Tinh Không Chi Dực

Chương 86







Nhật ký tác chiến cá nhân.



Đơn vị tác chiến: Trung đội Hoa Tuy-lip



Thời gian: 15/9/807 lịch Vũ Trụ.



Người viết: Thụy Sâm Nepali Gore.



“Hạm đội đã rời khỏi thiên hà Harley-Davidson, ngay trước khi hạm đội của Đế Quốc có mặt, chúng tôi đã rút lui kịp thời, hiện giờ có thể nói là tương đối an toàn, tôi cũng có thời gian để tổng kết lại trận đánh ngày hôm nay.



Hôm nay là một ngày đáng nhớ và cũng là một ngày đau thương. Nói là đáng nhớ vì đó là ngày mà Đồng Minh thu được một thắng lợi vĩ đại, tất cả mọi thành viên của trung đội Hoa Tuy-lip đều đã có ít nhất một chiến công cho riêng mình. Nói là một ngày bi thương vì lần đầu tiên trung đội tôi có người ra đi không trở lại, trong trận đánh tấn công Yajia Ma, một căn cứ quân sự lớn của Đế Quốc, thượng sĩ Phạm Claude đã hy sinh, chiến đấu cơ của anh ấy khi tấn công chiến liệt hạm Kim Cương của Đế Quốc đã bị bắn thủng, sau này chúng tôi đoán là cả bộ phận truyền dẫn năng lượng lẫn động cơ đều bị bắn trúng, sức đẩy giảm đột ngột, kết quả là bị mấy chiếc chiến hạm Đế Quốc gần đó khóa chặt trong tầm hỏa lực của các tháp pháo tron hai nòng, bị những phát đạn năng lượng cực mạnh bắn trúng, cả chiếc Tia Chớp biến thành tro bụi, bản thân phi công cũng không kịp nhảy ra, người thứ hai là thiếu úy Dhunn, anh ấy hy sinh trong một trận không chiến với Nữ Yêu.




Tôi không hiểu tại sao hai người ấy lại không kịp thời thoát ra, trước trận đánh tôi đã năm lần bảy lượt nhắc đi nhắc lại rằng nếu chiến đấu cơ bị hỏng thì nhất định không được cố gắng ở lại trong khoang lái, đối với Đồng Minh mà nói, phi công quý hơn chiến đấu cơ nhiều, nhất là những phi công chiến đấu. Tổn thất một chiếc Tia Chớp, Đồng Minh có thể sản xuất thêm, cũng chẳng thấm vào đâu, nhưng mất một phi công thì chẳng dễ gì đào tạo thêm, nhất là những phi công đã có kinh nghiệm thực chiến, đã có chiến tích lại càng khó khăn hơn.



Bây giờ nhớ lại, cũng có thể hệ thống thoát hiểm của họ đã bị hỏng khi trúng đạn, cũng có thể họ hy vọng còn có thể điều khiển chiến đấu cơ quay về, cũng có thể họ cho rằng chiến đấu cơ hư hỏng không quá nghiêm trọng, họ không đành bỏ rơi người bạn thân thiết của mình… Ai mà biết được? Nhưng có đoán già đoán non cũng vô nghĩa, vì sự thật là thượng sĩ Claude và thiếu úy Dhunn đã vĩnh viễn không về với chúng ta nữa…



Ai!!! Đã đành chiến tranh phải có thương vong, từ trước đến nay không phải tôi chưa từng chứng kiến đồng đội một đi không trở lại, khi còn ở trung đội Lôi Điểu thuộc hạm đội 11 Đế Quốc, trung đội cũng đã thay máu không ít lần. Nhưng khi ấy tôi không phải là trung đội trưởng, do đó cũng chỉ cảm thấy buồn, cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt, đến hôm nay, khi bản thân đã trở thành trung đội trưởng, đến lượt tôi phải có trách nhiệm tập trung di vật của những anh em đã ra đi, phải vắt óc cố viết mất dòng thông báo cho thân nhân họ, tôi mới biết cái chức trung đội trưởng khó như thế nào, đó không chỉ là vinh dự mà còn là trách nhiệm, trách nhiệm đối với những người lính của mình, trách nhiệm đối với mỗi chiếc chiến đấu cơ…”



Thụy Sâm cảm thấy buồn bực, thật khó hạ bút viết tiếp, khuôn mặt trẻ măng của hai chàng hai chàng trai tựa hồ ẩn hiện trước mắt anh.



“Thụy Sâm! Thụy Sâm! Có ở trong phòng không bạn hiền!” Từ trên loa nội bộ bên cửa vang lên tiếng của Robert Parnell.



Thụy Sâm đặt bút xuống đi ra ngoài mở cửa, anh bạn Robert Parnell đang đứng trước cửa.



“Hây! Mày làm sao thế, hôm nay là một trận đại thắng, thế mà trông mặt mày tao cứ tưởng chúng ta chứ không phải là Đế Quốc bị đánh cho tan tác.” Robert Parnell chỉ nháy mắt đã nhận ra sự bất thường của bạn.



“Ừ! Đúng là một trận đại thắng.” Thụy Sâm từ từ đáp. Thắng lợi một cách chật vật thì có, nhưng dù sao cũng không nên làm mọi người mất hứng. “Có chuyện gì thế?”



“Không có chuyện thì không gặp mày được sao?” Bạn anh nhún vai. “Tao định rủ mày đi uống một phen cho thoải mái, chúc mừng một chút, đã lâu rồi hai thằng không ngồi với nhau, nhưng nhìn cái bộ dạng của mày có lẽ tao đi uống một mình đây.”



“Xin lỗi nhé, trung đội còn ít việc chưa xong, chút nữa tao đến.” Thụy Sâm tỏ ý xin lỗi.



“Không vấn đề, cứ từ từ mà làm, chậm chút không sao, bây giờ thì mình có thừa thời gian, làm trung đội trưởng khổ thế đấy, có cái hay mà cũng có cái dở, cái gì cũng cần cho mình chú ý, bây giờ tao thấy thà làm một phi công thường còn hơn.” Robert Parnell vỗ vai bạn rồi quay lưng đi.



“Chờ một chút, Robert!” Thụy Sâm chợt nhớ ra thằng bạn anh làm trung đội trưởng còn thâm niên hơn mình nhiều. “Hỏi mày một câu, khi làm trung đội trưởng, nếu lính của mày hy sinh thì mày cảm thấy thế nào, có tự trách và ân hận không?”



Robert Parnell dừng lại, từ từ quay người. “Thì ra là thế, tao suýt nữa thì quên mất lúc trước mày làm giáo viên ở trung tâm huấn luyện, mới làm trung đội trưởng lần đầu.”




“Thực ra thì cũng chẳng có gì, lúc đầu cũng rất khó chịu nhưng rồi cũng quen dần, mày có biết không, người lính đầu tiên dưới quyền tao hy sinh chính là trong kế hoạch Cáo Lửa, đó là lần đầu tiên tao làm trung đội trưởng, dẫn một lũ lính mới xông trận, kết quả là hai người không về, một người khi không chiếc với Nữ Yêu, một bị lúc tấn công chiến hạm địch.” Robert Parnell nhắm mắt như cố nhớ lại, chầm chậm nói. “Lúc đó tao cũng rất buồn, cảm giác có lỗi với họ, cảm giác ân hận vì đã không chiếu cố cần thận cho đám lính mới, có điều chiến tranh là thế, màu chỉ có thể tự mình thích ứng với nó, nếu không lần sau người bị bắn hạ có thể là mày đấy.”



“Yên tâm đi ông anh, mày so với tao còn lợi hại hơn, Robert Parnell này còn thích ứng được chắc chắn mày sẽ làm được. Nghe tao, cách hay nhất là say con bà nó một trận không biết trời đất gì nữa, đến khi tỉnh lại sẽ cảm thấy khá hơn nhiều.”



“Ừ! Cứ thế đi, tao làm xong ít việc rồi tới.” Thụy Sâm do dự một chút rồi nói.



“Tùy mày, cứ làm cho xong rồi thoải mái một chút, tao chờ mày ở quán bar.”



---------------------------------------------------------------------------------



Tiễn bạn xong, Thụy Sâm cảm thấy tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều, anh ngồi xuống tập trung viết tiếp nhật ký tác chiến.



“…… Trận đánh hôm nay, thực ra là sự nối tiếp của một loạt các trận đánh trước đó. Thiếu tá Thule, cái anh chàng đầu hàng chúng ta ở trạm Holland sau khi chúng ta hoàn thành điều kiện, cứu cha và em gái anh ta cùng các nhân viên Đồng Minh bị bắt ở trạm không gian TAU-29, thiên hà Hatta, cuối cùng cũng đưa chúng tôi đến thiên hà Harley-Davidson. Mục tiêu lần này là một căn cứ quân sự lớn của Đế Quốc, căn cứ Yajia Ma, đó là loại mục tiêu mà từ trước đến giờ chúng ta chưa bao giờ có ý định công kích. Tôi không hiểu tại sao chúng ta không tấn công các mục tiêu vừa tầm như trạm không gian, căn cứ tiền tiêu hoặc đội tàu tiếp viện mà lại đến đây húc đầu vào đá, nhưng nếu tướng quân Martin đã quyết định thì hẳn là có lý của ông ấy.



Khi hạm đội 7 đến gần căn cứ Yajia Ma, bọn họ không triển khai công kích ngay, chủ yếu là do lực lượng không đủ, lúc trước hạm đội đã chia một chiến liệt hạm và ba chiếc tuần dương hạm chở những anh em được cứu thoát từ trạm không gian TAU-29 về điểm tập kết nơi đã có mấy chiếc tàu vận chuyển và y tế chờ sẵn, những người được cứu thoát bị hành hạ tàn nhẫn, đương nhiên không thể đưa họ theo vào trận đánh mới.



Do đó, khi đến thiên hà Harley-Davidson, hạm đội ẩn trong một dải tiểu hành tinh, chờ bốn chiến hạm quay lại rồi mới tổ chức tấn công, đồng thời có cơ hội để anh em binh sĩ nghỉ ngơi một chút. Nhân tiện nói thêm, anh chàng thiếu tá Thule dường như rất có hứng thú với mình mới chết chứ, sau khi nói chuyện mới biết anh ta cũng đã từng ở hạm đội 11, đến khi biết cả Robert Parnell và mình đều đang cùng ở trên tàu Kẻ Đột Kích, nét mặt của hắn có thể nói là cực kỳ thú vị.



Trời chẳng chiều lòng người, khi bọn mình định tiếp tục ẩn náu thì không may, hạm đội bị một chiếc tàu con thoi của Đế Quốc phát hiện. Không có nhiều chọn lựa cho tướng quân Martin. Hoặc lập tức rút khỏi thiên hà Harley-Dividson, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc mất cơ hội tấn công căn cứ Yajia Ma, hoặc không chờ bốn chiến hạm còn lại quay về mạo hiểm tấn công, nhưng số lượng chiến đấu cơ còn lại không thể tạo thành thế áp đảo với Đế Quốc nữa, chỉ còn trông mong vào ưu thế của chất lượng chiến đấu cơ và phi công.



Không cần phải nói cũng biết sự chọn lựa của tướng quân, nếu không mình cũng không ngồi viết ở đây giờ này. Lực lượng hiện tại của Đồng Minh chỉ có một chiếc thái không mẫu hạm, hai chiếc chiến liệt hạm tốc độ cao và bốn chiếc tuần dương hạm, tổng cộng 157 chiếc Tia Chớp, ít hơn 30% so với biên chế đủ. Phía Đế Quốc, căn cứ Yajia Ma có hai chiếc chiến liệt hạm lớp Nguyên Thủ, hai chiếc tuần dương hạm lớp Quân Đao và sáu chiếc khu trục hạm và tàu hộ tống, ngoài ra còn có chi viện của căn cứ Yaija Ma. Đặc biệt cần nói rằng do là một căn cứ quan trọng, Yajia Ma có trong biên chế của nó không chỉ chiến đấu cơ và còn AWACS kiểu Tỏa Nhãn và tàu tác chiến điện tử kiểu Kẻ Bảo Vệ, không kể đến các loại chiến đấu cơ phụ trợ, chỉ riêng chiến đấu cơ tác chiến, Đế Quốc đã có gấp đôi Đồng Minh, đó có thể nói là một trận khổ chiến mặc dù tính năng của Nữ Yêu kém Tia Chớp.



Trận đánh này, nếu chỉ tấn công hạm đội và chiến đấu cơ của Đế Quốc cũng còn nói được, chúng tôi còn phải chạy đua với thời gian, lực lượng tiếp viện của Đế Quốc có thể đến bất cứ lúc nào, chúng ta còn phải yểm hộ cho các thành viên đội đột kích đánh chiến căn cứ Yajia Ma và tìm kiếm những thứ có ích, rồi lại còn quy định thời gian rút lui, trời ạ, làm sao mà chúng tôi làm xong bao nhiêu việc chỉ trong một thời gian ngắn như thế.



Nhưng không ngờ chúng tôi lại thành công, ngay sau khi bị phát hiện, tướng Martin không lãng phí một giây lập tức sửa đổi kế hoạch, rồi hạ lệnh tấn công, tấn công toàn diện.




Đó là một lần đánh cuộc với tử thần, 154 chiếc Tia Chớp của hạm đội đồng loạt xuất kích thành một thê đội, cả hạm đội không giữ lại bất cứ chiếc chiến đấu cơ hộ tống nào, ngoài ra trừ thái không mẫu hạm Kẻ Đột Kích ra, các tàu khác đồng loạt lao hết tốc độ về hướng hạm đội địch, ý đồ của tướng quân là: Tấn công là các phòng ngự tốt nhất.



Không thể không nói rằng, tướng quân đã gặp may, ông ta thắng trận cá cược ấy, Đế Quốc không thể ngờ Đồng Minh lại điên cuồng như thế nên bị đánh cho trở tay không kịp, chỉ huy căn cứ Yajia Ma khi bị Đồng Minh tấn công cũng không xuất kích toàn bộ chiến đấu cơ mà giữ lại một số để đề phòng tình huống biến hóa.



Một cách thông thường, suy nghĩ của ông ta cũng không sai, ai mà biết Đồng Minh liệu còn có thê đội hai hoặc thậm chí thê đội ba hay không? Bản thân ông ta cũng không biết tổng lực lượng của Đồng Minh, không biết liệu còn có chi viện không. Đến khi ông ta muốn lệnh cho đám chiến đấu cơ còn lại xuất kích thì đã quá muộn. Những chiếc Tia Chớp ở trong lần công kích đầu tiên chiếm lấy cơ hội trước khi chiến đấu cơ của đối phương ngăn chặn phòng hàng loạt ngư lôi lượng tử, loại vũ khí quý giá mà ngày thường rất ít khi sử dụng, vào căn cứ Đế Quốc. Mặc dù đại bộ phận ngư lôi lượng tử đều bị hệ thống phòng ngự của căn cứ Yajia Ma, các chiến hạm, chiến đấu cơ chặn đánh, nhưng chỉ một số ít xuyên qua cũng đủ phá hủy màn chắn năng lượng và các đường băng xuất phát của chiến đấu cơ trên căn cứ. Theo thống kê sau trận đánh, có đến hơn ba trung đội chiến đấu cơ kiểu Nữ Yêu nằm chết dí trong căn cứ không làm gì được.



Tia Chớp phóng hết ngư lôi lượng tử lập tức chuyển sang không chiến cùng đám Nữ Yêu, thiếu úy Dhunn bị hai chiếc Nữ Yêu bắn hạ vào lúc này, lúc đó tình thế cực kỳ hỗn loạn, hai bên xoắn lấy nhau không chiến, thậm chỉ Tỏa Nhãn cũng không thể tổ chức chỉ huy có hiệu quả, lúc đó chỗ dựa chính là tính năng của chiến đấu cơ và năng lực của phi công. Đám chiến đấu cơ của Đế Quốc bị ăn đòn khá đau, nhưng nhờ vào ưu thế về số lượng chúng cũng thu được những kết quả không tồi, chí ít là khá hơn hai trận đánh trước nhiều, thậm chí có một bộ phận Đoản Kiếm được Nữ Yêu yểm trợ cũng đã kịp tấn công vào hạm đội của Đồng Minh, bọn chúng cũng không tồi, cho đến trước khi chúng tôi kịp quay về để bắn hạ hoặc đánh đuổi, bọn chúng đã kịp xơi gọn của Đồng Minh một chiếc tuần dương hạm, đánh trọng thương một chiếc khác, chiến liệt hạm tốc độ cao Tự Do bị thương nhẹ.



Nhưng chúng tôi cũng chẳng hiền, chẳng có thứ luật nào nói rằng chỉ có Đế Quốc được tấn công hạm đội mà không cho phép chúng tôi tập kích hạm đội của chúng, sau khi Đế Quốc tấn công hạm đội Đồng Minh, chúng tôi cũng vây lấy hạm đội Đế Quốc, những phi công của trung đội Hoa Tuy-lip dùng pháo plasma đánh chìm một chiếc khu trục hạm, sau đó cùng với trung đội Lôi Điểu của Robert Parnell vây lấy chiến liệt hạm Kim Cương, cùng nhau xử lý con mồi béo ú đó. Chính lúc ấy, thượng si Claude cũng hy sinh, bên phía trung đội Lôi Điểu cũng có một chiếc bị bắn rơi nhưng may mà phi công cứu lại được, đến khi trung đội Tia Chớp thứ ba tham gia vào trận đánh thì chiếc chiến liệt hạm coi như là cá nằm trên thớt rồi.



Cuối cùng khi hạm đội đến và tham chiến thì chúng ta đã không chết thành công tình thế, tất cả chiến hạm của Đế Quốc bị bắn chìm, bao gồm hai chiếc chiến liệt hạm, hai chiếc tuần dương hạm và các tàu khác, tổng số chiến đấu cơ của Đế Quốc bị bắn hạ là hơn 270 chiếc, ngoài ra còn bắt sống hai chiếc AWACS kiểu Tỏa Nhãn và hai chiếc tác chiến điện tử kiểu Kẻ Bảo Vệ, đội đột kích cũng đã thành công xâm nhập căn cứ thu được những dữ liệu cần thiết, hạm đội cũng rút lui kịp thời trước khi lực lượng tăng viện của Đế Quốc đến nơi, chỉ để lại trong thiên hà Harley-Davidson một đám xác chiến hạm, chiến đấu cơ và căn cứ Yajia Ma đã bị phá hủy hoàn toàn, cứ để Đế Quốc khóc đi.



Tuy vậy, cái giá phải trả là không nhỏ, một chiếc tuần dương hạm của Đồng Minh bị đánh chìm, một chiếc khác bị thương nặng không thể theo kịp hạm đội cùng rút lui cũng buộc phải sơ tán nhân viên rồi hủy tàu, những chiến hạm khác, trừ Kẻ Đột Kích, đều ít nhiều bị thương, số lượng Tia Chớp bị tổn thất là 47 chiếc, chiếm 30% tổng lực lượng tham chiến của hạm đội, có đến 21 phi công hy sinh.



………………………”



Hi sinh lớn như thế có đáng không? Thụy Sâm không khỏi nghi ngờ. Cường tập một căn cứ lớn của Đế Quốc liệu có phải là hành động khôn ngoan? Những tài liệu thu được ở Yajia Ma có nội dung gì? Liệu có đáng để tướng quân Martin mạo hiểm thế không?



“Tôi chỉ mong những gì thu được từ Yajia Ma đáng để chúng tôi hy sinh lớn như vậy.”



Cuối cùng Thụy Sâm viết nốt câu trên, lại dùng bút đỏ gạch chân câu cuối cùng ấy, rồi anh đóng mạnh cuốn nhật ký lại…


Bình Luận (0)
Comment