Tình Kiếm

Chương 24

Đến lúc này Nhược Hư mới có thể hoàn toàn trông rõ diện mạo của nàng. Khách quan mà nói, nàng mặc dù có thể tính là xinh đẹp nhưng so với Giang Thanh Nguyệt vẫn còn kém rất xa, bất quá nàng cũng gây được cho người ta một cảm giác thật thanh tú.
Lai lịch của nàng cũng không phải tầm thường. Nàng vốn là đệ tử tục gia của phái Nga Mi, vừa nghệ thành hạ sơn không đến nửa năm. Hoàng Oanh Oanh còn có một tỉ tỉ là Hoàng Yến Yến, ba tháng trước vừa mới thành hôn, mà chú rể cũng thật ưu tú, chính là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm - Triệu Trường Không, vốn bài danh thứ 5 trên Long Bảng. Nhưng một tháng trước, trong lúc Hoàng Oanh Oanh và Triệu Trường Không không chú ý, Hoàng Yến Yến lại bị Ngọc Lang Quân bắt đi, đến khi Triệu Trường Không tìm được nàng, nàng đã bị vũ nhục thê thảm rồi. Mặc dù Triệu Trường Không tìm mọi cách khuyên bảo, mỗi ngày đều không rời khỏi Hoàng Yến Yến nửa bước nhưng cuối cùng Hoàng Yến Yến trong lúc nhất thời suy nghĩ không thông đã tự tìm đến cái chết.
Triệu Trường Không vô cùng thương tâm, Hoàng Oanh Oanh lại càng bi phẫn hơn, lén bỏ nhà ra ngoài tìm Ngọc Lang Quân báo thù. Chỉ tiếc là võ công không bằng người ta, hôm nay nếu không phải Nhược Hư bốn người đuổi tới thì có lẽ thù cũ chưa trả xong đã có thêm hận mới.
Mọi người nghe như vậy đều ảo não thờ dài không thôi, Nhược Hư đối với tên trộm hoa ấy lại đâng lên một loại cảm giác thống hận mãnh liệt, một đôi vợ chồng đang êm đẹp như thế lại vì tên trộm hoa này mà cách biệt âm dương vĩnh viễn.
“Đệ đệ à, nếu ngươi đối xử không tốt với các nữ nhân của ngươi thì so với gã trộm hoa ấy còn đáng giận hơn.” Trong lòng hắn lại vang lên thanh âm của Hoa Thiên Tinh.
“Sao có thể như thế chứ?” Nhược Hư thầm cười khổ.
“Tỷ tỷ ta không có nói bậy đâu, kẻ trộm hoa vũ nhục nữ hài tử, nhưng chỉ cần nữ hài tử đó suy nghĩ thông suốt thì từ nay về sau vẫn có thể tìm thấy hạnh phúc đích thực, nhưng nếu người nam nhân mà họ thích không thích họ thì cả đời này họ cũng không vui vẻ được. Cho nên mới nói đệ đệ ngươi ngàn vạn lần không được làm như thế.” Hoa Thiên Tinh chậm rãi nói, tựa như rất có đạo lí.
“Được rồi, tỷ tỷ, kiếm pháp vừa rồi là như thế nào vậy?” Nhược Hư có cảm giác lùng bùng, Hoa Thiên Tinh nhắc hắn không nên có lỗi với nữ hài tử mà hắn thích, hắn lại nhân tiện không tự chủ được mà nhớ đến Đại Nhi. Vì vậy hắn muốn lái suy nghĩ của mình sang chuyện khác.
“Tỷ tỷ ta vốn không định dạy ngươi kiếm chiêu ấy đâu, bất quá đệ đệ ngươi rõ là quá kém, cho nên ta mới phải dạy cho ngươi một chút để ngươi có khả năng đối phó với cái tên hỗ đản vừa rồi, hoàn thành một vai diễn nhỏ. Thế nào? Thấy kiếm pháp của tỷ tỷ ta tự nghĩ ra có lợi hại không?” Hoa Thiên Tinh nói đầy tự hào.
“Có điều nếu muốn phát huy hoàn toàn uy lực của Tình kiếm thì ngươi phải tự mình suy nghĩ kiếm chiêu mới được. Tỷ tỷ ta không có khả năng giúp được.” Hoa Thiên Tinh lại nói tiếp.
“Tỷ tỷ, tại sao ta mới nhìn thoáng qua đã nhân tiện nhớ kỹ như vậy? Còn nữa, ta thấy có một vị tiên tử dạy ta kiếm pháp, đó là tỷ tỷ ư?” Nhược Hư hỏi lại.
“Hi hi, đương nhiên là tỷ tỷ ta rồi. Ngoài trừ tỷ tỷ ta còn ai xinh đẹp như vậy?” Hoa Thiên Tinh cười duyên nói, “cho nên ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, thiên cơ không thể tiết lộ, nói tóm lại tỷ tỷ của ngươi chính là thiên tài.”
“Ta căn bản là không thấy được khuôn mặt, làm sao biết người có xinh đẹp hay không.” Nhược Hư nói thầm trong lòng, nghe được Hoa Thiên Tinh nói câu sau cùng hắn tự nhiên có một loại cảm giác bất đắc dĩ, nàng ấy luôn có một ít sự tình mấu chốt không nói cho hắn biết.
“Tỷ tỷ à, kiếm pháp mà người dạy ta tên gì vậy? Đã dạy hết hay chưa?” Nhược Hư hỏi.

“Uhm, tên hả, gọi là tỷ tỷ kiếm pháp đi.” Hoa Thiên Tinh suy nghĩ rồi nói, Nhược Hư không biết nên cười hay khóc nữa, cái gì mà tên là tỷ tỷ kiếm pháp chứ? Sao không gọi là đệ đệ kiếm pháp luôn đi.
“Do tỷ tỷ của ngươi nghĩ ra thì tất nhiên phải gọi là tỷ tỷ kiếm pháp rồi, đợi ngươi tự mình nghĩ ra một bộ kiếm pháp khác thì hãy gọi là đệ đệ kiếm pháp đi.” Hoa Thiên Tinh cười hì hì, “kiếm pháp đó đương nhiên không chỉ có một chiêu, bất quá sau này tỷ tỷ sẽ dạy ngươi những chiêu khác.”
“Tỷ tỷ, gọi là Thiên Tinh kiếm pháp đi? Dùng tên của người đặt cho không phải càng tốt hơn sao?” Nhược Hư đề nghị, nghĩ thầm nếu hắn nói cho người khác biết võ công hắn dùng là tỷ tỷ kiếm pháp chỉ sợ bị người khác cười đến rụng răng.
“Hừ, làm như ta không biết tâm tư quỷ sứ của ngươi vậy. Nhưng mà tỷ tỷ ta là tốt bụng nhất, thấy đệ đệ ngươi đáng yêu như vậy nhân tiện nghe theo ngươi một lần đi, từ nay về sau gọi là Thiên tinh kiếm pháp.” Hoa Thiên Tinh nói cười không ngừng, Nhược Hư trong lòng đột nhiên hiện ra hình ảnh tiên tử xinh đẹp kia.
“Tỷ tỷ, người có thể đi ra cho ta xem một lát được không?” Nhược Hư rốt cuộc không nhìn được lòng hiếu kỳ, trong lòng có một loại dục vọng mãnh liệt muốn được nhìn mặt mũi thật sự của Hoa Thiên Tinh.
“Đệ đệ à, hay là đừng gặp ta có được không?” Hoa Thiên Tinh đột nhiên chìm sâu vào yên lặng, thật lâu sau mới yếu ớt nói, giọng nói lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, có một chút ý cầu khẩn.
“Nếu tỷ tỷ đã không muốn thì cứ quên đi.” Nhược Hư thờ ơ nói, hệt như đang giận lẫy.
Hoa Thiên Tinh lại trầm mặc, thật lâu cũng không thấy không nói gì.
Hoàng Oanh Oanh báo thù, tâm sự đã xong nhưng cũng không muốn trở về, nàng nói là sợ tỉ phu Triệu Trường Không trách cứ, nghe nói mấy người Nhược Hư muốn đi Hoa Sơn, nàng nói nàng cũng muốn đi theo.
“Hoàng cô nương, theo như ý tại hạ thì cô hãy trở về trước đi. Ngọc Lang Quân đã chết, cô nương có thể trở về an ủi vong linh của lệnh tỷ.” Nhược Hư thực không nguyện ý để nàng đi theo liền nói.
“Oanh Oanh muội muội, Hoa lang nói đúng, muội hay là về trước đi, hơn nữa đi theo chúng ta sẽ rất nguy hiểm đấy.” Giang Thanh Nguyệt ôn nhu nói.
“Oanh Oanh!” một thanh âm trầm khàn từ xa vang lên, mọi người nhất tề nhìn theo, một thanh niên mặc trường bào màu xám nhanh chóng tiến tới gần mọi người, thoạt nhìn qua, sắc mặt y có chút tiều tụy, nhưng thân thể uy dũng lộ ra một cổ khí tức bức nhân.
“Tỷ phu!” Hoàng Oanh Oanh cuối đầu, khẽ kêu một tiếng, có chút không dám nhìn hắn, mấy người Nhược Hư cũng hiểu ra được, thì ra y chính là Triệu Trường Không, không hổ là Long Bảng thanh niên cao thủ, khí thế quả nhiên bất phàm.
“Oanh Oanh, muội mau theo ta về nhà, thù của Yến Yến ta tự nhiên sẽ báo, nhưng nếu muội có mệnh hệ gì ta làm sao ăn nói với tỷ tỷ của muội chứ?” Triệu Trường Không trầm giọng nói, trên mặt lộ ra vài phần thần sắc thống khổ.

“Tỷ phu, cái tên hỗn đản đó đã chết rồi! Huynh xem!” Hoàng Oanh Oanh vội nói, lại dẫn Triệu Trường Không đến đối mặt với cổ thi thể không lành lặn bên cạnh.
Triệu Trường Không hai mắt bắn ra thần quang nhiếp nhân, trong mắt tràn đầy oán hận, ánh mắt căng thẳng nhìn thi thể trên mặt đất, răng nanh nghiến lại phát ra tiếng ken két nhè nhẹ.
Bỗng nhiên một tiếng long ngâm vọng lại, thanh kiếm trên lưng y đã rời khỏi vỏ. Mấy người Nhược Hư rùng mình, nhìn nhìn lẫn nhau, trên mặt không khỏi lộ ra ánh mắt kì quái nhưng đều suy nghĩ: Triệu Trường Không sẽ không hành động như Hoàng Oanh Oanh chứ?
Đang nghĩ ngợi, lại thấy Triệu Trường Không tay đã giơ lên, từ trên không mạnh mẽ chém xuống, mọi người khe khẽ thở dài lắc đầu, nhưng mà lập tức phát hiện không đúng, Triệu Trường Không không có chém xuống, bỗng dưng tay buông lỏng, đánh rơi kiếm xuống mặt đất, trong miệng hét lên một tiếng điên cuồng, chạy nhanh về phía trước. Mấy người tinh tường nhanh chóng thấy được những giọt nước mắt ứa ra trong khóe mắt của y.
“Tỷ phu, tỷ phu!” Hoàng Oanh Oanh cả kinh, cuống quít nhặt lấy kiếm trên mặt đất vội vàng đuổi theo.
Nam nhi rơi lệ không dễ, chỉ là sự việc thật quá thương tâm!
Khi thê tử bị vũ nhục, hắn không khóc mặc dù trong lòng ứa máu, hắn biết hắn không thể khóc, hắn muốn mình phải an ủi cho thê tử thật tốt, không để nàng nghĩ quẩn trong lòng. Vào lúc thê tử quyên sinh bỏ mình hắn cũng không khóc, tất cả huyết lệ hắn cũng nén lại trong lòng, bởi vì hắn không muốn thê tử dưới suối vàng chết không nhắm mắt.
Đến lúc cuối cùng trông thấy cừu nhân chết ngay trước mắt mình, hắn rốt cuộc đã nhỏ lệ, hắn muốn chém vụn thi thể Ngọc Lang Quân cho hả giận nhưng rốt lại hắn cũng không làm thế, bởi vì người đã chết thì mọi việc cũng kết thúc. Kìm hãm không được lệ thủy trong đáy mắt, hắn chọn cách bỏ đi vì không muốn ai khác trông thấy.
“Ôi,tại sao người tốt lại luôn không có kết cục tốt chứ.” Vân Cửu nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Triêu Trường Không quả nhiên không hổ tuôn chảy dòng máu nam nhi.”
Mọi người trầm mặc không nói gì, Giang Thanh Nguyệt nhẹ nhàng tựa vào người Nhược Hư. Nhược Hư cũng ôm chặt lấy nàng, hắn dường như đã thông suốt một vấn đề mà hắn suy nghĩ không ra.
“Chúng ta đi thôi.” Nhược Hư khẽ thở dài nói.
Mọi người trong lòng đều cảm thấy trầm trọng, trên đời này, lúc nào cũng có thể xảy ra sự việc bất hạnh.
“Hoa huynh, xin dừng bước.” Mọi người vừa mới đi vài bước, phía sau đã vang lên thanh âm của một người. Nhược Hư xoay người nhìn lại chỉ thấy Triệu Trường Không và Hoàng Oanh Oanh đang đứng song song nhau. Triều Trường Không đã khôi phục thần sắc bình tĩnh, chỉ là ánh mắt vẫn còn chất chứa niềm đau như cũ.

“Hoa huynh đã cứu Oanh Oanh, thay tại hạ giết Ngọc Lang Quân, Trường Không thật cảm kích vô cùng. Ân tình này của Hoa huynh, Trường Không ngày sau sẽ báo đáp.” Triệu Trường không ở xa hướng về Nhược Hư ôm quyền thi lễ, “Nay vì nôn nóng về nhà tế điện vong thê, Trường Không nhân tiện xin cáo biệt, nghe nói Hoa huynh định đi đến Hoa Sơn, ngày khác Trường không nhất định sẽ đến để gặp gỡ."
“Triệu huynh quá khách khí rồi, bất quá tại hạ cũng trông mong được gặp lại Triệu huynh vào một ngày nào đó.” Nhược Hư lại cười nói.
Hoàng Oanh Oanh vốn bảo sợ Triệu Trường Không trách cứ không ngờ lại thật thà đi theo hắn rồi. Nhìn thấy hai người bọn hò rời đi, tâm tình của Nhược Hư thoáng nhẹ hơn đôi chút
“Đệ đệ, tỷ tỷ đến tối sẽ ra gặp ngươi!” đột nhiên trong lòng Nhược Hư lại vang lên thanh âm của Hoa Thiên Tinh làm cho Nhược Hư rùng mình, có chút không phản ứng kịp, “Có phải là không muốn gặp tỷ tỷ ta không? Đệ đệ hư, nếu vậy thì không cho ngươi thấy nữa.” Hoa Thiên Tinh thấy Nhược Hư không có phản ứng gì liền sinh ra tức giận.
“Không phải, tỷ tỷ, ta sao lại không muốn gặp người chứ? Ta chỉ cảm thấy rất cao hứng mà thôi.” Nhược Hư vội vàng nói, trong lòng kích động không thôi, rốt cuộc cũng không thể bình tĩnh được.
Ban ngày dọc trên đường đi không phát sinh sự tình gì nữa. Đến tối, Nhược Hư không chờ được nữa kéo Giang Thanh Nguyệt vào trong phòng. Vân Cửu cùng Phong Bình hai người vẻ mặt mập mờ nhìn hai người, Giang Thanh Nguyệt mắc cỡ đến đỏ cả mặt, âm thầm trách cứ cái tên gia hỏa kia sao lại không biết che giấu, lại cứ nôn nóng như thế!
“Hoa lang, trời chỉ vừa sụp tối thôi mà.” Vừa vào phòng Giang Thanh Nguyệt đã hung hăng trừng mắt với Nhược Hư.
“Thanh tỷ, đúng vậy, nhưng mà ta không đợi được nữa rồi.” Nhược Hư không có phản ứng gì, thuận miệng nói.
“Chàng….. Không thèm để ý tới chàng nữa!” Giang Thanh Nguyệt quay đầu chỗ khác, trong lòng dâng lên cảm giác thương tâm, chắng lẽ hắn lại thích mình chỉ vì thân thể thôi sao?
“Thanh tỷ, nàng sao vậy?” Nhược Hư rốt cuộc cũng phát hiện ra Giang Thanh Nguyệt có điểm không bình thường, nghĩ ngợi một chút lập tức hiểu ra, trên mặt có chút xấu hổ, nhẹ nhàng đi đến ôm lấy Giang Thanh Nguyệt vào lòng.
“Thanh tỷ, ta thật xin lỗi, tỷ tỷ đã đáp ứng tối nay ra gặp chúng ta, ta nhất thời nóng vội đã quên nói với nàng, nàng đừng trách ta nữa, có được không?” Nhược Hư khẽ nói vào tai nàng.
“Thật ư? Chàng không được lừa ta đấy.” Giang Thanh Nguyệt kỳ thật trong lòng đã tin đến mấy phần, bất quá bời vì tâm lý rụt rè của nữ hài tử, nghĩ lại vừa rồi chính mình suy nghĩ xa xôi, trên mặt bỗng nóng bừng.
“Thanh tỷ, ta làm sao lại lừa nàng chứ?” Nhược Hư ghé sát vào tai nàng, tiếp tục thì thào, “bất quá, Thanh tỷ, ta thực lòng chỉ muốn tốt cho nàng thôi.”
“Hoa lang, là ta trách lầm chàng rồi.” Giang Thanh Nguyệt xoay người lại, ngã vào lòng Nhược Hư, “đợi lát nữa ta sẽ bồi thường cho chàng, trước hết chàng hãy nói Thiên Tinh tỷ tỷ ra đi.” Giang Thanh Nguyệt mặt hoa ửng đỏ, lộ ra nét dịu dàng, thanh âm thỏ thẻ thật đáng yêu, hệt như tiếng muỗi vo ve.
“Sắc lang đệ đệ.” Hoa Thiên Tinh trong lòng Nhược Hư cười hì hì.
“Tỷ tỷ, người mau xuất hiện đi, ta không chờ được nữa rồi.” Nhược Hư bất đắc dĩ bị gọi là sắc lang liền thúc giục Hoa Thiên Tinh mau hiện ra cho nhanh.

“Ngươi chờ đó. Nhắm mắt lại, nếu không không được xem.” Hoa Thiên Tinh cười khanh khách, Nhược Hư bất đắc dĩ phải thật sự nhắm mắt lại, bất quá lập tức không nhịn được phải mở mắt ra.
Đẹp quá!
Hắn không thể tìm được từ ngữ chính xác nào để hình dung hết vẻ mỹ lệ của nữ tử trước mắt hắn lúc này. Nàng đúng là tiên tử trên trời, váy dài màu trắng không gió mà động, tung bay phất phơ, mái tóc dài đen nhánh xõa đến thắt lưng, khuôn mặt hoàn mỹ đến từng chi tiết, dáng vẻ thon thả, trên người lại càng toát ra một cổ khí chất siêu phàm, thoát tục.
“Hi hi” tiên tử đột nhiên cười duyên một tiếng, “Sắc lang đệ đệ, sao lại nhìn tỷ tỷ như vậy chứ? Muốn ăn thịt người ta chắc?” Thanh âm vừa dịu vừa ngọt, Nhược Hư trong lòng xao xuyến một trận.
“Tỷ tỷ, có thật là người không?” Nhược Hư tựa như phát hiện ra việc giương mắt nhìn một thiếu nữ như vậy có chút không đúng, muốn dời ánh mắt đi nhưng lại phát hiện rằng mình làm không được.
“Đương nhiên là tỷ tỷ ta rồi, hi hi.” Thân thể Hoa Thiên Tinh đột nhiên tung bay lên, tựa như sa vào lòng Nhược Hư, hắn không tự chủ được định giơ tay ôm lấy nhưng lại phát hiện ra chẳng chạm vào cái gì.
“Sắc lang đệ đệ, tiện nghi của tỷ tỷ mà cũng muốn chiếm ư, tiếc thật, tỷ tỷ lúc này chỉ là một ảnh ảo, ngươi không ôm ta được đâu.” Hoa Thiên Tinh cười duyên, trong giọng nói có chút mất mát.
“Đệ đệ à, tỷ tỷ không thể ra lâu được, phải trở về thôi, Thanh nguyệt muội muội à, muội nhất định phải chăm lo thật tốt cho đệ đệ đó.” Hoa Thiên Tinh không để ý đến hai người còn đang ngây ngốc, bóng trắng chợt lóe đã biến mất trước mắt hai người.
“Hoa lang, Thiên Tinh tỷ tỷ, người đã đi đâu rồi?” Giang Thanh Nguyệt còn đang chìm đắm trong sự việc khó tin này, có chút mơ hồ hỏi.
“Tỷ tỷ trở về trong Tình kiếm rồi.” Nhược Hư nhẹ nhàng nói, trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát.
“Thiên Tinh tỷ tỷ tại sao lại phải trở về chỗ đó? Ở bên ngoài không phải tốt hơn à?” Giang Thanh Nguyệt không thể hiểu được hỏi. Kì thực đến Nhược Hư cũng còn không rõ.
“Đệ đệ, tỷ tỷ không thể rời khỏi Tình kiếm lâu được.” Hoa Thiên Tinh trong lòng Nhược Hư nói, “Bất quá …..”
Nhưng bất quá thế nào nàng lại không nói tiếp.
“Tỷ tỷ, bất quá thế nào?” Nhược Hư nôn nóng hỏi.
“Bất quá, có lẽ một ngày nào đó, tỷ tỷ có thể không cần trở lại Tình Kiếm nữa.” Hoa Thiên Tinh thầm thì nói, “Chỉ là bây giờ vẫn chưa thể.”

Bình Luận (0)
Comment