Tinh Không Chi Dực

Chương 25







Gần như kiệt quệ sức lực, Thụy Sâm phải cố gắng lắm mới đưa được chiếc Nữ Yêu hạ cánh an toàn xuống tuần dương hạm Colombo, không, nghiêm khắc mà nói thì không phải hạ cánh mà là rơi xuống, chiếc Nữ Yêu xuyên qua đường băng rồi gần như rơi tự do xuống hangar, bụng chiến đấu cơ ma sát với nền kho tạo thành một vầng tia lửa tung tóe, khiến cho đám nhân viên cứu hỏa đứng gần đó phải thót tim một trận. Chiếc Nữ Yêu của cậu bị hỏng nặng hơn là Thụy Sâm tưởng, không chỉ động cơ bên trái bị bắn hỏng và đầu cánh bị vỡ đơn giản, ngay cả hệ thống điều khiển cũng gặp vấn đề, sau trận đánh, chính Thụy Sâm cũng không hiểu làm thế nào mà mình đưa được chiến đấu cơ về đến tàu an toàn nữa, tuy nhiên khá là thê thảm, nhưng dù sao vẫn khá hơn anh bạn Robert phải ngồi trên tàu cứu hộ trở lại tàu, đúng không?



Dưới sự giúp đỡ của nhân viên cứu hộ, Thụy Sâm cố gắng mở nắp buồng lái, oa, ngay cả cơ cấu điều khiển mở nắp cũng đã không hoạt động nữa! Loạng choạng bước xuống thang để rời khỏi chiếc chiến đấu cơ đã bị phủ đầy bọt cứu hỏa, cậu tìm một góc vắng trong hangar rồi ngồi phịch xuống nền thép lạnh lẽo, Thụy Sâm thực sự không đi nổi nữa, hai tay chân cậu có cảm giác như bị chuột rút, không sao cử động được, có cảm giác như những ngón tay đang run lên, sống lưng lành lạnh, lớp áo lót bên trong đã bị ướt sũng mồ hôi, đó là kết quả của cảm giác cực độ khẩn trương, những phút vừa qua, tử thần đã lướt sát bên cậu, đến giờ mới cảm thấy sợ. Trong lúc tập trung chiến đấu, Thụy Sâm không còn cảm giác gì, đến giờ, khi đã an toàn, cậu mới cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực.



Một chai nước xuất hiện trước mặt Thụy Sâm, không kịp nhìn xem ai hảo tâm đến vậy, cậu vồ luôn lấy nó, đưa lên miệng tu ừng ực, một cảm giác cay nóng tuôn vào người rồi lan đi khắp tứ chi, mẹ ơi, hóa ra là rượu mạnh, có điều Thụy Sâm cảm thấy mình đỡ hơn nhiều.



“Cám ơn xếp, đội trưởng. Robert, thế nào hả? Cảm giác khi lần đấu tiên bị bắn rơi như thế nào?” Thụy Sâm ngẩn đấu lên nhìn, đội trưởng của cậu, thượng úy Clark và thằng bạn Robert Parnell đang đứng trước mặt, tinh thần đã khá hơn, Thụy Sâm lại trêu bạn như mọi khi.




“Hanh! Cái mồm thối của mày, có điều thấy mày hôm nay cũng thê thảm chẳng kém gì, tao không thèm so đo làm gì?” Bạn cậu lập tức tối sầm mặt lại, ngoảnh đầu sang bên không thèm nhìn Thụy Sâm nữa.



“Ổn chứ, chú nhóc?” Thượng úy Clark hỏi



“Không sao, em không có vấn đề gì, chẳng qua là căng thẳng quá, không phải ngại, hây…” Thụy Sâm thở dài một tiếng. “Hôm nay quá nguy hiểm, nếu đội trưởng đến muộn hơn tí nữa, em nghĩ mình nhất định không có cửa thoát, bọn họ quả thực là quá lợi hại.”



“Đúng thế!” Robert Parnell cũng cảm thấy xấu hổ. “Em cố cơ động thế nào cũng vô dụng, chiến đấu cơ địch cứ bám chặt sau lưng, còn một chiếc thì chỉ nổ súng một lần đã bắn cháy Nữ Yêu của em, con bà nó chứ, trước nay em vẫn cứ nghĩ khả năng của mình khá lắm kia, không ngờ bị đập cho te tua như vậy.” Cậu ta bắt đầu mất tinh thần.



“Ai!...” Thượng úy cũng thở dài một tiếng, an ủy hai chàng trai. “Đừng có kêu ca nữa, lần này là các chú rủi vận, chạm mặt ngay mấy ả đó, trong tình huống bị các cô nàng phục kích mà chỉ có mỗi một chiếc bị bắn hạ, một chiếc bị thượng, không ai bị làm sao, có thể coi là cực kỳ may mắn rồi.”



“Các cô nàng?” Thụy Sâm còn tưởng mình nghe nhầm, cậu hỏi lại.



“Ân… Hanh!”



“Là con gái?” Robert Parnell cũng không dám tin.



“Không sai!”



“Đội trưởng! Xếp định trêu bọn em à? Hôm nay bọn em đã đủ thê thảm rồi, không cần phải tiếp tục xát muối vào vết thương đâu, em chưa bao giờ nghe thấy có phi công chiến đấu là nữ cả.”




“Không hề nói đùa! Đế Quốc đúng là không cho phép phụ nữ trở thành phi công chiến đấu, nhưng không có nghĩa là ở Liên Bang cũng thế, ngoài ra tôi nghe nói cấp trên do thấy nữ phi công của Liên Bang biểu hiện xuất sắc cũng bắt đầu tính đến chuyện tuyển mộ nữ phi công chiến đấu rồi, nếu không có gì thay đổi, chỉ vài năm nữa các cậu sẽ có đồng đội là nữ đấy.” Thượng úy nghiêm nghị nói.



Thụy Sâm và Robert Parnell đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều đọc thấy trong mắt bạn đầy những cảm xúc, thất vọng, bi quan, mất tự tin, khó chịu xen lẫn nhau. Bị phục kích chỉ có thể trách mình, bị bắn rơi lại càng khó chịu, không ngờ đánh cho bọn họ lên bờ xuống ruộng lại là những cô gái, thật sự khiến người ta quá đau lòng, từ bao giờ họ đã xuống cấp đến mức ngay cả con gái cũng không bằng thế này?



“Hai đứa chúng mày không được phép coi thường chỉ vì họ là nữ.” Thượng úy tựa hồ nhìn thấy suy nghĩ của họ liền nói. “Có biết quá nhiều phi công Đế Quốc chỉ vì biết họ là nữ, nảy sinh tâm lý coi thường có kết quả thế nào không? Bọn ngốc đó đều biến thành rác vũ trụ cả rồi, các ngươi không phải đã thưởng thức tài nghệ của họ rồi sao? Phi công nữ tuy về thể chất không bằng chúng ta nhưng họ có những ưu thế trời cho, thứ nhất là khả năng nhẫn nại, giữ bình tĩnh của họ hơn hẳn nam giưois, thứ hai nếu đối thủ của họ biết ngồi trong khoang lái là nữ sẽ nảy sinh tâm lý coi thường, thứ ba là có những thằng cha tâm lý không đủ kiên định, lại nảy lòng thương hoa tiếc ngọc, khi bóp cò lại do dự, có biết đâu rằng trong chiến đấu, do dự cũng đồng nghĩa với tử vong…”



Thượng úy chầm chậm nói, Thụy Sâm chợt nhớ đến cô gái mà cậu đã gặp ở thiên hà Cockran, cô bé Diêu Phi Luân, đáng nhẽ lúc đó cậu đã định vặn cổ đối phương rồi, nhưng khi phát hiện là một cô nàng rất dễ thương thì bản thân hành xử thế nào? Chột dạ liếc nhìn thượng úy một cái, không phải là ông ta biết được chuyện gì nên cố ý nói những lời ấy chứ? Thụy Sâm thầm nghĩ.



“Ta đơn giản ví dụ như trận đánh hôm nay của các cậu, hanh, chiến đấu cơ sơn màu xanh da trời, khẳng định là trung đội Lam Thiên Sứ, có biết vì sao ta nói số các cậu xui xẻo không? Bởi vì trung đội Lam Thiên Sứ là một đơn vị do toàn nữ phi công lập thành, đó là một đơn vị đặc biệt, khác với các trung đội chiến đấu cơ khác, quy mô của nó lớn hơn nhiều, thông thường phụ trách những nhiệm vụ đặc biệt, các thành viên của nó cũng được chọn lựa cẩn thận, so với mặt bằng chung thì xuất sắc hơn nhiều, đã nhiều đơn vị của quân ta phải ngậm đắng nuốt cay khi chạm mặt với họ, nên biết rằng gần một nửa thành viên của trung đội đó là ACE, đặc biệt là trung đội trưởng của họ, Thụy Sâm, ta đoán người ngồi trong chiếc Mèo Địa Ngục mầu phấn hồng mà chú mày chạm trán hôm nay là cô ta đấy, chiến tích của cô nàng theo tuyên truyền là 67 chiếc, có thể thoát thân từ tay cô ta, ta phải nói là số chú mày cũng cao thật.”



“67 chiếc?” Thụy Sâm kêu lên kinh hãi, đúng là đáng sợ.



“Đúng thế, trước mắt cô ta là ACE đứng hàng thứ ba trong không quân Liên Bang, quân hàm thiếu tá. A! Đếm sai rồi! Thêm một chiếc của Robert Parnell hôm nay đã là 68 chiếc mới đúng.” Thượng úy không quên xát thêm nắm muốn vào vết thương của Robert Parnell khiến anh chàng xấu hổ đến đỏ rần cả mặt.



Thụy Sâm giờ này đã không còn biết nói gì nữa, bắn rơi 68 chiếc, siêu cấp ACE, cậu đối với đối thủ chưa từng gặp mặt vừa phục lại vừa sợ, 68 chiếc tích, đối với một lính mới như cậu cũng như một ngọn núi nguy nga sừng sững, có cảm giác không thể với tới. Chả trách, Thụy Sâm nhớ lại những động tác khéo léo và chuẩn xác như một cuốn sách giáo khoa cùng với kỹ thuật xạ kích vừa chuẩn lại vừa độc của chiếc Mèo Địa Ngục, cũng chỉ có những người như thế mới sáng tạo được chiến tích kinh nhân như vậy!



Cậu khẽ rên một tiếng, lẩm bẩm nói: “Thiếu tá? 68 chiếc? Đến bao giờ mình mới đạt được trình độ như vậy đây?”




“Nhất định sẽ có lúc, chàng trai, đối với cậu ta có lòng tin, có thể thoát khỏi móng vuốt của cô ta chứng tỏ cậu cũng có những tiềm chất như vậy, chỉ cần cậu còn sống sót, nhất định sẽ có ngày cậu vượt qua chiến tích của cô ta! Còn về quân hàm, đừng lo, thời chiến đề bạt không như thời bình, các chú đoán xem hai năm trước quân hàm của ta là gì? Lúc đó ta vừa mới thăng lên một cấp đấy.” Thượng úy nhìn hai chàng trai hỏi.



“Trung úy có phải không? Hai năm xếp đã được đề bạt lên đến thượng úy, cũng quá nhanh đấy” Robert Parnell nhanh mồm đáp.



“Sai rồi, là thiếu úy.” Thượng úy lộ ra một nụ cười trào phúng. “Trong cái chiến dịch chết toi ở khu vực bảy hành tinh, ta cũng giống cậu bây giờ, mới là thượng sĩ, thua trận, Đế Quốc cần một số lượng lớn sĩ quan để lấp chỗ trống, ta được thăng lên thiếu úy, hai năm thời gian, thiếu úy thăng lên đến thượng úy, hanh, nhanh quá phải không? Ta đoán rằng nếu chiến tranh còn kéo dài vài năm nữa, không chừng Đế Quốc sẽ xuất hiện những tướng quân trẻ măng. Nói tóm lại, chỉ cần chú mày không chết, lại có thành tích xuất sắc, Đế Quốc không hà tiện gì mấy cái cầu vai đâu.”



Thụy Sâm và Robert Parnell lại một lần nữa không còn gì để nói, hai năm thời gian, từ thượng sĩ thăng lên đến thượng úy, trời ạ, lên một hơi ba cấp, cũng tương đương với tốc độ của tên lửa rồi. Thụy Sâm không khỏi nghĩ, hiện nay mình là thiếu úy, hai năm nữa, nếu cũng thăng được ba cấp có khi đã là thiếu tá rồi! Còn cái cô trung đội trưởng của trung đội Lam Thiên Sứ, 68 chiến tích, cô ta lên đến quân hàm thiếu tá mất bao lâu???



“Đi thôi, các chàng trai, đi ăn cái gì đó đi, nghỉ ngơi một chút, sau này còn phải ra trận nữa đấy, còn có hàng đống chiến đấu cơ Liên Bang đang chờ các chú bắn rơi kìa.” Thượng úy Clark vỗ vai hai anh chàng còn đang ngơ ngẩn.



“Có điều… Còn chiến đấu cơ của em…” Thụy Sâm đưa mắt nhìn chiếc Nữ Yêu thân thương của mình đang chìm trong đống bọt cứu hỏa, trước đây cậu cũng là thợ máy, cậu cũng muốn ở lại xem có giúp được gì không.



“Chiến đấu cơ của chú mày bị thương thì giao cho bên kỹ thuật xử lý đi, tổn thương cũng không nặng lắm, sẽ nhanh chóng sửa xong thôi, Robert Parnell, hiện nay trên Colombo không còn chiến đấu cơ dự trữ nữa đâu, chú mày đành chờ đến khi có chiếc mới được trở đến vậy. Trong thời gian tới, các chú tạm thời không cần trực chiến nữa, tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt, nghĩ lại xem tại sao hôm nay lại bị các cô Lam Thiên Sứ đó phục kích, nếu muốn sống lâu thì phải biết dùng cái đầu của mình, ngày mai mỗi người để lên bàn tôi một bản báo cáo phân tích trận đánh hôm nay, nhớ chưa! Bây giờ thì đi đi!”



“Rõ! Trung đội trưởng!”


Bình Luận (0)
Comment