Trên màn hình rada, hai điểm đỏ vẫn tiếp tục tiếp cận, lúc này hướng bay của chúng nhắm thẳng về phía khe nét nơi hạm đội trú chân, Thụy Sâm nhìn không chớp mắt vào hai chiếc Nữ Yêu, tim đập thình thịch, hai bàn tay đã đượm mồ hôi, ngón trỏ không biết từ lúc nào đã đặt trên nút khởi động động cơ. Những lúc trước, chiến đấu cơ tuần tiễu của Đế Quốc chưa bao giờ tiếp cận gần đến thế, chẳng nhẽ chúng phát hiện ra điều gì?
“Tuy-lip 01!” Giọng của Jessica vang lên trong tai nghe, cô gái nói rất khẽ, như chỉ sợ nếu to tiếng sẽ bị đối phương nghe thấy, giọng nói bộc lộ hết nỗi lo lắng và sự căng thẳng của cô. “Có phải hai chiếc Nữ Yêu đó đã phát hiện vị trí của hạm đội?”
Thành thật mà nói thì Thụy Sâm cũng không biết, nhưng anh vẫn cố gắng an ủi cô gái. “Không dễ thế đâu, hiện hạm đội đang ở độ sau hàng ngàn mét dưới lòng đất, thiết bị tìm kiếm trên Nữ Yêu còn chưa thể nhìn xuyên độ sâu đó.”
Thụy Sâm không phải đoán bừa, thời gian bay trên Nữ Yêu của anh còn nhiều hơn thời gian bay trên Tia Chớp, sự hiểu biết của anh đối với Nữ Yêu có thể nói là đến chân tơ kẽ tóc, ngoài ra, tuyến đường và tốc độ của hai chiếc Nữ Yêu cũng gián tiếp chứng minh suy luận của Thụy Sâm, bọn chúng vẫn bay theo một tuyến cố định với tốc độ trung bình, trông giống như đang theo tuyến đường vạch sẵn để tuần tra hơn là phát hiện ra điều gì để tiến hành trinh sát tiếp cận. Nếu Đế Quốc biết chắc hạm đội Đồng Minh ở phía dưới, hai chiếc Nữ Yêu không thể có kiểu bay như thế.
“Đô… Đô… Đô…” Những tiếng rít chói tai vang lên trong khoang lái, Thụy Sâm cúi đầu nhìn một cái, thời gian chờ đợi của họ đã hết, nếu ở lại thêm một lúc nữa là họ sẽ bị phóng xạ mặt trời tác động trực tiếp, những chiến đấu cơ của Đế Quốc vẫn còn lại ở đó, chưa có dấu hiệu rút lui…
“Chúng ta làm gì đây? Tuy-lip 01! Hết thời gian chờ đợi rồi.” Giọng nói của cô gái không dấu nổi sự hoảng hốt.
“Tiếp tục ở tại chỗ, chúng ta không thể mạo hiểm, nếu không có nguy cơ để Đế Quốc phát hiện vị trí ẩn náu của hạm đội, Tuy-lip 02, dồn toàn bộ năng lượng cho màn chắn, bao gồm cả vũ khí và động cơ, những thứ khác không cần thiết thì khóa hết lại, hy vọng có thể giúp ta thêm chút thời gian.
“Nghe rõ! Tuy-lip 01!”
Không! Đây không phải là lúc rút lui, rút lui lúc này thì anh và Jessica có thể còn sống, nhưng trả giá là sinh mạng của hàng trăm hàng ngàn đồng đội khác. Thụy Sâm mặc dù sợ bức xạ phóng xạ, mặc dù anh không muốn chết, nhưng anh cũng hiểu rõ sự tai hại của việc lộ diện, hạm đội Đế Quốc đang ở bên ngoài khu vực bức xạ phóng xạ, nếu bị phát hiện, coi như hạm đội 7 rơi vào một trận đánh bất đắc dĩ. Nhớ lại trận giao chiến ở căn cứ Yajia Ma, có thể Đồng Minh có thể chiến thắng đối phương, hoặc có thể đủ khả năng đột vây, những tổn thất nhất định không nhỏ. Hạm đội này có thể coi như báu vật của Đồng Minh, sự trọng yếu của nó không cần nói Thụy Sâm cũng biết. Trong trận đánh lần trước bị tổn thất hai chiếc tuần dương hạm đã đủ khiến anh em sót hết cả ruột rồi, may mà nó còn nằm trong phạm vi chấp nhận được của Đồng Minh, hơn nữa các nhân viên của chiến hạm đã được cứu lại gần hết, nhưng nếu phải chịu thêm một tổn thất như thế nữa, cho dù có tiêu diệt gọn hạm đội Đế Quốc, đối với Đồng Minh mà nói cũng là được không bù mất.
Đế Quốc có thể chịu được tổn thất và tiêu hao nhưng Đồng Minh thì không có nguồn lực lớn như thế, đó là một hiện thực tàn khốc.
Ngón tay Thụy Sâm từ từ rời khỏi nút ấn khỏi động động cơ, hạ quyết tâm rồi, anh chợt thấy mình bình tĩnh lại, không sợ hãi gì, chỉ lẳng lặng ngắm nghía hai điểm đỏ trên màn hình rada, lặng lẽ chờ đợi.
Anh lặng lẽ chờ hai chiếc Nữ Yêu rời khỏi hoặc chờ đợi… bức xạ phóng xạ khủng khiếp của mặt trời giết chết anh và Jessica trên quỹ đạo hành tinh.
Đối với cái chết của mình, Thụy Sâm thực ra không cảm thấy có vấn đề gì đáng nói. Chỉ là số 2 của anh, một cô gái trẻ mới tham chiến chỉ hơn một tháng, điều đó khiến anh cảm thấy có lỗi với cô. Dù sao đó cũng là quyết định của riêng anh, mệnh lệnh là của anh đưa ra, nhưng mệnh lệnh tàn nhẫn vô nhân đạo ấy không chỉ quyết định vận mệnh của anh mà còn tàn nhẫn quyết định số mệnh của cô gái trẻ, còn Jessica, thậm chí cô không hỏi lại đến một lời.
“Jessica, xin lỗi, nhưng cô cũng hiểu, chúng ta không thể để phát hiện sự tồn tại…” Thụy Sâm thấp giọng nói.
“Đội trưởng, em hiểu mà!” Số 2 của anh cắt ngang lời nói. “Em biết mình phải làm gì!”
“Tốt!” Thụy Sâm cũng không nói nhiều nữa, anh chỉ đơn giản trả lời bằng một câu, sau đó im lặng, ở đây không cần phải có nhiều lời khẳng khái, cổ động, hào hùng hoành tráng, ở đây chỉ cần hành động, như thế là đủ rồi.
Hai người tiếp tục chờ đợi trong im lặng, không gian như đè xuống trong khoang lái, chỉ duy nhất có tiếng tích tích của rada đang theo dõi hai chiếc Nữ Yêu.
Thụy Sâm đột nhiên cảm thấy như có một cơn choáng váng trùm lên đầu, đầu đau, mắt hoa, màn hình trước mắt chợt trở nên mờ mờ ảo ảo, chớp chớp mắt mấy cái, tất cả lại trở lại rõ ràng nhưng cảm giác váng đầu vẫn còn tồn tại.
Thụy Sâm giật mình, cảm giác cơ thể khóa chịu nhất định không phải là ngẫu nhiên, có thể nói đó là dấu hiệu đầu tiên cho thấy sự ảnh hưởng của phóng xạ. Nhìn qua các thông số trên màn hình, mặc dù màn chắn năng lượng đã được tăng cường hết mức nhưng cường độ phóng xạ đo được trong khoang lái vẫn từ từ tăng lên,
Thụy Sâm mở thiết bị liên lạc. “Tuy-lip 02, cảm giác bây giờ thế nào?”
“Vẫn ổn, Tuy-lip 01, không có gì đáng ngại, chỉ có cảm giác hơi khó chịu.” Giọng nói của Jessica tuy vẫn còn bình tĩnh nhưng Thụy Sâm vẫn cảm thấy được sự miễn cưỡng trong đó.
Không thể tiếp tục như vậy được nữa, hiện nay cả hai đều đã bị phóng xạ ảnh hưởng, thêm một lúc nữa sẽ còn tệ hơn, cần nhanh chóng tìm cách quay về. Thụy Sâm nhìn lại màn hình rada, hai chiếc Nữ Yêu cũng đang chuyển hướng, trên màn hình thể hiện hai điểm đỏ đang dần rời khỏi khu vực phóng xạ bao phủ, có khả năng bọn chúng cũng đến mức cực hạn.
“Tuy-lip 02. chuẩn bị khởi động động cơ, chúng ta chuẩn bị rời khỏi đây, chờ lệnh của tôi!” Thụy Sâm lập tức hạ quyết tâm.
“Nghe… Nghe rõ! Tuy-lip 01!”
Thụy Sâm liếc nhìn chiếc Tia Chớp ở cách chỗ anh không xa, giơ ngón cái lên, cô gái cũng nhìn thấy và trả lời bằng một ngón cái, báo hiệu mọi thứ đều ổn. Nhìn lại màn hình rada, hai chiếc Nữ Yêu đang tăng tốc thoát ly, tuy bọn chúng còn chưa hoàn toàn rời khỏi khu vực có phóng xạ nhưng hiện giờ cũng không cần phải chờ nữa, chỉ cần khoảng cách giữa hai bên lớn hơn cự ly dò tìm của rada trên Nữ Yêu là ổn.
“Ngay bây giờ! Khởi động động cơ, chúng ta rời khỏi đây!” Hai chiếc Nữ Yêu vừa đạt tới vị trí không thể phát hiện ra họ bằng rada, Thụy Sâm lập tức hét lớn.
“Rõ! Tuy-lip 01!” Giọng Jessica trả lời nghe thật yếu ớt.
Hai chiếc Tia Chớp khởi động động cơ, bốn luồng lửa màu lam phun ra từ phía sau đuôi chiến đấu cơ, như hai con chim ưng vồ mồi, chúng chuyển từ trạng thái tĩnh sang động, rời khỏi quỹ đạo, bổ nhào xuống bề mặt hành tinh Vih-D351e.
Do động cơ khởi động trở lại, dẫn đến năng lượng dành cho màn chắn bị giảm bớt, trên màn hình, chỉ số phóng xạ trong khoang lái đang tăng rất nhanh, cảm giác chóng mặt của Thụy Sâm mỗi lúc một nghiêm trọng, thậm chí anh còn cảm giác nôn nao, buồn nôn, có điều ý chí và nghị lực vẫn giúp anh giữ được sự tỉnh táo.
“Tuy-lip 02, làm gì thế? Chúng ta cần bay vào cửa khẩu để xuống dưới khe nứt, cô muốn đâm vào vách đá sao? Giảm tốc ngay!” Liếc mắt nhìn số 2 của, Thụy Sâm giật mình khi thấy chiếc Tia Chớp vẫn tăng tốc lao thẳng xuống đất, thậm chí còn vượt qua cả chiến đấu cơ của anh, Thụy Sâm cảm giác có vấn đề, đó không phải là cách bay của Jessica.
Không có tiếng trả lời.
“Tuy-lip 02, Tuy-lip 02, Jessica…”
“Trả lời tôi, Jessica, lập tức giảm tốc…” Thụy Sâm hét lên gấp gáp.
Chiếc Tia Chớp của Jessica vấn lao thẳng xuống đất với một tốc độ cực nhanh, không hề có chút phản ứng, Thụy Sâm cần thận tăng tốc điều khiển chiến đấu cơ tiếp cận, qua khoang lái trong suốt, một hình ảnh hãi hùng đập vào mắt anh, cô gái cúi đầu không động đậy, cường độ chiếu xạ đã khiến cô ngất xỉu đi, chỉ còn nhớ vào dây an toàn để giữ đầu cô không đập vào bảng điều khiển, chiếc Tia Chớp chỉ lao theo quán tính hướng thẳng xuống đất.
“Jessica… Jessica… Tỉnh lại… Tỉnh lại… Tỉnh lại ngay…” Thụy Sâm như kiến bò trong chảo, cứ tiếp tục thế này số 2 của anh sẽ chết mất, cô ấy chết là vì chấp hành mệnh lệnh của anh, nhưng giờ đây bất kể Thụy Sâm trừ việc hét lên còn không thể làm gì được nữa.
“XXX, Jessica, tỉnh lại ngay cho tôi, TỈNH LẠI NGAY…” Thụy Sâm gần như tuyệt vọng, chỉ dựa vào âm thanh không thể khiến cô gái tỉnh lại, chỉ còn cách lắc mạnh người cô may ra mới có thể lay tỉnh, nhưng lúc này bọn họ đang ở trên hai chiếc chiến đấu cơ khác nhau, phải làm gì đây?
Trong lúc đó, bề mặt hoang vu của hành tinh Vih-D351e đã gần như hiện ra trước mắt Thụy Sâm, cảnh vật đã hiện lên rõ đến mức có thể phân biệt từng chi tiết một.
“Có rồi!” Trong lúc cấp bách, Thụy Sâm chợt nghĩ ra một cách, tuy hơi mạo hiểm nhưng dù sao vẫn hơn là không làm gì.
Biện pháp của anh thật đơn giản, đó là bắn thẳng vào Tuy-lip 02, màn chắn năng lượng của Tia Chớp sẽ giữ cho chiến đấu cơ không bị thương, nhưng những phát đạn cũng sẽ khiến cho nó bị chấn động và lắc lư, chưa kể những chùm sáng chói lòa khi tia năng lượng va chạm vào màn chắn, hy vọng nó sẽ giúp Jessica tỉnh lại.
Nguy hiểm không phải là không có, khả năng lớn nhất là chiến đấu cơ sẽ mất lái do chấn động, nhưng Thụy Sâm tự anh ủi rằng chỉ cần Jessica tỉnh lại, kỹ thuật của cô cộng với hệ thống phụ trợ lái tiên tiến sẽ đám bảo khả năng khống chế trở lại chiến đấu cơ.
Thụy Sâm khóa mục tiêu vào đầu chiến đấu cơ, ở đó, chùm sáng chói lòa do tia năng lượng va chạm với màn chắn sẽ chiếu sáng toàn bộ khoang lái, anh lắc đầu cười khổ, không ngờ lại có ngày mình bắn vào đồng đội, cũng may là để cứu người.
Mấy tia lazers đỏ lừ bắn trúng mục tiêu, Thụy Sâm khống chế cực chuẩn, tia lazers va chạm chuẩn với màn chắn, những chiếc Tia Chớp đúng như sự tính toán của anh, toàn thân chiến đấu cơ rung lên bần bật, khiến cho thân thể Jessica lắc lư, ánh sáng trắng chói lòa chiếu sáng khoang lái, Thụy Sâm có thể nhìn thấy cô gái dường như cố ngẩng đầu lên…
Xem ra có tác dụng, một cảm giác sung sướng không gì tả nổi dâng lên trong lòng anh, Thụy Sâm cẩn thận điều chỉnh chiến đấu cơ, bắn thêm một phát nữa…
“Tôi… Đây là đâu?” Jessica mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô gái chỉ cảm thấy người lắc lư một chút, trước mắt cảm thấy như có tia chớp sáng lên, cô đưa tay che mắt theo bản năng, đúng lúc đó, bên tai cô vang lên giọng nói.
“Tuy-lip 02, Jessica, phanh khẩn cấp, kéo lên… kéo lên…”
Giọng nói ấy, giọng nói ấy là của một người rất quen thuộc, một người mà cô cực kỳ tin cậy và kính trọng, như một cái máy, cô gái làm theo, bất kể cảm giác khó chịu trong người cùng cảm giác buồn nôn.
Hai chiếc Tia Chớp cuối cùng cũng ngóc đầu lướt lên cao, tránh khỏi việc va chạm với hành tinh Vih-D351e, những đuôi lửa của nó quét ngang qua hành tinh một cách thô bạo, làm bật tung lên những đám bụi mù trời…
------------------------------------------------------
Trong khoang y tế của thái không mẫu hạm Kẻ Đột Kích, một bác sĩ quân y đang báo cáo với tướng quân Martin.
“Chúng tôi đã loại hết các tia phóng xạ ra khỏi cơ thể đồng thời tiêm cho họ một số thuốc kháng phóng xạ, trạng thái khó chịu của cơ thể đã giảm đi nhiều, tuy nhiên còn cảm thấy nôn nao và buồn nôn nhưng không còn gì đáng ngại, chí ít sẽ không bị nôn ọe liên tục như khi vừa hạ cánh, nhưng muốn hoàn toàn trở lại bình thường chí ít cũng cần hai đến ba ngày tĩnh dưỡng. Hai người đó đúng là dai sức, chỉ cần ở ngoài ấy thêm một lát là tính mạng cũng không còn.”
“Bọn họ mạo hiểm tính mạng là để bảo vệ chúng ta không bị phát hiện, bác sĩ, bây giờ chúng tôi có thể vào thăm họ được không?”
“Không có gì đáng ngại, thưa tướng quân, nhưng họ đang tĩnh dưỡng nên hy vọng không quá lâu.”
“Cám ơn bác sĩ”
Tướng quân Martin, thượng tá Alfred, trung tá Taylor đi vào phòng bệnh, đúng như bác sĩ nói, bọn họ đã khá hơn nhiều dù vẫn còn khá hư nhược.
“Tướng quân!”
“Tướng quân!”
Hai người cố gắng làm động tác chào.
“Nằm yên đó đi, hai người, nghỉ ngơi cho tốt, cám ơn sự anh hùng của các bạn hôm nay, Đồng Minh tự hào vì có những phi công như các bạn, các bạn là những anh hùng chân chính!” Tướng quân Martin tự nhiên ngồi xuống bên Thụy Sâm.
“Anh hùng? Hành động anh hùng? Nhưng chúng tôi đâu có làm gì đột xuất đâu?” Jessica ngạc nhiên chớp chớp mắt.
“Thượng sĩ! Trở thành anh hùng không có nghĩa là phải làm chuyện gì đó kinh thiên động địa mới được gọi là anh hùng!” Tướng Martin cười cười nói. “Trong cái nhìn của tôi, biết là nguy hiểm đến tính mạng như vẫn kiên quyết đứng ra mạo hiểm thực hiện hoặc nhận trách nhiệm mới chính là anh hùng. Các bạn chỉ hoàn thành nhiệm vụ của mình, sẵn sàng vì hạm đội mạo hiểm tính mạng, các bạn xứng đáng là anh hùng!”
Cũng có thể, khác với trong truyện cổ tích hoặc tiểu thuyết, những anh hùng như thế bình dị hơn nhiều! Thụy Sâm thầm nhủ. Nhưng mình thích thế!