Tình Ký Bạc Hà

Chương 4

“Hứa Giai Ninh.”

Dưới màn đêm, cậu khẽ gọi tên cô, giọng điệu kéo dài xa xăm, như dư vị còn vương vấn nơi đầu môi.

 

Cơn gió đêm lành lạnh thổi qua, gò má Hứa Giai Ninh lại hơi nóng bừng.

 

Cô không hiểu sao lại thấy hơi đứng ngồi không yên, bèn đứng dậy khỏi ghế, nhìn về phía mấy chiếc xe buýt sắp vào bến cách đó không xa, quay đầu lại hỏi: “Tiết Chiêm, cậu đợi xe số mấy?”

 

“Ừm… 527.” Tiết Chiêm cũng đứng lên, quét mắt một lượt từ trên xuống dưới bảng thông báo ở trạm, thuận miệng đọc ra một con số.

 

“Kia, đến rồi kìa.” Hứa Giai Ninh thấy rõ số hiệu trên chiếc xe buýt đang vào bến, duỗi tay chỉ chiếc thứ hai, nhắc cậu: “Phải rồi, cậu có đủ tiền lẻ không?”

 

“Cậu muốn tiền lẻ à?” Tiết Chiêm hỏi lại, tay nhanh chóng sờ sờ túi quần áo.

 

“Hả?” Hứa Giai Ninh sững sờ, vội giải thích: “Không phải tớ muốn, là để cậu đi xe.”

 

“Ồ, ra vậy.” Tiết Chiêm suy nghĩ một lát, tay phải day day giữa trán, giọng nhàn nhạt: “Quên mang rồi.”

 

Hứa Giai Ninh cuối cùng không nhịn được, lên tiếng nghi ngờ: “…Lúc nãy cậu thật sự đi xe buýt đến đây à?”

 

Tiết Chiêm rất vô tội xòe tay: “Có người khác trả tiền giúp tớ, tớ không có thói quen mang tiền theo bên người.”

 

Lúc này Hứa Giai Ninh mới nhớ ra cậu là tiểu thiếu gia được người hầu hạ từ nhỏ, không phải kiểu người ngày nào cũng phải bắt xe buýt đi học như cô, việc đột nhiên quên mất chuyện nhỏ nhặt như chuẩn bị tiền lẻ để đi xe buýt thật sự rất bình thường.

 

“Thôi được, vậy cậu cầm đi.” Hứa Giai Ninh thò tay vào túi mình, móc ra tiền lẻ, nhẹ nhàng đặt vào tay Tiết Chiêm: “Cho cậu mượn hai tờ.”

 

Giá vé xe buýt ở Nam Thành rất rẻ, học sinh đi xe chỉ cần 5 hào.

 

Hứa Giai Ninh rất chu đáo, còn nghĩ đến cả việc có thể nhà cậu không có tuyến xe buýt đi thẳng tới, cần phải chuyển tuyến, nên đã đưa cho cậu hai tờ 5 hào.

 

“Cảm ơn.” Tiết Chiêm nhận tiền, một tờ cầm trong tay, lên xe bỏ vào hòm vé. Tờ còn lại cậu suy nghĩ một chút, gấp lại ngay ngắn, sau khi ngồi xuống thì lặng lẽ cất vào túi áo sơ mi.

 

Điều Hứa Giai Ninh không biết là, cho dù có chuyển tuyến, cũng không có chuyến xe buýt nào đi đến nhà họ Tiết. Dinh thự của nhà hào môn chỉ có xe riêng mới đến được, và cũng chỉ có xe nhà họ Tiết mới được phép vào.

 

Trên chuyến xe buýt 527, Tiết Chiêm nhìn bản đồ trên điện thoại, chọn một địa điểm quen thuộc ven đường, sau đó báo cho tài xế, cậu chỉ ngồi vài trạm là đã xuống xe.

 

Tài xế đã loanh quanh ở gần đó, giờ phút này hành động nhanh chóng, trước khi Tiết Chiêm đến, xe đã chờ sẵn ở trạm xe buýt.

 

Tài xế đang nói chuyện phiếm với vệ sĩ ngồi ở ghế trước, nhưng mắt vẫn không rời phía trước. Thấy một chiếc xe buýt dừng khá lâu ở đằng xa, người cứ xuống mãi, còn phàn nàn vài câu, ngại chiếc xe che mất tầm nhìn tìm kiếm bóng dáng Tiết Chiêm của họ.

 

Giây sau không ngờ tới, thiếu gia nhà họ lại có thể từ chiếc xe buýt đó bước xuống.

 

Thảo nào Tiết Chiêm lại bảo họ chờ ở đây.

 

Tiết Chiêm ngồi ở hàng ghế sau rõ ràng tâm trạng không tệ, miệng ngân nga một giai điệu nhỏ. Vệ sĩ đúng lúc hạ kính cửa sổ xe xuống một nửa, để gió đêm lùa vào. Tiết Chiêm nheo mắt, như nhớ ra điều gì, khẽ cong môi cười.

 

Vệ sĩ không nén nổi lòng hóng chuyện, cố ý hỏi cậu: “Lần này có xin được cách liên lạc không?”

 

Tiết Chiêm mở mắt, lại bị anh ta hỏi đến ngớ người: “Cái gì?”

 

“Thiếu gia đừng ngại.” Vệ sĩ không lựa lời, trêu chọc: “Chuyện này chúng tôi sẽ không nói cho ông bà chủ đâu.”

 

Hiểu ý anh ta rồi, Tiết Chiêm ngả cả người ra sau, đầu tựa vào ghế, lòng thoáng chút buồn bã, nhắm mắt, từ từ nói: “Tôi quên rồi.”

 

Là thật sự quên.

 

Nhưng dường như vẫn còn lưu lại vài thứ. Ví như tờ tiền lẻ áp nơi ngực áo, lại ví như bó hoa đặt bên cửa sổ phòng ngủ.

 

Dù rằng, hoa tươi sẽ dần mất đi vẻ đẹp ban đầu, bó bạc hà rồi cũng sẽ khô héo, không được tươi tắn tự nhiên như khi trồng trong chậu.

 

*

 

Thứ Hai ngày 19, là ngày học sinh mới khối 10 trường Trung học Ninh Viễn nhập học báo danh.

 

Không ít học sinh đều được phụ huynh lái xe đưa đến. Đoạn Tĩnh Thu vốn cũng muốn đưa con đi. Nhưng tiệm hoa bận rộn, chiếc xe duy nhất ở nhà lại phải dùng để chở hàng, cuối cùng vẫn không đưa được, Hứa Giai Ninh tự mình đi xe buýt đến trường.

 

Khuôn viên trường Trung học Ninh Viễn lớn hơn nhiều so với trường cấp hai của Hứa Giai Ninh. Hứa Giai Ninh vừa đi vừa quan sát.

 

Trên con đường rợp bóng cây dẫn đến dãy nhà học trung tâm nhất, có dựng vài bảng thông báo, trên đó đã dán sẵn danh sách phân lớp, xếp theo thành tích.

 

Hứa Giai Ninh bắt đầu tìm từ lớp Một, không tốn nhiều công sức, vì cái tên *****ên chính là cô, góc dưới bên phải còn ghi rõ điểm thi chuyển

 

cấp.

 

Sau đó, cô tiếp tục xem xuống dưới, tìm thấy hai ba người bạn học cùng lớp cấp hai, trong lòng dâng lên niềm vui bất ngờ. Nhưng khi nhìn đến cuối danh sách, ánh mắt cô lại hơi khựng lại.

 

Cái tên cuối cùng là Tiết Chiêm.

 

Liệu có phải là cậu con trai cô đã gặp hai lần ở tiệm hoa không? Sẽ có sự trùng hợp như vậy sao?

 

Không hiểu sao, đối với lớp học cấp ba này, Hứa Giai Ninh đột nhiên có thêm một chút mong đợi.

 

Khi vào phòng học, trong lớp đã có hơn chục bạn. Hứa Giai Ninh cố ý liếc nhìn từng người một, không phát hiện ra Tiết Chiêm.

 

Rồi cô chợt ngẩn ra, nhớ tới Tiết Chiêm luôn đeo kính râm, bản thân cô căn bản không nhớ rõ mặt cậu ta, cho dù cậu có ngồi ở đây, có lẽ cô cũng không nhận ra được. Nghĩ vậy, cô bất giác bật cười khe khẽ.

 

Về việc xếp chỗ ngồi, giáo viên không thông báo trước là sẽ xếp theo thành tích.

 

Nhưng Hứa Giai Ninh liếc nhìn sơ đồ chỗ ngồi vẽ trên bảng đen, hoàn toàn khớp với thứ tự danh sách phân lớp trên bảng thông báo mà cô nhớ.

 

Từng người vào lớp đều ngồi vào vị trí thuộc về mình, thành tích đầu vào từ cao đến thấp, bắt đầu từ chỗ gần cửa sổ, xếp theo hình chữ S đi xuống.

 

Là thủ khoa đầu vào của quận, chỗ ngồi của Hứa Giai Ninh tự nhiên là vị trí *****ên.

 

Chỗ đó gần cửa sổ và bục giảng, gần giáo viên nhất.

 

Phòng học lớp Một không gian rất lớn, cả hai mặt đều là cửa sổ, bục giảng đặt ở góc trong cùng, sẽ không che khuất tầm nhìn của Hứa Giai Ninh.

 

Hứa Giai Ninh nhìn về phía sau, chỉ thấy vị trí chéo với mình, chỗ ngồi cuối cùng trong lớp, không có ai ngồi.

 

Tiết Chiêm không đến.

 

“Chào các em, cô là Dương Tuyết Thanh, giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên Toán lớp Một.” Cô chủ nhiệm là một phụ nữ trung niên giỏi giang, dùng phấn trắng viết tên mình lên bảng một cách lưu loát.

 

Viết xong tên, cô lại viết con số “41” bên cạnh. “Lớp chúng ta, tổng cộng 41 học sinh.”

“Hiện tại nhà trường chủ trương giáo dục tinh hoa, thành tích đầu vào của 41 em chính là top 41 của toàn khối 10.”

 

“Nhưng đừng tưởng vào được lớp Một là có thể kiêu ngạo, không cần nỗ lực. Hôm nay xếp chỗ ngồi như vậy, chính là muốn để các em cảm nhận rõ ràng, ngay trong lớp chúng ta thôi, sự chênh lệch giữa các em lớn đến mức nào.”

 

“Chỉ ngồi như vậy một tuần, kết thúc tuần học hè sẽ xếp lại chỗ một lần nữa.” Cô chủ nhiệm nói thêm.

 

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, suốt năm lớp 10, sĩ số lớp sẽ không thay đổi. Đợi đến lớp 11 phân ban Văn Lý, mới có biến động lớn. Cho nên mong các em trân trọng một năm học tập chung này.”

 

“Được rồi, bây giờ các em lần lượt tự giới thiệu một chút, đơn giản thôi là được.” Dương Tuyết Thanh nói rồi đưa mắt nhìn về phía Hứa Giai Ninh.

 

“Hứa Giai Ninh, trường Trung học Dật Thịnh.”

 

Hứa Giai Ninh tự giới thiệu rất đơn giản, nhưng vừa ngồi xuống, cô chủ nhiệm đã không kìm được mà vỗ tay: “Cả lớp hãy học tập bạn đứng đầu, ba môn chính Toán, Văn, Anh, không có môn nào là yếu cả.”

 

Học sinh như vậy, trường nào cũng tranh giành muốn có.

 

Dương Tuyết Thanh nhìn Hứa Giai Ninh, đã bắt đầu mường tượng đến tin vui báo đỗ đại học của cô ba năm sau, không khỏi mỉm cười rạng rỡ hơn.

 

Khi phần tự giới thiệu kết thúc, đến lúc chọn ban cán sự lớp, Dương Tuyết Thanh trực tiếp chỉ định Hứa Giai Ninh: “Cô đề cử Hứa Giai Ninh làm lớp phó học tập của lớp chúng ta, cả lớp có ý kiến gì không?”

 

“Không có ý kiến ạ.” Trong lớp lác đác vài tiếng đáp lại.

 

Lớp mới thành lập còn chưa có sự gắn kết, trừ vài bạn học cùng lớp cấp hai, đại đa số đều không quen biết Hứa Giai Ninh. Hiểu biết về cô cũng chỉ giới hạn ở câu “thủ khoa toàn thành phố” lúc nãy của cô chủ nhiệm.

 

Nhưng dường như chừng đó là đủ rồi.

 

Thành tích của Hứa Giai Ninh quá nổi bật, cho dù ở trường Trung học Ninh Viễn, một ngôi trường danh tiếng hàng đầu thành phố này, vẫn xuất sắc bỏ xa bạn đứng thứ hai trong lớp đến hai mươi điểm.

 

Bản thân Hứa Giai Ninh thực ra không mấy hứng thú với chức lớp phó học tập, nhưng cô chủ nhiệm đã đích thân chỉ định, nếu cô mở miệng từ chối thì thành ra không biết điều, vì thế cô không từ chối, bình tĩnh chấp nhận.

 

Sau đó, các chức vụ khác trong ban cán sự cũng được ấn định. Khi mọi người tưởng hôm nay sẽ được tan học sớm, bắt đầu xôn xao thì cô chủ nhiệm vỗ tay, ra hiệu cả lớp im lặng.

 

“Hai bạn nam lên đây, cùng cô ra ngoài chuyển sách, tiết sau chúng ta học luôn.” Lời vừa dứt, cả lớp lại một phen xôn xao.

 

“Sao thế?” Dương Tuyết Thanh mặt không đổi sắc, gõ gõ lên bảng cảnh cáo: “Thi chuyển cấp xong, chơi điên cuồng hai tháng rồi, bây giờ cũng nên thu sự lười biếng lại đi.”

 

“Một chút cảm giác nguy cơ cũng không có sao? Tưởng thi đại học còn xa lắm à? Cô nói cho các em biết, ba năm trôi qua nhanh lắm. Thời gian để các em nỗ lực còn lại bao nhiêu? Mỗi người tự suy nghĩ cho kỹ, tự

giác một chút, học là vì chính bản thân các em. Từ giờ phút các em ngồi ở đây, hãy một lòng vì kỳ thi đại học.”

 

Nghe câu nói cuối cùng đó, mỗi học sinh đang ngồi rất nhanh cảm nhận được một áp lực đè nặng.

 

Hứa Giai Ninh cũng không ngoại lệ, bàn tay phải vẫn luôn bấm chiếc bút bi lặng lẽ đổ mồ hôi.

 

Cấp ba quả nhiên nặng nề, khác hẳn chín năm học trước đây, đòi hỏi phải căng mình ngay từ năm lớp 10.

 

Chỉ vì mục tiêu duy nhất của ba năm cấp ba – thi đại học.

 

“Muốn chơi, vậy thì sau khi thi đại học xong hãy chơi cho thỏa thích. Lên lớp 10 rồi, lớn cả rồi, cũng nên suy nghĩ nghiêm túc về tương lai của mình đi. Chiều thứ Sáu chúng ta họp lớp, lúc đó sẽ trao đổi thêm.” Thấy cả lớp đã im lặng, giọng Dương Tuyết Thanh dịu xuống.

 

“À phải rồi, chỗ trống cuối dãy là của Tiết Chiêm, các bạn phát sách nhớ giúp bạn ấy để sách mới vào hộc bàn, nếu không dễ bị mất.” Dương Tuyết Thanh thuận miệng nói.

 

Hứa Giai Ninh bất giác nhìn về góc đó, vị trí sát cửa sau, ghế trống không, chiếc bàn cách xa bạn phía trước một khoảng lớn, chỉ có một chồng sách dày đặt trên mặt bàn. Bàn ghế kê không ngay ngắn, lệch lạc một cách tùy tiện, cực kỳ giống người đó.

 

Cô chỉ liếc nhìn qua rồi thu hồi ánh mắt, quay người đi.

 

Cô chủ nhiệm chỉ chăm chăm vào tiến độ, sách giáo khoa Toán vừa được phát xong là cô bắt đầu giảng bài ngay.

 

Tiết Toán dài lê thê khô khan kéo dài suốt hai tiết lớn. Giữa giờ nghỉ giải lao ngắn ngủi, Dương Tuyết Thanh vẫn không quên gióng lên hồi chuông cảnh báo cho học sinh: “Tiến độ của chúng ta hiện giờ hơi chậm, phải nhanh chóng đuổi kịp.”

 

Lời này vừa dứt, không ít người trong lớp đều nhỏ giọng phàn nàn: “Đã khai giảng sớm rồi mà còn chậm nữa…”

 

“Chỉ học bù thêm một tuần mà các em nghĩ là có ưu thế lắm sao?” Dương Tuyết Thanh cười lạnh, “Trường Trung học số Một bên cạnh tuần trước đã bắt đầu học rồi, người ta học được một tuần rồi, các em còn ở đây kêu ca cái gì?”

 

Hứa Giai Ninh nghe giọng điệu hận rèn sắt không thành thép của cô chủ nhiệm, cảm thấy gần như giây tiếp theo cô ấy sẽ buột miệng thốt ra câu thoại kinh điển “Các em là lứa học sinh tệ nhất mà tôi từng dạy”.

 

Cũng may Dương Tuyết Thanh chỉ mở bình giữ nhiệt uống ngụm nước cho đỡ rát họng, rồi nói: “Em nào muốn đi vệ sinh thì tranh thủ, quay lại chúng ta học tiếp.”

 

Nhân lúc này, cậu bạn tên Trương Dương ngồi ở dãy thứ hai từ dưới lên, gục xuống bàn, tay trái làm bình phong che chắn, mắt thì nhìn xuống dưới, tay phải lén lút dùng điện thoại nhắn tin một tay.

 

“Anh Chiêm, cậu đâu rồi? Không đến học hè à?” Chưa đầy vài giây, Tiết Chiêm gửi lại một tấm ảnh.

Bức ảnh cho thấy cậu đang nằm ở nhà, bật điều hòa, ung dung uống Coca, thật là thoải mái tiêu sái.

 

Trương Dương im lặng một lát, bao nhiêu ngưỡng mộ, ghen tị, oán hận dâng lên trong lòng, lúc gõ chữ có chút nghiến răng nghiến lợi: “Tiết Chiêm, cậu đúng là trâu bò thật.”

Bình Luận (0)
Comment