Tình Kiếm

Chương 44

Tiên cung mỗi tháng cấp cho một vị kiếm sĩ 120 lượng bạc, so với những gia đình giàu có bình thường khác là cao hơn rất nhiều, mà đa số kẻ tập võ kia vốn chỉ vì nuôi gia đình cho nên số người muốn gia nhập tiên cung nhiều không kể xiết, cạnh tranh nhau cũng kịch liệt dị thường.
Đến ngày thứ bảy, rốt cuộc cũng xác định tất cả các kiếm sĩ được chọn.
Chư Cát Vân đến từ một gia đình nhà võ bình thường, năm nay chỉ vừa 20, bộ dạng mặc dù không được xem là ngọc thụ lâm phong, phong lưu tiêu sái nhưng cũng tính là tuấn tú. Không lâu trước đây, nói đến ông nội hắn – Chư Cát Phong cũng có thể coi là hách hách nổi danh, chỉ tiếc là cha hắn không được như vậy, Chư Cát thế gia vì thế nhanh chóng tụt dốc, hắn mặc dù muốn khôi phục lại hùng phong của Chư Cát thế gia nhưng bất đắc dĩ cũng đành hữu tâm vô lực, Chư Cát Vân hôm nay chỉ có thể dựa vào việc làm thủ hạ cho người khác để kiếm cơm ăn.
Vào Tiên cung rồi hắn mới phát hiện ra tổ chức của nơi này nghiêm mật dị thường, hắn tới đây đã bảy ngày nhưng cả Đường chủ cũng chưa từng gặp qua, càng không cần nói tới việc diện kiến cung chủ. Tại nơi đây, hắn không gọi bằng Chư Cát Vân mà kêu là Tử Y Thập Tam, bởi vì hắn thuộc hàng tử y kiếm sĩ, số hiệu 13, tất cả Tử Y Kiếm Sĩ đều thuộc về Chu Tước Đường. Kiếm Sĩ bọn họ đều là hai người một tổ, cùng theo hắn chính là Tử Y Thập Bát, tên thật của gã là Liễu Phong. Hắn chỉ biết có bấy nhiêu đó vì trong cung có quy định, trong lúc ở cùng nhau không được lắng nghe sự tình của đối phương. Trong bảy ngày đó, không phát sinh ra bất cứ chuyện gì, chỉ là mỗi ngày đúng giờ đều có người mang cơm tới, cảm giác so với ngồi lao không khác biệt mấy. Trong bảy ngày hắn ngoại trừ nhìn thấy Liễu Phong cùng người đưa cơm kia, còn lại không gặp qua bất luận kẻ nào.
“Nửa canh giờ sau, tập hợp tại nghị sự sảnh, đường chủ muốn nói chuyện cùng các ngươi!” Ngày thứ tám, rốt cuộc cũng có một tử y thiếu nữ mỹ mạo đến đây, sau khi nhanh chóng nói xong những lời này lập tức xoay người rời đi, không hề nán lại.
Tứ đường tựa hồ độc lập với nhau, mỗi đường nghị sự đều là riêng lẻ, nửa canh giờ sau, ba mươi sáu tử y kiếm sĩ đều tụ tập lại một chỗ, Chư Cát Vân rốt cuộc lại một lần nữa trông thấy Chu Tước đường chủ, hôm nay nàng ta cũng vẫn một thân tử y, diện mạo thật đẹp đẽ cũng thật lạ lẫm, dáng người thon dài yểu điệu mang lại cho hắn một cảm giác quen thuộc. Từng nhiều lần cùng nhau triền miên trên giường, hắn tin rằng hắn tuyệt đối không nhận lầm.
“Đây là của ngươi, nhận lấy!” Một tử y thiếu nữ chuyển cho hắn một cuốn sách hơi mỏng, hôm nay đường chủ triệu tập bọn họ chỉ là cấp cho mỗi người một quyển sách nhỏ, nghe nói bên trong là một bộ võ công chiêu số. Chư Cát Vân cưỡng chế nội tâm đang kích động, rốt cuộc nhịn lại không dám nhìn nàng.
“Thập Tam, ngươi không trở về còn ở đây nhìn cái gì?” Một tử y thiếu nữ quát lên với hắn, những kẻ khác đều đã lục tục rời đi, chỉ còn lại hắn cứ đứng chôn chân ra đó.
“Vâng ạ, thuộc hạ cáo lui!” Chư Cát Vân trong lòng bất thần cả kinh, âm thầm đề tỉnh chính mình không nên thất thố.
Trông thấy bóng lưng Chư Cát Vân, Chu Tước đường chủ đột nhiên trống ngực đập mạnh.
“Tiểu Lan, tối nay dẫn hắn đến chỗ ta, đừng cho bất cứ ai biết!” Nàng hạ giọng dặn dò.
Nhìn quyển sách nhỏ trên tay, mở ra bất ngờ phát hiện đấy chính là Hoa Sơn kiếm pháp, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một trận cười khổ, chẳng lẽ đây chính là thiên ý hay sao? Hắn đúng là vẫn còn muốn học nó, bất quá xem kỹ, vốn kiếm phổ này không được đầy đủ, mặc dù hắn không học qua Hoa Sơn kiếm pháp nhưng hắn cũng có hiểu biết chút đỉnh, ít nhất nhìn sơ qua chiêu số cũng không được nhiều lắm.
“Thập Tam, ngươi bây giờ ra ngoài, không được kinh động đến Thập Bát trong phòng!” bên tai hắn đột nhiên vang lên một tiếng nói khe khẽ nhưng rõ ràng. Hắn giật mình, trông về phía Liễu Phong cách đó không xa, thấy gã đang tập trung toàn bộ tinh thần lên quyển sách, hai tay trong lúc vô ý còn vẽ vời chi đó.
“Theo ta, không được phát ra tiếng!” Hắn phát hiện ra đấy chính là tử y thiếu nữ mà ban ngày đã quát tháo hắn.
Yên lặng đi theo sau nàng, hắn đột nhiên phát hiện cô gái này võ công rất cao, bước chân chạm đất không chút tiếng vang. Trên đường đi họ tuyệt không nói gì, rất nhanh đã đến địa điểm cần thiết.
“Đường chủ, y đến rồi!” Tử y thiếu nữ dẫn hắn đến trước một gian sương phòng sơn đỏ thắm, nhẹ nhàng gõ cửa nói.

“Để y vào, Tiểu Lan, ngươi bảo vệ bên ngoài, đừng cho bất cứ kẻ nào bước qua.” Bên trong truyền ra thanh âm của Chu Tước đường chủ.
“Vào đi!” Tiểu Lan nhìn Chư Cát Vân, thấp giọng nói, kỳ thật trong lòng nàng cũng lấy làm kỳ quái, đường chủ sao lại có hứng thú với kẻ này chứ?
“Thuộc hạ Tử Y Thập Tam, tham kiến đường chủ.” Hắn hơi cúi người nói.
“Ngươi gọi là Chư Cát Vân ư?” Giọng nói Chu Tước đường chủ thật bình thản, tựa như một câu hỏi bình thường.
“Vâng ạ” Hắn gật gật đầu.
Chu Tước đường chủ chăm chú nhìn vào gương mặt hắn, đến nửa khắc đồng hồ sau, sắc diện trở nên âm ám bất định.
“Ngươi hóa trang trà trộn vào đây vì mục đích gì?” Nàng đột nhiên lên tiếng hỏi, Chư Cát Vân trong lòng cả kinh ngẩng phắt đầu lên.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Nàng lại hỏi, trong giọng nói có vẻ hung hăng.
Tâm tư Chư Cát Vân chuyển đổi thật nhanh, nàng thật đã phát hiện ra sơ hở của mình hay chỉ là thăm dò đây? Nàng không phải là người chính mình muốn tìm hay sao? Nhưng nếu quả thật không phải, thì chẳng phải công sức trước đây của bản thân sẽ đổ sông đổ biển ư? Mặc dù hắn tin rằng hắn muốn thoát ra ngoài cũng không thành vấn đề, nhưng đã đáp ứng sự tình với người ta rồi chỉ sợ không làm được mà thôi.
“Chư Cát Vân đã chết, ngươi không thể nào là y, nói đi, ngươi rốt cuộc là ai? Nếu không nói, ta sẽ không khách khí đâu!” Nàng nói nhàn nhạt.
“Ta rốt cuộc là ai chẳng lẽ nàng không biết hay sao?” Chư Cát Vân đột nhiên nở nụ cười “Nếu nàng không biết ta là ai chỉ sợ nãy giờ đã đem ta bắt lại rồi, ta làm sao còn có thể tiêu diêu tự tại như vậy?”
“Ngươi trở về đi, lập tức rời khỏi nơi này!” Giọng nói của nàng có chút run rẩy.
“Nàng cùng đi với ta, ta sẽ lập tức ly khai.” Chư Cát Vân ảm đạm cười, hắn biết nàng đã nhận ra hắn đến đây, còn hắn đã có thể xác định nàng chính là người mà hắn muốn tìm.
Nữ nhân đối với người nam nhân thân thiết nhất của mình luôn có một loại cảm ứng khó giải thích, các nàng muốn phát hiện ra người mình yêu thương thường chỉ cần một loại cảm giác đặc biệt mà không cần dùng đến ánh mắt nhìn.
“Ta thấy ngươi nhận lầm người rồi.” Giọng của nàng đột nhiên hóa lạnh, làm cho hắn có chút cảm giác ứng phó không kịp.
“Ta thật sự nhận lầm người sao? Mặc kệ nàng có biến thành bộ dáng gì ta đều có thể nhận ra nàng!” hắn bước đến trước hai bước, bức gần tới thân thể nàng, nàng tựa hồ có chút hoảng sợ, lùi về sau một bước, còn đang muốn lùi nữa đột nhiên phát hiện ra đã không còn kịp, vì hai tay của hắn đã vòng lấy thắt lưng của nàng.

Nàng ra sức vùng vẫy, nhưng cả tấm thân nàng đều lọt trọn vào lòng của hắn.
“Ngươi làm gì? Buông ta ra!” Nàng có chút xấu hổ, thấp giọng thét lên.
“Thanh tỷ, ta rất nhớ nàng!” Hắn thì thào nói, đầu khẽ cúi thấp, hôn lên đôi môi anh đào của nàng.
Sau phút chống cự yếu ớt, nàng bắt đầu thuận theo động tác của hắn, nhiều ngày tương tư qua khiến nàng có chút không kìm giữ được, đến lúc hắn bắt đầu có những hành động xâm nhập nàng mới bừng tỉnh lại.
“Không được.” Nàng vội vã giữ lấy hung y của mình đang nằm trong tay hắn, dùng sức đẩy hắn ra. “Hoa lang, không được….. nơi này không thể…..” Nàng cúi đầu nói, sắc mặt một mảng đỏ hồng, có chút hào hển, hít thở dồn dập.

Hoa Nhược Hư mở mắt ra, trông thấy trước mắt là đỉnh phòng, không khỏi ngẩn ngơ một lúc. Nơi đây là đâu? Hắn sao lại ở chỗ này. Còn Thanh tỷ? Nàng đi đâu rồi, rõ ràng nàng vừa mới bên cạnh hắn kia mà.
Tiếng bước chân nhè nhẹ từ cửa truyền đến, một thân ảnh mỹ diệu uyển chuyển tiến vào, áo trắng xiêm tơ.
“Thanh tỷ!” Hắn từ giường nhảy dựng lên, chớp mắt lại chán nản ngồi xuống, người đến kia chẳng phải là vị giai nhân đã hút mất hồn hắn.
“Hoa công tử, người quả nhiên ở nơi đây!” Diệp Vũ Ảnh có chút dáng vẻ kinh ngạc “Chẳng lẽ nhanh như vậy mà người đã điều tra xong rồi ư?”
Hoa Nhược Hư thật lâu không nói gì, hắn bắt đầu nhớ lại từng chút một mới đây, hắn rõ ràng đã gặp được Thanh tỷ, hai người đã ôm chặt lấy nhau, cùng nhau trau những lời thiết tha mật ngọt, sau chuyện nàng yêu cầu hắn ra đi, hắn lại chuyển chủ đề mà yêu cầu nàng cùng ra đi với hắn, nàng chỉ cười mà không đáp. Đêm đó hắn đã ở lại phòng của nàng, sau khi tỉnh lại thì phát hiện ra đang nằm tại đây.
“Diệp cô nương, xin hỏi hôm nay là ngày mấy? Hiện tại là giờ nào? Còn nơi đây là đâu?” Hoa Nhược Hư đột nhiên hỏi, Diệp Vũ Ảnh rùng mình, bất quá lập tức nói cho hắn nghe, Hoa Nhược Hư lại một phen trầm mặc.
Ngày hôm qua hắn còn đang ở Tiên cung, còn cùng Thanh tỷ bên nhau, vậy mà sáng nay hắn đã ở tại một khách điếm trong thành Lạc Dương.
“Hoa công tử, thứ cho Vũ Ảnh lắm lời, xin hỏi công tử tại Tiên cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Vũ Ảnh có chút thở dài nói. “Ta vừa đột ngột nhận được một phong thơ, nói công tử đang ở chỗ này, mặc dù nghĩ thấy có chút kỳ quái, nhưng không ngờ đến đây lại phát hiện ra chuyện này là thật.”
“Diệp cô nương, thực có lỗi, chuyện ta đáp ứng với cô vẫn chưa làm được.” Hoa Nhược Hư vẻ mặt tiêu điều, thoáng ý cô liêu . “Phiền cô đem dịch dung trên mặt ta xóa đi được không?”

“Chẳng biết công tử có thể nói cho Vũ Ảnh biết mấy ngày nay ở Tiên cung người đã mắt thấy tai nghe điều gì hay không?” Hoa Nhược Hư vừa khôi phục lại diện mạo vốn có, Diệp Vũ Ảnh lại ngẫm nghĩ hỏi.
Hoa Nhược Như thoáng chút trầm ngâm nhưng vẫn kể cho nàng nghe sự tình đã trải mấy ngày qua, bất quá chuyện cùng Giang Thanh Nguyệt một chữ cũng không nhắc tới.
“Vậy Hoa công tử người đã tìm được người mình muốn hay chưa?” Diệp Vũ Ảnh khẽ nhíu đôi mày thanh tú hỏi.
“Tìm được rồi, nhưng so với không tìm được cũng như nhau.” Hoa Nhược Hư đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, trong giọng nói có chút thương cảm. “Ta tìm được người ấy rồi, nhưng lại không cách nào khiến người ấy cùng rời đi với ta, hơn nữa người ấy căn bản không muốn ta lưu lại nơi này, không muốn ta ở cùng với y. Ta không biết y có bao nhiêu chuyện còn giấu ta, điều duy nhất bây giờ ta có thể biết chính là y vẫn an toàn.”
“Có lẽ Giang cô nương cũng có nỗi khổ bên trong mà thôi.” Diệp Vũ Ảnh rốt cuộc không nhịn được phải lên tiếng an ủi.
“Nguyên lai Diệp cô nương đã sớm biết người ta muốn tìm là ai rồi.” Hoa Nhược Hư cười như tự giễu. “Cũng phải thôi, Diệp cô nương thông minh tuyệt đỉnh, có chuyện gì mà không biết kia chứ?”
“Hoa công tử quá khen, chỉ là trên giang hồ không ai là không biết quan hệ của Hoa công tử cùng Giang cô nương, Hoa công tử mới cử hành tiệc cưới chưa lâu đã ly khai tân nương tử mà một mình hành tẩu giang hồ, ngoại trừ đi tìm Giang cô nương ra, Vũ Ảnh thật sự không nghĩ ra nguyên do khác.” Diệp Vũ Ảnh e thẹn cười nói.
“Diệp cô nương không phải vẫn cho rằng tại hạ chỉ là một kẻ sát nhân cuồng ma hay sao?” Hoa Nhược Hư khẽ cười nói “Sát nhân cuồng ma không thể lấy lối suy nghĩ bình thường mà suy đoán được.”
“Nếu Hoa công tử có thể giảm bớt một ít giết chóc vậy thì đương nhiên tốt quá.” Diệp Vũ Ảnh trên nét mặt có chút giãn ra “Vũ Ảnh chỉ hy vọng giang hồ này có thể bớt đi một ít máu tanh và thêm vào một chút hòa bình.”
“Nơi nào có người thì có tranh đấu, nơi có giang hồ tất không tránh khỏi huyết tanh, ước vọng của Diệp cô nương tại hạ rất bội phục, nhưng thứ tại hạ nói thẳng, đây có lẽ vĩnh viễn cũng chỉ là ước vọng mà thôi.” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài một hơi nói.
“Người có ước muốn thì cuộc sống mới trở nên có ý nghĩa, có lẽ cả đời này của ta cũng không thể đạt đến mục tiêu, nhưng ta cũng sẽ dùng cả đời để mà nổ lực, Vũ Ảnh tuy chỉ là hạng nữ lưu nhưng cũng không nghĩ cuộc đời này chỉ là gúp chồng dạy con, hơn nữa cha từ nhỏ cũng đã dạy ta như vậy rồi.” Khóe miệng Diệp Vũ Ảnh lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
“Lệnh tôn không hổ là tấm gương cho bạch đạo a” Hoa Nhược Hư trong ngữ khí ngầm chút chế nhạo, trong mắt của hắn, Diệp Bất Nhị trông thế nào cũng đều là một kẻ ngụy quân tử.
“Cha là người mà ta sùng bái nhất” Diệp Vũ Ảnh một chút cũng không phát hiện ra ý tứ châm chọc của hắn, ngữ khí so với lúc nói về hòa bình có bất đồng rất lớn, tràn ngập cảm giác tự hào. Hoa Nhược Hư nao nao, xem ra trong mắt trong tim của nàng, hình tượng Diệp Bất Nhị thực là hoàn mỹ.
“Hoa công tử, người có bao giờ muốn trở thành một đại hiệp mà ai ai cũng kính ngưỡng hay không?” Diệp Vũ Ảnh đột nhiên hỏi, Hoa Nhược Hư lại hóa ra ngẩn ngơ.
“Ai ai cũng kính ngưỡng à? Không phải người người đều thóa mạ ta là tốt lắm rồi.” Hoa Nhược Hư tự giễu mình nói.
“Chẳng lẽ Hoa công tử không nghĩ đến con đường tương lai hay sao?” Diệp Vũ Ảnh tựa hồ có chút hình dáng khó hiểu.
“Chuyện của tương lai, đợi tương lai hãy nói đi!” Hoa Nhược Hư có chút lắc đầu, thấp giọng thở dài. Tương lai ư? Hắn thật sự không nghĩ qua. Hắn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ rời khỏi Hoa Sơn, bây giờ hắn chỉ muốn cùng Thanh tỷ các nàng đoàn tụ. Có lẽ, ta nên suy tính thật cẩn thận – hắn trong lòng thầm nói.
“Vậy, Hoa công tử hiện tại đã tính đến đâu rồi?” Diệp Vũ Ảnh trên nét mặt lộ ra một tia thất vọng.

“Có một số việc ta muốn làm rõ.” Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ nói, bất giác trong lúc đó, hắn đối với Diệp Vũ Ảnh có mấy phần cảnh giác.
Hành lang vang đến tiếng bước chân.
“Xin hỏi Hoa Nhược Hư Hoa công tử có ở đây không?” Một người ăn mặc theo lối điếm tiểu nhị đi đến.
“Tại hạ chính là Hoa Nhược Hư, xin hỏi Tiểu nhị ca có chuyện gì?” Hoa Nhược Hư đón ở trước cửa.
“Nơi này có một phong thơ, là của một vị cô nương bảo tiểu nhân giao cho ngài, xin mời ngài nhận lấy.”
“Gởi đến Hoa lang.” Phong thư nổi bật bốn chữ lớn thanh tú, Hoa Nhược Hư trong lòng dâng lên một trận kích động.
“Biết phu quân vì thiếp bôn ba nhiều ngày, cõi lòng thiếp thật bất an, thiếp thân mặc dù muốn mãi ở cùng phu quân nhưng lại không cách nào phân thân ra được. Giang hồ hung hiểm quỷ quyệt, khẩn xin phu quân cẩn thận, thiếp thân hết thảy đều mạnh khỏe, chỉ đợi ngày thời cơ chín muồi sẽ trở về bên cạnh người, nguyên do thiếp thân không thể tiết lộ thân phận nên tạm thời không thể gặp lại phu quân, mong phu quân có thể hiểu! Nguyệt thiếp.” Chỉ vài dòng ít ỏi nhưng lại chất chứa nhu tình nồng hậu.
Hoa Nhược Hư ngơ ngác đứng đấy, thật lâu sau vẫn không nói gì. Thanh tỷ ơi Thanh tỷ, nàng rốt cuộc đang làm chuyện gì? Vì sao không thể nói rõ ràng cho ta biết chứ? Hắn vốn đang muốn đi do thám Tiên cung, hắn phải gặp nàng mà hỏi cho tỏ tường, nhưng mà Giang Thanh Nguyệt giống như có khả năng dự đoán vậy, lời lẽ trong phong thư đã bảo với hắn, hắn bây giờ không thể cùng nàng gặp mặt. Hắn mặc dù rất muốn gặp nàng nhưng nếu lỡ như vì hắn mà nàng phải vùi thân vào hiểm cảnh thì hắn lại càng không thể tha thứ cho chính mình hơn.
Nếu như ta có đủ năng lực bảo vệ cho Thanh tỷ, nói không chừng nàng cũng không phải sợ hãi nhiều cấm kỵ như vậy? – Hắn trong lòng thầm nghĩ.
“Nếu cô muốn xem thì hãy xem đi, cũng không có gì không để người khác xem được.” bắt gặp bộ dáng muốn nói lại thôi của Diệp Vũ Ảnh ở bên cạnh, Hoa Nhược Hư lộ ra một tia cười khổ, mang phong thư chuyển đến. Diệp Vũ Ảnh có chút cười ngượng, nhưng cũng nhanh chóng tiếp lấy phong thư.
“Người bây giờ định làm gì?” Diệp Vũ Ảnh có chút ngập ngừng hỏi.
“Còn có thể làm gì chứ? Đã ta có khả năng gây nguy hiểm cho nàng, ta sẽ không đi gặp nàng nữa.” Hoa Nhược Hư cười khổ nói. “Diệp cô nương, tại hạ cũng nên cáo từ rồi, người tìm cô đã đến.”
Hoa Nhược Hư chậm rãi rời đi, đối với hai người Phương Hiệp và Phong Quá Vân mới bước vào tựa như cả liếc mắt cũng chẳng buồn xem.
“Hoa công tử!” Diệp Vũ Ảnh đột nhiên ở phía sau gọi một tiếng, hắn ngừng lại nhưng vẫn không quay đầu.
“Kỳ thật, ta cho rằng cô ấy có lẽ sợ liên lụy đến người chứ không phải sợ người liên lụy đến cô ấy.” Diệp Vũ Ảnh ở đằng sau hắn lớn tiếng nói.
“Đa tạ Diệp cô nương nhắc nhở!” Hoa Nhược Hư xoay người, nở một nụ cười, nụ cười thật sáng lạn, đón tiếp lấy ánh mắt chân thành của nàng. Nhìn Hoa Nhược Hư lại xoay người ra đi, Diệp Vũ Ảnh đột nhiên có chút hối hận về sự bốc đồng vừa rồi của mình.
---------- o0o ----------

Bình Luận (0)
Comment