Nhưng đến nơi, phủ nha lại không một bóng người, không còn vẻ uy nghiêm của nơi quan lại, nay chỉ còn sự nhớp nháp, bẩn thiểu.
Không cần nói cũng có thể hiểu được, một bọn tham ô quan lại, vơ vét hết tài sản của dân nghèo, đến khi dân cần lại ôm tiền bỏ chạy, bỏ mặc hàng trăm mạng người ngày đêm tìm đường sống.
Nhìn đám người khô khốc, đôi mắt vô thần, đỏ lự, tay giành nhau con chuột chết, chà đạp lên nhau, giẫm đạp những người yếu thế, mà tim họ quặn đau.
Vị hoàng thượng nào đó nhanh chóng lẻn vào phủ nha, chỉnh đốn trang phục, mở toang cánh cửa. Trước hàng trăm ánh mắt bàng hoàng, chàng bước ra, như vị thần mặt trời, mang đến ánh sáng cho muôn loài.
Đám hỗn độn nhanh chóng dừng lại, như mọi ấm ức đều vỡ bờ, họ đồng loạt lao tới.
- Tên quan chết tiệt, dám trốn đi rồi còn dám quay về, ngươi nghĩ dân lai trị này còn cái gì cho ngươi lấy nữa sao, cút đi, mau cút ra ngoài cổng thành hạ lệnh mở cổng ... chúng ta không muốn chết ....
Không để cho hắn nói, không để cho hắn thanh bạch, hắn như một nơi để đám đông xả giận, tay gậy tay cuốc điên cuồng tấn công.
Sau hơn trăm lần tránh né, hắn nhanh chóng phi thân lên hòn non bộ giữa sảnh, chật vật nhìn xuống trăm họ. Lấy nơi thắt lưng miếng ngọc bội khắc họa tiết rồng cưỡi mây đầy tinh xảo, tượng trưng cho thân phận thiên tử chí tôn. Trưởng thị vệ không biết trốn ở đâu nhanh nhẹn ngóng đầu, hô to:
- Dân chúng thấy mệnh ông còn không mau qùy xuống.
Đám hỗn loạn yên tĩnh hẳn, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta đầy bàng hoàng hoảng hốt. Đồng loạt quỳ xuống, dập đầu cầu xin.
- Mệnh ông vạn phúc, vạn phúc.
- Mọi người đứng lên đi, không cần đa lễ. Ta muốn nghe tình hình những ngày qua.
Một người đàn ông dường như còn tỉnh táo nhất trong đám người bước lên, vì lần đầu diện kiến long nhan mà không khỏi run rẩy.
- Bẩm mệnh ông, sau khi cơn lũ đến, dân chúng cùng nhau thoát nước, lập đê, nhưng không thể cầm cự được bao lâu, nhiều lần đến phủ nha cầu quan lớn khẩn cầu thì đều không có hồi âm, đến một thời gian sau chúng thần mới biết tên cẩu quan đó đã bỏ trốn từ lúc nào.
Như nói lên niềm uất ức trong lòng quần chúng, đôi mắt họ thoáng hiện lên tia lửa, không ít người nghiến răng tức giận.
Một thiếu phụ nhanh chóng tiếp lời.
- Thưa mệnh ông, mọi chuyện nào có phải chỉ từng đó, hắn ta còn đem bán hết kho lương cho các chủ hộ giàu có, mang gia quyến rời đi, trước khi đi còn sợ tin tức đến tai người nên đã sai người đem gỗ đóng kín cổng thành, dùng khóa sắt khóa lại, còn sai người phong tỏa hết tin tức, gϊếŧ hết những người muốn di tản, để những người trong thành tự sinh tự diệt.
- Đúng vậy, những người đi được đều đã đi, nhưng chắc chẳng mấy ai còn sống, còn chúng thảo dân, người thì con nhỏ, người thì có mẹ già ốm yếu, chẳng thể nào đi được, chỉ đành ở đây chịu chết.
Như nghĩ đến một vấn đề, nàng nhanh chóng chạy lại.
- Vậy trong thành chỉ còn lại từng này thôi sao?
- Cô nương à, dân ở đây còn ít thật, nhưng không chỉ còn chúng tôi, dân ở đây chia thành ba nhóm, một nhóm ở đây chờ quan thanh tra đến, một nhóm đi tìm thức ăn và một nhóm ... một nhóm ở phía đông thành, nơi đây xuất hiện một loại bệnh cổ quái, ai mắc phải đều xuất hiện các hạch lớn, xung huyết, chẳng bao lâu thì chết, bệnh này lại lây lan nhanh chóng, nên chúng thần tiến hành cách ly họ.
------------------ hết chương 22 ---------------
Hihi ... Xách balo và đi thôi