nói.
" Sonia, đi nghỉ ngơi một chút đi, bây giờ đến lượt anh xuống hangar đây, cái bọn nhóc này, chúng không biết mệt là gì sao?"
"Nhìn nhận quá trình chiến đấu, nhận thức sự yếu kém của mình nên gấp cũng là chuyện thường mà!"
"Hy vọng là như thế."
Nhưng Thụy Sâm còn chưa rời khỏi khoang chỉ huy, sĩ quan thông tin đã lớn tiếng báo cáo " Thuyền trưởng, thu tín hiệu đến từ bộ chỉ huy, do Phu nhân Almeida gọi đến."
"Tiếp nhận tín hiệu, phát lên màn hình."
" Rõ! Thuyền trưởng."
Thụy Sâm dừng lại, anh xoay người đi đến trước màn hình, phu nhân Almeida sẽ nói cái gì đây? Anh mơ hồ dự cảm rằng thời gian “nhàn nhã” huấn luyện của bọn họ đã kết thúc.
"Thuyền trưởng, cho các bạn trở về chốn cũ, đến thiên hà XY-1987 một chuyến thì thế nào?" Sau mấy câu hàn huyên ngắn ngủi, phu nhân Almeida trực tiếp nói.