Bên QQ này thì bị Tiết Chiêm từ chối, bên kia thì nhận được hồi âm của Kiều Mộc Nhiên.
Một Gốc Cây Cao To: “Xóa thì xóa đi, đừng nhắn tin làm phiền tớ nữa, không thân.”
Tô Tri Ngụy không có tâm trạng đấu khẩu với Kiều Mộc Nhiên, trong lòng vẫn còn để ý chuyện Tiết Chiêm từ chối kết bạn.
“Không thể nào, chắc là tay trượt bấm nhầm thôi?” Tô Tri Ngụy suy đoán.
Cậu ta lại soạn một tin nhắn tương tự, gửi yêu cầu lần nữa. Lần này, Tiết Chiêm tiếp tục từ chối ngay lập tức.
“Được được được, cậu ngầu nhất.” Tô Tri Ngụy nghiến răng.
Dù tự thôi miên mình, cậu ta cũng biết Tiết Chiêm cố ý. Khổ nỗi cậu ta là người sai trước, chỉ có thể tạm thời nuốt cục tức này, thay đổi thái độ mềm mỏng hơn: “Tiết Chiêm, phiền cậu đồng ý kết bạn một chút, tớ muốn xin lỗi cậu.”
Như vậy được rồi chứ, lời lẽ đủ khẩn thiết, thái độ đủ hèn mọn rồi nhỉ?
Tô Tri Ngụy ôm điện thoại đợi hai phút, lần này đúng là không bị Tiết Chiêm từ chối nữa, nhưng cũng không đồng ý.
Lúc này là 10 giờ tối, mục yêu cầu kết bạn kia không có chút động tĩnh nào. Tô Tri Ngụy giữ nguyên tư thế đó đợi nửa tiếng, sợ bỏ lỡ việc Tiết Chiêm đồng ý kết bạn ngay.
“Tên Tiết Chiêm này giờ giấc sinh hoạt quy củ vậy sao? Ngủ sớm thế?” Tô Tri Ngụy lẩm bẩm.
Sau đó chịu không nổi nữa, cậu ta mới đi rửa mặt, rồi lên giường nằm, ngủ cũng không yên.
Cuối tuần, Tô Tri Ngụy mắt thâm quầng, thức đến gần ba giờ sáng, cuối cùng không chịu nổi cơn buồn ngủ mới thiếp đi. Mặc dù hôm sau tỉnh dậy, phía Tiết Chiêm vẫn không có tin tức gì. Tô Tri Ngụy đợi mãi đến 10 giờ sáng, điện thoại mới hiện lên thông báo đồng ý kết bạn.
“Ngủ sớm vậy, giờ này mới dậy sao? Cụ già nhà cậu cũng thật biết dưỡng sinh đấy.” Tô Tri Ngụy cảm thán.
Tiết Chiêm không bắt chuyện với cậu ta, chỉ gửi một dấu chấm hỏi, lạnh nhạt hỏi: “Có việc?”
Tô Tri Ngụy vội vàng vào vấn đề chính: “Tớ thừa nhận tin đồn trong lớp là do tớ lan truyền, nhưng lúc đó tớ cũng không biết là giả. Tối qua Hứa Giai Ninh đã nói chuyện với tớ, tớ cũng thấy bức thư xin lỗi kia rồi.”
“Là Hứa Giai Ninh nói cho cậu?” Tiết Chiêm chỉ hỏi.
Cậu dường như không mấy để tâm đến ảnh hưởng do lời nói lung tung của Tô Tri Ngụy gây ra, mà lại để ý đến chuyện khác hơn.
“Đúng vậy, cậu ấy tìm thấy tớ từ Tieba.” Tô Tri Ngụy đáp, “Hiểu lầm cậu, còn lung tung bôi nhọ cậu… Thật xin lỗi.”
“Ừm.” Tiết Chiêm nói, “Chuyện qua rồi, không sao đâu.” Cậu có vẻ không chút để tâm, hoặc là rộng lượng.
Vì những tưởng tượng và thành kiến trong đầu, Tô Tri Ngụy cũng đã nghĩ đến việc Tiết Chiêm sẽ không bỏ qua, có lý không tha người. Giờ đây cuộc nói chuyện kết thúc nhẹ nhàng như vậy, ngược lại khiến cậu ta có chút bất ngờ và hụt hẫng.
“Hay là tớ mời cậu một bữa cơm nhé?” Tô Tri Ngụy không chịu bỏ cuộc mà mời, “Đừng lạnh lùng quá mà.”
“Thật sự không rảnh.” Tiết Chiêm dứt khoát từ chối, “Hẹn Trương Dương chơi bóng rồi.”
“…” Tô Tri Ngụy, người luôn bị từ chối, tỏ vẻ rất tổn thương.
Nhưng lý do này cũng không phải là bịa ra để lừa gạt cho qua chuyện với Tô Tri Ngụy.
Lúc này Trương Dương đã vào sân bóng rổ trong nhà trước một bước, lấy chìa khóa mở cửa, nhắn tin cho Tiết Chiêm xong thì vào phòng thay đồ thay đồng phục trước.
Sân bóng rổ trong nhà này là do nhà họ Tiết xây riêng cho Tiết Chiêm, thông với sân bóng rổ ngoài trời. Hôm nay nhiệt độ không khí cao, đương nhiên ở trong nhà bật điều hòa vẫn thoải mái hơn. Hơn nữa nếu nói về quy cách, sân trong nhà cũng được đầu tư hơn. Toàn bộ sân đều đạt tiêu chuẩn của Liên đoàn Bóng rổ Quốc tế, sàn làm bằng gỗ phong cứng Bắc Mỹ, lại còn là kết cấu có thể tháo lắp. Lại còn được trang bị bóng thi đấu chính thức của NBA và bộ rổ Spalding Arena series cùng toàn bộ thiết bị đi kèm.
Bỏ qua những thứ đó không nói, trong sân còn được trang bị hệ thống phát sóng trực tiếp độ nét cao. Khi Trương Dương hỏi Tiết Chiêm dùng làm gì, cậu lại trả lời rằng đó chẳng qua là cách để đỡ tốn công, ghi lại những khoảnh khắc ném bóng vào rổ xuất sắc…
Là cậu ta không hiểu được thú vui của người giàu.
Trương Dương đang nghịch điện thoại thì nghe thấy tiếng bước chân từ phía cửa. Cậu ta ngẩng đầu, thấy người đến quả nhiên là Tiết Chiêm.
Tiết Chiêm lấy một chai nước uống ướp lạnh từ tủ lạnh ném cho Trương Dương. Trương Dương bắt lấy, nhìn người bên cạnh cậu rồi hỏi: “Anh Tự hôm nay không đến à?”
“Người bận rộn.” Tiết Chiêm uống một ngụm nước, vặn chặt nắp chai rồi đặt xuống, chậm rãi đi về phía phòng thay đồ, “Cậu nói xem sao lại có người mới học cấp ba đã tính chuyện làm ăn rồi chứ, cạnh tranh chết người!”
Trương Dương đứng sau lưng cậu, chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Họ đang nói về Thương Tự. Thương Tự và Tiết Chiêm tình bạn càng sâu sắc hơn, tuy chưa bao giờ học cùng trường nhưng lại là bạn cũ thân thiết nhiều năm, cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Trương Dương mới trở thành bạn của Tiết Chiêm hồi cấp hai, cũng nhờ đó mà quen biết Thương Tự. Cậu
ta biết Thương Tự ở tuổi này đã sớm ý thức rõ thân phận của mình, mọi lúc mọi nơi đều lấy tiêu chuẩn người thừa kế tập đoàn Thương thị để yêu cầu bản thân, khắt khe đến mức khiến người ta phát cáu. Thương Tự trưởng thành quá sớm, so với bạn bè đồng trang lứa thì điềm tĩnh trầm ổn hơn, tâm tư sâu sắc. Dùng lời của Tiết Chiêm mà nói thì đó là “sống mệt”.
Nhưng lại không thể không nói, Thương Tự chẳng qua là đi trước Tiết Chiêm một bước để vào trạng thái đúng đắn mà thôi. Sớm muộn gì Tiết
Chiêm cũng sẽ kế thừa gia nghiệp, ba mẹ Tiết cũng luôn lấy Thương Tự làm ví dụ để thúc giục Tiết Chiêm.
Trong lúc im lặng, Tiết Chiêm đã thay xong đồng phục bước ra từ phòng thay đồ.
Cậu mặc đồng phục số 14, dường như cũng chỉ mặc đồng phục số 14, không chỉ vì ngày 4 tháng 1 là sinh nhật cậu, mà còn vì 14 là con số may mắn của cậu.
“Anh Chiêm, nghe nói lần trước, nhà còn sắp xếp huấn luyện viên bóng rổ cho cậu nữa hả?” Trương Dương đứng ở vạch ném phạt nhận bóng rồi ném vào rổ, đang chạy về phía vạch giữa sân, “Sao không thấy người đâu vậy?”
Nhà họ Tiết mời huấn luyện viên bóng rổ chuyên nghiệp cho con trai, đương nhiên không phải để nâng cao kỹ thuật chơi bóng của cậu, đơn thuần chỉ là tìm vài người chơi cùng cậu mà thôi.
Tiết Chiêm vừa nghe chuyện này liền phàn nàn, hừ lạnh nói: “Ai mà thích đấu với tuyển thủ chuyên nghiệp chứ?”
Chơi bóng rổ là để thư giãn, không phải để tự tìm áp lực. Đấu với tuyển thủ chuyên nghiệp, dường như chỉ có nước bị nghiền ép.
Trương Dương cũng cười, rồi lại chạy về vạch ném phạt, tiếp tục nhận bóng ném rổ: “Tớ ném vào hai quả rồi.”
Đây là bài tập ném rổ yêu thích của hai người, mục tiêu là mỗi người ném vào mười quả.
Nghe vậy, Tiết Chiêm cuối cùng cũng nghiêm túc, hết sức tập trung, lại liên tiếp ném trúng ba quả, gỡ lại điểm số.
“Phải rồi, Tô Tri Ngụy có tìm cậu không?” Trương Dương tò mò, “Tối qua Tô Tri Ngụy than với tớ, nói cậu 10 giờ đã ngủ rồi.”
Tiếp đó, cậu ta lại nhớ lại: “Nhưng tớ nhớ lúc đó chúng ta đang chơi game online với nhau mà?”
Tiết Chiêm liếc Trương Dương một cái, đáp án không nói cũng hiểu.
Chủ đề cũng theo đó lướt qua, hai người lại tiếp tục ném rổ. Tiết Chiêm giỏi tấn công, còn Trương Dương thiên về phòng thủ hơn, những chiêu thức khác nhau luôn phù hợp hơn khi chơi bóng. Trên sân bóng rổ vắng lặng, ngoài tiếng bóng lọt rổ, chỉ còn lại tiếng nói chuyện của hai người.
Mục tiêu mỗi người mười quả nhanh chóng đạt được, Tiết Chiêm dẫn trước Trương Dương một chút.
Hai người cũng không có sự nghiêm túc và dồn sức như khi thi đấu thật, thể lực cũng luôn giữ lại. Đánh thêm một lúc nữa, liền duỗi tay duỗi chân, thả lỏng gân cốt, ngồi xuống ghế dài nghỉ ngơi.
“Cậu nói xem lớp mình sao vẫn chưa lập group chat nhỉ?” Tiết Chiêm đột nhiên nói một câu không đầu không cuối.
Trương Dương thấy bất ngờ: “Từ khi nào cậu lại có tinh thần tập thể vậy?”
Hồi cấp hai cũng có group lớp, nhưng Tiết Chiêm căn bản lười xem, sợ phiền phức nên trực tiếp cài đặt chế độ không làm phiền. Trương Dương cũng mãi sau này mới phát hiện, từ đó trở đi, mỗi lần có thông báo, cậu ta đều tiện thể chuyển tiếp cho Tiết Chiêm.
“Tớ chỉ cảm thấy rất bất tiện.” Tiết Chiêm giải thích, “Ví dụ như muốn tìm ai đó nói chuyện chẳng hạn.”
“Cậu muốn tìm ai thế?” Trương Dương nhạy bén ngửi thấy điều khác thường, “Không thể nào là giáo viên chứ? Là bạn nữ nào à?”
“Biến.” Tiết Chiêm cười mắng một câu, “Học theo Tô Tri Ngụy hả, tốt không học lại học thói xấu à?”
Trương Dương biết Tiết Chiêm đang nói mình hóng chuyện đoán mò, nhưng cậu ta luôn cảm thấy biểu hiện hiện tại của Tiết Chiêm càng mang chút ý che giấu, vì thế tiếp tục cố ý nói: “Nhưng chỗ tớ thì lại có cách liên lạc của vài bạn nữ rồi đấy, vốn đang định hỏi xem cậu muốn liên lạc của ai.”
Cậu ta cố ý gài bẫy Tiết Chiêm, nhưng không ngờ Tiết Chiêm cao tay hơn một bậc, căn bản không mắc bẫy, ngược lại còn nheo mắt, nắm chắc phần thắng nói: “Muốn kết bạn với ai, tớ sẽ tự mình kết bạn.”
“Vậy rốt cuộc là ai chứ?” Trương Dương gần như nhảy dựng lên, lòng hiếu kỳ thoáng chốc dâng trào.
“Không ai cả.” Tiết Chiêm thuận miệng đáp, rồi đứng dậy, trực tiếp ném quả bóng rổ cho Trương Dương, đi về phía phòng tắm.
Trong tiệm hoa.
Hứa Giai Ninh đang bận rộn tỉa cành hoa thì đột nhiên hắt xì một cái thật mạnh.
“Ối chao, đã bảo con ăn ít kem thôi, không phải là ăn kem bị cảm rồi đấy chứ?” Đoạn Tĩnh Thu đứng bên cằn nhằn.
“Trời nóng thế này sao mà cảm được ạ, với lại con có ăn nhiều kem
đâu.” Hứa Giai Ninh xoa xoa mũi, nhỏ giọng phản bác, “Chắc là do phấn hoa nhiều quá, mũi hơi ngứa thôi.”
“Vậy thì nghỉ tay một lát đi, đừng làm nữa.” Đoạn Tĩnh Thu lấy chiếc kéo trong tay Hứa Giai Ninh, “Học cả tuần rồi, vất vả lắm mới đến cuối tuần được nghỉ ngơi, vốn dĩ không nên để con ra tiệm, con về nhà đi.”
“Ra tiệm hoa cũng là một kiểu thư giãn mà mẹ.” Tay không còn cầm kéo, Hứa Giai Ninh liền đi thu dọn giấy gói, “Con rất thích làm việc ở tiệm hoa.”
Thích những sắc màu đậm đà của các loài hoa tươi kết hợp với nhau, thích tiếng kéo lách tách giòn tan khi tỉa cành, thích mùi hương hoa cỏ lan tỏa trong không khí. Thích nhìn khách mua hoa ôm những bó hoa yêu thích, cuối cùng hài lòng rời đi. Sự thỏa mãn về mặt tinh thần đó đủ để xua tan đi mệt mỏi chân tay.
Đoạn Tĩnh Thu không khuyên nữa, chỉ nói: “Vậy ăn cơm trưa xong rồi hãy về.”
“Vâng ạ.” Hứa Giai Ninh cười gật đầu đồng ý. Cô làm việc nhanh nhẹn, xấp giấy gói trong tay đã được sắp xếp gọn gàng.
ǁ
Ngựa phi nước đại / chốn giang hồ chém giết
Đơn giản / là danh và lợi không buông xuống được Người trong lòng có giang sơn há có thể ung dung tiêu sái
…
ǁ
Trong máy phát nhạc đang phát bài “Hồng Trần Khách *****” của Châu Kiệt Luân, khí phách giang hồ ngàn năm vẫn khiến người ta say đắm.
Thế nhưng, trở về với thực tại, Hứa Giai Ninh nhìn người đàn ông trung niên vừa bước vào trước mặt, trong mắt chỉ còn lại sự sợ hãi và căng thẳng.
Người đàn ông cao khoảng mét bảy mấy, trông rắn chắc vạm vỡ, mặc một chiếc áo polo, hai cánh tay đều xăm trổ hình rồng hổ, có lẽ là một kiểu “khí phách giang hồ” khác.
Sau lần bị người đàn ông “cả cây đen” gây sự lần trước, Hứa Giai Ninh vẫn còn sợ hãi, thực ra rất ngại tiếp xúc với kiểu người này. Đoạn Tĩnh Thu cũng cảm thấy không ổn, đưa mắt ra hiệu cho Hứa Giai Ninh, định để Hứa Giai Ninh đi chỗ khác, một mình mình tiếp vị khách trông có vẻ hung dữ này.
Nhưng người đó đã mở miệng, gọi thẳng Hứa Giai Ninh lại, giọng nói mang đậm chất địa phương: “Cô bé ơi, cháu có thể giúp chú chọn một bó hoa được không?”
Hứa Giai Ninh đã học lớp 10 đột nhiên thấy hơi ngượng, dường như đã mấy năm rồi cô không được gọi như vậy. Dù sao thì cô cũng cao, giờ đã gần mét bảy, còn cao hơn người mẹ ngày ngày tần tảo vất vả của mình một chút. Nhưng cách xưng hô khách sáo này cũng phần nào làm giảm bớt sự căng thẳng của Hứa Giai Ninh. Không nhìn vẻ bề ngoài, chỉ xét thái độ, vị khách này dường như cũng không hung dữ đến vậy.
Cô lập tức ra hiệu “yên tâm” cho Đoạn Tĩnh Thu, tiến lên đón, cẩn thận hỏi mục đích mua hoa của ông: “Thưa chú, chú mua hoa tặng ai ạ? Nếu yêu cầu rõ ràng hơn một chút, cháu nghĩ người nhận hoa cũng sẽ hài lòng hơn.”
“Chú lần *****ên mua…” Người đàn ông xăm trổ có vẻ hơi lúng túng, “Là con gái nhỏ ở nhà sinh nhật 6 tuổi, con bé nói muốn ôm hoa hồng chụp ảnh gia đình.”
Nghe ông nói xong, lòng Hứa Giai Ninh thoáng chốc mềm lại, không còn sợ hãi như lúc nãy nữa. Nhìn lại người đàn ông hung dữ, nếu đối với con gái có thể có một mặt dịu dàng như vậy, thì ông ta cũng không đến nỗi quá tệ.
“Con gái chú thích màu gì ạ?” Hứa Giai Ninh đứng trước hơn chục loại hoa hồng có sẵn, quay đầu hỏi người đàn ông xăm trổ.
“Màu hồng nhạt.” Người đàn ông xăm trổ nghĩ rồi trả lời. Hoa hồng màu hồng nhạt quả thực rất hợp với bé gái 6 tuổi.
Hứa Giai Ninh nghiêm túc lựa chọn trong số các loại hoa hồng màu hồng nhạt, rất nhanh đã chọn được hồng Diana.
“Loại này thế nào ạ?” Cô đề nghị.
Người đàn ông xăm trổ không biết nhiều về hoa tươi, chỉ cảm thấy đây có lẽ là loại màu hồng nhạt mà con gái mình thích, liền gật đầu lia lịa.
“Vậy cháu giúp chú gói hoa nhé.” Hứa Giai Ninh lấy hoa từ trong thùng ra, ôm đến bàn làm việc.
Cô chọn mười cành hồng, đầy một bó. Bó hồng đó có màu hồng hạnh trong trẻo thuần khiết, nhiều cánh, dáng hoa đầy đặn mượt mà, mang vẻ mơ màng, ngọt ngào mà không ngấy, tràn đầy tình yêu dịu dàng. Cành hoa được tỉa tót, ngắn hơn một chút so với khi còn trong thùng, những chiếc lá rườm rà thừa thãi cũng được loại bỏ bớt một phần. Giấy gói
cũng chọn màu hồng phấn nhạt, kết hợp với hoa hồng càng làm tăng thêm vẻ đẹp.
“Chúc con gái chú sinh nhật vui vẻ, sau này cuộc sống thập toàn thập mỹ.” Hứa Giai Ninh chân thành đưa hoa cho người đàn ông xăm trổ.
Người đàn ông xăm trổ nhận hoa rất cẩn thận, *****ên là chùi hai tay vào quần rồi mới ôm lấy, sợ làm bẩn giấy gói xinh đẹp.
“Quên chưa hỏi, cái này bao nhiêu tiền vậy cháu?” Người đàn ông xăm trổ một tay sờ túi.
Đứng trước quầy, Hứa Giai Ninh thấy ông ta không ngừng móc ra tiền giấy, một tờ mười tệ, tiếp theo là hai tờ năm tệ, còn có cả đồng một tệ và năm hào xu…
Nhận ra tình hình kinh tế của ông cũng bình thường, Hứa Giai Ninh thầm giảm giá, nói: “Chú đưa cháu hai mươi tệ là được rồi.”
“Được được.” Người đàn ông xăm trổ toe toét cười, đưa tiền cho cô, “Đủ tiền rồi.”
Nhìn người đàn ông xăm trổ ôm hoa vui vẻ rời đi, trong lòng Hứa Giai Ninh cũng có một niềm vui khó tả.
Đoạn Tĩnh Thu đang quét dọn vệ sinh bên cạnh, nghe Hứa Giai Ninh đột nhiên nói một câu: “Mẹ, con dùng tiền tiêu vặt tiết kiệm được để bù vào phần chênh lệch giá cho chú lúc nãy rồi, sẽ không làm nhà mình bị lỗ
đâu.”
“Con bé ngốc này.” Đoạn Tĩnh Thu bật cười, “Còn chưa đến mức con phải thắt lưng buộc bụng đâu.”
Đối với sự “tự ý quyết định” của con gái, Đoạn Tĩnh Thu rất bao dung: “Một hai lần cũng không sao, năm nay việc buôn bán nhìn chung cũng khá, đủ cho hai mẹ con mình sống.”
Khi có dư sức, có thể giúp đỡ người khác một tay, cũng coi như là ý
nghĩa thực sự của câu “Tặng người hoa hồng, tay lưu lại hương thơm”.
Bà để ý thấy, sau khi mình nói những lời này, con gái cười, bà liền nắm chặt tay Hứa Giai Ninh, ôm cô vào lòng.
“Mẹ, thực ra con hơi ngưỡng mộ con gái của chú ấy.” Hứa Giai Ninh khẽ nói, “Ba của bạn ấy thật tốt.”
Hứa Giai Ninh có thể cảm nhận được, cơ thể Đoạn Tĩnh Thu đang ôm mình đột nhiên run lên, sau đó, bà ôm cô chặt hơn nữa.
“Giai Ninh nhớ ba sao?” Đoạn Tĩnh Thu hỏi, giọng bà mang theo chút nức nở, như đang nghẹn ngào.
Hứa Giai Ninh vốn không định khóc, nhưng lại bị cảm xúc của mẹ làm cho lay động, sống mũi cũng hơi cay cay: “Mẹ, tại sao ba lại mất sớm
như vậy? Con không được gặp ba, cũng chưa từng được ba ôm bao giờ.”
Sợ mẹ buồn, Hứa Giai Ninh chưa bao giờ chủ động nhắc đến chuyện của ba. Bản thân Đoạn Tĩnh Thu quả thực cũng rất ít khi nhắc tới, bà luôn một mình mang nỗi buồn, không nỡ chia sẻ với Hứa Giai Ninh, sợ đứa con vốn lạc quan vui vẻ của mình bị cảm xúc của bà lây nhiễm, cũng theo đó mà đau khổ buồn bã.
Đây cũng là lần *****ên hai mẹ con cùng nhau nhớ về người cha đã khuất của Hứa Giai Ninh.
Hứa Giai Ninh thực ra biết rất ít về ba, cô chỉ biết ba là cảnh sát, khi mẹ đang mang thai cô thì không may hy sinh trong khi làm nhiệm vụ, còn rất trẻ, năm đó mới 31 tuổi. Hứa Giai Ninh cũng coi như quen thuộc với dung mạo của ba, nhưng đó là tấm ảnh thẻ chụp khi ông hơn hai mươi tuổi, lúc mới trở thành cảnh sát. Ông anh tuấn chính trực, dáng người thẳng tắp, lông mày rất rậm, trong ánh mắt mang theo nụ cười giống hệt cô. Mà tấm ảnh thẻ đó, sau này trở thành di ảnh của ông, đặt ở một góc nhỏ trong nhà.
“Có thể cùng nhau chụp ảnh gia đình thật là may mắn.” Hứa Giai Ninh buồn bã nói, “Nhà mình trước giờ chưa từng chụp, cũng không thể chụp được nữa rồi.”
“Không phải đâu.” Đoạn Tĩnh Thu lặng lẽ lắc đầu.
Theo ánh mắt của Hứa Giai Ninh, Đoạn Tĩnh Thu trở vào gian nghỉ ngơi nhỏ được ngăn cách bên trong, từ đó ôm ra một quyển album. Hai người ngồi trước bàn tròn, Đoạn Tĩnh Thu lật giở album. Phía trước phần lớn đều là ảnh chụp riêng của Đoạn Tĩnh Thu và chồng, ảnh chụp chung của hai người không nhiều lắm. Đến trang cuối cùng, lại là một tấm ảnh chụp chung của hai người.
Vào cuối những năm 90, việc chụp ảnh vẫn chưa phải là chuyện thường ngày. Vậy mà Đoạn Tĩnh Thu và ba của Hứa Giai Ninh, Hứa Tùng Vân, không nhân dịp lễ tết gì, lại cố ý đến tiệm chụp ảnh để chụp một tấm ảnh chung của hai người. Hai người, một người 29 tuổi, một người 31 tuổi, đều đang độ tuổi sung sức nhất, tình cảm chung sống rất tốt, dù chỉ qua ảnh chụp cũng có thể nhìn ra được. Họ dựa sát vào nhau, Hứa Tùng Vân nắm tay Đoạn Tĩnh Thu.
Hứa Giai Ninh nhìn tấm ảnh chung này, đột nhiên có chút cảm khái: “Khi đó ba mẹ đều còn trẻ quá.”
“Đúng vậy, rất trẻ.” Đoạn Tĩnh Thu thở dài.
Bà giờ đây đã hơn bốn mươi tuổi, dung nhan dần lão hóa, điều duy nhất không thay đổi dường như chính là tình cảm và những hồi ức về người yêu.
Mà bà nhìn đứa con gái đang buồn bã hụt hẫng, lại mở lời: “Nhưng Giai Ninh, con có biết không? Con cũng ở đây, đây cũng coi như là ảnh gia đình của nhà ta đấy.”
Hứa Giai Ninh nhìn chằm chằm tấm ảnh chung đó, mắt đầy vẻ nghi hoặc.
“Mẹ đang mang thai con.” Đoạn Tĩnh Thu cúi đầu nói, “Con nhìn kỹ mà xem, tay ba và tay mẹ đều đang lặng lẽ hướng về phía con đấy.”
Hứa Giai Ninh nghiêm túc nhìn tấm ảnh chung, chỉ thấy bụng mẹ hơi nhô lên, ba nắm tay mẹ, tay họ nắm chặt lấy nhau, rồi lại cùng khẽ tựa lên bụng mẹ.
Giây phút này, cô hiểu vì sao ánh mắt mẹ lại dịu dàng như nước đến vậy, cũng hiểu lý do mẹ gọi đây là ảnh gia đình. Khi đó, tuy cô vẫn chưa ra đời, nhưng ba mẹ đã sớm mong đợi từ lâu, xem cô như một thành viên quan trọng trong gia đình. Cô đã thực sự “ở chung” với ba, cách một lớp da bụng mẹ, bàn tay cha cố gắng chạm vào cô. Cảm giác chân thật mà vi diệu này khiến lòng Hứa Giai Ninh ấm áp.
“Ánh sáng hình như không tốt lắm.” Đoạn Tĩnh Thu cười cười, nhưng khóe mắt lại hoe đỏ, cúi nhìn gương mặt hai người trong ảnh, “Cứ cảm giác sáng quá. Khi đó ba con nói, đợi con ra đời, sẽ chọn một tiệm chụp ảnh tốt hơn, ba muốn ôm con chụp ảnh gia đình.”
Nói xong lại là một khoảng lặng.
Mấy tháng sau, Hứa Giai Ninh ra đời, Đoạn Tĩnh Thu ôm Hứa Giai Ninh đi chụp ảnh. Mà khi đó, Hứa Tùng Vân đã hy sinh vì nhiệm vụ, không
còn cơ hội này nữa.
“Còn nhớ không? Mẹ đã nói với con về nguồn gốc tên của con.” Đoạn Tĩnh Thu dùng mu bàn tay lau nước mắt, cố gắng mỉm cười, “Là ba con đặt tên đấy.”
Lúc đó cả hai đều đang đau đầu vì chuyện đặt tên, bàn bạc rất lâu mới quyết định được. Hứa Tùng Vân nói, ngày dự sinh của Đoạn Tĩnh Thu gần vào dịp Tết, đúng lúc gặp ngày hội), thứ hai là cả hai đều hy vọng cuộc sống gia đình sau này có thể yên bình hòa thuận, vì thế đặt tên là “Giai Ninh”. Đoạn Tĩnh Thu cười, nói tên này nghe giống tên con gái hơn. Hứa Tùng Vân cũng cười, nói vậy thì càng hợp ý.
Khi đó, Hứa Tùng Vân rất thích xoa bụng vợ, cảm nhận những cử động nhỏ của con bên trong. Cuộc sống gia đình quả thực yên bình hòa thuận, nếu không có chuyện xảy ra sau đó, Hứa Tùng Vân nhất định có thể trở thành một người ba rất tốt.
“Con nhớ ạ.” Hứa Giai Ninh ngẩng đầu nói.
Tình cảm gửi gắm trong cái tên của mình, hôm nay, Hứa Giai Ninh dường như cảm nhận được sâu sắc hơn.
Có một điều Hứa Giai Ninh vẫn luôn muốn hỏi nhưng lại không dám, mà hôm nay cũng coi như đã mơ hồ hiểu ra. Ba mất đã nhiều năm như vậy, sau này mẹ cũng có người theo đuổi, nhưng vẫn chưa từng tái hôn, có lẽ chính là “Trừ khước Vu Sơn bất thị vân” (Ngoài mây Vu Sơn, chẳng còn mây nào đáng ngắm – ý chỉ tình yêu duy nhất).
Những hồi ức của Đoạn Tĩnh Thu về chồng cũng thể hiện ở tiệm hoa mà cả hai cùng mở này. Mười mấy năm qua, bà chưa từng dọn đi, cứ trông coi ở nơi này.
“Mẹ, ba thực ra vẫn luôn ở đây phải không?” Hứa Giai Ninh khẽ hỏi.
“Không phải người ta vẫn nói, chỉ cần có người nhớ đến thì không tính là thực sự rời đi sao?” Hứa Giai Ninh dựa vào lòng mẹ, ngược lại an ủi
người mẹ sớm đã đẫm nước mắt: “Mẹ, ba vẫn luôn ở đây, vì mẹ vẫn luôn nhớ đến ba.”
Giọng nói của trẻ con luôn mang theo sự ngây thơ, mà giờ phút này lại kiên định đến vậy, lắng đọng trong lòng Đoạn Tĩnh Thu.
“Mẹ, vậy tấm ảnh gia đình này có thể treo lên được không ạ?” Hứa Giai Ninh lại hỏi.
Những tấm ảnh của gia đình, Đoạn Tĩnh Thu trước nay đều rất trân trọng, cất giữ ở tiệm hoa để bà có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào. Chưa từng treo ở bên ngoài, sợ bám bụi.
Hứa Giai Ninh rõ ràng cũng hiểu nỗi băn khoăn của mẹ, chủ động nói: “Con đi mua một cái khung ảnh đẹp trước đã.”
Thấy con gái hào hứng như vậy, Đoạn Tĩnh Thu không nỡ từ chối, cũng đành nói lỏng: “Được, vậy một thời gian nữa chúng ta sẽ treo lên.”
Nghe mẹ đồng ý, Hứa Giai Ninh nói là làm ngay, vội vàng gọi điện thoại cho Ôn Thư Bạch, muốn cô ấy giúp mình cùng chọn một cái khung ảnh.
Đoạn Tĩnh Thu vội vàng dặn dò cô: “Đừng chỉ nhớ mỗi chuyện này, cũng nên chuẩn bị cho đợt quân sự nữa.”
Hứa Giai Ninh đáp khẽ một tiếng rồi lại tiếp tục gọi điện thoại.
Đoạn Tĩnh Thu cười lắc đầu, khi khép lại quyển album, ánh mắt bà dịu dàng và ấm áp. Có lẽ Hứa Giai Ninh chính là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban tặng cho bà, để bà sau khi mất đi người yêu vẫn có một nơi
để gửi gắm. Đứa con gái hiểu chuyện dần lớn khôn, chia sẻ với bà những việc vặt vãnh. Hai mẹ con nắm tay bầu bạn, cuộc sống năm sau tốt hơn năm trước.
Đoạn Tĩnh Thu lặng lẽ đặt lại quyển album vào chỗ cũ, thu xếp xong xuôi việc ở tiệm hoa, hôm nay đóng cửa sớm.
Đợt quân sự đầu năm của học sinh lớp 10 trường Trung học Ninh Viễn mỗi năm đều được tổ chức ở một khu căn cứ huấn luyện quân sự rất xa trường. Đây dường như cũng là lần *****ên con gái đi xa một mình, bà phải chuẩn bị đồ đạc cho đợt quân sự của con thật chu đáo. Trường yêu cầu mua quần áo rằn ri, giày, sợ phơi nắng nên phải mang kem chống nắng, có thể sẽ dùng đến băng vệ sinh, bộ đồ ăn, hộp cơm… Bà cẩn thận chu đáo, chuẩn bị đầy đủ tất cả, lúc này mới tạm yên tâm.
Sau này Hứa Giai Ninh nhớ lại, chỉ cảm thấy đợt quân sự năm lớp 10 đó, nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, đúng vào mùa hè nóng nhất trong vòng mười năm. Cuối tháng Tám, nhiệt độ không khí vẫn cứ lơ lửng trên 30 độ, cao mãi không xuống. Còn mưa thì nửa giọt cũng không có.
Từ khi vào khu căn cứ quân sự đến nay, mỗi ngày dù là đứng nghiêm, hay lúc ăn cơm, hoặc cả lúc nói chuyện phiếm trong phòng ngủ nữ trước khi đi ngủ, Hứa Giai Ninh có thể nghe thấy các bạn học của mình cầu mưa. Đáng tiếc cầu mưa thất bại, liên tiếp ba ngày đều không thấy một chút mưa nào.
Tối ngày thứ ba, Kiều Mộc Nhiên đã hơi chịu không nổi, lúc rửa chân liền mở miệng than thở: “Hu hu Giai Ninh ơi, sao tớ cảm giác chân sắp phồng rộp lên rồi.”
Hứa Giai Ninh xem giày của cô ấy, có lẽ do chất liệu hơi cứng, lại không có miếng lót nào, nên đi vào vốn đã không thoải mái. Vì thế cô chia sẻ kinh nghiệm: “Cứ đứng ngốc vậy sao? Lót thêm gì đó vào giày đi chứ.”
“Lót gì chứ? Tớ thấy miếng lót giày chẳng có tác dụng gì cả.” Kiều Mộc Nhiên buồn bã ỉu xìu.
Hứa Giai Ninh trực tiếp rút một miếng băng vệ sinh từ trong túi trên giường của mình ra, đưa cho bạn: “Cậu lót thử cái này xem, mẹ tớ dạy đó.”
Kiều Mộc Nhiên thử lót vào, không mấy chắc chắn mà xỏ chân vào, đi giày rồi đi một vòng trong phòng ngủ, sau đó vui sướng ôm chầm lấy
Hứa Giai Ninh nhảy cẫng lên: “A a a Giai Ninh cậu thông minh quá! Đỡ hơn nhiều thật đó!”
Các bạn nữ khác nghe nói cách này, hôm sau cũng làm theo y hệt. Thậm chí còn có cả con trai cũng đi mượn băng vệ sinh của các bạn nữ để lót giày.
Vì thế, ngày thứ tư của đợt quân sự, số băng vệ sinh Hứa Giai Ninh mang theo đã hết sạch, không còn gì để lót giày nữa.
Buổi sáng đứng nghiêm còn mệt hơn cả ba ngày trước. Thế nhưng mặt trời trên cao lại còn gay gắt hơn cả ba ngày trước.
Lần đứng nghiêm *****ên buổi sáng thời gian cũng ngắn, vì các huấn luyện viên phải đi họp, nên họ có một khoảng thời gian nghỉ tự do khá dài.
Trương Dương không biết nhặt được ở đâu một hòn đá đen hình dáng rất nhẵn nhụi, tự mình cầm trong tay chơi. Sau đó thấy không thú vị, cố ý nghịch ngợm ném cho Tô Tri Ngụy. Tô Tri Ngụy không chút do dự, ném hòn đá cho Tiết Chiêm. Tiết Chiêm vô tội suýt nữa bị ném trúng, trợn mắt nhìn Tô Tri Ngụy, vốn định giữ luôn hòn đá, nhưng lại không chịu nổi ánh mắt tội nghiệp của Trương Dương, bèn dùng sức ném lại cho Trương Dương.
Lại không ngờ Trương Dương nhàm chán lại ném trả lại cho cậu…
“Tớ đúng là phục bọn họ thật.” Hứa Giai Ninh đang ngồi trên đất, vừa hay nhìn thấy hành động nhàm chán của họ, thuận miệng nói với Kiều Mộc Nhiên bên cạnh: “Nếu ai mà ném đá qua lại với tớ như vậy, ném trúng người tớ, tớ tuyệt giao với người đó luôn.”
“Đúng là ấu trĩ thật…” Kiều Mộc Nhiên lẩm bẩm, “Sao Tiết Chiêm cũng chơi trò ấu trĩ này cùng bọn họ vậy…”
Rồi lại kéo tay Hứa Giai Ninh, nói: “Nhân lúc còn nhiều thời gian, chúng mình đi vệ sinh đi.”
Hứa Giai Ninh và Kiều Mộc Nhiên kéo tay nhau đứng dậy khỏi mặt đất, chuẩn bị tranh thủ thời gian đi giành chỗ ở nhà vệ sinh.
Phía bên kia, Tiết Chiêm, người bị cuốn vào “cuộc chiến đá cuội”, thì lặng lẽ thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía Hứa Giai Ninh.
“Lộ rồi, lộ rồi.” Trương Dương mắt sắc, cuối cùng cũng nhận ra muộn màng.
Cậu ta đang định lên tiếng thì đã bị Tiết Chiêm bịt miệng lại, đôi mắt phượng lạnh lùng, giọng nhàn nhạt đe dọa: “Im miệng, đừng nói bậy.”
Trương Dương liều mạng gật đầu với Tiết Chiêm, Tiết Chiêm mới buông tay ra.
Sau đó Trương Dương ghé sát lại, hạ giọng xác nhận: “Có phải cậu thích Hứa Giai Ninh không?”
Lần này, Tiết Chiêm không mở miệng, tuy không thừa nhận nhưng cũng không phản bác.
Trương Dương hiểu ý, nụ cười hiện rõ trên mặt: “Ối chà chà, thì ra là cậu ấy à. Nói mau, hai người tiến triển đến đâu rồi? Tỏ tình chưa?”
“Thì ra cậu thích học bá lớp mình, tớ đã cảm thấy hai người có gì đó không ổn rồi, quả nhiên, quả nhiên…”
Tiết Chiêm không để ý đến cậu ta, cậu ta lại càng hăng hái hỏi: “Vậy cuối tuần cậu không online game, có phải là đang nói chuyện với cậu ấy không?”
“Đến cách liên lạc của cậu ấy còn chưa có, nói chuyện cái gì chứ?” Tiết Chiêm theo bản năng đáp lại.
Lời đã nói không rút lại được, Trương Dương càng thêm chắc chắn việc Tiết Chiêm thích Hứa Giai Ninh là sự thật.
Tiết Chiêm thì lại không biết giải thích thêm thế nào, chỉ đành im lặng, nghe một mình Trương Dương bày mưu tính kế cho cậu: “Trời ạ, anh
Chiêm, đây không phải phong cách của cậu nha. Đã bao lâu rồi, xin cách liên lạc đơn giản như vậy, chỉ cần cậu lấy hết can đảm, chẳng phải một giây là xong sao?”
Trong lúc nói chuyện, huấn luyện viên của lớp đã quay lại. Không bao lâu sau, Hứa Giai Ninh và Kiều Mộc Nhiên đi vệ sinh cũng đã trở về.
Vì thế lại là khoảng thời gian đứng nghiêm dài lê thê.
Dưới cái nắng gay gắt, Hứa Giai Ninh càng đứng càng khó chịu, một mặt là chân đau, một mặt là quá nóng, phơi nắng đến mức cô muốn say nắng luôn.
Mà lúc này trong lòng Tiết Chiêm lại đang trải qua trăm ngàn suy tính. Nhân lúc huấn luyện viên không để ý, cậu thỉnh thoảng lại sờ chiếc điện thoại lén mang theo trong túi, dường như một khắc cũng không chờ đợi được nữa.
Cuối cùng cũng đến giây phút huấn luyện viên tuyên bố có thể hoạt động tự do, Hứa Giai Ninh đang đứng tại chỗ mơ màng sắp ngủ gật.
Không đề phòng, có một vật gì đó cứ thế ném về phía cô! Không trúng, rơi xuống ngay bên chân cô.
Hứa Giai Ninh lập tức tỉnh táo, theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiết Chiêm ở hàng sau đang căng thẳng nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy vẻ “chột dạ”.