“Nam Phong?” Hứa Giai Ninh kinh ngạc thốt lên tên cậu ta.
Nam Phong đang nở nụ cười chuyên nghiệp, lập tức cứng đờ trên mặt, một lúc sau mới lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Hai vị muốn uống gì ạ?”
Hứa Giai Ninh thấy cậu ta không muốn nói chuyện, gọi đồ xong thì nhanh tay kéo Ôn Thư Bạch tìm chỗ ngồi xuống.
Ôn Thư Bạch lúc này mới hỏi: “Chị Giai Ninh, chị quen anh trai ở quầy lúc nãy ạ?”
“Ừm, cậu ấy là bạn cùng bàn của chị.” Hứa Giai Ninh đáp đơn giản.
Nam Phong bị bệnh hen suyễn, thể chất ngày thường rất yếu, không ngờ sau khi tan học còn làm thêm ở tiệm trà sữa.
Hứa Giai Ninh trong lòng đang nghĩ ngợi, thì ghế bên cạnh có thêm một người, hóa ra là Nam Phong ngồi xuống.
“Tớ làm thêm ở đây trong kỳ nghỉ hè, mỗi ngày bốn tiếng. Nhưng đồ đạc vẫn chưa lấy đi hết, hôm nay qua đây lấy đồ, tiện thể phụ giúp quán mấy tiếng nữa.” Nam Phong thẳng thắn nói với cô.
Hứa Giai Ninh không khỏi càng thêm kinh ngạc, hóa ra cả kỳ nghỉ hè cậu ta lại bận rộn ở tiệm trà sữa.
Mà với tính cách hiếu thắng của Nam Phong, có lẽ sau khi kết thúc bốn tiếng làm thêm ở tiệm trà sữa, cậu ta sẽ lập tức về nhà học bài, cày cuốc đến tận khuya.
“Sức khỏe cậu không tốt, lại còn vất vả như vậy.” Hứa Giai Ninh trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nam Phong lại không mấy để tâm đến sức khỏe của mình, chỉ lo lắng chuyện hôm nay bị Hứa Giai Ninh nhìn thấy, sốt sắng dặn dò cô:
“Chuyện tớ làm thêm ở đây trong kỳ nghỉ hè, cậu đừng nói cho các bạn học khác biết nhé.”
“Chuyện này có gì đâu?” Hứa Giai Ninh thản nhiên nói, “Kỳ nghỉ tớ cũng làm việc ở tiệm hoa nhà mình mà.”
“Đó là tiệm của nhà cậu, không giống tớ.” Vẻ mặt Nam Phong lãnh đạm, “Làm thêm ở tiệm trà sữa, bị người khác sai bảo, chỉ vì kiếm chút tiền, rất mất mặt.”
“Cậu cũng là vì gia đình đúng không?” Hứa Giai Ninh ánh mắt ngay thẳng, nghiêm túc phản bác, “Dùng sức lao động của chính mình để đổi lấy tiền, có gì mà mất mặt chứ?”
Nam Phong nhất thời nghẹn lời.
Hứa Giai Ninh tiếp tục nói: “Nhưng đây cũng là chuyện riêng của cậu. Nếu cậu không muốn người khác biết, tớ sẽ giúp cậu giữ bí mật.”
Thấy cô đồng ý, Nam Phong lúc này mới yên tâm, cảm kích nói với cô: “Cảm ơn.”
Cậu ta nói xong thì vội vàng đứng dậy, quay lại quầy tiếp đón khách.
Đợi cậu ta đi rồi, Ôn Thư Bạch nhỏ giọng hỏi Hứa Giai Ninh: “Bạn cùng bàn của chị là người thế nào ạ? Nhìn mặt anh ấy lạnh lùng quá, ngày thường hai người ở trường có hòa hợp không?”
“Vẻ mặt đó của cậu ấy thực ra không phải lạnh lùng đâu, là do sức khỏe yếu, trông tương đối tiều tụy, có lẽ cũng không muốn tỏ vẻ gì nhiều.”
Hứa Giai Ninh nhớ lại một chút, rồi nhận xét, “Ngày thường bọn chị học chung rất bình thường, sẽ hỏi bài nhau. Cậu ấy cũng chỉ là hơi hiếu
thắng một chút, một lòng một dạ muốn thi hạng nhất, thực ra người cũng khá tốt.”
Khác với sự ríu rít của Kiều Mộc Nhiên và Tô Tri Ngụy, Nam Phong ở trường có vẻ rất trầm lặng.
Cậu ta cực ít khi chú ý đến những chuyện ngoài học tập, Hứa Giai Ninh từng cảm thấy cậu ta cứng nhắc, nhưng bây giờ nghĩ lại, biết đâu không phải là do gánh nặng cuộc sống thường ngày đã thúc đẩy cậu ta phải dồn hết tinh lực có hạn vào việc học.
Hứa Giai Ninh rất đồng cảm với sự vất vả của cậu ta, cũng dần dần thấu hiểu nỗi lo âu của cậu ta.
——
Sáng sớm hôm sau, lúc Hứa Giai Ninh đến lớp, Kiều Mộc Nhiên và những người khác xung quanh đã đến rồi.
Chỉ có Nam Phong chưa tới, bài tập Toán không ai đi thu của các tổ trưởng, Hứa Giai Ninh chủ động thay cậu ta đi thu bài tập, sau khi thu gần đủ, liền đặt lên bàn cậu ta.
Mãi đến gần giờ đọc sách buổi sáng, Nam Phong mới đủng đỉnh đến muộn, hốt hoảng đặt cặp sách xuống.
Kiều Mộc Nhiên thấy vẻ mặt cậu ta ủ rũ, rõ ràng là thức đêm dậy muộn, cười nói: “Nam Phong, tối qua cậu làm gì thế? Trông không giống người thức đêm chơi game đâu nhỉ.”
“Cậu biết cái gì? Học bá thức đêm thì chắc chắn là vì học bài rồi.” Tô Tri Ngụy bên cạnh nói.
Nam Phong hoàn toàn không để ý đến hai người họ, ánh mắt chỉ hướng về phía Hứa Giai Ninh, cậu sợ Hứa Giai Ninh nói ra chuyện mình làm thêm ở tiệm trà sữa, nhưng Hứa Giai Ninh chỉ cúi đầu đọc sách, tựa như những lời họ nói chẳng liên quan gì đến mình.
Nam Phong khẽ thở phào, ngồi xuống tìm bài tập các môn trong cặp sách, thản nhiên nói một câu bâng quơ: “Đã lên lớp 11 rồi, học hành đương nhiên phải càng chăm chỉ hơn.”
Cậu ta nộp hết bài tập các môn khác, chỉ còn lại môn Toán, quay về chỗ ngồi mới phát hiện bài tập Toán đã sớm được xếp ngay ngắn ở góc bàn mình.
“Hứa Giai Ninh, cậu thu giúp tớ à?” Cậu hỏi.
“Ừm.” Hứa Giai Ninh đầu cũng không ngẩng lên, “Lại không phải lần *****ên giúp cậu thu, ngạc nhiên như vậy làm gì?”
Nhưng tình huống này quả thực cũng rất ít, Nam Phong thích tự mình làm tốt việc của mình, mỗi ngày đều sẽ đến đúng giờ, Hứa Giai Ninh chỉ giúp cậu ta hai lần, một lần là hiện tại, lần khác là hồi mới khai giảng lớp 10, lần cậu ta phải đến bệnh viện khám.
“Lần đó là do cô chủ nhiệm nhờ.” Nam Phong rất tích cực, “Tóm lại… cảm ơn cậu, bạn cùng bàn.”
Ngồi cùng bàn cả năm lớp 10, họ dường như chưa bao giờ gọi nhau như vậy, đều là gọi thẳng tên.
Đến hôm nay, thái độ cuối cùng cũng dịu xuống.
“Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ thôi.” Hứa Giai Ninh thúc giục, “Cậu mau ôm lên chỗ cô chủ nhiệm đi, sắp đến giờ đọc sách rồi.”
“Ừm, tớ biết rồi.” Nam Phong đứng dậy, lúc gần đi hạ giọng nói với cô, “Cũng cảm ơn cậu đã thật sự giúp tớ giữ bí mật.”
Nhịp độ học tập của lớp 11 quả nhiên nhanh hơn lớp 10 rất nhiều.
Trừ môn Ngữ văn, giáo viên các môn khác đều đẩy nhanh tiến độ như bay, gần như sắp bắt đầu ôn tập tổng hợp.
Mỗi tuần chỉ nghỉ một ngày, sáu ngày còn lại đều căng như dây đàn, mọi người đều không kịp thở, vì thế sau khi bước vào giữa tháng Chín, nghĩ đến còn chưa đầy mười ngày nữa là đến kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, ai nấy đều bắt đầu có chút mệt mỏi, lặng lẽ đếm ngược.
Ngày 20 tháng 9, trên mạng đón nhận một tin tức chấn động.
Đó là lần *****ên Hứa Giai Ninh nhìn thấy mục hot search trên Weibo có gắn chữ “Bạo” (Nổ), mục #TạĐìnhPhongVươngPhiTáiHợp#, treo ở vị trí *****ên suốt 9 ngày.
Sự tái hợp của họ được mệnh danh là “cuộc tái hợp thế kỷ”.
Rất nhiều người vốn không chú ý đến tin tức giải trí, cũng đều đang bàn tán về chuyện này, nói là cả mạng xã hội sôi sục cũng không quá lời.
Còn về Hứa Giai Ninh, cảm xúc của cô rất vi diệu, ban đầu là kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy kỳ diệu, từ “cái nắm tay thế kỷ” năm đó đến chia tay, rồi lại đến “cuộc tái hợp thế kỷ”, mối tình kiểu này nhìn thế nào cũng có một cảm giác khiến người ta thổn thức, cảm khái về số mệnh.
Sau khi tiêu hóa được tin tức này, Hứa Giai Ninh bắt đầu có cùng suy nghĩ với người đại diện của Vương Phi, chỉ hy vọng Vương Phi được vui vẻ.
Mà cơn sốt này, rất nhanh đã lan đến trong lớp.
“Giai Ninh, Vương Phi với Tạ Đình Phong tái hợp rồi! Sohu Entertainment với phòng làm việc của Trác Vỹ tung tin đó.” Kiều Mộc Nhiên biết Hứa Giai Ninh thích Vương Phi, vội vàng báo tin cho cô.
“Tớ biết rồi.” Hứa Giai Ninh vẻ mặt bình thản, “Nhìn thấy trên hot search rồi.”
“Thật hay giả vậy? Hai người họ lại có thể tái hợp sao?” Tô Tri Ngụy vô cùng kinh ngạc.
Chuyện này ngay cả Nam Phong cũng nghe nói, quay đầu nói: “Người đại diện hai bên đã xác nhận rồi, hai người họ quả thực đã tái hợp.”
“Hai người đềuđộc thân, gương vỡ lại lành cũng bình thường thôi.” Hứa Giai Ninh hôm nay nói nhiều hơn hẳn.
“Cười chết mất.” Kiều Mộc Nhiên đang ôm điện thoại xem tin tức, nhìn thấy video mà cười không khép được miệng, “Sao gần như tất cả các minh tinh đều bị hỏi về quan điểm chuyện Phong-Phi tái hợp thế nhỉ?”
Cô bạn đang định đưa điện thoại của mình cho Hứa Giai Ninh xem, thì cửa lớp vang lên một giọng nam trầm ấm: “Có chuyện gì mà vui thế?”
Người đến là thầy giáo Toán lớp Một thường, tay Kiều Mộc Nhiên cứng đờ, có một nỗi sợ hãi quen thuộc với giáo viên.
Hứa Giai Ninh vội vàng giúp Kiều Mộc Nhiên giấu điện thoại đi.
“Không tập trung vào học hành, ngày nào cũng chú ý mấy tin đồn giải trí vớ vẩn.” thầy giáo lắc đầu nói.
Tô Tri Ngụy gan dạ hơn một chút, nửa đùa nửa thật phản pháo lại: “Thầy ơi, thầy không chỉ dạy lớp Một thường, mà còn lo cả chuyện lớp chúng em nữa à?”
“Tôi cũng chẳng muốn lo, nhưng cô Dương của các em mấy hôm nay có việc, nhờ tôi dạy thay các em hai buổi Toán.” Thầy giáo đi lên bục giảng, nói với Nam Phong, “Nhưng bài tập thì không cần đưa cho tôi đâu, tôi sửa không hết nhiều thế này, cứ tạm thời để ở văn phòng đi, đợi cô Dương của các em về.”
“Đấy, có thời gian mắng chúng ta, mà không có thời gian sửa bài tập.” Tô Tri Ngụy ở dưới không vui lẩm bẩm.
Thầy giáo nhìn sâu vào cậu ta một cái, nhưng không điểm mặt gọi tên, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà nói: “Một số nam sinh các em, đã lớp 11 rồi, đừng có lúc nào cũng cà lơ phất phơ nữa.”
Thầy hắng giọng, tiếp tục nói: “Cứ lấy môn Toán mà nói, vốn dĩ nam sinh có ưu thế hơn nữ sinh, tư duy thiên về lý tính, dễ dàng đạt thành tích hơn, không giống nữ sinh hay cảm tính như vậy. Nếu các em không học hành nghiêm túc, để mấy bạn nữ phía sau vượt qua, xem có mất mặt
không.”
Luận điệu phân chia thành tích theo giới tính này, tất cả mọi người đang ngồi đây dường như đã từng nghe qua, ở tiểu học, ở cấp hai, mãi đến cấp ba được cô giáo Toán Dương Tuyết Thanh dạy, mới xem như không còn nghe những lời này nữa.
Bây giờ lời cũ được nhắc lại, các nữ sinh trong lớp nghe xong có chút không thoải mái, nhưng ngại vì trước mặt là giáo viên, nhất thời không ai mở miệng phản bác.
“Ý thầy là nữ sinh bẩm sinh đã kém Toán hơn ạ?” Là cán sự môn Toán, Nam Phong đột nhiên mở miệng, còn chủ động nhắc đến Hứa Giai Ninh, “Em học rất nghiêm túc, nhưng hạng nhất môn Toán của lớp ta vẫn luôn là Hứa Giai Ninh.”
“Hứa Giai Ninh à… Hứa Giai Ninh thì là…” Thầy giáo sao lại không biết Hứa Giai Ninh hạng nhất toàn khối chứ, tức khắc bị hỏi đến nghẹn họng, một lúc lâu mới nói ra được một câu, “Cô bé đó là trường hợp đặc biệt.”
“Nhưng kỳ thi phân ban vừa rồi, trong top mười môn Toán của lớp ta, có đến sáu bạn là nữ sinh.” Hứa Giai Ninh bên cạnh trực tiếp đưa ra số liệu, xem như phối hợp với Nam Phong.
Tiết Chiêm ở hàng sau cũng lười biếng nói: “Trong mười hạng cuối, thì lại có đến bảy bạn nam.”
Đương nhiên cũng bao gồm cả chính Tiết Chiêm, cậu không ngại tự hạ thấp mình.
Chuyện này vốn dĩ không thể quy về giới tính được, thầy giáo có lý lẽ xiên vẹo của mình, thì họ đưa ra bằng chứng ngược lại, đơn thuần chỉ bày ra sự thật khách quan mà thôi.
Thấy sắp bị bao vây tấn công, thầy giáo hoàn toàn không nói lại được nữa, xua tay, cầm viên phấn vẽ một đường tròn trên bảng đen: “Thành tích lớp các em không liên quan đến tôi, tôi chỉ giúp cô Dương dạy tốt tiết của mình thôi. Nào, không nói chuyện phiếm nữa…”
Tiếng bàn tán bên dưới thực ra không ngừng, thậm chí còn có những tiếng cười khúc khích bị đè nén rất thấp.
“Lạ thật, Nam Phong lại chủ động nhắc đến thành tích Toán của Giai
Ninh.” Kiều Mộc Nhiên kinh ngạc nói, “Trước kia cậu ta kỵ nhất chuyện
này, nói cậu ta là lão nhị vạn năm, cậu ta sẽ tự kỷ đó.”
“Có lẽ học bá đã bị thành tích của Ninh thần thuyết phục sâu sắc rồi.”
Trong miệng Tô Tri Ngụy, học bá có thể dùng để gọi rất nhiều người, nhưng cậu ta chỉ gọi Hứa Giai Ninh là “Ninh thần”.
Theo lời giải thích của cậu ta, giỏi hơn học bá chính là học thần, mà người đứng vững không ngã ở trường Trung học Ninh Viễn, vĩnh viễn giữ vững ngôi vị hạng nhất, chỉ có một mình Hứa Giai Ninh.
Sau khi tiết Toán kết thúc, thầy giáo lớp Một thường như một cơn gió “chuồn” đi mất, căn bản không muốn ở lại Lớp Hỏa Tiễn, dường như đến cả bài tập cũng quên giao.
“Làm tớ sợ muốn chết, suýt nữa thì đụng phải thầy ấy.” Trương Dương đã được phân vào lớp Một thường thỉnh thoảng vẫn còn qua Lớp Hỏa Tiễn chơi, đang dựa vào cửa nói chuyện với người ta, nhìn cái dáng vẻ quen cửa quen nẻo của cậu ta, cứ như nhân viên không biên chế của Lớp Hỏa Tiễn vậy.
Có người lớp khác gọi cán sự môn Ngữ văn và Tiết Chiêm lên văn phòng, hai người đi rồi, rất nhanh mang về một tin tức.
“Gần đây chúng ta học bài 《Dông Tố》, thầy Đường muốn tổ chức một vở kịch, bảo tớ với Tiết Chiêm xem có ai muốn đăng ký diễn không?” Cán sự môn Ngữ văn hỏi.
Thầy Đường Đoan Kỷ trong số các giáo viên Lớp Hỏa Tiễn xem như tương đối thoải mái, còn có thời gian rảnh rỗi để làm kịch, mỹ danh là giúp học sinh hiểu bài khóa.
Cũng may bây giờ là lớp 11, nếu không cô chủ nhiệm Dương Tuyết Thanh dù có xin nghỉ phép cũng sẽ gọi điện thoại qua, bắt thầy Đường Đoan Kỷ hủy bỏ vở kịch này.
Cán sự môn Ngữ văn ngày thường đã phải phụ trách những việc khác, lại thêm vở kịch, khó tránh khỏi không lo xuể.
Vì Tiết Chiêm viết chữ đẹp, hiểu thư pháp và quốc họa, thầy Đường Đoan Kỷ rất thích cậu, cũng đề nghị Tiết Chiêm phụ trách tổ chức vở kịch này.
“Thầy Đường có dạy các lớp khác dựng kịch không?” Kiều Mộc Nhiên tò mò hỏi.
“Không có.” Trương Dương ở cửa trả lời, “Dựng kịch cho mấy lớp cùng lúc khó lắm, với lại các cô chủ nhiệm cũng không đồng ý chuyện này đâu. Tớ nghe thầy Đường nói, chỉ dựng ở Lớp Hỏa Tiễn thôi, đến lúc đó mọi người báo cho tớ một tiếng, tớ đến xem nhé.”
Tiết Chiêm thì quay lại vấn đề chính, nói: “Mọi người muốn đăng ký thì có thể nói cho tớ biết.”
Nói xong, cậu định về chỗ ngồi, nhưng Trương Dương đứng ở cửa lớp, giữ cậu lại không cho đi, hai người liền nói chuyện phiếm vài câu bâng quơ.
“Nói đến 《Dông Tố》, có phải nhân vật Tứ Phượng dễ diễn hơn
không? Dù sao cũng cùng tuổi chúng ta, một cô bé xinh đẹp lại ngây
thơ.” Kiều Mộc Nhiên suy tư nói, rồi lại xúi giục Hứa Giai Ninh, “Giai Ninh, có muốn thử cạnh tranh một chút không?”
Cùng lúc đó, Trương Dương cũng ở cửa hỏi Tiết Chiêm: “Anh Chiêm, cậu chỉ phụ trách tổ chức thôi à, không định diễn một vai nào sao?”
“Có lẽ sẽ diễn Chu Xung hoặc Chu Bình đi.” Tiết Chiêm thuận miệng đáp, giọng rất nhẹ.
Bên kia Hứa Giai Ninh hơi suy nghĩ, lắc đầu nói: “Không muốn diễn Tứ Phượng, tớ muốn diễn Phồn Y hơn.”
“Cái này thì tớ thật không ngờ tới.” Kiều Mộc Nhiên kinh ngạc.
Hứa Giai Ninh cười: “Cậu không cảm thấy nhân vật Phồn Y này có khí chất ‘dông tố’ nhất sao? Cực đoan, quyết liệt, dám yêu dám hận, một người phụ nữ tuyệt vọng bị dồn đến điên cuồng. Cô ấy rất phức tạp, cũng rất có nhiều điểm đáng để khai thác.”
Cửa phòng học.
Trương Dương vỗ vai Tiết Chiêm, tán đồng lựa chọn vừa rồi của cậu, nói: “Tớ thấy được đó, chọn hay lắm.”
“Tớ đổi ý rồi.” Tiết Chiêm lại nói với Trương Dương, “Bây giờ tớ muốn diễn Chu Phác Viên.”
“Hả? Lão già tồi tệ đó có gì hay mà diễn.” Trương Dương cũng kinh ngạc y như Kiều Mộc Nhiên.