Tình Kiếm

Chương 69

Tuyết Du Du chậm rãi thở ra một hơi, mỹ mục khẽ hé mở, quay đầu qua, ánh mắt đầy nhu tình lướt nhìn Hoa Nhược Hư, ngọt ngào nở nụ cười.
“Du Du, nàng không việc gì chứ?” Hoa Nhược Hư trong lòng mừng rỡ vội bước lên phía trước ngồi xuống mép giường, âu yếm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng hỏi.
“Du Du phúc lớn mạng lớn, lại còn có Hoa đại ca bảo hộ đương nhiên là không việc gì rồi”. Tuyết Du Du hì hì cười nói, đôi nhãn châu xoay tròn, thân thể mềm mại dựa vào trên người Hoa Nhược Hư, ghé sát vào tai hắn dịu dàng hỏi: “Hoa đại ca, huynh vừa rồi quả thực rất lo lắng cho muội phải không?”
“Đương nhiên là ta phải lo lắng cho muội rồi, cũng đều trách ta không chú ý, không cẩn thận đề phòng”. Hoa Nhược Hư thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nàng, trong giọng nói tràn ngập ý tứ tự trách bản thân.
“Cũng không thể trách huynh được, đều do lão Nam Cung Hiên Viên kia võ công gì mà lợi hại quá, muội còn chưa kịp thấy lão xuất thủ thế nào nữa”. Tuyết Du Du bĩu môi bất mãn nói.
“Du Du, muội đâu có gì phải kinh ngạc với võ công của người ta?” Hoa Nhược Hư khẽ cười vẻ bất đắc dĩ nói: “Muốn trách thì cũng chỉ có thể tự trách chúng ta võ công không bằng người mà thôi”.
“Người ta còn nhỏ tuổi mà, đợi đến khi Du Du trưởng thành, nhất định so lợi hại với lão”. Tuyết Du Du dáng vẻ nũng nịu thật là đáng yêu.
“Du Du, muội sớm đã trưởng thành rồi mà”. Hoa Nhược Hư thủ thỉ. Tuyết Du Du cả người căng tràn sức sống dẻo dai cọ sát thân thể đầy quyến rũ mềm mại trong ngực hắn, trong lòng dần dần dâng lên ngọn lửa nóng bỏng, hai tay hắn bắt đầu đặt trên thượng đồn mềm mại của nàng vuốt ve nhè nhẹ.
“Hoa đại ca, người thật là xấu!” Tuyết Du Du nét mặt ửng hồng nói, nhưng hai tay lại ôm lấy cổ hắn, khuôn miệng anh đào nhỏ xinh thật đáng yêu chủ động đưa tới.
Hai người ở trên giường dành cho nhau nụ hôn mãnh liệt. Hoa Nhược Hư có chút gấp gáp không chờ thêm được nữa, như muốn cùng nàng hòa tan vào nhau, thật cuồng nhiệt ghì xiết lấy thân thể động lòng người của nàng. Cả người Tuyết Du Du như có sức hấp dẫn đầy ma lực đối với hắn.
“Hoa đại ca, huynh lần nào cũng thật là táo bạo mà”. Tuyết Du Du sắc diện đỏ rực như trái chín, da thịt trắng ngần trở nên hồng hào, cúi thấp đầu xuống giọng nói thẹn thùng mãi không thôi.
Hoa Nhược Hư vẫn như cũ, không chút bất mãn, tham lam hôn lên khắp da thịt nàng. Hắn cũng không hiểu bản thân mình vì sao lại như vậy, hắn đã từng cùng với Hoa Ngọc Loan, hơn nữa nàng còn là người mà hắn yêu thương nhất, nhưng khi ở bên Tuyết Du Du, hắn lại đối với thân thể của nàng tựa hồ có cảm giác như si mê, say đắm không muốn rời.
Chẳng lẽ ta đã thực sự biến thành một kẻ háo sắc hay sao ? Hoa Nhược Hư trong lòng có chút ảo não, nhưng liền sau đó hắn lại tự phủ nhận điều đó, vì chỉ với Du Du hắn mới như vậy, có lẽ cũng bởi Du Du quả thực vô cùng hấp dẫn. Hắn bắt đầu tự an ủi chính mình…..
***

Sông Tần Hoài lúc nào cũng phồn hoa tấp nập!
Hoa Nhược Hư nắm tay Tuyết Du Du chậm rãi rảo bước trên bờ sông Tần Hoài. Cả một ngày toàn những chuyện không đâu cuối cùng cũng được một buổi tối nhàn nhã. Tuyết Du Du vốn ưa náo nhiệt mà Tần Hoài hà lại chính là nơi như vậy, vì thế nàng cũng nhân tiện bám riết Hoa Nhược Hư đi tới đây.
“Công tử, tiểu thư muốn gặp người”. Một bóng đen dáng vẻ mảnh mai đột nhiên xuất hiện phía trước Hoa Nhược Hư. Hoa Nhược Hư trong lòng đang bình thường chợt trào lên nỗi rung động.
Hắc y thiếu nữ chính là Lưu Vân, còn tiểu thư mà nàng nói tới đương nhiên là Tô Đại Nhi.
“Lúc này sao?” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài, hắn trong lòng kỳ thực rất mâu thuẫn, nhiều lúc hắn cũng đã nghĩ mình không nên gặp nàng, nhưng thực tế, mỗi khi nàng yêu cầu hắn đều không thể cự tuyệt, hắn không biết từ nay về sau sẽ phải cư xử thế nào, cả đời này Tô Đại Nhi vĩnh viễn đã lưu trong lòng hắn một dấu ấn vô cùng sâu đậm.
“Tiểu thư chính là đang đợi người”. Lưu Vân nhẹ nhàng nói, ngữ khí có chút bất mãn, kỳ thực tâm lý nàng đối với Hoa Nhược Hư vẫn còn chút oán giận, vì trong mắt nàng thì tiểu thư đích thị là nữ nhân hoàn mỹ nhất trên thế gian này, có thể lọt vào mắt xanh của tiểu thư, đáng lẽ ra Hoa Nhược Hư phải không rời khỏi nàng nửa bước mới đúng, nhưng trên thực tế hắn lại không ở bên cạnh Tô Đại Nhi được mấy ngày.
“Được rồi, ta sẽ đi liền.” Hoa Nhược Hư hơi có chút do dự, rốt cục cũng không cưỡng nổi hấp lực muốn được gặp nàng.
“Công tử, người không phải chỉ đi một mình hay sao?” Lưu Vân thấy Hoa Nhược Hư kéo theo cả Tuyết Du Du thì trong lòng có chút kinh ngạc càng thêm phần tức giận.
“Dẫn đường đi”. Hoa Nhược Hư nói, rồi vẫn như cũ cùng với Tuyết Du Du tay trong tay chờ Lưu Vân trả lời.
Thân ảnh quen thuộc của Tô Đại Nhi thật nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của Hoa Nhược Hư, nàng đang đứng quay lưng lại, ánh mắt chăm chú nhìn một bức tranh trên tường. Nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng truyền đến, thân hình mềm mại của nàng uyển chuyển xoay lại, bắt gặp Tuyết Du Du đang ở bên người Hoa Nhược Hư trong ánh mắt nàng tựa hồ hiện lên một tia u oán nhưng ngay tức thì lại chuyển thành nét vui mừng.
“Nhược Hư ca ca, huynh tới rồi !” Tô Đại Nhi bước tới níu lấy cánh tay Hoa Nhược Hư.
“Này, ngươi có phải là Tô Đại Nhi ?” Tuyết Du Du cùng với Tô Đại Nhi đứng hai bên Hoa Nhược Hư nhìn chằm chằm nhau đến cả nửa ngày, Tuyết Du Du đột nhiên tức giận hỏi.
“Đúng thế, còn ngươi chính là Tuyết Du Du,Nhược Hư ca ca có vẻ quan tâm đến ngươi nhỉ, còn dẫn cả ngươi theo cùng đến nơi này gặp ta”. Tô Đại Nhi trong giọng nói có phần vô cùng bất mãn.
“Đương nhiên rồi, Du Du ta trong sáng, thông minh, hoạt bát, đáng yêu hơn nhiều so với ngươi mà”. Tuyết Du Du trừng mắt liếc nhìn Tô Đại Nhi.

“ Vậy sao? Nhược Hư ca ca, người nói xem cô ấy so với ta có xinh đẹp hơn không?” Tô Đại Nhi nũng nịu nắm lấy y phục của Hoa Nhược Hư cật vấn.
Hoa Nhược Hư ngượng ngùng mãi không thôi, trong lòng dở khóc dở cười, nhìn bộ dạng lúc này của các nàng không khác gì hai tiểu hài tử.
“Đại Nhi, nàng tìm ta có chuyện gì không ?” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài một tiếng hỏi.
Tô Đại Nhi sắc mặt khẽ biến đổi, chậm rãi buông tay hắn ra, chuyển mình đi về phía trước vài bước, ánh mắt điềm tĩnh nhìn về phía vách tường.
Hoa Nhược Hư hướng mắt nhìn theo, trên tường lộ ra một bức họa, màu sắc trên bức tranh đã có chút ố vàng, trong tranh là hình một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, thoáng qua rất giống Tô Đại Nhi.
“Người trên bức tranh chính là mẫu thân của ta”. Tô Đại Nhi đưa bàn tay ngọc thon thả nhẹ nhàng vuốt ve lên hình người trên bức họa, giọng nói u uẩn chứa đựng những tia thương cảm.
“ Lúc ta còn nhỏ, mẫu thân vô cùng yêu thương ta, bởi vì ta mỗi ngày đều phải học rất nhiều thứ nên người sợ ta mệt, mỗi khi có cơ hội người lại ôm ta vào lòng để nghỉ ngơi”. Tô Đại Nhi trên nét mặt ngời lên nụ cười ngọt ngào, tựa hồ như quay về thời điểm vui sướng ấy. “Năm ta lên tám tuổi, ta bị đưa đi nơi khác, không còn được ở bên mẫu thân nữa, chỉ có mình ta cô độc, khi đó ta quả thực nhớ nhung mẫu thân vô cùng, một năm sau khi ta trở về, thì mẹ ta đã mất, bọn họ nói cho ta biết, mẫu thân là bị người ta hại chết, kẻ hại chết người là do Thần cung phái tới”. Giọng nói của nàng dần dần nhuốm nỗi bi thương.
“Nhược Hư ca ca, huynh biết không? Bao nhiêu năm qua, ta đau khổ miệt mài học tập tất cả những gì mẫu thân đã lưu lại cũng chỉ để một ngày nào đó ta có thể vì mẹ mà báo thù, người của Thần cung đã hãm hại làm ta mất đi mẫu thân thì ta sẽ làm cho chúng sống không có ngày nào yên ổn”. Tô Đại Nhi quay người lại, giương đôi mắt nhìn Hoa Nhược Hư không chớp. “Đáng tiếc, ta mãi vẫn không tìm thấy người của bọn chúng, đến lúc ta tìm được thì lại phát hiện huynh cũng ở cùng một chỗ với bọn chúng”.
“Đại Nhi, ta…..” Hoa Nhược Hư thở dài một hơi, cất lời muốn nói.
“Nhược Hư ca ca, huynh không cần phải nói, muội biết huynh không phải là người của Thần cung, nhưng nếu muội giết cô ta, huynh có trách muội hay không?” Tô Đại Nhi khẽ lắc đầu ngăn không cho Hoa Nhược Hư nói tiếp mà ánh mắt lại quét sang Tuyết Du Du đang đứng bên cạnh Hoa Nhược Hư. Bầu không khí tựa hồ trở nên trầm trọng dị thường, như chứa đựng một cỗ sát khí.
“Đại Nhi, ta đã đáp ứng với Du Du, cả đời này ta sẽ quan tâm chăm sóc nàng ấy”. Hoa Nhược Hư nhất thời giật mình, khẽ trầm mặc một hồi rồi nhìn vào ánh mắt long lanh của Tô Đại Nhi, kiên định nói.
“Nhược Hư ca ca, muội không muốn để huynh phải thương tâm, huynh cũng đừng làm cho Đại Nhi đau lòng có được không?” Tô Đại Nhi u uẩn nói, bầu không khí ngột ngạt vừa rồi đột nhiên biến mất không còn chút tăm hơi đâu nữa.
“Đại Nhi, mọi chuyện từ nay về sau có lẽ ta cũng khó có thể làm chủ được”. Hoa Nhược Hư trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, hắn cũng không dám dễ dàng đưa ra một lời hứa hẹn gì, thoáng chút do dự, rồi lại nói tiếp: “Bất quá, ta cũng không muốn thấy nàng phải thương tâm”.

“Nhược Hư ca ca, lần sau xin hãy đừng đem theo người khác đến đây gặp ta có được không?” Đúng lúc Hoa Nhược Hư rời đi thì từ sau lưng truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Tô Đại Nhi.
“Hoa đại ca, Tô Đại Nhi vì sao lại trở thành như vậy?” Tuyết Du Du đột nhiên hỏi.
“Muội cho rằng vì sao cô ấy lại trở nên như thế ?” Hoa Nhược Hư hơi tức cười hỏi lại.
“Cô ta vốn là ma nữ, mà ma nữ thì bao giờ chả hung ác, muội nghĩ cô ta cũng vậy thôi”. Tuyết Du Du không hề giữ ý đáp lời.
“Rất nhiều người, dáng vẻ bên ngoài chưa hẳn là con người thực của họ, có nhiều chuyện cũng không thể chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài”. Hoa Nhược Hư khẽ thở dài một hơi nói. “Có thể trong mắt một số người, nàng ấy là ma nữ nhưng trong mắt một số người khác, nàng ấy lại là tiên nữ, và có thể trong mắt một vài người nào đó nữa, nàng lại chỉ là một cô gái hết sức bình thường”.
“Hoa đại ca, vậy trong mắt huynh muội có phải là tiên nữ hay không?” Tuyết Du Du hì hì cười hỏi. Hoa Nhược Hư không khỏi cười khổ, Tuyết Du Du chẳng phải là ma nữ, cũng không phải là tiên nữ, càng không phải là một cô gái bình thường, mà là một yêu nữ, cũng chưa hẳn chính xác, phải là một tiểu yêu tinh mới đúng.
Đẩy cửa khách điếm bước vào, hai người đã thấy một người đang đứng trong đó.
“Nhị sư tỷ, người.., người sao lại ở đây?” Hoa Nhược Hư chợt thấy nao nao, trong lòng dồn lên một phen kinh ngạc, nếu không có Tuyết Du Du vẫn đang ở bên cạnh thì hắn đã nghĩ là quá khứ đã trở lại.
Hoa Ngọc Phượng ngẩng đầu lên, ánh mắt ẩn chứa nét u buồn.
“Đại tỷ đã đến đây rồi”. Hoa Ngọc Phượng nhẹ giọng nói.
“Cái gì? Đại tỷ người.., người đến đây từ khi nào?” Hoa Nhược Hư trong lòng cả kinh, trong nháy mắt, nội tâm dâng trào một loại tình cảm phức tạp.
“Hai ngày sau khi ngươi đi, tỷ tỷ cũng hạ sơn, tỷ ấy hiện tại đang ở Kim Lăng, bất quá cũng không ở khách điếm này, cho nên tỷ tỷ có biết là ngươi ở chỗ này hay không thì ta thực ra cũng không có rõ ràng lắm”. Hoa Ngọc Phượng ôn nhu nói, trong lòng nàng cũng vì hắn mà lo lắng. Chuyện giữa Tuyết Du Du cùng với Hoa Nhược Hư thì nàng cũng đã biết rồi vì vậy khi nhìn thấy Tuyết Du Du ở bên cạnh Hoa Nhược Hư, tất nhiên là nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ có điều Hoa Nhược Hư làm thế nào phân giải với Hoa Ngọc Loan, đó mới là vấn đề lớn.
“Ta sẽ nói cho ngươi biết tỷ tỷ đang ở đâu, nên làm gì bây giờ thì ngươi nên tự mình quyết định đi, lần này ta cũng không có biện pháp nào giúp ngươi được”. Hoa Ngọc Phượng thở dài nói.
Hoa Nhược Hư bộ dạng như người mất hồn, Hoa Ngọc Phượng nói cho hắn biết nơi trú ngụ của Hoa Ngọc loan xong đang chuẩn bị rời đi thì Hoa Nhược Hư mới như bừng tỉnh.
“Nhị sư tỷ, còn tỷ bây giờ đang ở đâu?” Hoa Nhược Hư hỏi.
“ Diệp gia”. Hoa Ngọc Phượng do dự hồi lâu rốt cục cũng trả lời.

***
Tuyết Du Du như say mê quấn quýt lấy Hoa Nhược Hư, tấm thân lõa lồ mềm mại uốn éo quằn quại, hai người ghì xiết lấy nhau cùng tiến lên đỉnh Vu sơn. Sau khi Hoa Ngọc Phượng đi rồi, Tuyết Du Du tự nhiên cũng trở nên có chút khác thường, không nói gì chỉ chủ động cầu hoan, nàng dường như còn trở nên có chút phóng đãng.
Mưa tạnh mây tan, chỉ còn vang lên âm thanh của những hơi thở hổn hển, Tuyết Du Du rũ rượi nằm trên người Hoa Nhược Hư, sắc diện dần dần hiện lên những nét buồn bã.
“Hoa đại ca, huynh biết không, Thần Cung cung chủ một khi xuất hiện trên giang hồ thì tứ đại sứ giả cũng sẽ phải xuất hiện bên cạnh để làm cận vệ cho người”. Tuyết Du Du trìu mến vuốt ve hai má Hoa Nhược Hư, thấp giọng nói.
“Du Du, muội nói như vậy là…...” Hoa Nhược Hư hơi ngập ngừng nói, dường như cũng đã hiểu được ý tứ trong câu nói của Tuyết Du Du.
“Vốn dĩ muội có thể ở đây thêm vài bữa nữa mới đi theo cung chủ nhưng sư tỷ của huynh đã đến rồi, vì vậy muội cũng phải sớm ra đi thôi, muội không muốn làm huynh khó xử”. Tuyết Du Du nhẹ giọng nói. “Bất quá, Hoa đại ca, huynh phải nhớ kỹ rằng huynh đã đáp ứng với Du Du, cả đời này sẽ quan tâm, chăm sóc muội rồi đấy, cho nên huynh không thể cứ như vậy được, huynh phải nhanh nhanh thuyết phục sư tỷ của huynh đi nhé.”.
“Du Du, muội cứ yên tâm, ta đã nói ra rồi thì nhất định sẽ phải làm bằng được”. Hoa Nhược Hư dịu dàng nói, hiểu được ý tốt của Du Du hắn có phần cảm kích.
“Thôi, đến lúc Du Du phải đi rồi, huynh nhớ sớm tìm gặp muội nhé, nếu không muội sẽ lại đi tìm huynh đấy”. Tuyết Du Du nũng nịu nói rồi bò qua người hắn mặc lại y phục muốn rời đi. Hoa Nhược Hư trong lòng dâng lên cảm giác lưu luyến không muốn xa rời nàng, đột nhiên mạnh mẽ ôm lấy thân thể nàng đè xuống rồi cuồng nhiệt trao những nụ hôn.
Tuyết Du Du rốt cục cũng phải rời đi, Hoa Nhược Hư mặc dù không nỡ nhưng cũng đành bất lực, dù sao Tuyết Du Du cũng là người của Thần Cung, nàng phải trở lại bên người cung chủ, hắn cũng không thể miễn cưỡng ép nàng ở lại, hơn nữa bây giờ hắn quả thật còn chưa biết sẽ giãi bày thế nào cùng Hoa Ngọc Loan, bất quá hắn cũng đã có chủ ý, nhất định phải tìm biện pháp để Hoa Ngọc Loan chấp nhận Du Du, mặc dù hắn biết việc này vô cùng khó.
***
Hoa Thiên Tinh vẫn không hề có tin tức gì, Hoa Nhược Hư trong lòng đã sớm không hy vọng nhiều về việc này. Tại Kim Lăng này, có lẽ thu hoạch lớn nhất của hắn là biết được tấm chân tình của Tuyết Du Du dành cho hắn. Mà Thần Cung vô cùng thần bí kia vốn là môn phái chẳng có một chút dính líu nào với hắn bỗng nhiên lại cùng hắn xuất hiện biết bao nhiêu là quan hệ, hắn cũng đã gặp được vị Thần cung cung chủ bí ẩn kia, không ngờ đó lại chỉ là một thiếu nữ về tuổi tác cũng không hơn kém là bao so với Tuyết Du Du.
Ân oán giữa Thần Cung và Ma Cung không biết từ đâu đều đổ hết lên người hắn. Nam Cung Hiên Viên một mực cho rằng hắn chính là người của Thần cung mà Tô Đại Nhi thoạt nhìn thì không cho rằng như vậy nhưng cũng bởi vì mối quan hệ của hắn với Tuyết Du Du cho nên có lẽ giữa họ sẽ lại có thêm một khoảng cách nữa.
Hoa Ngọc Phượng đã tới đây, hơn nữa lại đang ở tại Diệp gia, hắn đại khái cũng có thể đoán ra là vì Thất phái Tứ gia đang tề tựu tại đó, mà Hoa Ngọc Loan vì sao lại đến đây thì hắn cũng không phải là không hiểu được, bất quá, mặc kệ thế nào, đã biết là Hoa Ngọc Loan tới đây rồi, hắn cứ phải đến tìm nàng thôi, hắn cũng rất mong được thấy nàng.
Hoa Ngọc Loan nghe thấy tiếng đập cửa, vừa mở cửa phòng ra thì thân thể nàng đã bị ôm chầm lấy, bất quá, nàng cũng không có phản ứng vì nàng đã ngửi thấy một mùi hương thật quen thuộc.
Thế giới này vốn đúng là thật nhiều điều kỳ quái, bao ngày trôi qua như vậy, cuộc sống của Hoa Nhược Hư tựa hồ như xoay tròn một vòng rồi lại trở về chỗ cũ, chỉ có điều là bây giờ hắn cùng Hoa Ngọc Loan đang ở Kim Lăng chứ không phải như trước kia bọn họ ở Hoa Sơn.

Bình Luận (0)
Comment