Tình Kiếm

Chương 148

Hoa Nhược Hư ngồi trên mình ngựa khẽ nhún một cái, thân hình lăng không bay lên, ra xa mấy trượng, nhẹ nhàng hạ xuống phía sau Hoa Ngọc Loan, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
“Sư tỷ, chúng ta cũng làm giống như bọn họ”. Lời nói của Hoa Nhược Hư mơn man bên tai Hoa Ngọc Loan, tay hắn đồng thời nắm lấy dây cương.
“Tùy đệ thôi”. Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Ngọc Loan khẽ hồng lên, thẹn thùng ngó về phía mười sáu đệ tử Tình Lâu ở đằng sau, phát hiện dường như bọn họ cũng không có để ý tới nơi này, trong lòng mới khẽ thả lỏng.
Tổng cộng một trăm hai tám đệ tử Tình Lâu, nam nữ mỗi bên chiếm một nửa. Cũng không biết là do Hoa Thiên Tinh lười biếng hay tại nguyên nhân nào, tên của bọn họ đều dùng số thứ tự để phân biệt, nam tử thì phân biệt gọi từ Đại lang, Nhị lang cho tới Lục Thập Tứ lang; nữ hài tử thì phân biệt gọi từ Đại muội, Nhị muội, nhưng người cuối cùng cũng không phải gọi là lục thập tứ muội mà gọi là Yêu muội.
Mười sáu người đi theo Hoa Nhược Hư này là tám cặp đầu tiên, từ Đại lang Đại muội cho tới Bát lang Bát muội. Ngoại mạo ai cũng rất xuất sắc, có lẽ cũng là do Hoa Thiên Tinh cố ý lựa chọn. Nam hài tử đều rất tuấn mĩ, nữ hài tử dung mạo cũng không tầm thường, mặc dù còn kém xa so với mấy người Hoa Ngọc Loan, nhưng cũng là mỹ nữ hiếm có.
“Tam lang, chàng xem có phải Lâu chủ và phu nhân rất xứng đôi hay không?” Sợ rằng Hoa Nhược Hư và Hoa Ngọc Loan đều không biết, đám đệ tử Tình Lâu này lại đang bàn tán về bọn họ, người vừa nói chính là Tam muội.
“Quả là rất xứng đôi, chẳng qua ta cảm thấy nếu tiểu thư ở cùng Lâu chủ thì càng thêm xứng đôi”. Tam lang ngẫm nghĩ, lại nói.
“Sao có thể như vậy, ta thấy Lâu chủ căn bản là không xứng với tiểu thư”. Ngũ muội bên cạnh lên tiếng phản đối, “Không ai có thể tương xứng với tiểu thư!”
“Ngũ muội, cũng không thể nói như vậy, nếu tìm người có thể sánh với tiểu thư thì cũng chỉ có thể là Lâu chủ”. Ngũ lang như một lão đầu già rặn, hắn nhìn Hoa Nhược Hư phía trước, thấp giọng nói.
“Nhưng ta cảm thấy, người Lâu chủ thích nhất không phải là tiểu như, mà là phu nhân”. Thất muội trông như một tinh linh cổ quái, giọng nàng có chút bức xúc vì sự bất công này thay cho Hoa Thiên Tinh. “Thất muội, muội không hiểu rồi, ta đâu nói người Lâu chủ thích nhất là tiểu thư, bất quá tiểu thư giống như là tiên tử trên trời, không bám bụi trần, người bình thường cũng không dám thân cận, cho nên nhìn mặt ngoài thì dường như Lâu chủ thích phu nhân hơn một chút, nhưng trên thực tế, người Lâu chủ thích nhất khẳng định là tiểu thư”. Lần này người lên tiếng chính là Đại lang, lớn tuổi nhất nên phân tích vấn đề cũng rõ ràng nhất.
“Nhưng muội thất thật bất công cho tiểu thư, huynh thử xem, tiểu thư đối xử với Lâu chủ tốt vô cùng, nhưng lâu chủ lại có nhiều nữ nhân như vậy, nếu muội là tiểu thư, muội sẽ không chịu như vậy đâu”. Thấy muội vẫn vùng vằng nói, bất mãn trừng mắt liếc Hoa Nhược Hư một cái.
“Thất muội, muội định làm gì? Không cho phép muội bất kính với Lâu chủ như vậy biết không? Tiểu thư đã phân phó chúng ta thế nào?” Nhìn vẻ mặt kia của Thất muội, sắc mặt Đại lang biến đổi, trầm giọng trách mắng.
“Người ta về sau sẽ không thế nữa”. Bộ dạng Thất muội vô cùng ủy khuất, lầm bẩm một mình, sau đó rúc vào trong lòng Thất lang, không nói lời nào.
“Đại lang, tính khí của Thất muội như trẻ con, huynh đừng để ý”. Đại tỷ liền đứng ra hòa giải, “Kỳ thực, chúng ta đều biết, Lâu chủ là người quan trọng nhất đối với tiểu thư, chúng ta bảo vệ Lâu chủ cũng đồng dạng như đang bảo vệ tiểu thư. Chúng ta tôn kính tiểu thư ra sao thì cũng sẽ tôn kính Lâu chủ như vậy, mọi người đã rõ lời ta nói chưa?”
Mọi người đều gật đầu, Thất muội cũng đã ngồi thẳng dậy, không ngừng gật đầu.

“Tốt, chúng ta cần đi nhanh hơn nữa, đã cách rất xa bọn họ. Tuy nói là không nên đi quá gần với Lâu chủ và phu nhân, nhưng cũng không nên cách xa quá, để tránh chuyện xảy ra ngoài ý muốn, không kịp xử lý”. Đại lang phóng nhanh về phía trước, thúc vào bụng ngựa, tuấn mã tung vó như bay.
“Tỷ phu, huynh nói tỷ tỷ có vui vẻ vì chúng ta không?” Triệu Trường Không cùng Hoàng Oanh Oanh đang đi, đột nhiên Hoàng Oanh Oanh quay sang u uất hỏi.
“Nhất định sẽ như vậy!” Triệu Trường Không im lặng một lát, trong mắt tràn đầy ôn nhu, nhưng cũng không kém phần đau thương, gật đầu, trầm giọng nói.
Phương Hiệp cách phía sau bọn họ tầm hơn mười trượng, nhìn bóng lưng hai người, trong đầu hắn dần dần hiện ra một bóng ảnh.
“Sư tỷ sư tỷ, lúc nào thì chúng ta có thể giống như bọn họ?” Phương Hiệp tự hỏi trong lòng, nhưng mà hắn cũng biết nguyện vọng này có lẽ cả đời sẽ không cách nào thực hiện.
“Vũ Ảnh, nguyện vọng lớn nhất của muội là gì?” Tây Môn Lâm nhìn Diệp Vũ Ảnh cười cười rồi hỏi.
“Sư tỷ, tỷ vừa hỏi gì vậy?” Tâm hồn Diệp Vũ Ảnh vừa rồi dường như đã bay về nơi khác, bây giờ mới bị Tây Môn Lâm kéo về.
“Vũ Ảnh, muội đừng suy nghĩ nhiều, để đầu óc thoái mái đi, yên tâm ‘thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng’ thiên hạ không có chuyện gì là không giải quyết được”. Tây Môn Lâm khẽ thở dài nói.
“Sư tỷ, muội biết mà, cảm ơn tỷ đã quan tâm”. Trên mặt Diệp Vũ Ảnh có chút buồn bã “Đúng rồi, sư tỷ, lúc nãy tỷ vừa hỏi cái gì vậy?”
“Tỷ hỏi nguyện vọng lớn nhất của muội là gì?” Tây Môn Lâm trầm ngâm một chút, tiếp tục đem vấn đề vừa nãy ra hỏi lại một lần nữa. “Nguyện vọng lớn nhất…..nguyện vọng lớn nhất…..” Diệp vũ Ảnh thì thào nhắc lại mấy lần, ánh mắt mê mang, một lát sau, nàng từ từ nói, “Trước kia, nguyện vọng lớn nhất của muội là giữ gìn võ lâm chính nghĩa, làm cho tất cả những chuyện không hay trong giang hồ biến mất, không còn có bất công nữa; nhưng sau này nguyện vọng lớn nhất của muội chính là: các chuyện muội gặp phải đều sẽ chỉ là một giấc mộng. Còn hiện tại thì muội không có nguyện vọng gì, có lẽ chỉ hy vọng mọi người sẽ bình an vô sự, tất cả mọi người”. Nàng thì thào nhắc lại hai từ ‘mọi người’ này lại một lần nữa.
Tây Môn Lâm cũng không hỏi tiếp, nàng biết, ‘mọi người’ trong lời Diệp Vũ Ảnh bao gồm cả phụ thân của nàng – Diệp Bất Nhị.
“Phi Hoa, ngươi có tâm sự gì sao?” Trên đường đi, Hoa Phi Hoa vẫn im lặng không nói một lời, đây hoàn toàn không phải tính cách của hắn, Giang Thanh Nguyệt rốt cục không nhịn được, lên tiếng hỏi.
“Thanh Nguyệt, cô không cần hỏi hắn, ta biết là do hắn đang lo lắng cho tình nhân mới của hắn”. Hoa Phi Mộng cười hì hì nói.
“Tình nhân mới? Hoa đại ca, vậy tình nhân cũ của đại ca là ai vậy?” Tuyết Du Du ở cùng với Hoa Phi Mộng khá lâu, nên tính tò mò của nàng cũng rất lớn.
“Hì hì, Du Du, tình nhân cũ của Phi Hoa chính là tình nhân hiện tại Nhược Hư thích nhất, ngươi nói là ai?” Hoa Phi Mông nhìn Tuyết Du Du cười khanh khách.

“Cái gì vậy, người ta không phải là tình nhân cũ của Hoa đại ca”. Tuyết Du Du trừng mắt nhìn Hoa Phi Mộng, “Muội lần sau nhất định sẽ nói cho Hoa đại ca biết, tỷ ăn hiệp muội!”
“Tỷ tỷ, tốt xấu gì thì đệ của là đệ đệ của tỷ, sao tỷ lại mang đệ ra làm trò cười?” Hoa Phi Hoa rốt cục cũng lên tiếng, bộ dạng có chút bất mãn với Hoa Phi Mộng.
“Ài, đừng quên rằng hiện nay chỉ có tỷ tỷ này mới quan tâm đến ngươi, cũng chỉ có tỷ tỷ của ngươi mới biết ngươi vì lo lắng cho Tuyết Nhu nên trong lòng không yên, thật là một kẻ không có lương tâm!” Hoa Phi Mộng trừng mắt liếc Hoa Phi Hoa một cái.
“Được rồi, được rồi, tỷ tỷ quan tâm tới đệ, sự quan tâm của tỷ với đệ so với sự quan tâm của tỷ dành cho tỷ phu thế nào? đây là có lương tâm sao?” Hoa Phi Hoa tức giận nói.
“Ôi, ngươi cũng không nên so đo như vậy chứ, người ta quan tâm nhất đương nhiên là Nhược Hư, sau đó mới đến ngươi”. Hoa Phi Mộng lại cười hì hì. Hoa Phi Hoa cũng không có cách khiến nàng ngậm miệng lại. “Hóa ra Hoa đại ca thích Tuyết Nhu tỷ tỷ, chỉ là Nguyệt Nhi tỷ tỷ lại đem bảo bảo đi tới nơi nào”. Bộ dạng Tuyết Du Du như kiểu đã hoàn toàn hiểu được, nha đầu này tin tức quả thật kém linh thông, kỳ thực ở Thiên Tinh Minh sợ rằng ngoài nàng thì ai cũng biết Hoa Phi Hoa và Lam Tuyết Nhu có quan hệ không bình thường, chỉ cần nhìn qua hàng ngày hai người đều đi cùng nhau là biết.
“Phi Hoa, ngươi không nên quá lo lắng, Ngọc Phượng vẫn đang đi tìm Tuyết Nhu”. Giang Thanh Nguyệt an ủi. Hoa Phi Hoa có mối tình mới khiến nàng cũng như trút được ghánh nặng trong lòng, bằng không, mỗi lần nhìn thấy hắn nàng đều cảm giác có chút xấu hổ.
Thiên Tinh Minh.
“Ngươi đi đi!” Hoa Ngọc Phượng nhàn nhạt nói với Hồng Nguyệt Nhi.
“Cái gì?” Hồng Nguyệt Nhi tựa hồ không tin tưởng vào tai mình.
“Ta nói ngươi có thể đi, ngươi đã không muốn nói, ta cũng không cưỡng ép ngươi, bất quá Thiên Tinh Minh cũng không hoan nghênh ngươi ở lại”. Hoa Ngọc Phượng lạnh lùng nói, lời vừa rứt liền quay người đi ra ngoài.
Một lát sau, Hồng Nguyệt Nhi đã rời khỏi Thiên Tinh Minh.
Hồng Nguyệt Nhi đi ra ngoài thành, cước bộ có chút hốt hoảng, đột nhiên cảm thấy đầu trầm xuống, thân người ngã xuống bất tỉnh.
“Tiểu thu, thuộc hạ theo dõi Hồng Nguyệt Nhi vừa đi tới ngoài thành, thì phát hiện nàng bị người ta đánh bất tỉnh mang đi”. Một nam tử vận đồ đen đang đứng trước mặt Hoa Ngọc Phượng nói.
“Có biết là ai bắt nàng ta đi không?” Hoa Ngọc Phượng khẽ cau mày.

“Thưa tiểu thư, chính là Tôn Vân Nhạn”. Nam tử vận đồ đen thấp giọng nói.
“Tôn Vân Nhạn, sao lại là nàng?” Trong lòng Hoa Ngọc Phượng âm thầm cảm thấy kinh ngạc.
Tại vùng phụ cận Kim Lăng.
Phong Quá Vân đang ngồi ngay ở phía trên đại đường, ở dưới là gia chủ tứ đại thế gia cùng bốn vị đại trưởng lão Thần Cung, mà không, hiện tại nên gọi là bốn vị đại trưởng lão của Tiên Cung mới đúng.
“Cung chủ, hiện tại Hoa Nhược Hư cả trong lẫn ngoài đều loạn, đây chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta đối phó hắn, chúng ta còn do dự cái gì?” Phong Vân Động rốt cục không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi.
“Việc chúng ta nên làm hiện giờ chính là tọa sơn quan hổ đấu. Nếu Hoa Nhược Hư có thể dễ dàng đối phó như vậy, thì Diệp Bất Nhị cũng đã không bắt buộc phải chuyển từ sáng vào tối”. Phong Quá Vân nhàn nhạt nói, hiển nhiên là không tán thành với đề nghị của Phong Vân Động.
“Phong hộ pháp, Cung chủ nói không sai, chúng ta không nên vì nóng giận nhất thời mà làm hỏng đại sự”. Phong trưởng lão cũng lên tiếng.
“Nóng giận nhất thời? Chẳng lẽ Tòng Vân cứ như vậy chết dưới tay Hoa Nhược Hư sao? Phân đàn ngoài thành Kim Lăng có đến mấy trăm đệ tử, chẳng lẽ cứ để họ chết như vậy sao?” Phong Vân Động tức giận nói, trong mắt tràn ngập hận ý.
“Tòng Vân cũng là đệ đệ của ta, cừu của hắn tất nhiên ta sẽ báo, bất quá không phải lúc này”. Sắc mặt Phong Quá Vân vẫn bình thản như cũ, không bởi lời nói của Phong Vân Động mà thay đổi.
“Đệ đệ của ngươi? Ha ha, là đệ đệ của ngươi, ha ha ha”. Phong Vân Động đột nhiên cười lên điên loạn, tiếng cười tràn ngập phẫn uất, bất bình.
“Phong hộ pháp, sự việc của phân đàn ngoài thành Kim Lăng rốt cục có phải do Hoa Nhược Hư gây ra hay không còn chưa thể khẳng định, huống chi tục ngữ đã nói: quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ngươi cần gì phải gấp như vậy?” Phong trưởng lão thở dài một tiếng, rồi nói.
“Người chết không phải con ngươi, đương nhiên ngươi sẽ không vội!” Phong Vân Động hung hăng liếc nhìn Phong trưởng lão, đoạn xoay người rời đi.
“Cung chủ, Cung chủ…..Đại sự không tốt!” Đột nhiên một tiểu nha hoàn chạy vào, thở hổn hển.
“Chuyện gì?” Phong Quá Vân sắc mặt khẽ biến.
“Cung chủ, Phong hộ pháp, Phong hộ pháp đã cướp đứa bé đi!” Nha hoàn nọ vừa thở vừa nói.
“Cái gì?” Phong Quá Vân sắc mặt đại biến. “Đuổi theo!” Nói xong, thân ảnh chợt lóe, người đã biến mất trong đại sảnh.
Kim Lăng – Tri phủ nha môn.

“Ti chức tham kiến quận chúa!”
Tri phủ nha môn hiện tại cũng tính là một đại nhân vật, nhưng hắn cũng không dám trêu chọc người mới tới – nàng chính là Vô Song quận chúa. Trước mặt Vô Song quận chúa lúc này đang có một trung niên nam tử mặc trang phục thường dân đang quỳ.
“Bình thân! Chuyện tình thế nào rồi?” Vô Song quận chúa đang giả trang phấtt tay hỏi.
“Thưa Quận chúa, phần lớn nhân mã của Thiên Tinh Minh đã rời khỏi Kim Lăng”. Trung niên nam tử hồi đáp, đồng thời khom người dâng lên một bản chép tay.
“Làm việc không tồi, trước tiên lui xuống đi, ta sau khi quay về kinh thành nhất định sẽ thưởng cho ngươi”. Vô Song quận chúa khẽ phẩy tay, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
“Tạ Quận chúa!” Nam tử trung niên trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, liền hành lễ, lui ra ngoài.
“Quận chúa, mau ra đây xem đi, Mai nhi mệt chết đi được”. Chờ nam tử trung niên kia vừa đi ra ngoài, ‘Vô Song quận chúa’ liền quay ra sau bắt đầu làm nũng.
“Không cần sốt ruột, Mai nhi, ngươi tới xem tiểu tử kia, vui đùa một chút”. Bên trong vách tường truyền đến một thanh âm thanh thúy.
“Quận chúa, ngài thích trẻ con như vậy, thì mau đi tìm một như ý lang quân thôi”. Giọng Mai nhi oán hận, nàng ấn nhẹ lên trên vách tường, đột nhiên hiện ra một cái động lớn, bên trong còn có một thế giới khác.
Một hoàng y nữ tử che mặt đang chơi đùa với một đứa trẻ phấn điêu ngọc trác, đứa trẻ đang cười toe toét, xem ra rất vui vẻ.
“Nha đầu chết tiệt, ngươi nói hươu nói vượn gì vậy? ta chưa cần sinh em bé đâu”. Nữ tử che mặt này mới chính là Vô Song quận chúa, nàng trừng mắt nhìn Mai nhi một cái.
“Mà cũng đúng, về sau Quận chúa làm mẹ của đứa bé này luôn, khẳng định rằng cha của nó muốn tìm cũng không thấy”. Mai nhi hì hì cười nói.
“Ta thấy dường như ngươi muốn làm mẹ của nó?” Vô Song quận chúa tức giận nói.
“Làm thì làm, dù sao nô tỳ hay Quận chúa làm cũng như nhau mà thôi.” Mai nhi nói lời này không hề thẹn thùng, liền cười hì hì.
“Nha đầu chết tiệt kia, muốn lấy chồng đến phát điên rồi!” Vô Song quận chúa lại trừng mắt nhìn Mai nhi.
“Trong hoàng cung nhàm chán lắm, có lập gia đình cũng không ở trong hoàng cung”. Mai nhi nói thầm một mình.

Bình Luận (0)
Comment