Địa Cầu, cái nôi của nhân loại, thủ đô của Liên Bang. Tòa nhà của các nghị sĩ Liên Bang được thiết kế ở một khu rừng bắc bán cầu, nơi đó phong cảnh tươi đẹp, rừng cây xanh lá, nổi bật là tòa nhà làm việc của các nghị sĩ, mặc dù chỉ xây dựng có 22 tầng, nhưng hiện rõ vẻ trang trọng đầy khí thế.
Đóng vai trò đầu não của cả Liên Bang, nghị viện do các hành tinh di dân bầu đại biểu tập hợp thành, chính phủ Liên Bang, những nhân vật trọng yếu nắm giữ các cơ quan hành chính then chốt được bầu ra từ đây, những văn kiện pháp luật quan trọng, những quyết sách về kinh tế, chính trị, ngoại giao, quân sự đều phải được nghị viện thông qua mới có giá trị, do đó người ta nói đây là trung tâm quyền lực của Liên Bang.
Lúc này, trong một căn phòng nhỏ ở tầng thứ 20 của toàn nhà, hơn mười sĩ quan an ninh Liên Bang đang bận rộn kiểm tra từng ly từng tý một trong phòng để xác định không có bất cứ kẽ hở an ninh nào, mặc dù khu vực này đã được bảo vệ nghiêm ngặt, khắp nơi đều là cửa an toàn và các thiết bị giám sát cũng cảnh vệ, ngay cả tường và cửa cũng được làm bằng vật liệu đặc biệt, nhưng không ai dám chủ quan, bởi lẽ căn phòng này là nơi chuyên tổ chức những cuộc họp có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với an ninh Liên Bang, nếu bị tiết lộ sẽ có hậu quả không sao tính nổi.
Hơn một giờ sau, khi việc kiểm tra hoàn tất, không phát hiện bất cứ điều gì khả nghi, các sĩ quan an ninh ký tên lên tài liệu xác nhận. Sau đó, năm nghị sĩ Liên Bang vào phòng, nếu ai hiểu tương đối với tình hình chính trị Liên Bang đều sẽ biết sự quan trong của những người này, đó là những nhân vật chủ chốt trong Ủy ban Ngân sách của Nghị Viện.
“Xin lỗi, tôi đến muộn một chút, nghị viện có một số vấn đề cần xử lý dẫn đến chậm trễ, tướng quân Hamilton đã đến chưa?” Một người đàn ông trung niên hỏi vị trung tá không quân.
“Tôi ở đây, Diêu, không phải nói là chúc mừng chức vụ mới, ngài Chủ tịch.” Thượng tướng Hamilton xuất hiện trước cửa.
“Ha… Ha… Ông bạn cũ, giữa chúng ta còn phải khách sáo thế sao?” Nghị sĩ Diêu nhìn mấy nhân viên ở ngoài cửa gật đầu, cánh cửa nặng nề đóng lại ngăn cách với thế giới bên ngoài.
“Được rồi! Chúng ta không cần lãng phí thời gian nữa, các vị, xin mời ngồi, chúng ta bắt đầu.”
Sau khi mọi người đã ngồi xuống, vẫn là nghị sĩ Diêu nói tiếp. “Các vị, đây là một hội nghị mang tính đặc thù, tôi nghĩ các vị cũng đã có suy luận của mình, chỉ qua các thủ tục an ninh cũng đủ biết tầm quan trọng của nó. Nghị sĩ Lý Ngải Luân vốn đã là thành viên của Ủy ban từ trước chắc cũng đoán được sơ lược nội dung, đối với các thành viên mới, cuộc họp này cũng là cơ hội tốt để làm rõ khoản ngân sách không rõ ràng mà đã có người đề cập tới. Nhưng tôi xin lặp lại một lần nữa, nếu những gì ở đây lộ ra ngoài sẽ có ảnh hưởng rất bất lợi đối với Liên Bang, chỉ sợ sẽ gây nên chấn động chính trị thậm chí có thể dẫn đến chiến tranh, do đó, những gì diễn ra ở đây không có văn bản ghi chép chính thức, không ghi lại vào máy tính, tất cả các ghi chép tay đều sẽ bị thu lại, giao cho người có chuyên môn quản lý cho đến khi được giải mật…”
“Diêu! Cho phép tôi nói một câu, gần đây tiền tuyến có những thay đổi đáng kể, có thể tình huống không nghiêm trọng đến thế…” Tướng quân Hamilton cắt ngang.
“A! Hamilton, hôm nay anh triệu tập cuộc họp này là để thông báo điều đó sao?” Nghị sĩ Diêu tò mò hỏi.
“Đúng thế, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ thôi, hiện nay tôi sẽ đi vào từng vấn đề cụ thể.” Tướng Hamilton khẽ ho một tiếng, khi thấy mọi người đều tập trung lắng nghe ông mới hài lòng nói tiếp.
“Các vị nghị sĩ, những gì thông báo hôm nay là một trong những hoạt động bí mật quan trọng nhất của Liên Bang, nó có tên là ‘Kế hoạch Bướu Lạc Đà’, một kế hoạch viện trợ cho lực lượng phản kháng bên trong nội bộ Đế Quốc do bản thân tôi phụ trách.”
“Viện trợ cho Đồng Minh, tướng quân, chúng tôi không lạ gì điều này, lúc trước ngài và ngài chủ tịch đây là những người tích cực nhất trong việc ủng hộ việc viện trợ bất kể những tổn thất về người và của trên đường, chúng tôi cũng biết rất rõ những thành quả to lớn của việc viện trợ này, nhưng, từ sau khi chúng ta ký kết hiệp định đình chiến, việc viện trợ đã kết thúc. Chẳng nhẽ ngài muốn một lần nữa nối lại tuyến vận chuyển, thành thật mà nói, theo tôi đó là một hành động hết sức nguy hiểm.” Một vị nghị sĩ với mái tóc đã bạc lên tiếng.
“Không, thưa ngài, ngài đã nhầm, chúng ta không cần khởi động lại, kế hoạch Bướu Lạc Đà đã được khởi động chỉ một tuần sau khi ký hiệp định, sau khi tất cả nhân viên và tàu thuyền của chúng ta rút hết về, nó đã được thực hiện trong thực tế, các tàu vận chuyển, nhân viên và vật tư viện trợ đã kết thúc nhưng những thứ khác thì chưa hề chấm dứt.” Tướng quân Hamilton bình tĩnh nói.
“Cái gì??” Các vị nghị sĩ khác hầu như không che giấu nổi sự kinh hãi của họ. “Ngài điên rồi sao? Tướng quân! Ngài chủ tịch, xem ra ngài cũng biết chuyện này, tôi không thể không nói đó là việc cực kỳ mạo hiểm, nếu bị Đế Quốc phát hiện thì sao, nếu chiến tranh lại nổ ra, chúng ta làm thể nào có thể đối diện với sự phẫn nộ của những người dân lại một lần nữa phải rời bỏ quê hương?”
“Xin hay bình tĩnh nghe tướng quân Hamilton giải thích hết đã!” Nghị sĩ Diêu lên tiếng.
“Cái vị nghị sĩ, tôi đã nói qua, chúng ta cắt đứt mọi hoạt động viện trợ về người và vật tư cho Đồng Minh, Liên Bang không còn bất cứ chiến đấu cơ, chiến hạm hoặc nhân viên chiến đấu nào còn lại trong nội bộ Đế Quốc, do đó, chúng ta không hề vi phạm hiệp định đình chiến, bọn họ cũng không có bất cứ cớ gì để chỉ trích chúng ta. Các vị, hoạt động viện trợ của ta chủ yếu nằm trong lĩnh vực tình báo và kỹ thuật, về phương diện tình báo, cơ quan tình báo của ta và tình báo của Đồng Minh định kỳ lại gặp nhau một lần, tiến hành trao đổi thông tin, về phương thức tiếp xúc, chúng ta giúp đã Đồng Minh cải tiến một chiếc chiến liệt hạm tốc độ cao, chuyên dùng để di chuyển trên tuyến đường Tử Thần, chúng ta đã đồng ý với Đế Quốc rằng chiến hạm và nhân viên của hai bên không được xâm nhập vào lãnh thổ đối phương, nhưng không hạn chế bên thứ ba xâm nhập vào…” Vị tướng nhún vai nói.
“Còn về phương diện kỹ thuật, Đồng Minh mỗi khi đến Liên Bang lại mang theo một số yêu cầu và nêu một số vấn đề mà họ đang gặp khó khăn. Chủ yếu chúng có liên quan đến việc chế tạo chiến hạm, chiến đấu cơ, các thiết bị vũ khí v.v… cũng như việc huấn luyện và sử dụng chúng, đôi khi họ cũng mua một số thiết bị, dược phẩm cần thiết, vì thuận lợi, chúng ta đồng ý cho họ thành lập một công ty hợp pháp ở Liên Bang, kinh phí được bí mật rút từ ngân sách cung cấp cho nó, công ty này có thể trực tiếp làm việc với các cơ quan nghiên cứu của chúng ta để tìm kiếm giải pháp cho các vấn đề hoặc trực tiếp mua các loại trang thiết bị cần thiết, từ góc độ pháp luật mà nói, đó là một hành vi thương mại bình thường, chính phủ không can thiệp. Hơn nữa sau khi mua bán, các thiết bị đó đã không còn là sở hữu của Liên Bang, họ vận chuyển đi đâu làm gì đều không liên quan đến chúng ta, và chúng ta cũng không có hứng thú tìm hiểu. Chỉ đáng tiếc, tuyến đường đó quá nguy hiểm, hiện nay, Đồng Minh mới chỉ có duy nhất một chiếc tàu có thể di chuyển an toàn, sử dụng để vận chuyển vật tư thật quá ít ỏi, trước mắt bọn họ đang sử dụng kinh phí do chúng ta cấp để thuê xưởng đóng tàu Liên Bang chế tạo thêm một số tàu nữa có thể di chuyển an toàn trên tuyến đường.”
“Đương nhiên đôi khi các cơ quan nghiên cứu và xưởng đóng tàu cũng có nghi ngờ về đơn hàng hoặc các yêu cầu kỹ thuật đặc biệt, tuy nhiên người của chúng ta cũng đã giải quyết kịp thời, cho đến nay, chúng ta có thể nói đã thành công, Đế Quốc chưa hề có bất cứ nghi ngờ nào về việc chúng ta vi phạm hiệp định.” Tướng quân Hamilton kết luận.
Các vị nghị sĩ ngơ ngác nhìn nhau, không khỏi khâm phục phương án chặt chẽ ấy, tuy nhìn bề ngoài lượng vật tư viện trợ không còn nữa nhưng lại trợ giúp Đồng Minh về thực chất giúp họ có thể phát triển thành một thế lực độc lập có đủ khả năng sản xuất chiến đấu cơ và chiến hạm.
“Tướng quân, chúng tôi đã hiểu những gì ngài nói, tuy nhiên tôi không nghĩ ngài triệu tập cuộc họp này chỉ để giới thiệu với chúng tôi về kết quả kế hoạch chứ?” Nghị sĩ Diêu nghiêng người nghi hoặc nói.
“Không! Thưa ngài chủ tịch, đương nhiên là không, mục đích cuộc họp hôm nay là hy vọng các vị có thể tăng kim ngạch cho hoạt động bí mật, khoảng 300 tỷ nữa để phục vụ cho việc viện trợ cho Đồng Minh.”
“Lại tăng nữa sao? Mỗi nay chúng tôi đồng ý phân bổ kim ngạch cho họa động bí mật đã hơn 600 tỷ rồi, trừ việc chế tạo các tàu mới, Đồng Minh ở Liên Bang mua sắm trang thiết bị cũng không nhiều, các hạng mục nghiên cứu cũng chỉ có tính ngắn hạn, không phải là cái máy ngốn tiền! Sao lại vẫn chưa đủ? Tướng quân, ngài không biết đó thôi, hiện nay những hành tinh mới được giải phóng đã cần rất nhiều tiền để tái kiến thiết, chúng ta hiện nay có thể sử dụng nguồn vốn rất có hạn.” Nghe nói đến tăng tiền, mấy vị nghị sĩ lập tức nhíu mày.
“Các vị, xin hãy nhìn qua bản phân tích tình báo này, Đế Quốc hiện đang rút những lực lượng lớn từ tiền tuyến về nhằm truy quét Đồng Minh, tổng kết từ các nguồn tin cho thấy, tôi phải nói rằng lần này Đế Quốc đột ngột đồng ý ký hiệp định đình chiến ngoài nguyên nhân do mặt trận rơi vào thế bế tắc ra còn có phần lớn nguyên nhân từ sự bất ổn trong nội bộ.”
“Xin ngài hãy nói rõ hơn! Tướng quân!” Nghị sĩ Lỹ Ngải Luân từ đầu đến giờ không nói gì nay mới lên tiếng.
“Các vị, Đồng Minh đối với chúng ta là một lực lượng rất quan trọng, lợi ích của chúng ta sẽ bị thiệt hại nặng nề nếu bọn họ bị Đế Quốc hoàn toàn tiêu diệt. Xin hãy thử nhìn lại xem, nếu không có Đồng Minh, Đế Quốc không bị mối lo ở hậu phương, liệu chúng có dễ dàng chấp nhận đình chiến? Đế Quốc cũng thừa hiểu cái lý muốn mở rộng lãnh thổ nhất định phải bình định hậu phương, chúng đang rút những lực lượng quân sự lớn về phía sau, tôi đã nhận được thông báo từ tiền tuyến, các lực lượng còn trú đóng ở biên giới đang thu hẹp hoạt động, các sự việc vượt biên gây hấn hầu như không còn nữa, tình hìng ngày càng hoà hoãn, đó là vì cái gì? Nếu không có Đồng Minh kiềm chế Đế Quốc chúng ta có thể có được hòa bình như hiện nay không?
Vị tướng ngừng lại một chút rồi nói tiếp. “Nhớ lại bốn năm trước, khi cuộc chiến diễn ra, sức mạnh quân sự của Đế Quốc là không nghi ngờ gì nữa, cho dù trong chiến dịch ở khu vực bảy hành tinh chúng ta có thắng lợi, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do đối phương kiêu ngạo dẫn đến chỉ huy sai lầm, dù thế chúng ta cũng phải chịu những thương vong nặng nề, hành tỷ người dân phải bỏ nhà sơ tán, lang thang khắp nơi, đến nay mới có thể quay lại xây dựng hành tinh quê hương. Tôi hiểu nguồn tài chính dùng để tài thiết là vô cùng to lớn, nhưng các vị có nghĩ rằng, nếu để Đế Quốc rảnh tay tiêu diệt Đồng Minh, yên ổn hậu phương, liệu chúng có quay đầu đối phó với ta, chúng ta sẽ tốn bao nhiêu tiền mới có thể phòng ngự bọn chúng? Nếu như chi phí không đủ, không thể chặn chúng ngoài biên giới, chẳng nhẽ lại để dân chúng thêm một lần nữa sơ tán, những gì chúng ta tái kiến thiết lại chìm trong khói lửa chiến tranh? Chúng ta chi viện để Đồng Minh tiếp tục sinh tồn, nếu Đế Quốc muốn quay đầu đối phó với chúng ta cũng còn phải nghĩ lại, điều đó cho chúng ta có thời gian để tăng cường lực lượng, tổ chức phòng ngự, đảm bảo có thể chắc chắn khiến Đế Quốc không dám tấn công, người dân có thể yên tâm làm lại cuộc sống, mà cái giá phải trả chỉ là một ít kinh phí tăng thêm.”
“Hay lắm! Tôi phải nói rằng ngài nói rất thuyết phục, tướng quân, nhưng cho dù chúng ta tăng kinh phí, các bạn Đồng Minh liệu có chịu được sự truy quét toàn lực của Đế Quốc không?”
“Hoàn toàn có thể, Đồng Minh đã chống đỡ các hoạt động truy quét của Đế Quốc được hơn một năm, bọn họ gần đây còn tổ chức một hạm đội mạnh, phản kích vào các khu vực xung yếu của Đế Quốc, lần lượt hủy diệt trạm không gian Holland, trạm không gian TAU-29, căn cứ Yajia Ma, phục kích đội tàu vận tải số TXC-1123 và 1022 của Đế Quốc, tổng hợp lại đánh chìm hơn 40 chiến hạm trong đó có 3 chiến liệt hạm lớp Nguyên Thủ, bắn hạ hơn 700 chiến đấu cơ… Đây là báo cáo, xin các vị xem xét.” Vị trung tá thư ký lập tức phát các tờ báo có cho mọi người.
“Đúng là không thể tin nổi, không thể tin nổi, bọn họ mạnh hơn chúng ta tưởng nhiều, cũng sắp đạt đến mức ngang với một hạm đội chính quy của Đế Quốc rồi.” Mấy vị nghị sĩ chép miệng ngạc nhiên.
“Nhưng đồng thời Đồng Minh cũng chịu không ít tổn thất, do đó tôi cho rằng chúng ta cần chi viện thêm cho họ để khôi phục sức chiến đấu, vật chất các loại không khó bổ sung nhưng phi công chiến đấu thì không dễ đào tạo nên…” Tướng quân Hamilton tung ra một quả lựu đạn. “Đồng Minh đề nghị chúng ta chi viện phi công chiến đấu cho họ.”
“Cái gì?” Các vị nghị sĩ oà lên. “Không được, tuyệt đối không được, nếu người của chúng ta bị bắt, chúng ta sẽ vô cùng bị động, đối với hiệp định vi phạm sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng.”
“Điều đó tôi cũng đồng ý, các phi công chính quy của ta nhất định không vượt qua biên giới tác chiến.” Tướng quân gật đầu đồng ý, thấy khuôn mặt các nghị sĩ đã hòa hoãn lại, ông nói tiếp. “Nhưng nếu đó là người của Đồng Minh thì sẽ không có vấn đề gì nữa.”
“Ý ngài là…?”
“Ý của tôi là nếu trong lãnh thổ Liên Bang có những người bình thường, không thuộc quân đội, do đồng tình với Đồng Minh, do bất mãn với Đế Quốc, tự nguyện gia nhập Đồng Minh, hoặc Đồng Minh lợi dụng tiền bạc của họ, thuê một số những nhân viên vũ trang phi pháp trong lãnh thổ Liên Bang, bọn họ tự lập thành quân tình nguyện, bất chấp sự phản đối và cảnh cáo của chính phủ, lén vượt biên tiến nhập Đế Quốc, cùng tác chiến với Đồng Minh, chắc chắn không ai có thể nói chúng ta vi phạm hiệp định.” Trên mặt vị tướng hiện lên một nụ cười đắc ý.
Quân tình nguyện? Các vị nghị sĩ giờ mới hiểu bộ phận gia tăng của dự toán dùng để làm gì!