Tinh Không Chi Dực

Chương 94







“Bọn họ nói đùa hay sao thế, chúng ta chẳng biết cái quái gì về thiên hà XY-245 cả, nếu như đã không biết Đồng Minh 01 có còn may mắn sống sót hay không, không biết vị trí hiện tại, lại không biết có bao nhiêu lực lượng Đế Quốc truy kích, không có hạm đội chi viện, cứ nhắm mắt nhắm mũi điều chiến đấu cơ đi, có khả năng lớn là anh em ta cũng theo gót Đồng Minh 01 cho có bạn, lao đầu vào vòng vây của Đế Quốc, chẳng những không cứu được Đồng Minh 01 mà còn ném vào đó toàn bộ số chiến đấu cơ của hạm đội 7, sau đó hạm đội 7 coi như đi tàu suốt…” Một phi công nói với giọng tức tối.



“Cái cổng siêu không gian JPX đó, tôi cũng có nghe qua, theo người ta nói trước đây có một số tàu đã thử xuyên qua nó, kết quả là phóng tàu thăm dò không người lái thì cũng năm thì mười họa mới thành công, còn đa số là nổ tung, còn có khi một đi không trở lại, đám tàu thăm dò không người lái ấy về kích thước còn nhỏ hơn cả Tia Chớp kìa, đúng là đem sinh mạng bọn ta ra đánh cược mà…”



“Thì đó, còn không cho tự nguyện, đám người ở trên bộ chỉ huy tối cao lập kế hoạch thì đơn giản lắm, tiện tay ném một cái tọa độ sang đây, chúng ta thì là loại ‘Là thân sống chỉ coi còn có nửa’, dù sao thì cũng chẳng phải là họ xuyên qua cái cổng siêu không gian JPX ấy, có chết cũng chẳng đến lượt họ.” Một người khác bất bình nói.



“Một trận đánh vừa xong lại một trận khác, chúng ta vừa hạ cánh lại bắt xuất kích ngay, chẳng nhẽ coi chúng ta như lũ người máy, không cần ăn, không cần ngủ, không cần nghỉ ngơi sao?”



“………….”



Phòng họp của trung đội đầy những tiếng nói bực tức, đám phi công ai cũng có tâm trạng khó chịu, hơn nữa cách nói mỗi lúc một kịch liệt…



Các phi công phản ứng như thế cũng nằm trong sự suy nghĩ của Thụy Sâm, thành thật mà nói là bản thân anh cũng đầy bực dọc và chẳng tin tưởng chút nào vào kế hoạch, cơ bản nhất là họ không biết liệu khi đến nơi Đồng Minh 01 có còn hay không? Nếu biết có thể cứu được phu nhân Almeida thì cũng đáng, đằng này cái kế hoạch đó có quá nhiều nhân tố bất định. Nhưng là trung đội trưởng, Thụy Sâm đành phải làm cho tốt công việc của mình, những người khác có thể nói cho bõ tức còn anh thì không, ngược lại, anh còn phải xoa dịu, giải thích sự nghi ngờ của anh em, chuẩn bị tinh thần cho nhiệm vụ, đó là sự khác biệt giữa chỉ huy và lính thường.



“Đội trưởng!” Jessica thấp giọng cầu khẩn. “Có thể đề xuất với cấp trên để thay đổi kế hoạch không, chúng ta đến thiên hà XY-245 cũng mất một tiếng, nếu Đồng Minh 01 có thể kiên trì một tiếng biết đâu họ cũng kiên trì được 14 tiếng.”



“Yên tĩnh, anh em, đừng nói nữa, tôi hiểu ý mọi người.” Thụy Sâm cố đem hết sự cứng rắn của mình, giả vờ không nghe thấy giọng của Jessica, anh đứng dậy đanh mặt lại, cao giọng nói cắt ngang mọi người. “Ý kiến của mọi người, bọn tôi cũng đã đề xuất cả rồi, nhưng quyết định là không đổi. Đây là quân đội, không phải là vườn trẻ, mệnh lệnh phải được chấp hành, tướng quân Martin đưa ra quyết định ấy cũng có cái khổ của ông, đây là lúc phi thường, xin mọi người thông cảm.”



Anh thấp giọng xuống một chút rồi nói. “Tôi biết lần này đầy nguy hiểm, cũng biết những gì khiến các bạn lo lắng, nhưng đã bao giờ bọn ta ra trận mà nắm chắc phần thắng chưa? Có lần nào anh em xuất kích mà không mạo hiểm tính mạng mình? Hơn nữa, sự an nguy của phu nhân Almeida còn không dáng để chúng ta mạo hiểm sao?”




“Lần hành động này, thượng tá Alfred và trung tá Taylor cũng cùng tham gia, bọn họ cũng mạo hiểm tính mạng như chúng ta, sau khi tàu thăm dò không người lái báo cáo tình hình bình thường, tôi sẽ là người đầu tiên xuyên qua cổng siêu không gian JPX, các cậu chỉ cần theo tôi, động tác phải nhanh, Tia Chớp không an toàn lâu trong trường phóng xạ đâu, chỉ khoảng một phút thôi. Sau khi chúng ta xuyên qua thành công, chúng ta sẽ phát tín hiệu, thượng tá Alfred chỉ huy phi đội sẽ sang sau, cùng chúng ta vào thiên hà XY-245…”



Các phi công lắng nghe trung đội trưởng nói, cẩn thận ghi nhớ, sự kích động cũng dần dần giảm xuống. Có lúc, tâm lý con người rất kỳ quái, họ không sợ không có, chỉ sợ phân phối không đều, nhưng nguy hiểm và khó khăn mà họ phải đối đầu thực tế chẳng có gì thay đổi, nhưng nếu có chỉ huy dẫn dắt, cùng họ xông vào nguy hiểm, thậm chí còn trước cả họ, những người lính thường phớt lờ mối nguy hiểm đó, cũng như nó không còn tồn tại.



Bởi lẽ họ là những phi công chiến đấu, phi công chiến đấu bản thân đã là một công việc đầy mạo hiểm và đòi hỏi sự dũng cảm lớn lao của con người, từ khi ngồi lên khoang lái chiến đấu cơ, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để chiến đấu và hy sinh.



“… Chúng ta còn có 30 phút để chuẩn bị.” Thụy Sâm nhìn đồng hồ rồi đơn giản kết thúc. “Tôi muốn tất cả mọi người sẵn sàng ở chiến đấu cơ của mình sau 25 phút nữa chờ lệnh, hành động đi!”



“Rõ! Đội trưởng!”



“Jessica!” Khi cô gái sắp bước ra cửa, Thụy Sâm không nén được gọi lại, từ đôi lông mày nhíu chặt của cô, Thụy Sâm biết cô gái vẫn còn lo lắng. “Không cần lo, mọi thứ có tôi, tin ở tôi!” Anh thấp giọng an ủi.



“Vâng!” Trên khuôn mặt cô gái lộ ra một nụ cười, cô gật đầu. “Em tin ở anh, đội trưởng.”



Cũng có lẽ, điều khiến cô lo lắng không phải là nguy hiểm mà là một thứ khác.



------------------------------------------------------------------------------------------



“Chú ý! Chú ý! Báo động chiến đấu! Báo động chiến đấu! Mọi phi công sẵn sàng ở chiến đấu cơ của mình, mọi người ở vị trí sẵn sàng, hạm đội nâng mức báo động lên cấp hai, hạm đội đang tiến vào vành đai thiên thể, chúng ta còn 5 phút nữa sẽ đến cổng siêu không gian…”



Thụy Sâm bước nhanh vào hangar, chiếc Tia Chớp với màu sơn đen bóng của anh đang lặng lẽ chờ chủ nhân của nó ở vị trí sẵn sàng, nhìn như một người đẹp Châu Phi với vẻ quyến rũ mê hồn, bông hoa Tuy-lip trên mũi càng khiến nó tăng thêm vẻ yêu mị, xung quanh nó, mấy nhân viên kỹ thuật đang thực hiện những chuẩn bị và kiểm tra cuối cùng, từng quả tên lửa đối không kiểu đầu dò ảnh đã gắp đầy lên 12 điểm cứng dưới bụng Tia Chớp, trung sĩ tổ trưởng đang ở bên cánh chiến đấu cơ săm soi một bảng mạch điện tử kiểm tra cái gì đó.



“Trung sĩ! Không có vấn đề gì chứ?” Thụy Sâm thuận miệng hỏi, lần nào trước khi lên chiến đấu cơ anh cũng hỏi một câu như vậy, đã thành lệ rồi.



“Không có, chỉ huy! Chiến đấu cơ của anh đã chuẩn bị hoàn tất, trạng thái hoàn hảo như vừa mới xuất xưởng vậy.” Trung sĩ dùng lực đóng mạnh bảng mạch điện tử lại, giống như mọi khi, kiên quyết nói.



“Tốt!” Thụy Sâm gật đầu, leo lên thang vào khoang lái của chiến đấu cơ, ấn nút đóng nắp khoang lại.



Kiểm tra cẩn thận một lượt toàn bộ hệ thống, mọi thứ đều bình thường, Thụy Sâm mở thiết bị liên lạc.



“Tuy-lip 01 gọi toàn trung đội, nhớ kỹ, bám sát theo tôi, đừng chần chừ, phía sau các bạn còn trung đội Lôi Điểu của trung úy Robert Parnell nữa, nghe rõ chưa?”



“Rõ! Đội trưởng!”



Trên màn hình lớn trong phòng điều khiển của tàu Kẻ Đột Kích, tướng quân Martin lặng lẽ ngắm cổng siêu không gian JPX, trong đám vây tinh vân mỏng bao quanh, khác với hình dạng một vòng xoáy năng lượng như những cổng siêu không gian bình thường, JPX lại có hình dạng một đám mây năng lượng, trông như có những đợt sóng cứ cuộn lên trong đó, ở chính giữa ẩn hiện những tia chớp màu hồng, các thiết bị dò tìm của tàu cũng bắt được khá nhiều xung động năng lượng bất quy tắc.



Tướng quân nhíu mày, khi nhìn tận mắt cái cổng siêu không gian kỳ quái đó, ông bắt đầu hoài nghi không biết đó thực sự là một cổng siêu không gian hay là một hiện tượng kỳ quái của vũ trụ. Cũng có lẽ cần nghĩ lại một cách nghiêm túc xem liệu có nên thay đổi kế hoạch không, những chàng trai cô gái xuất sắc của ông sắp phải lao người vào cái nơi đáng sợ ấy, ông không thể không lo cho họ.



Đúng lúc đó, một sĩ quan trên tàu báo cáo. “Báo cáo tướng quân! Hạm đội đã đến cổng siêu không gian, cự ly 15!”



“Nhóm tiên phong, chỉ huy thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore báo cáo, tất cả chiến đấu cơ đã sẵn sàng!”




Vị tướng lập tức nén sự lo lắng của ông xuống, trầm giọng hạ lệnh. “Phái tàu thăm dò không người lái!”



“Rõ! Thưa tướng quân!”



Chiếc Tia Chớp của Thụy Sâm đã tiến vào đường băng trên tàu Kẻ Đột Kích, ở một đường băng khác, Tuy-lip 02, Jessica cũng đã chờ sẵn, mọi người ngồi trong khoang lái, lặng lẽ chờ tín hiệu của tàu thăm dò, nếu nó không phát tín hiệu an toàn cũng có nghĩa là kế hoạch không thành công.



Tâm trạng Thụy Sâm phức tạp, ngồi trong khoang lái, qua màn hình, anh cũng đã nhìn thấy hình dạng của cổng siêu không gian JPX, thật lòng mà nói là cũng khá lạnh người, chí ít cũng đủ khiến anh toát mồ hôi lạnh, tuy rất mong nhanh chóng đến thiên hà XY-245 cứu được phu nhân Almeida, nhưng đến lúc này, trong lòng anh không khỏi cầu nguyện, cầu cho cái tàu thăm dò không người lái đừng phát tín hiệu về, sao cho nhiệm vụ này trực tiếp chết từ trong trứng.



Chỉ đang tiếc sự đời thường hiếm khi được như ý, sau khi chiếc tàu thăm dò biến mất không lâu, một tín hiệu truyền qua cổng siêu không gian đến tàu Kẻ Đột Kích, viên sĩ quan đang dán mắt vào màn hình không nén được kích động báo cáo. “Mọi việc đều bình thường, tướng quân, tàu thăm dò Kyr-41 gửi thông tin về rồi!”



“Báo cho nhóm tiên phong, thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore chuẩn bị xuất kích!”



“Rõ thưa tướng quân!” Viên sĩ quan thông tin chuyển sang tần số liên lạc với chiến đấu cơ cao giọng gọi. “Tuy-lip 01, tàu thăm dò đã an toàn xuyên qua cổng siêu không gian JPX, mọi thứ đều bình thường, các bạn chuẩn bị xuất phát được rồi.”



“Nghe rõ! Tháp chỉ huy!” Thụy Sâm biết sự chờ đợi đã hết, vừa trả lời, anh vừa đẩy mạnh cần ga, chiếc chiến đấu cơ Tia Chớp lao thẳng ra khỏi thái không mẫu hạm dưới sức đẩy hết công suất của bốn động cơ ion sau đuôi.



Vừa lao ra ngoài không gian, những tiếng tích tích dai dẳng cùng tín hiệu cảnh báo lóe lên trên màn hình, mức phóng xạ xung quanh quá cao.



Thụy Sâm không để ý đến cảnh báo, anh điều khiển chiến đấu cơ lao thẳng về phía cái cổng siêu không gian quái dị trước mặt, bám sát sau lưng là chiến đấu cơ của Jessica, những thành viên khác của trung đội cũng liên tiếp lao ra từ mẫu hạm bám sát đội hình.



“Oa! Cường độ phóng xạ mạnh thật! Đội trưởng, phóng xạ ở đây còn mạnh hơn lần trước anh và Jessica gặp!” Một phi công trong trung đội lên tiếng.



“Đừng nhiều lời, Louis!” Thụy Sâm cắt ngang. “Tập trung bám đội!”



Thụy Sâm chuyển sang tần số của trung đội Lôi Điểu. “Robert! Chuẩn bị đi, bọn tao sắp xuyên qua cổng siêu không gian rồi, sau đó là bọn mày đấy!”



“Nghe rõ! Bọn tao ở ngay sau lưng mày!” Bạn anh gật đầu.



“Chờ lệnh tôi, chuẩn bị khởi động động cơ xuyên siêu không gian!” Hai mắt Thụy Sâm dán chặt lấy cổng siêu không gian đang càng ngày càng gần. “5… 4… 3… 2… 1…. Khởi động!”



Chiếc chiến đấu cơ đầu tiên biến mất là của Thụy Sâm, tiếp đó là Jessica… Liên tiếp những chùm sáng trắng lóe lên như ánh đèn flash, từng chiếc từng chiếc Tia Chớp biến mất trong cổng siêu không gian, tướng quân Martin nhìn chằm chằm và màn hình không chớp mắt, cho đến khi cả trung đội Hoa Tuy-lip biến mất trong cổng siêu không gian JPX ông mới thở phào một hơi.



Đúng lúc mọi người vừa yên tâm một chút, một thông tin đột nhiên phát ra.



“Tướng quân! Nguy hiểm!” Sĩ quan thăm dò trên tàu đột ngột phá vỡ không khí yên lặng, kinh hoàng kêu lên. “Cổng siêu không gian JPX xuất hiện năng lượng dao động với cường độ lớn, không gian đang bị xoắn…”



“Dừng lại! Mệnh lệnh trung đội Lôi Điểu dừng lại! Dùng xuyên cổng siêu không gian! Quay về!” Tướng quân Martin không kịp nghĩ ngợi hét lên, ông hiểu rõ sức phá hoại của hiện tượng xoắn không gian, sức mạnh của các trường lực siêu không gian có thể nghiền nát bất kỳ thứ gì.



“Không còn kịp nữa…”



Sĩ quan thông tin không kịp phát tín hiệu, trung đội Lôi Điểu cũng đã bắt đầu khởi động động cơ xuyên siêu không gian, hai trung đội bám nhau quá sát, giãn cách chỉ có vài giây, cả trung đội Lôi Điểu liên tiếp biến mất trong những ánh chớp của cổng siêu không gian.




Nhưng không phải là tất cả, chiếc chiến đấu cơ bay cuối cùng của trung đội bị sức mạnh khủng khiếp của không gian xoắn nghiền thành sắt vụn quăng lại phía sau. Trong ánh mắt chăm chú của mọi thành viên hạm đội, nó bắn tung ra rồi nổ thành một quả cầu lửa vàng chói, ánh sáng chói mắt như cười nhạo sự nỗ lực của con người.



“Có chuyện gì thế? Sao lại như vậy?” Đờ người một lát, tướng quân giận dũ hỏi sĩ quan khoa học.



“Tướng quân, chúng tôi đang kiểm tra số liệu, tuy nhiên trước mắt chưa xác định chính xác nguyên nhân nhưng có thể tạm dự đoán rằng năng lượng dao động bất thường là do những chấn động khi nhóm tiên phong xuyên qua siêu không gian gây nên.” Vị sĩ quan khoa học trên tàu lau vầng trán đã đẫm mồ hôi lạnh trả lời.



“Tướng quân, thượng tá Alfred hỏi có chuyện gì xảy ra? Phi đội còn tiếp tục hành động?”



“Báo cho ông ấy chờ một chút.” Tướng quân quay lại vị sĩ quan khoa học hỏi. “Tôi không cần biết nguyên nhân, tôi chỉ muốn biết chúng ta còn có thể kế tục cho chiến đấu cơ xuyên qua?”



“Cái này… Tướng quân!” Vị sĩ quan miễn cưỡng nói. “Hiện nay cổng siêu không gian tràn đầy các xung động năng lượng bất quy tắc dẫn đến xoắn không gian, mà chúng ta thậm chí còn chưa biết nó phát sinh như thế nào…”



“Nói vậy là không thể cho chiến đấu cơ tiếp tục?” Vị tướng cắt ngang câu nói.



“Vâng, thưa tướng quân! Tình huống hiện nay và lúc đầu khác hắn nhau, nếu tiếp tục cố xuyên qua, chúng ta sẽ mất hết chiến đấu cơ ở đây, theo ước tính tỷ lệ thành công là 1%, hơn nữa năng lượng chấn động vẫn đang có xu hướng tăng lên, chưa nói đến chiến đấu cơ, thậm chí cả tín hiệu hạt cơ bản cũng không thể xuyên qua được, có nghĩa là mặc dù xuyên qua an toàn, thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore cũng không có cách gì báo tin cho chúng ta.” Sĩ quan khoa học chỉ còn cách nói cho hết.



“Vậy anh có thể nói cho chúng tôi biết khi nào có thể tiếp tục?” Tướng quân day day hai bên thái dương, mệt mỏi nói.



“Xin lỗi tướng quân, chúng tôi cũng không thể chắc được, thời gian để năng lượng xung động ổn định trở lại hiện chưa thể tính ra được chính xác, nhưng theo dự đoán của tôi ít nhất cũng mất vài giơ, thậm chí vài ngày, dù có ổn định lại ta cũng không thể tiếp tục ngay, lại mất thời gian tính lại các tham số.” Vị sĩ quan cố gắng nói. “Nhưng xét về tình huống phát sinh hiện nay, tôi đề nghị không nên tiếp tục cho chiến đấu cơ xuyên qua cổng siêu không gian JPX, bởi lẽ chúng ta chưa biết nguyên nhân phát sinh hiện tượng này nên không thể đề phòng, nếu tiếp tục cho chiến đấu cơ xuyên qua có thể lại dẫn đến xoắn không gian.”



“Cám ơn kiến nghị của anh, tôi rõ rồi!” Tướng quân Martin cũng thấp giọng xuống, ông biết cũng không trách được sĩ quan khoa học, chẳng ai muốn chuyện này xảy ra.



“Báo cho thượng tá Alfred, thủ tiêu hành động, chúng ta không cố xuyên qua cổng siêu không gian JPX, hạ mức báo động, lệnh cho hạm đội dùng hết tốc độ xuyên qua tuyến đường thông thường đến thiên hà XY-245.”



“Rõ! Thưa tướng quân!”



“Tướng quân!” Thượng úy Ralph hỏi nhỏ. “Vậy nhóm tiên phong của Thụy Sâm thì sao?”



“Thụy Sâm, đó là một anh chàng thông minh, cứ để cho cậu ta xử lý đi, tôi tin anh ta sẽ biết phải làm gì, chúng ta trước đây cũng đã chuẩn bị phương án cho tình huống này rồi sao? Tuy không thật giống nhưng cũng tương tự!”



“Tôi hiểu rồi! Thưa tướng quân!” Thượng úy gật đầu.



Có thể đến được thiên hà XY-245 kịp thời có lẽ chỉ có 14 chiếc Tia Chớp, tướng quân Martin trầm ngâm, có lẽ cũng chẳng có mấy tác dụng, nhưng ai mà biết được, Thụy Sâm Nepali Gore là một siêu Ace, có lẽ… hy vọng… cậu ta sẽ làm nên kỳ tích, trước đây cậu ấy chẳng đã làm nên kỳ tích trong kế hoạch Cáo Lửa sao?


Bình Luận (0)
Comment