Tình Kiếm

Chương 117

Ba người rốt cuộc cũng đã khai ra, độc là bọn họ hạ, cho nên có những người không trúng độc là bởi vì bọn họ lần này hạ độc hai lần, lần đầu là khi còn ở Diệp gia, chỉ có hai lần phối hợp mới làm cho độc dược phát huy tác dụng. Nhưng rốt cuộc là ai sai bọn họ làm, bọn họ lại không nói lên lời, bởi vì người ra lệnh cho bọn họ, bọn họ chưa từng gặp mặt.
"Minh chủ, như thế nào xử trí bọn họ?" Triệu Trường Không cuối cùng hỏi.
“Thả bọn họ đi” Hoa Nhược Hư nghĩ nghĩ rồi nói, hắn không có khả năng giữ bọn họ ở lại, tuy nhiên nếu bọn họ đã thành thật cung khai, cũng không tiện giết bọn họ, để cho bọn họ tự sinh tự diệt đi.
Thủ hạ của Hoa Ngọc Phượng rốt cuộc cũng truyền tới tin tức của Tiên cung, tình báo mà bọn họ truyền tới trên cơ bản không khác gì so với của Thần cung. Mấy người Hoa Nhược Hư, Tây Môn Lâm và Hoa Ngọc Phượng bàn bạc một chút, quyết định nhanh chóng ra tay, bởi vì để chậm sợ sinh biến.
Theo Hoa Nhược Hư bước đầu suy đoán, Thần Cung rất có thể sẽ công bố tin tức Hoa Nhược Hư công kích Tiên Cung ra ngoài, vì thế hắn cũng có đối sách của mình.
Ánh đèn rực rỡ, màn đêm buông xuống.
Hoa Nhược Hư một tay kéo Hàm Tuyết, một tay kia nắm tay Hoa Ngọc Loan, từ từ đi trong thành Kim Lăng, không riêng gì ba người bọn họ, Phương Hiệp, Hoa Phi Hoa và Động Đình tam kiều cũng đi theo bọn họ, một đoàn nam nữ này đã hấp dẫn vô số người.
Lam Tuyết Nhu liều mạng đến gần Phương Hiệp, Hoa Phi Hoa lại không ngừng chòng ghẹo nàng, két quả khiến cho nàng muốn đem Hoa Phi Hoa trở thành kẻ thù sinh tử. Hoa Phi Mộng lại bất mãn nhìn Hoàng Thượng, dường như cảm thấy Hàm Tuyết đã đoạt vị trí của mình, nhưng thấy Hoa Ngọc Phượng đi cạnh mình nên trong lòng cũng dễ chịu hơn.
Hoa Ngọc Loan vốn không muốn đi, bởi vì bụng nàng đã to lên, người ngoài hơi chú ý chút là có thể phát hiện nàng đã có bầu. Hoa Ngọc Loan có mạnh mẽ đến đâu cuối cùng cũng là một nữ tử, vẫn có chút thẹn thùng. Nhưng bởi vì Hoa Nhược Hư cứ mãi yêu cầu, nàng cũng đành theo ý nguyện của hắn, cùng đi ra ngoài dạo chơi.
Hoa Thác nghe nói Hoa Nhược Hư muốn dẫn nàng đi dạo nên rất cao hứng, nhưng vừa nhìn thấy có nhiều người như vậy đi theo lại có chút không vui, chỉ là nghĩ lại có thể đi ra ngoài cũng tốt hơn không được đi chơi, cuối cùng vẫn vui vẻ ôm tay Hoa Nhược Hư, bị Hoa Nhược Hư kéo đi.
Thiên Tinh Minh bây giờ gần như không hề phòng ngự, ngoại trừ Triệu Trường Không và Hoàng Oanh Oanh, cũng chỉ có tiểu hòa thượng Vô Trần. Tiểu hòa thượng không thích náo nhiệt nên không ra, mà Triệu Trường Không muốn ở lại Thiên Tinh Minh, Hoàng Oanh Oanh muốn ở cạnh Triệu Trường Không nên cũng không ra, Hoàng Oanh Oanh hi vọng thay đổi thân phận tiểu di tử của nàng, có thể thay thế được vị trí của tỷ tỷ nàng.
Đương nhiên đệ tử tứ đại môn phái vẫn còn ở bên trong, dù sao nhiều người như vậy đi ra sẽ làm người khác hoảng sợ. Thực ra một đoàn người này cũng đã làm cho người ta cảm thấy kinh hãi, bởi vì rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp đồng thời xuất hiện, cho nên Kim Lăng thành đột nhiên có thêm không ít người, mà bọn họ cũng đi theo đám người Hoa Nhược Hư, bọn họ cố ý đi ngắm mỹ nữ.
“Sư đệ, có rất nhiều người đi theo, còn có mấy cao thủ” Hoa Nhược Hư nhỏ giọng nói.

“Không sao, đệ đang muốn bọn họ đi theo” Hoa Nhược Hư mỉm cười.
Lúc này từ trong một tòa nhà trong thành Kim Lăng, đột nhiên có vô số bạch y nhân bay vào, từng đôi thiếu nam thiếu nữ tiến hành tàn sát người trong nhà, nửa canh giờ sau Hoa Nhược Hư và mọi người trở lại Hoa phủ.
“Lâm tỷ, thế nào?” Hoa Nhược Hư vội vàng đi tới phòng Tây Môn Lâm, nàng đang chờ hắn đến.
“Nhược Hư, năng lực của đệ tử Tình Lâu tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, chỉ có hai người bị thương rất nhẹ, gần như không có bất cứ tổn thất gì” Tây Môn Lâm nhỏ giọng nói, lúc nãy nàng vẫn âm thầm chỉ huy đám đệ tử này, tận mắt nhìn thấy cuộc chiến gần như tàn sát.
“Vậy là tốt, đệ thật sự không muốn bọn họ gặp chuyện không may” Hoa Nhược Hư có chút nhẹ nhõm, thở dài một tiếng, “Đệ thật sự không muốn bọn họ biến thành công cụ giết người cho chúng ta”
“Nhược Hư, tỷ có chút nghi vấn, bọn họ dường như đã thực hiện hành động như thế này” Tây Môn Lâm trầm ngâm một chút nói, “Ta cảm thấy bọn họ không giống lần đầu tiên tham gia hành động thế này”.
“Như vậy…..” Hoa Nhược Hư nhíu mày, chẳng lẽ trước kia tỷ tỷ đã để cho bọn họ làm loại chuyện như thế này?
Phân đàn Tiên cung ở Kim Lăng chỉ trong vòng một đêm đã chết gần như không còn, không một ai còn sống sót, nên tự nhiên là chưa biết ai đã hạ thủ. Nhưng bắt đầu từ sáng sớm hôm sau, bắt đầu có một tin tức truyền khắp thành Kim Lăng, có người công bố đây là hành động của Thần cung. Về phần Thần cung tại sao sẽ đối phó Tiên cung, theo như lời đồn thì bởi vì Thần cung cảm thấy tên của Tiên cung đã phạm vào cấm kỵ của bọn họ. Tin tức truyền đi rất nhanh, trong thời gian ngắn tất cả mọi người đều tin rằng đây là tin tức chính xác.
Chẳng qua lúc đó cũng có một tin tức, nói là Thiên Tinh Minh của Hoa Nhược Hư đã hạ thủ Tiên cung, mà Thần cung lại đang bắt đầu mở rộng ra võ lâm, ý đồ trở thành môn phái đệ nhất trong võ lâm. Nhưng tin tức này lại không có bao nhiêu người tin, bởi vì tối hôm qua rất nhiều người đã nhìn thấy Hoa Nhược Hư dẫn theo mọi người trong Thiên Tinh Minh đi du ngoạn.
“Sư tỷ, tại sao có thể như vậy? Tin tức này là ai truyền ra?” Trong Thần cung, Cung Nhã Thiến vừa mới nhận được tin tức.
“Tiểu sư muội, chúng ta đã đánh giá quá thấp Hoa Nhược Hư” Thiếu nữ che mặt nhỏ giọng than thở, “Thực lực ẩn dấu của hắn rất cường đại, đây là điều chúng ta không biết đến. Hơn nữa hiển nhiên hắn đã biết ý đồ của chúng ta, nên đã đi trước một bước, giá họa lên đầu chúng ta”.
“Sư tỷ, tỷ nói đây đều là do Hoa Nhược Hư làm?” Cung Nhã Thiến có chút không quá tin.
“Đến tận bây giờ, chúng ta vẫn tưởng rằng Hoa Nhược Hư chỉ là đơn giản có vài người, nhưng bây giờ nghĩ lại lúc đầu hắn có thể trong vài ngày ngắn ngủi truyền tin tức Thiên Tinh Minh thành lập truyền khắp Đại Giang Nam Bắc, đây cũng không phải là điều người bình thường có thể làm được. Mà hắn hôm nay vừa lúc trước chúng ta, đem tin tức hủy diệt phân đàn Tiên cung giá họa lên đầu chúng ta, lại truyền bá tin tức này ra ngoài với tốc độ cực nhanh, cũng là điều mà chúng ta bây giờ không thể làm được” Thiếu nữ che mặt gật đầu, “Người này, xem ra không chỉ đơn giản là đa tình”.

“Chủ thượng, bây giờ đều nói là Thần cung đã hạ thủ, chẳng lẽ Thần cung đã bắt đầu ra tay với Tiên cung sao?” Nam tử nhỏ gầy phía sau Diệp Bất Nhị nói.
“Ngươi sai, ta tin vào cách nói khác, là Hoa Nhược Hư đã hạ thủ” Diệp Bất Nhị thản nhiên nói.
“Nhưng chủ thượng, tối hôm qua Hoa Nhược Hư thật sự không có khả năng động thủ vào lúc đó” Nam tử nhỏ gầy có chút mê hoặc nói.
“Ngươi nói ta muốn giết người, có cần phải tự mình ra tay không? Diệp Bất Nhị xoay người nói.
“Đương nhiên, không cần chủ thượng tự mình ra tay” Nam tử nhỏ gầy cười cười nói.
“Hoa Nhược Hư cũng như vậy” Diệp Bất Nhị cười lạnh một tiếng, vẻ mặt dần dần trở nên âm trầm, “Thần cung và Tiên cung chó cắn chó thì cứ để như vậy, bây giờ các ngươi đầu tiên là phải giết nha đầu Hàm Tuyết bên cạnh Hoa Nhược Hư đi”.
“Chủ thượng, chỉ là một nha đầu, sao phải giết nàng ta?” Nam tử nhỏ gầy có chút không hiểu.
“Nha đầu? Nàng ta đúng là một nha đầu, nhưng đồng thời cũng là truyền nhân của Y Cốc” Diệp Bất Nhị lạnh lùng nhìn Nam tử nhỏ gầy, “Ngươi hẳn hiểu được một truyền nhân Y Cốc, có ý nghĩa gì đối với chúng ta chứ”.
“Thuộc hạ tuân mệnh, thuộc hạ cũng nên đi làm” Nam tử nhỏ gầy biến sắc nói.
“Nhớ kỹ, nhất định phải làm nàng ta chết, không tiếc bất cứ thủ đoạn gì” Diệp Bất Nhị từ từ nói ra vài chữ.
Hoa Nhược Hư lẳng lặng đứng cạnh cửa sổ, tâm trạng hắn lúc này rất tốt. Chuyện hắn giá họa Thần Cung, hắn tin rằng Thần Cung cũng sẽ biết nhưng không quan trọng, hắn vốn không sợ các nàng biết. Hắn bây giờ thuận theo lời hứa hủy diệt phân đàn Kim Lăng, sau này Thần Cung sẽ không có bất cứ lý do gì yêu cầu Hoa Phi Mộng trở về, nàng coi như cởi được tâm sự này, từ nay về sau Hoa Phi Mộng hoàn toàn thuộc về một mình Hoa Nhược Hư hắn. Về phần Cát Vân Tường, hắn cũng không lo lắng Hoa Phi Mộng đối với hắn như thế nào, cũng không sợ hắn đến quấy rầy nàng. Hắn tin rằng trong lòng Hoa Phi Mộng bây giờ đã không có nam nhân nào khác. Là nam nhân đều ghen ghét, đố kị, đều muốn độc chiếm nữ tử mà mình yêu, Hoa Nhược Hư tự nhiên cũng không ngaoij lệ, cho nên trước đây khi thấy Hoa Phi Mộng dường như còn chút tình cảm với Cát Vân Tường, hắn cảm thấy không thoải mái.
“Thiếu gia” Hàm Tuyết lẻn vào, “Thiếu gia, tối hôm qua thiếu gia đi đâu” Hàm Tuyết sắp thành bà quản gia mất.
Hoa Nhược Hư cười cười xấu hổ, hắn mới vừa từ chỗ Hoa Phi Mộng trở về không lâu, thấy Hàm Tuyết hỏi như vậy cũng không biết nên trả lời như thế nào cho tốt.

“Thiếu gia, tối hôm qua nhiều người như vậy không chơi được, bây giờ lại đi được không?” Hàm Tuyết dịu dàng nói, vừa nói vừa đung đưa tay Hoa Nhược Hư, “Có được không, thiếu gia”.
“Tiểu Tuyết, hôm nay không được, để sau đi” Hoa Nhược Hư vừa nói vừa kéo tay nàng, ”Đi nào, cùng ta đến chỗ sư tỷ”.
Để Hàm Tuyết lưu lại chỗ Hoa Ngọc Loan, Hoa Nhược Hư một mình đi ra, trong lòng cũng thoải mái hơn, tiểu nha đầu này thật quá quấn người, hắn cũng có chút bất đắc dĩ.
"Tỷ phu, tỷ phu!" Hoa Phi Hoa vội vã chạy tới.
“Có việc gì?” Hoa Nhược Hư đã quen với cách xưng hô này, mà hắn quả thật cũng là tỷ phu của Hoa Phi Hoa.
“Tỷ phu, tiểu tử Phương Hiệp muốn đi uống rượu, chúng ta cùng đi chứ?” Thì ra là tới kéo Hoa Nhược Hư đi uống rượu.
“Bây giờ đi uống rượu?” Hoa Nhược Hư dở khóc dở cười, bây giờ mặc dù không còn quá sớm nhưng cũng chưa đến tối.
“Bây giờ vừa lúc, uống đến tối là vừa” Hoa Phi Hoa cười hì hì nói, “Đến lúc đó tỷ phu có thể về, nếu không tỷ phu một đêm không về, tỷ tỷ nhất định sẽ trách tiểu đệ”.
“Cái này, mấy người đi đi, ta không muốn đi uống” Hoa Nhược Hư không quá muốn, hắn vẫn cảm thấy ở nhà thoải mái hơn, hơn nữa trong lòng còn có mấy mỹ nữ xinh đẹp bồi hắn.
“Tỷ phu, huynh không phải ban ngày sẽ cùng tỷ tỷ vào phòng chứ?” Hoa Phi Hoa nhìn nhìn xung quanh, vẻ mặt thần bí.
“Này, được rồi, ta và đệ cùng đi là được chứ gì” Hoa Nhược Hư có chút xấu hổ, rốt cuộc vẫn phải đáp ứng, nhưng là không nghĩ ra Hoa Phi Hoa tại sao nhất định lại muốn hắn đi cùng?
Đến Phiêu Hương tửu lâu mới phát hiện ra Phương Hiệp sớm đã ở đây, Hoa Nhược Hư rốt cuộc cũng rõ ràng tại sao Hoa Phi Hoa lại muốn kéo hắn đến đây. Đến đây uống rượu không chỉ có Phương Hiệp, mà còn có Động Đình tam kiều. Lam Tuyết Nhu đang tức giận nhìn Phương Hiệp, Phương Hiệp thì một mình buồn bực uống rượu, hắn đã sợ nàng. Mà Hồng Nguyệt Nhi và Bạch Tâm Tĩnh lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Hiệp, tình trạng như vậy có lẽ là người đều cảm thấy không được tự nhiên.
Thấy hai người Hoa Phi Hoa và Hoa Nhược Hư đi đến, Phương Hiệp dường như thở phào một hơi.
“Lam đại tiểu thư, hăng hái là rốt tốt, hay là uống vài chén với tại hạ vậy?” Hoa Phi Hoa cười hì hì đi đến bên cạnh Lam Tuyết Nhu.
“Này, ngươi tránh xa ta ra một chút, cẩn thận ta đánh ngươi” Lam Tuyết Nhu hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Phi Hoa một cái, mấy ngày nay mọi người dần dần phát hiện Lam Tuyết Nhu không hề như tên, nàng không hề dịu dàng chút nào.

“Tục ngữ nói đánh là....” Hoa Phi Hoa cười hì hì, quay đầu nhìn Hoa Nhược Hư, ”Tỷ phu, câu sau là gì?”
Hoa Nhược Hư lắc đầu cười khổ không nói gì, Hoa Phi Hoa dường như rất hứng thú với Lam Tuyết Nhu.
“Hoa công tử, sao lại rảnh rỗi đến đây uống rượu chứ?” Âm thanh yêu kiều của Bạch Tâm Tĩnh vang lên.
“Tại hạ bình thường cũng không quá bận” Hoa Nhược Hư cười cười nói.
“Thật không? Chẳng lẽ Hoa công tử không muốn bồi các kiều thê trong nhà sao?” Hồng Nguyệt Nhi mở miệng nói, còn đặc biệt nhấn mạnh chữ “các”, dường như có chút bất mãn Hoa Thiên Tinh háo sắc và thê tử thành đàn.
“Hai vị mỹ nữ, hai nàng không biết, tỷ phu bởi vì lo lắng không xuể, nên mới trốn ra đây” Hoa Phi Hoa nói thêm vào một câu.
“Hoa công tử, công tử không thể đứng đắn một chút sao?” Bạch Tâm Tĩnh đã sớm bất mãn với Hoa Phi Hoa.
“Hì hì, Bạch đại tiểu thư, chỉ cần các nàng nguyện ý gả tiểu muội của mình co tại hạ, tại hạ sau này nhất định sẽ rất cung kính với các nàng” Hoa Phi Hoa vừa nói vừa cười hì hì với Lam Tuyết Nhu.
“Hoa Phi Hoa, tên khốn kiếp nhà ngươi nói gì? Muốn bổn tiểu thư gả cho ngươi? Không có cửa đâu” Lam Tuyết Nhu cầm một chén rượu ném Hoa Phi Hoa.
“Ai ai ai, tại hạ nói Lam đại tiểu thư, Lam đại mỹ nữ, tại hạ chính là muốn tốt cho cô nương. Dù sao tiểu tử ngu ngốc Phương Hiệp không muốn cô nương, cô nương tốt hơn hết là theo tại hạ, hiếm có người như tại hạ thâm tình với cô nương như vậy, cô nương ngàn vạn lần không nên bỏ qua cơ hội này” Hoa Phi Hoa ra vẻ mình là người tốt nhất trên đời.
Lam Tuyết Nhu lần này lại cầm một vò rượu ném sang, nhưng lại bị Hoa Phi Hoa dễ dàng bắt được.
“Hoa công tử, chẳng lẽ công tử cứ như vậy nhìn thủ hạ của mình đùa bỡn thiếu nhữ nhà lành sao?” Bạch Tâm Tĩnh có chút tức giận nhìn Hoa Nhược Hư.
“Bạch cô nương, tại hạ sẽ ngăn hắn lại, nhưng có một câu, Bạch cô nương cũng có thể hiểu rõ, tình cảm là không thể cưỡng cầu” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài, hắn vốn hy vọng Phương Hiệp có thể cùng Lam Tuyết Nhu thành đôi, nhưng đã lâu như vậy mà Phương Hiệp vẫn như cũ không có ý định tiếp nhận nàng ta, còn không ngừng tránh né, xem ra quả thật rất khó có thể xảy ra, trong lòng Phương Hiệp xem ra vẫn chỉ có Tôn Vân Nhạn.

Bình Luận (0)
Comment