Phát sổ lưu bút cho cả lớp là một hoạt động thịnh hành nhất trong mùa tốt nghiệp trung học.
Mỗi người trong lớp mua một quyển, trong giờ học, thường xuyên có thể nghe thấy tiếng sột soạt khi chuyền tay nhau những trang lưu bút.
Tiết Chiêm viết cho Hứa Giai Ninh kín cả một mặt giấy lớn, tất cả là lời chúc dành cho cô.
Hứa Giai Ninh bắt tay vào điền lưu bút cho mọi người, hiệu suất rất cao, duy chỉ có trang của Tiết Chiêm là bị khựng lại, mãi vẫn chưa viết xong.
Thật ra những thông tin ở mặt trước rất nhanh đã điền xong, điều khiến cô do dự chính là mặt sau.
Cô thật sự không biết nên viết gì cho Tiết Chiêm.
Với cậu, cô dường như có những lời muốn nói không bao giờ cạn, những tâm tư viết mãi không hết, nhưng tất cả những điều đó là bí mật của riêng cô.
Đến hôm nay, trong tình huống cậu có khả năng đã bị gia đình định sẵn vị hôn thê, cô càng không có lý do gì để thổ lộ tâm sự của cô với Tiết Chiêm.
Cô do dự suốt hai ngày, buổi tối về nhà học thuộc lòng bài 《Tiêu Dao Du》, bất chợt nhớ lại ngày sinh nhật tuổi 17, cô đã đàn hát ở căn cứ bí
mật của Tiết Chiêm, và cậu đã bộc lộ sự gò bó cùng những kỳ vọng vào tương lai của mình.
Hứa Giai Ninh nhớ đến một câu thơ của Lý Bạch, lúc này dường như vô cùng thích hợp.
Thế là cô trải cuốn sổ lưu bút lên trên chồng đề thi trên bàn, viết xuống câu chúc phúc nghe qua có vẻ hơi khuôn sáo ấy:
“Chúc quân sinh đôi cánh, một sớm hóa cá Bắc Minh.” [1]
Cậu hy vọng mình có năng lực, tự mình kiếm tiền, không làm con cá trong chậu, con chim trong lồng của gia tộc.
Cô bèn chúc cậu dang rộng đôi cánh bay cao, thỏa sức vẫy vùng, tự tại tiêu dao.
Trở thành con cá Côn Bằng ẩn mình trong mây, một bước lên trời trong
《Tiêu Dao Du》.
Cô đặt bút xuống, trên trang lưu bút chỉ lưu lại vỏn vẹn một câu ngắn ngủi ấy.
Viết xong chỉ mất chưa đầy một phút, dường như tất cả những kỷ niệm giữa cô và Tiết Chiêm đều cô đọng lại trong một phút này.
Quá ngắn ngủi, quá vội vàng, lời chúc chỉ dành cho Tiết Chiêm, nhưng lại chẳng liên quan gì đến cô và Tiết Chiêm.
Thật sự không viết thêm gì khác sao?
Hứa Giai Ninh thầm nghĩ, cô thật sự là một kẻ nhát gan. Đến những ngày cuối cùng này rồi, vẫn không dám nói với Tiết Chiêm một câu “Thích”.
Nhát gan quá lâu, chính cô cũng không phân biệt nổi, rốt cuộc là sợ Tiết Chiêm nghe xong sẽ đáp lại tình cảm của cô, hay là sợ Tiết Chiêm nghe xong sẽ từ chối cô.
Phản ứng nào của Tiết Chiêm cô cũng sợ, cuối cùng cũng chẳng dám viết thêm gì.
Đêm đó, Hứa Giai Ninh mơ thấy cảnh sau kỳ thi đại học.
Cô và Tiết Chiêm học ở hai trường khác nhau, thậm chí là hai thành phố khác nhau, nhiều năm sau vẫn không gặp lại.
Sau đó đã xảy ra chuyện gì, Hứa Giai Ninh không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc tỉnh mộng, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô.
Dư âm của giấc mơ quá lớn, đến lúc ăn sáng trong lòng vẫn còn khó chịu.
Hứa Giai Ninh thu dọn cặp sách chuẩn bị đi học, nhìn thấy trang lưu bút trên bàn, cuối cùng cũng thay đổi ý định, muốn viết thêm gì đó.
Không phải để Tiết Chiêm nhìn thấy, mà là để bản thân không còn nuối tiếc, cho chính mình một lời giải bày.
Dưới câu chúc phúc kia, Hứa Giai Ninh dùng bút tàng hình lặng lẽ giấu đi một dòng tiếp theo: Côn Bằng ẩn mình giữa mây, còn cậu ẩn mình trong tim tớ.
Nét chữ khô đi, chẳng còn nhìn thấy gì nữa, nhưng lòng Hứa Giai Ninh lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hôm nay trong giờ học, chẳng thấy bóng dáng Tiết Chiêm đâu, có lẽ cậu lại lên văn phòng hỏi bài thầy cô.
Buổi chiều gần tan học, Hứa Giai Ninh mới có cơ hội vội vàng trả lại cuốn sổ lưu bút đã điền xong cho Tiết Chiêm.
Chỉ còn vài ngày cuối cùng nữa là đến kỳ thi đại học, để mọi người điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt, Dương Tuyết Thanh đã hủy bỏ tiết tự học buổi tối.
Trở lại những ngày được về nhà lúc chạng vạng, mọi người ngược lại có chút không quen, chẳng ai muốn rời đi ngay.
Hứa Giai Ninh đang thu dọn đồ đạc thì nghe Tô Tri Ngụy hét lớn: “Hôm nay có ráng chiều đẹp quá!”
Mọi người lục tục hướng mắt về phía hai ô cửa sổ lớn trong phòng học. Lúc chạng vạng, mặt trời ngả về tây, ráng chiều mùa hạ nhuộm đỏ nửa bầu trời, màu chàm và màu lửa đỏ hòa quyện vào nhau, sắc màu lộng lẫy bắt mắt.
Những dãy bàn ghế gần cửa sổ, cả gương mặt của một vài người, cũng được nhuộm một lớp màu của ráng chiều, dịu dàng mà lại mang theo vẻ lung linh huyền ảo, như thể được tự động thêm vào một lớp filter đặc biệt.
Hứa Giai Ninh cũng nhìn theo về phía dãy cuối cùng, thấy Tiết Chiêm cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt cậu cũng giống như cô, được ráng chiều nhuộm đỏ, trong mắt ánh lên vẻ vui tươi.
Hứa Giai Ninh cũng quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lần *****ên cô ngắm ráng chiều trong lớp học một cách nhập tâm đến vậy, cũng là lần *****ên, phát hiện ra ráng chiều của lớp Hỏa Tiễn lại đẹp đến thế.
Nhưng mà, ráng chiều đẹp thế này, còn có thể ngắm được bao nhiêu lần nữa đâu?
Sau này có thể gặp rất nhiều người, có thể ngắm rất nhiều hoàng hôn, nhưng sẽ không còn là những người bạn hôm nay quây quần trong lớp học này nữa, cũng chẳng phải là ráng chiều của riêng lớp Hỏa Tiễn qua hai ô cửa sổ nhỏ bé này nữa.
Mùa ly biệt.
Thật dễ khiến người ta đa sầu đa cảm.
Tan học, Hứa Giai Ninh lại một lần nữa đi sau Tiết Chiêm, nhưng lúc này những băn khoăn trong lòng ngày một lớn, ngay cả việc đến gần cậu, vỗ vai cậu như trước kia cũng phải do dự.
Và trong lúc cô còn đang do dự, Tiết Chiêm đã đi trước một bước ra đến cổng trường.
Như thường lệ, vẫn có một chiếc xe sang trọng đến đón cậu, cửa sổ xe hàng sau hạ xuống, một cô gái mặc váy dạ hội xinh đẹp đang lớn tiếng gọi cậu: “Tiết Chiêm!”
Tiết Chiêm đang thong thả bước đi, lúc này lại rảo bước nhanh hơn về phía chiếc xe đó: “Đừng gọi nữa, tiểu tổ tông của tôi ơi, đến đây, đến
đây.”
Hứa Giai Ninh đã sớm dừng bước, không dám tiến thêm một bước nào nữa.
Cô chỉ lặng lẽ quan sát Tiết Chiêm.
Trông qua, Tiết Chiêm dường như rất nhường nhịn cô gái ấy.
Sau khi Tiết Chiêm lên xe, cũng ngồi song song với cô ấy. Hai người ngồi rất gần nhau, quan hệ có vẻ rất tốt, thỉnh thoảng còn đùa giỡn xô đẩy, không khí vô cùng hòa hợp.
Đợi xe đi khuất, Hứa Giai Ninh mới lê bước, tâm trạng nặng trĩu đi về phía trạm xe buýt.
Cô vẫn còn nhớ mấy ngày trước Trương Dương nói về “vị hôn thê tìm đến tận trường”, chỉ là trong lòng vẫn luôn có một chút nghi ngờ, cũng là một chút may mắn mong manh, cảm thấy Tiết Chiêm chưa chắc đã thật
sự có vị hôn thê, hoặc cho dù có, cũng chưa chắc cậu đã bằng lòng. Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ là cô đã nghĩ nhiều rồi.
Có nên mừng cho Tiết Chiêm không?
Cô không biết, nhưng ngay khoảnh khắc này, cô cảm nhận rõ ràng sự khó chịu đang cuộn trào nơi đáy lòng.
Chạng vạng mùa hè, xe buýt đông đúc ngột ngạt, chở đầy một xe người, lắc lư chòng chành tiến về phía trước. Cũng chở theo cả Hứa Giai Ninh, như một chiếc thuyền con đơn độc lênh đênh trên sông, không biết trôi về đâu.
—–
Lên xe, Tiết Chiêm nghe cô em gái gọi tên mình thì không chịu nổi, mở miệng dạy dỗ: “Lớn nhỏ không biết phân biệt à.”
Tiết Tụng lại chẳng hề để tâm, ngây thơ nói: “Không gọi tên anh, làm sao anh biết em đang gọi anh?”
Lời này thật đúng là khiến người ta không thể phản bác.
Thế là Tiết Chiêm bỏ qua chủ đề này, hỏi cô bé: “Sao em lại nghĩ đến việc đến trường tìm anh?”
Bao nhiêu năm nay, Tiết Tụng chưa từng đến trường của cậu. Thật đúng là chuyện bất thường ắt có điều kỳ lạ.
“Ba mẹ cứ nhất quyết bắt chúng ta đi dự cái tiệc tối đó, em đến đón anh. Tiện thể…” Tiết Tụng nhìn Tiết Chiêm từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy ẩn ý, “Trộm xem chị dâu của em trông thế nào.”
Chuyện tiệc tối, Tiết Chiêm căn bản không mấy để tâm, cậu và Tiết Tụng chỉ đến cho có mặt rồi về nhà, cậu còn chẳng thèm thay quần áo.
Còn câu sau đó…
“Anh thấy em rảnh quá đấy.” Tiết Chiêm liếc cô em gái một cái.
“Vậy em không đến trường anh nữa, chỉ đơn thuần xem ảnh chị ấy thôi, được chưa?” Tiết Tụng dường như đã nhượng bộ rất nhiều, “Thầm mến người ta ba năm, chẳng lẽ không có tấm ảnh chụp chung nào sao?”
“Không có.” Tiết Chiêm chẳng muốn cho cô bé xem.
“Ảnh tốt nghiệp thì có chứ?” Tiết Tụng buông tay, “Cho em xem, em sẽ không đến nữa.”
“Quỷ mới tin em.” Tiết Chiêm lần thứ hai từ chối. Mấy trò ma mãnh của Tiết Tụng, cậu nhìn thấu hết.
Biết được Hứa Giai Ninh trông thế nào rồi, chỉ sợ cô bé lén đi tìm Hứa Giai Ninh sẽ càng dễ dàng hơn…
Nghĩ đến đây, Tiết Chiêm chỉ cảm thấy đau đầu.
“Hừ, đợi ngày nào đó em thuê hacker hack điện thoại anh, xem cho đã, xem anh có sợ không.” Tiết Tụng uy *****.
“Trước đó, lo cho bản thân em trước đi.” Tiết Chiêm mặt không cảm xúc nhắc nhở, “Em muốn học ban xã hội, nhưng ba mẹ lại muốn em học ban tự nhiên.”
Học kỳ sau Tiết Tụng sẽ lên lớp 11, giống như cậu năm đó, phải đối mặt với lựa chọn giữa ban xã hội và ban tự nhiên.
Cảnh tượng tương tự cứ lặp đi lặp lại, Tiết Chiêm đột nhiên im lặng, nhớ lại rất nhiều chuyện xưa.
Cậu thực sự bắt đầu để tâm đến việc học, nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, tất cả đều bắt đầu từ khi gặp được cô gái chăm chỉ học tập, luôn không ngừng tiến về phía trước ấy vào năm lớp 10.
“Anh, anh muốn thi vào trường đại học nào?” Tiết Tụng hỏi.
Chuyện này cậu đã nói nhiều lần, nhưng cô em gái luôn cảm thấy cậu không nghiêm túc như vậy, thế là cậu đành lặp lại câu trả lời: “Vẫn luôn là Thanh Hoa.”
“Nếu không thi đỗ thì sao? Thi vào Thanh Hoa khó lắm đấy.” Tiết Tụng nhìn vấn đề rất thực tế.
Tiết Chiêm nghĩ một lát, rồi nói: “Vậy thì thi vào các trường đại học khác ở Bắc Kinh.”
“Những trường đó cũng không thi đỗ thì sao?” Tiết Tụng truy hỏi.
Chuyện còn chưa xảy ra, Tiết Chiêm lại sinh lòng sợ hãi, cốc đầu Tiết Tụng một cái: “Em trù anh cái gì tốt đẹp hơn đi.”
“Ái chà.” Tiết Tụng ôm đầu, “Em cũng hy vọng anh thi đỗ mà, xem cái điệu bộ này của anh, chị dâu của em chắc chắn là học bá rồi. Nhưng mọi chuyện đều có chữ ‘lỡ’, hơn nữa, bên ba mẹ…”
“Họ thì sao?” Tiết Chiêm nghi hoặc.
Tiết Tụng lại không nói tỉ mỉ, chỉ úp mở: “Chuyện lớn thế này, nói không chừng họ sẽ nhúng tay vào đấy.”
Mà một khi đã nhúng tay, kết quả sẽ là điều Tiết Chiêm không thể kiểm soát được.
Tiết Chiêm nghe xong cũng không mấy cảnh giác, thờ ơ nói: “Đó là kỳ thi đại học của anh, họ không có lý do gì để cản anh chọn trường đại học anh muốn.”
“Thôi được rồi, vẫn là chúc anh thi đỗ Thanh Hoa đi, cái này thì họ tuyệt đối không phản đối đâu.” Tiết Tụng đáp.
—-
Ba ngày trước kỳ thi đại học, trường thông báo cho nghỉ.
Dương Tuyết Thanh không quản phiền hà mà dặn đi dặn lại những điều cần chú ý khi đi thi.
Tiết dạy văn Đường Đoan Kỷ, viết lên bảng đen một câu thơ tặng cả lớp:
Nguyện chúc quân tựa như sơn thủy này, cuồn cuộn sóng dâng gió mây nổi. [2]
Như tấu khúc Cao sơn lưu thủy, để đền đáp những tri âm ngồi đầy. Như nói non nước gửi gắm chí khí, căng buồm vượt sóng ắt có ngày.
Là nguyện núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, để tương lai còn rộng mở, sau này còn gặp lại.
Học sinh cuối cấp phải mang hết sách vở và tài liệu về nhà, ai nấy tay xách nách mang đầy ắp.
Trường Trung học Ninh Viễn là một trong những địa điểm thi đại học, nên phải dọn dẹp phòng học từ trước, ngay cả những chậu cây cảnh trên bệ cửa sổ cũng được tạm thời chuyển đến văn phòng của Dương Tuyết Thanh.
Trong số đó có rất nhiều cây do Hứa Giai Ninh mang đến, Hứa Giai Ninh đề nghị sau này Dương Tuyết Thanh sẽ chăm sóc tất cả số cây đó.
Dương Tuyết Thanh lại lắc đầu: “Mang hết về nhà nhìn cũng buồn, thôi thì cô tạm thời chăm sóc giúp các em, đợi thi đại học xong các em quay lại trường, cô sẽ trả lại cho các em.”
Mối quan hệ giữa thầy cô và học sinh thật đặc biệt.
Thầy cô, bị nhốt trong vòng lặp ba năm, vẫn luôn dừng lại ở một chỗ. Còn những học trò trẻ tuổi, lại lần lượt tiến về phương xa.
Mùa hè này thật đặc biệt.
Tốt nghiệp, thi đại học, một bước ngoặt của đời người, đẩy những học sinh vừa mới trưởng thành tiến về phía trước.
Và khi Hứa Giai Ninh ngồi trong phòng thi đại học, viết xuống chữ cuối cùng, cô mới thực sự ý thức được, quãng đời cấp ba của mình đã hoàn toàn kết thúc.
Cô bình tĩnh bước ra khỏi phòng thi, nhận lấy que kem mẹ cô, Đoạn Tĩnh Thu, đã canh giờ mua cho cô.
Là vị đậu đỏ, giúp giải nhiệt, giải khát cho mùa hè nóng nực.
“Giai Ninh, nghỉ hè có muốn học lái xe không?” Đoạn Tĩnh Thu hỏi cô.
Đúng vậy, một giai đoạn đã kết thúc, một giai đoạn khác vẫn chưa mở ra.
Kỳ nghỉ hè còn có thể làm rất nhiều rất nhiều việc, không cần phải vội vàng nghĩ đến tương lai như vậy.
Cô vẫn còn thời gian để nhớ nhung ba năm đã qua, hồi tưởng lại từng người bạn trong lớp.
Dù cho sau này, mỗi người một phương trời.