- Thảo Ly, cô không sao chứ, sao mới sáng sớm lại la hét vậy rồi, gặp phải ác mộng sao?
Cả đội nhìn cô cười.
Phải chăng chỉ là ác mộng? Cuối cùng là thực hay ảo, là chiêm bao hay hiện tại, cô cũng không thể nào phân định được nữa rồi, đối với cô, nó quấ chân thực.
Đợt trại hè kết thúc, dù không tình nguyện nhưng cô cũng phải trở về với hiện thực, bắt đầu một vòng cuồng xoay mới.
Nhưng lạ thay, có gì đó khiến cuộc sống cô dần thay đổi, khiến cuộc sống tối tăm ấy thú vị hơn rất nhiều. Sáng sớm, như mọi ngày, cô đi làm vệ sinh cho một phòng gym gần trường, công việc này khá vất vả, dường như vắt kiệt sức lực của cô, nhưng không hiểu sao nay công việc lại nhẹ nhàng đi rất nhiều, chủ phòng tập rất hài lòng, còn tăng lương cho cô nữa. Đến giờ học, cô phải hối hả chạy như tên, nhưng nay hằng ngày lại có những bạn học cùng lớp tiện đường chở cô đi học. Trong tiết cô thường mệt nhoài mà nằm vật xuống bàn, giáo viên năm lần bảy lượt nhìn cô đầy phản cảm, nhưng nay ánh mắt ấy dường như đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt đồng cảm và áy náy. Sau mỗi buổi học dài đằng đẳng, cô thường ngủ để quên đi cơn đói hoặc ăn qua loa, nhưng nay lại có các bạn cùng lớp rủ rê, lôi kéo cô đi ăn, kéo cô ra khỏi thế giới cô độc cô dầy công dựng nên.
Khiến cô không còn cảm thấy mệt nhoài bởi vòng quay ấy, không còn cảm thấy cô đơn trong thế giới xô bồ này và cô không còn trông mong ngày mai đừng đến nữa. Dù không biết vì sao mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt như vậy nhưng cô thật sự yêu thích cuộc sống này.
Sau một ngày vất vả, cô trở về căn phòng nhỏ của mình, căn phòng vốn trước kia đầy ắp tiếng cười, nay lại chỉ còn mình cô trơ trọi với bốn bức tường, nỗi cô đơn ban ngày vốn tưởng đã ngủ quên giờ đây lại trỗi dậy, khiến hàng mi cô không cầm được mà rưng rưng.
- mẹ, con thật sự quá mệt mỏi rồi, bao giờ mẹ mới đến thăm con đây.
Đáp lại cô là không gian yên tĩnh.
Thở dài một hơi, cô nhanh chóng chìm trong giấc ngủ. Nhưng cô nào hay biết, phía sau cô dần xuất hiện một luồng sáng, chăm chăm nhìn bóng lưng đơn bạc ấy thật lâu.
Có tiếng động, cô giật mình mở mắt nhưng không dám quay người, chỉ biết cứng đờ người chờ đợi động tĩnh tiếp theo. Không phải chứ, đã nghèo rồi còn gặp phải trộm, có cần xui đến vậy không. Nhưng trộm gì đến giờ vẫn bất động vậy.
Đôi tay cô bỗng chốc run rẫy, mồ hôi ướt đẫm lưng. Mình phòng bị kĩ càng rồi, không thể là trộm được, càng không thể là ma được, bùa mình mới xin về, chắc chưa hết hạn nhanh vậy đâu. Nghĩ rồi cô nhanh chóng chấp tay lạy tứ phía, miệng luân hồi nhẩm kinh phật.
- cô không cần phải kinh hách vậy đâu, ta đến đây không phải đển hại cô, ta đến đây để thông báo cho cô một tin tốt.
- aaaaaaaa anh là ai, làm cách nào anh vào được đây, anh đi ra ngày cho tôi.
Trước mắt cô là một dị nhân mặc đồ trắng, tóc trắng xoã tung, lan trên mặt đất như một loại tơ quỷ dị, mềm mại nhưng khiến người ta lạnh tóc gáy, đôi mắt hẹp dài khẽ chớp để lộ ra đôi đồng tử màu xám bạc, vô định nhìn về phía cô, như thể, trước mắt hắn, chẳng có gì gọi là nhân tình, lạnh lùng và tàn khốc. Dị nhân ấy không có vẻ gì giống con người, hắn mang đến cho không gian cảm giác lạnh lẽo, mọi thứ như chẳng thể làm nhoà đi sự tồn tại của hắn, kẻ cả bóng đêm. Hắn đứng tại nơi ấy nhưng không thứ gì có thể che mờ, tựa như một đoá hoa bỉ ngạn, mỏng manh nhưng mang trong mình hơi thở của địa ngục, thuần khiết, tinh khôi nhưng cũng tượng trưng cho sự chết chóc, cho màu đỏ tươi của máu.
- ta không hại người phàm, cô ...
Dị nhân chưa nói hết câu thì một cái gối êm đềm đáp trên khuôn mặt điển trai của hắn, khuôn mặt đang tươi cười ấy nhanh chóng đông cứng.
- cô ít nhất cũng nên tôn trọng ta tí chứ, ta ...
Một là bùa hộ thân nhanh chóng được nữ nhân nào đó tiện tay dán lên vầng trán cao của ai đó. Khuôn mặt điển trai ấy chính thức tối đen. Hắn thật sự giận, rất giận, là cô động chạm đến lòng tự tôn của ta đấy nhé, đừng trách ta không nương tay. Dị nhân nào đó nở một nụ cười nham hiểm.
Nhanh chóng vẽ vào không gian một kí tự quái dị, không gian như được ngưng tụ khiến cô không thể nào cử động được.
- trật tự hơn rồi đấy, ngay từ đầu như vậy có phải tốt hơn không. Ta đến đây để bàn với cô một số việc, coi như giữa chúng ta hình thành một giao dịch. Được chứ?
- có việc mau nói có rắm mau thả, ngày mai tôi bận rộn lắm, không có thời gian chơi với anh đâu.
- được rồi được rồi, mấy ngày nay cô có cảm nhận được hơi thở của tinh khí mẫu đơn không?
"Tinh khí mẫu đơn"? Anh ta đang nói cái quái gì vậy, chẳng lẽ ... Là những thay đổi sau sự việc kia. Không phải chứ? Cô khẽ thở dài, nhìn trần nhà đầy bất đắc dĩ.
Nhìn biểu cảm khuôn mặt sống động của cô, dị nhân không khỏi cười trừ.
- đúng vậy, tinh khí mẫu đơn chính là cô bé mắt tím đã tìm cô đêm hôm ấy. Đáng lẽ ra tinh khí mẫu đơn giờ này chưa nên xuất hiện. Nhưng chủ nhân của tinh khí mẫu đơn gần đây nhất không may bị tiểu kim đồng nghịch ngợm gạch mất tên trong sổ sinh tử. Khiến tinh khí mẫu đơn không chốn dung thân, hốt hoảng chạy về ngàn năm sau, đến khi cạn kiệt tinh lực thì gặp được cô, nên đành nương nhờ thân thể này. Một khi tinh khí mẫu đơn chọn chủ nhân mới, nó sẽ tạo ra một bài khảo sát, truy lùng về quá khứ của cô. Nếu nó hài lòng, sẽ chuyển sang trạng thái nịnh nọt, biến cuộc sống của cô thành màu hồng, để cô dần chấp nhận nó, chung sống với nó, cho nó hút tinh lực, biến hai người thành một thể thống nhất, không thể tách rời.
Mặt cô giờ đây trắng bệch. Cô vừa nghe cái gì cơ, "tinh khí mẫu đơn" hay vật kí sinh vậy trời, có khác nào mượn xác cô để sống đâu cơ chứ.
- vậy anh nói đi, nó muốn gì ở tôi, tôi là một con người bình thường, có lẽ không giúp gì được nó đâu, nên anh lấy nó ra được không?
- tinh khí mẫu đơn thực chất không hề xấu, nó còn là một giai thoại lừng danh trong dân gian nữa là đằng khác, một khi nhân gian chuẩn bị nhuốm mình trong biển máu thì nó lại xuất hiện, lập nên một trật tự mới, chấm dứt chiến tranh, mang lại cuộc sống hạnh phúc cho con dân. Nhưng hiện nay, chủ nhân đời trước lại không may chết yểu, tinh khí mẫu đơn không thể hoàn thành nhiệm vụ, do đó nó lật đật đi tìm người kế nhiệm là vậy đó, cô hiểu không?
- nhưng tôi thì làm sao giúp được chuyện của ngàn năm trước, chả lẽ anh tính bảo tôi vào bảo tàng sửa sách sử à.
- ahahaha không cần nhọc công như vậy đâu, tự cô đến đó sửa là được ... Không còn nhiều thời gian nữa rồi, đi đường bình an nhé.
Nói rồi dị nhân khẽ vươn tay, vẽ thành một vòng tròn lửa giữa không trung, vòng tròn ấy dần biến thành một vòng xoáy, hút cô vào trong, như một con quái vật, thong thả nuốt con mồi.
- khongggg tôi chưa muốn chết aaaaa
Tâm trí cô như quay cuống, mọi thứ hoá hư không, chỉ còn vang vọng câu nói cuối cùng của dị nhân.
- nhớ lấy, đừng đem lòng thích người ở thời đại đó, cô và họ không cùng một thế giới. Đi đi, ta sẽ đáp ứng nguyện vọng của cô vào ngày trở về ...
--------- hết chương 2 -----------
Hình như hơi dài thì phải, cảm ơn mọi người đã ghé qua và theo dõi truyện của mình
Cảm ơn cả nhà nhiều ️ ️ ️