Tình Kiếm

Chương 95

"Minh chủ!" Hoa Nhược Hư vừa bước vào Hoa phủ, Triệu Trường Không đã chào đón.
"Triệu huynh, không cần gọi ta là Minh chủ, cứ xưng hô như trước kia là được rồi" Hoa Nhược Hư có chút cảm giác không thích ứng.
"Nhược Hư, Trường Không thật ra gọi vậy không sai, đệ thân là Minh chủ đại biểu cho Thiên Tinh Minh, đệ phải có thân phận mà đệ nên có. Về mặt cảm tình, chàng cùng Trường Không có thể là huynh đệ, nhưng về mặt xưng hô, cũng không thể vượt quá" Giọng điệu của Tây Môn Lâm ôn hòa truyền đến.
"Lâm tỷ, ta biết rồi" Hoa Nhược Hư nao nao, Tây Môn Lâm hôm nay tựa hồ có chút biến hóa, chẳng qua hắn cũng không thể nói được là biến hóa ở chỗ nào.
"Nhược Hư, đệ trước tiên đi gặp Ngọc Loan, sau đó đến phòng của tỷ, tỷ có đôi lời muốn nói cùng đệ" Tây Môn Lâm ôn nhu nói, rồi chậm rãi xoay người nhẹ nhàng đi, dáng người yểu điệu, từ sau nhìn lại hết sức động lòng người.
"Sư đệ, hôm nay Diệp Vũ Ảnh đã đến, còn dẫn theo Phương Hiệp cùng Hoa Phi Hoa, tựa hồ muốn điều tra thực lực của Thiên Tinh Minh chúng ta" Hoa Ngọc Loan thấy Hoa Nhược Hư trở về, liền nói cho hắn chuyện mới xảy ra.
"Sư tỷ, những chuyện này tỷ cũng không cần phải quan tâm, bản thân quan trọng hơn" Hoa Nhược Hư có chút thương tiếc nhìn nàng, "Ta tới chỗ Lâm tỷ một chút, tỷ tìm ta có việc, sư tỷ cứ nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ quay lại nhanh thôi".
Hoa Ngọc Loan nhu thuận gật gật đầu.
Hoa Nhược Hư đi tới, lại phát hiện Hàm Tuyết vẻ mặt ủy khuất đang nhìn hắn
"Tiểu Tuyết, sao thế? Có ai khi dễ ngươi à?" Hoa Nhược Hư nói mà trong lòng muốn cười.
"Thiếu gia, người lại đi đâu vậy, ta cũng muốn đi" Hàm Tuyết bổ nhào vào người Hoa Nhược Hư mà làm nũng.
"Tiểu Tuyết, ta đi tới chỗ Lâm tỷ, ngươi ở đây chiếu cố sư tỷ, ta rất nhanh sẽ trở lại" Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ, Hàm Tuyết hiện tại càng ngày càng thu hút người khác.
"Ta cũng muốn đi" Hàm Tuyết bỉu môi, đột nhiên ánh mắt chợt chuyển, nũng nịu nói, "Thiếu gia, để ta đi giúp Lâm tỷ tỷ làm tóc".
"Làm tóc là làm cái gì?" Hoa Nhược Hư ngẩn ra.

"Chính là đem mái tóc trắng của Lâm tỷ tỷ biến thành đen, thiếu gia người thật ngốc" Hàm Tuyết hì hì cười.
"Tiểu Tuyết, ngươi có thể chữa khỏi sao chứ?" Hoa Nhược Hư vẻ mặt hoài nghi nhìn nàng ta.
"Ta, ta đương nhiên là biết rồi, nhưng chỉ là….." là cái gì cũng không chịu nói tiếp.
"Tiểu Tuyết, hiện tại trời cũng đã tối, ngươi phải chờ ở đây. Ngoan, chiếu cố cho sư tỷ hoặc trở về phòng ngủ đi, ta đi tìm Lâm tỷ" Hoa Nhược Hư thầm cười cười, ngoài miệng dụ nàng, người khác càng lúc càng lớn, Hàm Tuyết ngược lại hình như càng ngày càng giống như trẻ nhỏ vậy.
"Thiếu gia xấu, không tin người ta" Nhìn theo bóng lưng của Hoa Nhược Hư, Hàm Tuyết bất mãn nói.
"Nhược Hư, đệ ngồi đi" Tây Môn Lâm hiển nhiên đang chờ Hoa Nhược Hư, thấy hắn đi vào thì ôn nhu cười.
"Lâm tỷ" Hoa Nhược Hư theo lời ngồi xuống, nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng.
"Nhược Hư, chúng ta quen nhau đã bao lâu rồi?" Tây Môn Lâm dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hoa Nhược Hư.
"Lâm tỷ, chúng ta quan nhau cũng gần năm tháng" Hoa Nhược Hư ngẩn ra, khẽ trầm ngâm một chút rồi nói.
"Là bốn tháng lẻ hai mươi ba ngày" Tây Môn Lâm sâu kín thở ra một hơi, thấp giọng nói.
Hoa Nhược Hư trầm mặc, hắn không nghĩ tới Tây Môn Lâm lại nhớ rõ như vậy.
"Nhược Hư, đệ nói một người trong mười năm không gặp bất kỳ một người nào, ngay cả động vật cơ hồ cũng không thấy, nay hắn đột nhiên gặp được một người sống sờ sờ ra đó, hắn sẽ có cảm giác gì?" Tây Môn Lâm ung dung nói, đôi mắt đẹp sáng ngời tản mát ra thần quang hòa nhã, nhìn chằm chằm vào Hoa Nhược Hư.
"Lâm tỷ, ta, ta không rõ lắm" Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ rồi có chút ngượng ngùng lắc lắc đầu, hắn thực không trải qua cho nên cũng không thể nói rõ được, nhưng hắn biết Tây Môn Lâm đang nói chính là đang nói về chính bản thân.
"Khi ta nhìn thấy đệ, trong lòng ta rất vui sướng, ta phát hiện trời cao đối với Tây Môn Lâm ta cũng không tệ, sau khi để cho ta khổ sở trong mười năm, rốt cuộc đã phái một người đến với ta" Thanh âm của Tây Môn Lâm có chút mơ hồ bất định, thong thả mà ngân nga, "Trong thời gian mười năm, ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới còn có thể rời khỏi chỗ đó, ta có những lúc chỉ suy nghĩ, sau này ta sẽ cùng đệ sống cả đời tại đó".

"Ta căn bản không nghĩ tới, đệ rốt cuộc là người như thế nào, mặc kệ đệ là người tốt hay người xấu, là nam hay nữ, đúng như ta nói, quan trọng nhất chính là đệ là một con người có thể nói chuyện với ta, giúp ta xóa đi nỗi cô đơn" Tây Môn Lâm trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, có chút khát khao.
"Lâm tỷ, hiện tại tuy chúng ta đã ra khỏi đó, nhưng chỉ cần tỷ nguyện ý, ta vẫn nguyện ý tiếp tục ở đó với tỷ" Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Không riêng gì ta, sư tỷ còn có Tiểu Tuyết, cũng có thể ở cùng với tỷ".
"Có lẽ đệ thực sự là thần may mắn của ta, nhìn thấy đệ ta lại theo đệ tới một thế giới mà mười năm ta chưa từng tiếp xúc" Tây Môn Lâm nhìn Hoa Nhược Hư cười ngọt ngào, nụ cười thực sáng lạn, thực xinh đẹp, bắt mắt, chẳng qua sắc mặt lại có chút buồn bã, "Đáng tiếc mười năm qua, con người cũng già đi, thế giới bên ngoài ta cũng thật sự lạ lẫm".
"Lâm tỷ, tỷ không hề già đi, thật đó" Hoa Nhược Hư thầm thở dài mà an ủi nàng ta, xem bề ngoài thì Tây Môn Lâm quả thật một chút cũng không già, chỉ là mái tóc màu bạc nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy nàng tuổi đã cao.
"Nhược Hư, hôm nay ta đúng như người ta nói, ta là Phó minh chủ Thiên Tinh Minh, đệ có trách ta không?" Tây Môn Lâm lời đột nhiên chợt chuyển, tựa hồ từ trong hồi ức tỉnh lại.
"Lâm tỷ, đệ làm sao mà trách tỷ được? Tỷ nguyện ý giúp đệ, đệ cao hứng còn chưa kịp nữa là" Hoa Nhược Hư vội vàng nói.
"Nhược Hư, tỷ không giúp đệ, tỷ còn có thể giúp ai?" Tây Môn Lâm nhìn Hoa Nhược Hư cười ngọt ngào, ngữ khí tràn ngập tình ý, Hoa Nhược Hư trong lòng không khỏi có chút giật mình.
Tây Môn Lâm đột nhiên vung tay lên, huyễn hóa ra thành ngàn vạn cánh tay ngọc, bóng chưởng đầy trời đột nhiên chụp tới trước ngực Hoa Nhược Hư. Hoa Nhược Hư cả kinh, nhưng không tránh né, không phải là hắn trốn không thoát, mà là hắn từ trên mặt Tây Môn Lâm nhìn không ra một chút ý muốn làm cho hắn tổn thương nào.
Quả nhiên tay của Tây Môn Lâm lập tức thu hồi lại.
"Nhược Hư, đệ đã thấy qua bộ chưởng pháp này chưa?" Tây Môn Lâm nhẹ giọng hỏi.
"Thiên thủ Quan Âm chưởng?" Hoa Nhược Hư ngẩn ra, có chút nghi hoặc nhìn Tây Môn Lâm, nếu hắn không nhìn lầm, thì đây là Thiên thủ Quan Âm chưởng mà Diệp Vũ Ảnh từng dùng qua.
"Đây là võ công độc môn của Nam Hải thần ni, Thiên thủ Quan Âm chưởng" Tây Môn Lâm nhẹ nhàng gật gật đầu, "Thật ra, ta miễn cưỡng có thể nói là sư tỷ của Diệp Vũ Ảnh, chỉ có điều ta còn chưa xuất sư thì đã xảy ra chuyện".
"Lâm tỷ, tỷ nói tỷ là sư tỷ của Diệp cô nương? Cái này, cái này có thể sao?" Hoa Nhược Hư rất kinh ngạc, chẳng qua ngẫm lại Thiên thủ Quan Âm chưởng mà nàng vừa thi triển, nếu nàng không phải là đệ tử của Nam Hải thần ni, thì làm sao có thể biết môn võ công này?

"Nhược Hư, đệ về sau sẽ phát hiện nhiều chuyện đệ cũng không tưởng tượng nổi, nhưng nhưng chuyện này đều là sự thật đã xảy ra" Đối với sự ngạc nhiên của Hoa Nhược Hư, Tây Môn Lâm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nàng ôn nhu cười cười nói, "Sư phụ đã không còn, trên đời cũng không ai biết sự tồn tại của ta, cho nên tuy theo sự yêu cầu của sư phụ, ta cũng chưa được xuất sư, nhưng yêu cầu này người khác cũng không biết, cho nên ta vẫn có thể tuyên bố ra bên ngoài ta là đệ tử của Nam Hải thần ni".
"Lâm tỷ, như vậy có thể có vấn đề gì không?" Hoa Nhược Hư có chút chần chờ, trong lòng cũng có chút hiểu được ý tưởng của Tây Môn Lâm. Rất hiển nhiên, nếu Phó minh chủ của Thiên Tinh Minh là đệ tử của Nam Hải thần ni, thì phân lượng sẽ nặng hơn rất nhiều.
"Đệ yên tâm, sẽ không có vấn đề gì đâu. Ta khi rời khỏi sư phụ, Diệp Vũ Ảnh còn chưa nhập môn, bởi vậy nàng ta thực không biết chuyện của ta, chẳng qua ta có thể làm cho nàng ta tin tưởng vào thân phận của ta, một khi nàng ta đã tin tưởng, người khác tự nhiên cũng sẽ tin tưởng" Tây Môn Lâm ngữ khí tràn ngập sự tự tin.
"Nhưng mà Lâm tỷ, nói như vậy tỷ có thể cũng sẽ gặp nhiều phiền toái" Hoa Nhược Hư trong lòng có chút cảm kích, hắn hiểu được Tây Môn Lâm là vì hắn nên mới làm như vậy.
"Một chút phiền toái thì tính là gì? Ta còn có thể nhìn thấy được thế giới bên ngoài là cũng đã thỏa mãn lắm rồi" Tây Môn Lâm ôn nhu nói, còn có một câu nàng giấu ở trong lòng không nói ra, đó là có Hoa Nhược Hư bên cạnh, nàng càng thêm thỏa mãn. Nàng cũng không phải là yêu Hoa Nhược Hư say đắm, có lẽ chỉ mới thương hắn thôi, nhưng nàng là một nữ nhân, nàng cần một loại cảm giác ấm áp của gia đình, mà hiện tại loại cảm giác này, chỉ có Hoa Nhược Hư mới có thể cho nàng. Nàng đối với Hoa Nhược Hư, phần lớn là một loại tình thân.
Nam Hải thần ni mười năm trước còn thu một đệ tử, mà người đệ tử này hiện tại cũng đã xuất hiện trong giang hồ, tên của nàng là Tây Môn Lâm.
Tây Môn Lâm còn có một thân phận khác, nàng cũng là Phó minh chủ của Thiên Tinh Minh, trợ thủ đắc lực của Hoa Nhược Hư.
Khi tin tức này truyền khắp Kim Lăng, rất nhiều người lúc mới bắt đầu nghĩ đến chỉ cười, sau đó thì từ từ bắt đầu tin.
Tin tức rất nhanh đã đến tai Diệp Vũ Ảnh. Nàng cũng không khỏi nhớ đến hai ngày trước Tây Môn Lâm hỏi tin tức sư phụ nàng, trong lòng khẽ động, vội vàng ra khỏi Diệp gia đến Hoa phủ.
Diệp Vũ Ảnh cùng Tây Môn Lâm ở trong phòng nói cái gì, người khác cũng không biết, Hoa Nhược Hư cũng không biết. Chỉ có điều khi Diệp Vũ Ảnh theo Tây Môn Lâm từ trong phòng đi ra, đã cùng Tây Môn Lâm nắm tay đi với nhau.
Diệp Vũ Ảnh thật cao hứng, bởi vì nàng có một sư tỷ, mà Diệp Bất Nhị khi nghe tin này lại như sấm động bên tai, hắn chỉ tự trách mình chậm bước, chưa kịp ngăn cản Diệp Vũ Ảnh. Hiện tại ván đã đóng thuyền, tin tức rất nhanh đã bị Hoa Nhược Hư cố ý truyền ra ngoài. Đệ tử quan môn của Nam Hải thần ni Diệp Vũ Ảnh đã thừa nhận Tây Môn Lâm chính là sư tỷ của nàng.
Tây Môn Lâm trên mặt cũng lộ ra nụ cười, nàng đã thành công hoàn thành bước đầu tiên của nàng. Về sau, nàng sẽ tận tâm hết sức hỗ trợ Hoa Nhược Hư, dùng tận thân phận cùng năng lực của nàng.
"Triệu đại ca, Oanh Oanh tỷ tỷ" Hàm Tuyết thần bí đưa Triệu Trường Không cùng Hoàng Oanh Oanh đến phòng của mình.
"Hàm Tuyết cô nương, có chuyện gì chứ?" Triệu Trường Không có chút kỳ quái hỏi.
"Triệu đại ca, người có muốn lập tức gia tăng rất nhiều nội lực không? Nói như vậy võ công của người khẳng định lập tức có thể đề cao lên rất nhiều" Hàm Tuyết dùng ánh mắt chờ mong nhìn Triệu Trường Không.
"Hàm Tuyết cô nương, cái này, thân là người trong giang hồ, ai mà không muốn võ công tăng cao chứ?" Triệu Trường Không buồn bực, không biết Hàm Tuyết rốt cuộc đang muốn làm cái gì, Hoàng Oanh Oanh vẻ mặt cũng đầy mê hoặc nhìn Hàm Tuyết.

"Chỉ là ta có biện pháp có thể làm cho nội lực lập tức gia tăng lên rất nhiều" Hàm Tuyết thấp giọng nói, chẳng qua sắc mặt cũng do dự, qua hồi lâu lại nói, "Chẳng qua, chẳng qua ta chưa thử qua, không biết là có chắc chắn hữu dụng hay không nữa".
"Hàm Tuyết cô nương, ý của cô là….." Triệu Trường Không dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Hàm Tuyết.
"Triệu đại ca, người có thể để ta thử trên người của người trước được không?" Hàm Tuyết mặt đỏ hồng, bộ dáng có chút ngượng ngùng.
"Hàm Tuyết tỷ tỷ, cái này có nguy hiểm gì không?" Hoàng Oanh Oanh tựa hồ bị dọa nhảy dựng, vẻ mặt lo lắng hỏi.
"Không đâu, khẳng định không có nguy hiểm" Hàm Tuyết vội vàng nói, chẳng qua nói xong mặt lại hồng hồng, thêm một câu, "Khẳng định là sẽ không chết".
"Vậy, vạn nhất, vạn nhất võ công mất hết thì làm sao?" Hoàng Oanh Oanh vốn đã yên tâm, nhưng nghe được câu sau lại bị dọa nhảy dựng. Khẳng định là sẽ không chết? Vậy sẽ xảy ra vấn đề đặc biệt gì. Chẳng qua ngẫm lại, nếu vấn đề gì cũng sẽ không xảy ra, Hàm Tuyết cần gì mà phải lo lắng như vậy chứ? Nói không chừng cô ta đã trực tiếp mượn thiếu gia Hoa Nhược Hư bảo bối của nàng làm thí nghiệm rồi.
"Cái này ta cũng không biết nói sao, chẳng qua cơ hội thành công cũng rất lớn, ít nhất cũng có tám phần" Hàm Tuyết tuy rất ngượng ngùng, nhưng vẻ mặt cũng rất chờ mong nhìn Triệu Trường Không.
"Hàm Tuyết cô nương, nếu thành công mà nói, thì có phải bất kỳ ai cũng có thể dùng loại phương pháp này để gia tăng nội lực hay không?" Triệu Trường Không khẽ trầm ngâm một chút rồi hỏi.
"Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy thôi, thiếu gia vẫn hay xem thường không tin tưởng ta, ta nhất định phải làm cho người thấy, Tiểu Tuyết cũng có thể giúp người" Hàm Tuyết chu miệng nói.
"Ta có thể thử xem" Triệu Trường Không gật gật đầu, "Hàm Tuyết cô nương chuẩn bị khi nào thì bắt đầu?"
"Tỷ phu, vạn nhất….." Hoàng Oanh Oanh có chút gấp rút.
"Oanh Oanh, muội cứ yên tâm, sinh tử có mệnh, phú quý do trời, hơn nữa ta tin tưởng Hàm Tuyết cô nương" Triệu Trường Không cắt ngang lời Hoàng Oanh Oanh, khẽ cười cười, "Càng huống chi, ta cũng muốn có một thân nội lực siêu cường, coi như là đánh cuộc một lần đi".
"Triệu đại ca, người thật tốt!" Hàm Tuyết cao hứng nhảy dựng lên, đột nhiên lại khẩn trương nhìn ra bên ngoài, phát hiện không có ai mới yên tâm, "Chẳng qua cũng không thể để cho thiếu gia biết được. Tối này, Triệu đại ca, người hãy cùng Oanh Oanh tỷ trở lại chỗ của ta, ta cũng phải chuẩn bị một chút".
Chờ khi Triệu Trường Không đi ra ngoài, Hàm Tuyết mừng khấp khởi ngồi ở trên ghế, từ trong lòng lấy ra một cái hộp nhỏ rất tinh xảo, mở hộp ra bên trong là một thanh ngân châm lập lòe. Hàm Tuyết nhìn thanh ngân châm đến ngẩn ra, rồi bỏ vào hộp đóng lại cất vào trong lòng, hai tay chống lên má nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngẩn người ra, trên mặt cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Bình Luận (0)
Comment