Trên tàu Đồng Minh 01 đang dừng chờ ở một địa điểm bí mật thuộc thiên hà XY-1986.
Những tiếng đích đích vang lên liên tiếp cắt ngang cuộc nói chuyện trong văn phòng, nhắc nhở chủ nhân rằng có một cuộc gọi đang đến, phu nhân Almeida khẽ nghiêng người với vị khách, một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, biểu thị xin lỗi rồi người lãnh đạo Đồng Minh đứng dậy, đi đến bên bàn làm việc, đưa mắt nhìn thiết bị liên lạc, đó là của trợ lý của bà, trung úy Dicken.
“Có chuyện gì thế, Dicken?” Bà ấn nút kết nối liên lạc.
“Phu nhân…” Khuôn mặt của trung úy xuất hiện trên màn hình. “Rất xin lỗi đã quấy nhiễu, nhưng người đã dặn trước rằng khi hạm đội đến thì báo cho người, hiện bọn họ đã tới rồi.”
“Xin cám ơn, trung úy, tôi sẽ đến ngay!” Phu nhân Almeida gật đầu nói. “Hệ thống liên lạc xuyên siêu không gian mới được cải tạo đến đâu rồi?”
“Đang được tiến hành, thưa phu nhân. Trước mắt mọi việc đều thuận lợi, tiến sĩ Li Puman dự đoán, chậm nhất là ba tiếng nữa có thể tiến hàng thử nghiệm, đương nhiên là nếu không có vấn đề gì bất ngờ xảy ra.”
“Khẩn trương tiến hành, nếu có gì tiến triển hoặc có vấn đề gì thì báo ngay cho tôi, chúng ta làm lâu như thế, người bạn của chúng ta cũng có thể cảm thấy sốt ruột rồi!”
“Vâng, thưa phu nhân!”
Bà quay người lại, trên khuôn mặt hiện rõ nét vui sướng và tự hào. “Xem ra công tác cải tiến hoàn toàn thuận lợi, thêm mấy tiếng đồng hồ nữa chúng ta có thể thực hiện việc thử nghiệm thông tin rồi, có điều trước khi thử nghiệm, ngài Landry, không biết tôi có được vinh hạnh mời ngài cùng đến dự một buổi lễ nhỏ chào mừng các hạm đội đã chiến thắng trở về?”
“Vô cùng vinh hạnh, thưa phu nhân!” Người đàn ông lễ phép đứng lên, mỉm cười nói. “Trước khi xuất phát chúng tôi đã biết Đế Quốc đang thực hiện một cuộc tấn công toàn diện trên quy mô lớn vào quý quân, phía chúng tôi cũng rất quan tâm theo dõi vấn đề này đồng thời thấu hiểu hoàn cảnh gian nan của quý quân đang gặp phải. Đáng tiếc rằng suốt cả hành trình tôi không được biết thêm tin tức gì, nhưng phu nhân đã nói đến chiến thắng, xin cho tôi được mạo muội đoán rằng, quý quân nhất định đã phá tan chiến dịch của Đế Quốc có phải không?”
Đối diện với những lời chúc mừng, phu nhân Almeida chỉ khẽ cười một tiếng. “Làm sao có thể nhanh thế được? Nhưng chúng tôi đã thu được những thắng lợi không nhỏ, trong bốn hạm đội xâm nhập, chúng tôi đã hoàn toàn tiêu diệt một hạm đội mạnh với trung tâm là bốn chiếc thái không mẫu hạm, nhưng cho dù đã đạt được thắng lợi như vậy, Đế Quốc vẫn nắm giữ ưu thế tuyệt đối với chúng tôi, thêm vào việc bị buộc phải rời bỏ thiên hà New Siberia, tổng bộ mới vẫn chưa được xây dựng, chúng tôi đang đối mặt với tình huống rất khó khăn.
“Có điều, chúng tôi có lòng tin, nếu Đồng Minh đã có thể tiêu diệt được một hạm đội Đế Quốc, chúng tôi có thể tiêu diệt được thêm một hạm đội nữa, cơm cũng phải ăn từng miếng, ngài nói có đúng không?” Đưa mắt nhìn người đàn ông một cái, phu nhân Almeida muốn gửi đến ông ta sự kiên cường và tự tin, cũng như ý chí sắt đá của Đồng Minh, mời ông ta thăm quan hạm đội cũng có ý nghĩa tương tự.
“Vâng, thưa phu nhân, tôi không thể không nói rằng, trong tình huống viện trợ thiếu thốn, quý quân có thể thu được một kết quả như thế thật khiến người ta phải cúi đầu khâm phục, hôm nay những gì tôi nghe thấy, nhìn thấy đều vượt xa sự tưởng tượng của bản thân, thật không thể tin được sức mạnh và sự kiên cường của Đồng Minh, tin rằng những người ở nhà khi xem báo cáo của tôi cũng phải giật mình.”
“Tuy nhiên đã thu được những thắng lợi to lớn, nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ, sự viện trợ và ủng hộ của các bạn cũng là điều không thể thiếu đối với chúng tôi…”
“Tôi hiểu điều đó, thưa phu nhân! Tôi cũng hiểu ý kiến của các nhà lãnh đạo Liên Bang, phương châm cơ bản là dồn hết sức mạnh có thể để viện trợ cho các bạn, nhưng trước mắt chúng tôi đang ở trong tình trạng có tâm mà không có sức, một khi chưa có được một tuyến viện trợ an toàn, tất cả vật tư, nhân viên, thậm chí chiến hạm đều không thể đến được. Hôm nay, tôi cũng phải khó khăn lắm mới đến được đây, những gì có thể mang theo không nhiều, chỉ có các tư liệu về hệ thống liên lạc siêu không gian mới, điều này có thể giúp chúng ta khôi phục lại sự liên lạc và thông tin tình báo giữa hai bên…”
Hai người vừa khẽ nói chuyện vừa đi theo hành lang đến khu vực đã được chuẩn bị cho buổi lễ…
Ở tầng trên cùng trong khu chỉ huy của tàu Đồng Minh 01, vô số những sĩ quan Đồng Minh trong lễ phục chỉnh tề đứng nghiêm bên các cửa số lớn bên mạn tàu tạo thành đội danh dự, những người lính đứng nghiêm với ánh mắt nhìn thẳng, cảnh tượng ấy không chỉ có trên Đồng Minh 01 mà còn có trên tất cả những chiến hạm tham gia lễ chào mừng. Dưới sự tổ chức chu đáo của thiếu tướng Aosikanni, bất luận là tuần dương hạm, khu trục hạm hay các tàu hộ vệ và tàu vận tải đều xếp thành hai hàng đối xứng nhau, giữa chúng là một hành lang lớn đủ để cho các chiến hạm đi qua, họ đứng đó chờ những đồng đội chiến thắng trở về trong buổi lễ diễu binh.
Những hạm đội vừa dành được thắng lợi huy hoàng từ xa đã tập hợp lại hoàn tất, tạo thành một đội hình hàng dọc kéo dàu, đi đầu là hạm đội 3 với kỳ hạm Người Giải Phóng dẫn đầu, sau đó là hạm đội 4, 5, 7 và hạm đội 9, hàng trăm chiếc Tia Chớp vây quanh cách chiến hạm hộ vệ tạo thành một dãy dài như vô tận. Với nhiều người, đây là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy Đồng Minh triển khai thực lực hùng hậu của mình, điều đó khiến họ kinh ngạc đồng thời sung sướng, tự hào cùng với sự tư tin tăng lên.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, chiếc tàu đầu tiên tiến vào hành lang duyệt binh là Người Giải Phóng, cùng với mệnh lệnh, tất cả mọi người đều đưa tay lên chào, các quan chức không phải là quân nhân đặt tay lên ngực trái, dùng nghi lễ trang trọng nhất gửi đến những người vừa chiến thắng.
Từng chiếc tàu một đi qua…
Dưới con mắt của mọi người, hầu như mọi chiến hạm đều vẫn còn có thể nhìn thấy được những vết xước và vết thương trên thân, bọn họ chưa có thời gian để sửa chữa và sơn sửa lại, nhưng điều đó không ảnh hướng đến cái nhìn của mọi người mà chỉ tăng thêm sự chân thật, phản ánh một chiến thắng gian khổ.
Chiếc Tia Chớp màu đen của Thụy Sâm và chiếc Tia Chớp màu phấn hồng của Sonia, một phải một trái kèm sát hai bên tàu Đại Thiên Sứ tiến vào hành lang duyệt binh, với ánh mắt sắc sảo của một phi công chiến đấu, Thụy Sâm nhanh chóng nhận ra trên tàu Đồng Minh 01, giữa đoàn người có một dáng người cao cao trong bộ váy trắng trang nhã đang lặng lẽ đặt tay lên ngực nhìn theo hạm đội, anh cũng có thể cảm thấy nụ cười và sự tự hào của người chỉ huy cao nhất của Đồng Minh, cẩn thận dùng tay phải khống chế chiến đấu cơ, Thụy Sâm đưa tay trái lên vành mũ, gửi đến phu nhân Almeida sự kính trọng của mình.
Thụy Sâm không chú ý đến người đang đứng bên cạnh phu nhân Almeida, dù sao thì khoảng cách cũng còn khá xa, đến khuôn mặt của phu nhân anh cũng còn không nhìn rõ, nhận ra bà cũng chỉ dựa vào bộ trang phục đặc trưng và ánh mắt chăm chú mà thôi. Với những người đứng bên canh, anh chỉ đảo mắt qua, dù sao anh cũng không cảm thấy họ chú ý đến anh.
Người đàn ông đến từ Liên Bang cũng thật sự không chú ý đến Thụy Sâm, ông ta chỉ hơi ngạc nhiên nhìn hai chiếc Tia Chớp với màu sơn lạ mắt một chút rồi tập trung vào chiếc chiến hạm khổng lồ.
Điều khiến ông ta chú ý là chiếc thái không mẫu hạm, không giống như hai chiếc thái không mẫu hạm lớp Kẻ Đột Kích vừa mới qua, chiếc tàu này thuộc lớp Đế Quốc.
“Chiếc chiến hạm mang số SC-3 là tàu Đại Thiên Sứ đúng không thưa phu nhân?” Người đàn ông từ từ hỏi.
Thực ra ông ta hỏi là thừa, trên nên trắng của tàu, hai hàng chữ SC-3 và Đại Thiên Sứ nổi bật lên, thậm chí còn có thể nhìn rõ hơn cả chiến đấu cơ của Thụy Sâm, ông ta chỉ muốn hỏi lại cho chắc.
“Đúng vậy, ngài Landry, có chuyện gì chăng?” Phu nhân Almeida cảm thấy hơi ngạc nhiên, điều đó chẳng phải đã quá rõ ràng sao?
“Không có gì! Tôi chỉ thấy lạ là nói không cùng lớp với các thái không mẫu hạm khác của Đồng Minh mà thôi, phu nhân, người có thể cho tôi biết tên thuyền trưởng của tàu không?” Qua giọng nói có thể nhận thấy một chút mong đợi.
“Đương nhiên, đó cũng chẳng phải là chuyện gì bí mật lắm, trung tá Diêu Phi Luân, thuyền trưởng tàu Đại Thiên Sứ kiêm quyền tư lệnh hạm đội độc lập cơ động số 5, nói cho cùng, cô ấy cũng có thể nói nguyên là sĩ quan Liên Bang đấy!”
“Quả là cô ấy, Phi Luân tiểu thư bình an vô sự là tốt rồi, nghị sĩ Diêu và tướng quân Hamilton cuối cùng cũng có thể yên tâm.” Người đàn ông vui vẻ nói.
“Xem ra nhiệm vụ lần này của ngài không chỉ đơn giản là cung cấp cho chúng tôi tài liệu về thiết bị liên lạc mới, đúng không ngài Landry?”
“Không! Không! Nhiệm vụ chính thức chỉ có thế, có điều trước khi xuất phát tướng quân và nghị sĩ đều có dặn dò tôi lưu ý chiếc thái không mẫu hạm này, phu nhân cũng biết đấy, chúng tôi đã mất liên lạc với quý quân từ lâu, ngài nghị sĩ rất quan tâm đến tình trạng của con gái, âu đó cũng là lẽ thường tình.”
“Chỉ cần hệ thống liên lạc xuyên siêu không gian mới được hoàn thành, ngài nghị sĩ sẽ rất nhanh được gặp mặt con gái thôi, mới có vài năm, thậm chí nghị sĩ Diêu chắc chắn không thể ngờ con gái mình đã trở thành thuyền trưởng một thái không mẫu hạm, thậm chí còn là một tư lệnh hạm đội, không chỉ có thế còn dẫn dắt hạm đội thu được nhiều chiến công huy hoàng, tôi thật mong sớm được nhìn thấy nét mặt của nghị sĩ Diêu khi đó.” Phu nhân Almeida cười cười nói.
“Đúng là không thể tưởng tượng được, tôi nghĩ ngài nghị sĩ cũng rất kinh ngạc.” Người đàn ông thật thà trả lời. “Trước đây chúng tôi cũng dự đoán tiểu thư Phi Luân đang ở trên tàu nhưng tối đa cũng chỉ có thể đoán cô ấy là thuyền trưởng của tàu mà thôi, phu nhân cũng biết đấy, với tuổi của cô ấy mà chỉ huy một chiếc thái không mẫu hạm ở Liên Bang cơ bản là không có khả năng, khi còn ở Liên Bang, cô ấy chỉ là thuyền trưởng một tuần dương hạm cũng đã là cực kỳ đặc biệt, đừng nói đến tư lệnh hạm đội nữa, xin thứ lỗi cho tôi mạo muội, trước đây cô ấy đảm nhiệm thuyền trưởng một tuần dương hạm chủ yếu là do thân phận đặc biệt cùng điều kiện thành lập trung đội Lam Thiên Sứ có toàn là các nữ phi công.”
“Chúng tôi không như các bạn, Đồng Minh thiếu người mà, chỉ có thể đặc cách đề bạt, chỉ cần có năng lực, chúng tôi không để ý lắm đến tuổi tác và giới tính, hơn nữa trung tá Phi Luân có nhiều người giúp đỡ, những người nguyên ở trung đội Lam Thiên Sứ trước đây cũng đều ở trên tàu đó, chúng tôi còn phái phi công giỏi nhất của Đồng Minh đảm nhiệm chức vụ phi đội trưởng, sự thật đã chứng minh, cô ấy hoàn toàn đủ năng lực, nếu ở lại Liên Bang thì thật là lãng phí tài năng, dù sao cũng phải cảm tạ Liên Bang đã đào tạo cho chúng tôi một tư lệnh hạm đội xuất sắc.”
“…” Người đàn ông không biết nói gì chỉ cười trừ, ông ta còn không phân biệt được câu nói cuối cùng của phu nhân Almeida là cảm tạ hay trào phúng.