Tình Ký Bạc Hà

Chương 43

“Vậy…” Tiết Chiêm chậm rãi mở miệng, giọng nói khó khăn lạ thường, “Vậy ông có biết Hứa Giai Ninh mấy năm nay sống thế nào không?”

 

Anh cho rằng Trương Hàn Sơn, người phụ trách giám sát anh, cũng sẽ biết tình hình gần đây của Hứa Giai Ninh, nhưng Trương Hàn Sơn lại lắc đầu: “Chủ tịch chỉ cho người theo sát cậu, còn phía cô Hứa, chúng tôi cũng không biết.”

 

Đúng vậy, người ta sớm đã bị dọa chạy rồi, sau khi bén rễ ở Bắc Kinh, có lẽ sẽ không bao giờ trở lại Nam Thành nữa, cần gì phải lãng phí nhân lực theo dõi làm gì?

 

Tiết Chiêm trầm mặc, không hỏi thêm nữa. So với việc nguyện vọng thi đại học của anh bị sửa đổi, những gì Hứa Giai Ninh phải chịu đựng càng khiến anh đau lòng khôn xiết.

 

Nỗi oán hận dồn nén trong lòng anh, thậm chí là sự căm ghét phức tạp, ngày càng trở nên sâu nặng. Khi nhìn về phía Trương Hàn Sơn, ánh mắt anh có vẻ sâu thẳm u tối: “Loại chuyện này… Sao họ có thể làm được

chứ?”

 

“Tiết tổng, cậu cần phải bình tĩnh.” Tiết Chiêm dù sao cũng còn trẻ tuổi, Trương Hàn Sơn mơ hồ nhận ra anh muốn lập tức đi đối chất với ba mẹ,

 

vội vàng ngăn lại, “Lúc này gây ra tranh chấp không có lợi cho cậu, cũng là rút dây động rừng.”

 

Tiết Chiêm suy nghĩ một lúc, trong lòng cũng hiểu ra, nếu anh tùy tiện đến gặp ba mẹ anh để lật bài ngửa, không những không thay đổi được gì, mà còn rút dây động rừng, thúc đẩy họ lại có hành động gì đó với Hứa Giai Ninh.

 

Mà anh và Hứa Giai Ninh, lại không thể chịu đựng thêm hiểu lầm nào nữa.

 

Việc cấp bách, anh chỉ muốn mau chóng tìm được Hứa Giai Ninh.

 

“Trương Hàn Sơn.” Bàn tay Tiết Chiêm ấn lên tài liệu dự án, đột nhiên mở miệng nói, “Năm đó nhà họ Trần ký giấy tờ, phương thức liên lạc của Trần Nam Tinh, còn có địa chỉ nhà họ Trần, ông có thể tra ra được chứ?”

 

Ngày hôm sau.

 

Một cuộc điện thoại gọi Trần Nam Tinh đến quán cà phê gần địa chỉ cũ của tiệm hoa “Hứa Người Một Cành Hoa”.

 

Người gọi nói rằng tiền bồi thường năm đó có một khoản nhỏ bị thiếu, cần phải nói chuyện. Trần Nam Tinh xác nhận lại không phải kẻ lừa đảo mới đồng ý đến gặp.

 

Không ngờ, sau khi vào cửa, lại thấy Tiết Chiêm.

 

Bảy năm không gặp, Trần Nam Tinh vẫn có thể nhận ra anh. Lại không nhịn được mà so sánh mình với anh, trong lòng biết rõ anh ta bây giờ đã là người ngoài bốn mươi, không còn thanh xuân, cũng chẳng có thành tựu gì lớn.

 

Còn Tiết Chiêm, sớm đã không còn là cậu nam sinh ngây ngô mặc đồng phục nữa, anh mặc vest phẳng phiu, cao lớn ung dung, dung mạo đã trút bỏ vẻ trẻ con, trở nên lạnh lùng và đầy cảm giác áp bức.

 

Nhưng dường như vẫn còn đó sự lịch sự lễ phép đã để lại ấn tượng sâu sắc cho anh ta năm nào, thấy anh ta đến, anh đứng dậy tươi cười chào hỏi.

 

Mà Trần Nam Tinh thì thật sự cả đời này không muốn gặp lại anh nữa, xoay người định bỏ đi.

 

Tiết Chiêm vội vàng gọi cậu lại: “Trần Nam Tinh, chuyện năm đó, tôi đã biết cả rồi.”

 

Đã biết cả?

 

Tiết Chiêm biết bao nhiêu, có biết chuyện ba mẹ Tiết Chiêm gây áp lực cho Hứa Giai Ninh, có biết chuyện anh ta cắt ghép đoạn ghi âm, vứt bỏ thư tình, nói những lời đó với Hứa Giai Ninh không?

 

Bị Tiết Chiêm gọi như vậy, Trần Nam Tinh ngược lại không dám đi nữa, anh ta ngồi lại vị trí cũ, nhìn Tiết Chiêm, luôn có chút lo lắng bất an và chột dạ.

 

“Tôi biết ba mẹ tôi mua đất khai phá, khiến tiệm hoa nhà Hứa Giai Ninh buộc phải đóng cửa.” Tiết Chiêm thẳng thắn nói với anh ta, “Trước kia tôi không hiểu, nhưng bây giờ tôi đã hiểu. Sự thù địch của anh đối với tôi, quả thực là tôi đáng phải chịu.”

 

Trong mắt Tiết Chiêm, Trần Nam Tinh chính là người bảo vệ Hứa Giai Ninh, sự thù địch anh ta thể hiện với mình, chính là bắt nguồn từ những ấm ức mà Hứa Giai Ninh phải chịu. Chỉ riêng điểm này, Tiết Chiêm có thể chấp nhận mọi thái độ tồi tệ của Trần Nam Tinh.

 

Thế nhưng Trần Nam Tinh lại không muốn ngồi lâu, càng không muốn nói nhiều chuyện quá khứ: “Chuyện năm đó, bây giờ nhắc lại không cần thiết. Tôi chỉ nói cho cậu biết, Hứa Giai Ninh hiện tại sống rất tốt, cô ấy sẽ không về Nam Thành đâu. Sau này hai người đường ai nấy đi, lôi chuyện cũ ra không có ý nghĩa gì.”

 

“Tôi không phải lôi lại chuyện cũ.” Tiết Chiêm kiên định nói, “Tôi chỉ muốn gặp cô ấy một lần.”

 

“Gặp mặt, rồi sao nữa?” Trần Nam Tinh cười lạnh, “Xin lỗi kiểu cảm động à? Bồi thường cho cô ấy? Đừng ngây thơ nữa, Tiết đại thiếu gia, à không, nên gọi cậu là Tiết tổng, cuộc đời cậu đã huy hoàng như vậy rồi, lại cứ nhất định phải lôi người bị hại năm đó ra làm gia vị, kéo cô ấy ra khỏi cuộc sống bình lặng sao?”

 

“Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi…” Tiết Chiêm khẽ nhíu mày, cảm thấy phản ứng của Trần Nam Tinh có chút quá khích, “Những chuyện này không phiền anh phải lo, tôi chỉ muốn nhờ anh chuyển một lời nhắn. Còn có gặp tôi hay không, tôi nghĩ Hứa Giai Ninh sẽ có phán đoán của riêng mình, anh không thể thay cô ấy quyết định.”

 

Bốn chữ “thay cô ấy quyết định” đã chạm đúng vào tâm sự của Trần Nam Tinh. Anh ta tự cho rằng anh ta làm vậy là tốt cho Hứa Giai Ninh, nhưng cứ nhớ lại những việc anh ta làm năm đó, trong lòng luôn không yên ổn.

 

Lời này từ miệng Tiết Chiêm nói ra, càng khiến anh ta chỉ muốn phản bác: “Tiết Chiêm, vậy ít nhất tôi có thể tự quyết định cho mình. Tôi tuyệt đối sẽ không giúp cậu liên lạc với Hứa Giai Ninh.”

 

“Anh”

 

Dường như vẫn giống như trước đây, Trần Nam Tinh chỉ kiên trì một điều, đó là đuổi anh ra xa khỏi Hứa Giai Ninh.

 

“Năm đó anh bằng lòng giúp tôi chuyển lá thư đó, lần này không thể giúp tôi một lần nữa sao?” Tiết Chiêm hỏi.

 

Trần Nam Tinh nghe đến chuyện chuyển hộ thư, lại trầm mặc, mặc cho anh vừa đấm vừa xoa, cũng không mở miệng nữa.

 

Tiết Chiêm đang muốn tiếp tục thuyết phục Trần Nam Tinh, điện thoại reo lên, là Trương Hàn Sơn báo cáo công việc với anh, anh nghe xong

trả lời: “Dự án Đào Nguyên xác định khởi động lại, nhưng khai phá thế nào, tôi sẽ tự mình đưa ra phương án.”

 

Trần Nam Tinh ngồi bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng, hỏi về dự án: “Dự án Đào Nguyên hiện tại nằm trong tay cậu?”

 

Tiết Chiêm gật đầu, vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh: “Tôi đã biết chuyện này, đương nhiên sẽ không để dự án bị gác lại nữa.”

 

“Vậy là cậu muốn chính thức phá dỡ toàn bộ khu này, để xây trung tâm thương mại, cao ốc của cậu chứ gì.” Trần Nam Tinh thờ ơ nói.

 

“Sao anh lại nghĩ như vậy?” Tiết Chiêm khó hiểu, nhưng không có ý định tranh cãi với anh ta về chuyện này, chỉ nói, “Thôi, anh nghĩ thế nào, tôi không quản được, tôi chỉ muốn biết Hứa Giai Ninh…”

 

“Đủ rồi, Tiết Chiêm.” Trần Nam Tinh đứng dậy, “Cậu đi hỏi người khác đi, ở chỗ tôi, tôi sẽ không nói cho cậu bất cứ điều gì.”

 

Anh ta nói xong liền rời đi, chỉ còn lại Tiết Chiêm một mình ngồi ở quán cà phê.

 

Sao Tiết Chiêm lại không biết, anh có thể hỏi thăm từ phía bạn học, nhưng Hứa Giai Ninh sớm đã chặn WeChat của anh, anh không thể xin kết bạn lại. Cứ thử đi theo con đường này, cũng chỉ nhận lấy thất bại.

 

Những chuyện cũ đó, điểm đột phá tốt nhất, thực ra vẫn là nhà Trần Nam Tinh. Có họ làm trung gian liên lạc, mới không dọa Hứa Giai Ninh chạy mất.

 

Nhưng Trần Nam Tinh kiên quyết từ chối, coi như dội một gáo nước lạnh vào Tiết Chiêm, từ đầu đến cuối.

 

——-

 

Bước sang tháng tám, nhiệt độ không khí giảm xuống.

 

Cuối tuần tranh thủ thời gian cùng cô bạn thân Ôn Thư Bạch đến quán trà sữa tụ tập, Hứa Giai Ninh cũng hiếm khi được thả lỏng tâm trạng.

 

Hai người vừa uống trà sữa, vừa kể lại những chuyện thú vị ngày xưa, Ôn Thư Bạch vẫn dính lấy cô như hồi còn bé, nhưng Hứa Giai Ninh tính toán kỹ, còn hai tuần nữa, Ôn Thư Bạch sẽ đính hôn.

 

Hai nhà trưởng bối này, thật đúng là sốt ruột.

 

Cô có chút lo lắng cho chuyện tình cảm của Ôn Thư Bạch, ai ngờ người trong cuộc lại vô tư, đã bắt đầu tính toán sự nghiệp, còn tranh thủ “thẩm vấn” cô: “Chị Giai Ninh, từ cấp ba đến đại học, chẳng lẽ chị vẫn luôn chú tâm vào học hành, chưa từng thích nam sinh nào sao?”

 

“Không có, không có đâu!” Hứa Giai Ninh hoảng hốt vội vàng xua tay.

 

Dường như đây là lần *****ên bị Ôn Thư Bạch hỏi đến chuyện tình cảm, Hứa Giai Ninh thề thốt phủ nhận, mặt vẫn đỏ bừng.

 

Trái tim hoảng loạn của cô đã đi trước một bước nhớ về quá khứ, nhưng tâm trạng cô lại phức tạp. Ba năm yêu thầm rung động, cùng với một tháng cuối cùng đau khổ buồn bã, đan xen vào nhau, ***** cô như đang nhói đau, đang âm thầm nhắc nhở cô, cô vẫn chưa quên.

 

Giống như giờ phút này, cô nhớ đến Tiết Chiêm trong kỳ quân sự.

 

“Thực ra hồi cấp ba chị cũng xảy ra một vài chuyện đặc biệt.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ, gợi lại chuyện xưa, “Nhưng không phải yêu đương đâu nhé, là chị có một kẻ thù.”

 

Những áp lực trong lòng từ trước, nói ra bằng giọng đùa cợt, có một cảm giác thoải mái đặc biệt, nhưng nhìn thấy Ôn Thư Bạch đầy vẻ căm phẫn, cô vẫn vội vàng sửa lời: “Không phải kiểu thù đó. Là hồi mới vào lớp 10 quân sự, cái cậu bạn đứng bét lớp bọn chị ấy, trông có vẻ lạnh lùng, nho nhã, lại còn rất đẹp trai, nhưng không biết cậu ta bị chập dây thần kinh nào, có một hôm đứng quân tư, cậu ta cứ gọi tên chị, còn lấy đồ vật ném chị, chắc là cục đá.”

 

“Như vậy thật quá đáng…” Ôn Thư Bạch tức giận.

 

“Đúng vậy, may mà không ném trúng.” Hứa Giai Ninh nói theo, “Nhưng còn tức hơn là một cậu bạn khác đứng sau chị, chính là bạn cậu ta, lúc đó còn giúp cậu ta phi tang chứng cứ, chị vừa quay đầu lại, dưới chân chẳng có gì cả.”

 

Khi nói chuyện, Hứa Giai Ninh vẫn mang một nụ cười nhàn nhạt như có như không, cô đang nhớ lại khoảng thời gian rất sớm, sớm đến mức không hề liên quan đến những chuyện sau này.

 

“Sau đó thì sao?” Ôn Thư Bạch truy hỏi.

 

“Nghe nói nhà cậu ta có tiền có thế, không động vào được thì trốn thôi.” Trước mặt Ôn Thư Bạch, Hứa Giai Ninh tỏ ra thản nhiên như không, “Cậu ta thấy chị ngứa mắt, chị không lượn lờ trước mặt cậu ta nữa. Ban đầu cậu ta toàn chặn đường chị, muốn nói chuyện với chị, lần nào chị cũng làm lơ, chuồn mất, mấy tháng sau cậu ta cũng thôi.”

 

Giữa họ có quá nhiều chuyện không thể nói ra.

 

Chỉ có thể chọn một khởi đầu thú vị và đặc biệt, để che đậy nỗi khổ tâm. Trước mặt cô bạn thân ngây thơ, Hứa Giai Ninh đã nói dối.

Cô hư cấu một phiên bản câu chuyện đơn giản hơn, trẻ con hơn, nghe qua cũng không nặng nề. Đôi khi cô nghĩ, nếu hồi quân sự cô thật sự không thèm để ý đến Tiết Chiêm, có lẽ đã không có những chuyện sau này.

 

Chỉ có câu cuối cùng là thật, cô chậm rãi nói: “Sau này nữa, chị đi nơi khác học đại học, rồi không nghe tin tức gì về cậu ta nữa. Sợ gặp phải cậu ta, đến cả họp lớp cấp ba chị cũng không tham gia.”

 

——-

 

Hứa Giai Ninh vẫn luôn cố tình né tránh Tiết Chiêm, bỏ qua tin tức của anh.

 

Ngoài nhóm bốn người thân thiết nhất và từng cùng học ở Bắc Kinh, những người còn lại cô không mấy liên lạc.

 

Cô không hay xem story bạn bè, sau khi đi làm cũng không có nhiều tâm tư để đăng, đôi khi cô chán ghét sự mệt mỏi của công việc, đôi khi lại thấy may mắn, vì bận rộn rồi, cuộc sống vô cùng phong phú, cũng sẽ không thường xuyên nhớ lại ba năm cấp ba đó.

 

Ôn Thư Bạch về nước, mang đến cho cô thêm chút an ủi và ấm áp, ở bên bạn bè chính là cách nạp năng lượng tốt nhất trên đời, nhưng cuộc sống nhìn chung vẫn trôi qua một cách bình lặng không gợn sóng.

 

Hứa Giai Ninh thỉnh thoảng rủ Ôn Thư Bạch đến quán bar mà công ty cô từng tổ chức team building, cùng cô ấy chia sẻ chuyện ở Tập đoàn Thương Thị, nhắc đến vị tổng tài đương nhiệm của tập đoàn, Thương Tự.

 

Ôn Thư Bạch cũng thường xuyên chia sẻ với cô tiến triển của lễ đính hôn, kể đủ điều tốt đẹp về Trần Ngạn Trì. Nhưng dần dần, cũng nhắc đến những biểu hiện kỳ quái thỉnh thoảng Trần Ngạn Trì lại để lộ.

 

Hứa Giai Ninh đã có một linh cảm kỳ lạ về Trần Ngạn Trì, vừa hay Tập đoàn Thương Thị và công ty Long Xương Tân Tài của nhà Trần Ngạn Trì có qua lại về nghiệp vụ, cô là nhân sự kỹ thuật cốt cán cũng cần phải đến Long Xương Tân Tài để hỗ trợ công việc.

 

Từ lần tình cờ nghe được Trần Ngạn Trì nổi giận mắng chửi người trong điện thoại, rồi lại thân mật gọi người ta là “Bảo bối”, sự nghi ngờ của

Hứa Giai Ninh đối với Trần Ngạn Trì đạt đến đỉnh điểm. Dù sau đó người này giải thích với Ôn Thư Bạch đó là em họ, trong lòng Hứa Giai Ninh vẫn rất bất an, luôn cảm thấy có chuyện gì đó.

 

Đêm trước lễ đính hôn của Ôn Thư Bạch, quả thực có chuyện lớn xảy ra.

 

Hứa Giai Ninh nhận được tin từ nhà họ Ôn,tâm trạng Ôn Thư Bạch không tốt, một mình chạy ra ngoài đến quán bar, khuya mới về nhà. Cô lập tức gọi vô số cuộc điện thoại cho Ôn Thư Bạch, nhưng không có hồi âm, phỏng chừng đã say không nhẹ.

 

Lễ đính hôn ngày hôm sau vẫn diễn ra như thường lệ, Hứa Giai Ninh ngồi ở vị trí của mình, thấy Trần Ngạn Trì một mình xấu hổ đứng trên

 

sân khấu, nhân vật chính còn lại của ngày hôm nay, Ôn Thư Bạch, lại chậm chạp không xuất hiện.

 

Cũng may điện thoại của Ôn Thư Bạch cuối cùng cũng gọi tới, Hứa Giai Ninh nghe điện thoại, càng nghe càng cảm thấy Trần Ngạn Trì cách đó không xa rất chướng mắt: “Thư Bạch, có phải em không muốn đính hôn với Trần Ngạn Trì không? Anh ta đang tìm em đấy.”

 

Ôn Thư Bạch cuối cùng vẫn không định giấu cô quá lâu, bèn tóm tắt đơn giản: “Không muốn đính hôn với anh ta nữa, em đổi người rồi.”

 

“Đổi người?” Hứa Giai Ninh bị dọa không nhẹ, cho rằng cô ấy đang nói đùa, “Nhưng chị thấy Trần Ngạn Trì đang đứng ở đây mà.”

 

“Thật sự đổi người rồi.” Ôn Thư Bạch phóng khoáng nói, “Tạm biệt người cũ thì mới đón người mới tốt hơn chứ. Người mới đẹp trai hơn, chị cũng quen.”

 

“ Em chắc là chị quen sao?” Hứa Giai Ninh tỏ vẻ nghi ngờ.

 

Bên kia Ôn Thư Bạch không rảnh nói nhiều, nói đơn giản vài câu rồi vội vàng cúp máy.

 

Trong lòng Hứa Giai Ninh xem như đã có chút chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy Ôn Thư Bạch khoác tay sếp tổng nhà mình, Thương Tự, bước vào đại sảnh, vẫn bị sốc không nhẹ.

 

Mấy bên đối đầu, tình huống phức tạp, Trần Ngạn Trì nhìn thấy Thương Tự, lập tức trở nên cung kính, còn đi nhắc nhở Ôn Thư Bạch: “Không ngờ cậu út cũng nể mặt đến dự, Thư Bạch, mau chào cậu đi.”

 

“Cháu muốn cô ấy gọi tôi là gì?” Thương Tự nhướng mày, như cười nhạo sự ngu dốt của anh ta, tay phải mạnh dạn ôm lấy eo Ôn Thư Bạch,

 

ánh mắt ái muội không rõ, giọng điệu lại là dạy dỗ ân cần, “Chào hỏi thì được, nhưng đừng gọi sai vai vế.”

 

Ôn Thư Bạch rất nhanh nhập vai, từ trong lòng người đàn ông ngẩng đầu lên, đỏ mặt chào Trần Ngạn Trì: “Chào, cháu rể lớn…”

 

Mọi người ồ lên.

 

Trước mặt bàn dân thiên hạ, Ôn Thư Bạch gọn gàng dứt khoát, kể ra chuyện tối qua nhìn thấy Trần Ngạn Trì ngoại tình.

 

Mà Trần Ngạn Trì chỉ có thể bịa chuyện tại chỗ: “Hôm qua anh đến sảnh tiệc cưới, vừa hay có một cô gái bị ngã, anh thuận tay đỡ một phen, có lẽ Thư Bạch đã nhìn nhầm nên hiểu lầm. tối qua không phải Thư Bạch còn đến quán bar uống rượu sao? Có lẽ sau khi say trí nhớ bị rối loạn.”

 

Màn kịch tính này sớm đã khiến Hứa Giai Ninh ngồi ở vị trí của cô hoàn toàn chết lặng, không kịp phản ứng.

 

Ngay sau đó, màn hình lớn đột nhiên thay đổi màu sắc. Âm thanh bốn phía đồng loạt bật lên, trên màn hình bắt đầu tự động phát một đoạn video giám sát độ nét cao tại sảnh tiệc cưới tối hôm qua. Góc quay không thể nào tốt hơn, như thể được quay chuyên dụng vậy.

 

“Xin lỗi các vị, bấm nhầm, bấm nhầm rồi, khỉ thật! Video này sao không tắt được?”

 

Tiết Chiêm, người phụ trách giám sát toàn bộ quá trình lễ đính hôn, đang ngồi trước bàn điều khiển đa phương tiện, ánh đèn xung quanh anh ta mờ tối, người khác không nhận ra anh ta, chỉ có thể nghe thấy giọng nói cố tình phàn nàn của anh ta truyền đến.

 

Hứa Giai Ninh cũng nghe thấy, cô luôn cảm thấy giọng nói đó rất quen thuộc, tâm trạng của cô cũng theo đó mà chùng xuống, không biết là hoàn toàn vì biến cố hôm nay của Ôn Thư Bạch, hay còn có lý do nào khác.

 

Trên màn hình LED lớn đang sáng, mọi người nhìn thấy rõ ràng, Trần Ngạn Trì đang ôm một cô gái mặc váy trắng hôn môi, hai người quấn quýt không rời.

 

“Cô gái bị ngã? hóa ra đây là video Trần đại thiếu gia thấy việc nghĩa hăng hái làm à.” Tiết Chiêm vui vẻ.

 

“Thuận tay đỡ một phen, miệng mình cũng đỡ đến miệng cô gái khác luôn sao?” Tiết Chiêm tiếp tục nói giọng điệu mỉa mai quái gở, “Cũng không sợ làm bẩn mắt mọi người.”

 

Góc quay của video giám sát không bắt được chính diện của cô gái, dung mạo, phong cách ăn mặc của cô ta và Ôn Thư Bạch rất khác nhau, chỉ cần nhìn nghiêng cũng đủ thấy sự khác biệt, cô ta tuyệt đối không phải Ôn Thư Bạch.

 

Mà trong video, người lộ rõ mặt, từ đầu đến cuối chỉ có Trần Ngạn Trì. Những lời lẽ ghê tởm đó, cũng là do Trần Ngạn Trì nói ra.

 

Sự việc phát triển đến mức này, người nhà họ Ôn sớm đã hận Trần Ngạn Trì đến thấu xương, tình bạn thân thiết nhiều năm của hai bà mẹ cũng đến hồi nguy kịch.

 

Đến nỗi nghi thức đính hôn ngay sau đó, vốn đã được Ôn Thư Bạch và Thương Tự bàn bạc trước, người nhà họ Ôn cũng không ngăn cản.

 

Các vị khách khứa ăn uống linh đình, cặp đôi mới này lại lặng lẽ rời sân khấu.

 

Hứa Giai Ninh chết lặng mãi đến lúc này mới phản ứng lại, đuổi theo Ôn Thư Bạch đang đi ra ngoài.

 

Ôn Thư Bạch thấy Hứa Giai Ninh rõ ràng có chuyện muốn nói, trước mặt Thương Tự không tiện mở miệng, bèn cố ý đi chậm lại, kéo giãn khoảng cách với Thương Tự phía trước.

 

“Thư Bạch, người mới này của em đúng là chị có quen, nhưng sao lại là anh ta chứ…”

 

Đối với Thương Tự, Hứa Giai Ninh vẫn sợ hãi nhiều hơn, tưởng tượng đến việc sếp lớn công ty trở thành em rể của mình, trong lòng có một cảm giác kỳ quái không nói nên lời.

 

“Sao vậy? Em thấy anh ấy khá tốt mà.” Ôn Thư Bạch cười nói.

 

Hai người đang nói chuyện, thì nghe thấy một giọng nói cà lơ phất phơ từ góc tối gần cửa đại sảnh truyền đến: “Lão Tự, tôi rút đây, phải vội về đi làm.”

 

Nhìn bóng lưng anh, rõ ràng ăn mặc tùy ý, giống như nhân viên phục vụ bình thường ở đây, nhưng lại có thể thân thiết với Thương Tự như vậy, rõ ràng không phải người bình thường.

 

Trước đây khi vội vàng chuẩn bị lễ đính hôn với Trần Ngạn Trì, Ôn Thư Bạch đã từng tiếp xúc với người nắm quyền mới của khách sạn Lãng Phong, Tiết Chiêm.

 

Trông anh có vẻ bất cần đời, nhưng làm người lại khéo léo tinh tế, chu toàn thỏa đáng, rất biết chừng mực. Sau khi phát hiện nhà họ Ôn thích sự kín đáo và coi trọng riêng tư, việc sắp xếp danh sách khách mời và chỗ ngồi đều trực tiếp để người nhà họ Ôn tự làm, khách sạn không can thiệp.

 

Lúc này Ôn Thư Bạch nghe ra giọng nói là của anh, không mấy để ý. Ngược lại là Hứa Giai Ninh, không biết vì sao lại sững sờ tại chỗ. “Sao vậy?” Ôn Thư Bạch nghi hoặc.

“Không có gì, đột nhiên nhớ lại một vài ký ức không tốt lắm.” Hứa Giai Ninh thở dài.

 

Những ký ức xa xăm, giống như lớp lá mục chất chồng trong rừng sâu, tốt nhất đừng xới tung lên, nếu không cả trái tim sẽ ngập tràn hơi thở của quá khứ, không thể vứt bỏ. Chương 43

 

“Vậy…” Tiết Chiêm chậm rãi mở miệng, giọng nói khó khăn lạ thường, “Vậy ông có biết Hứa Giai Ninh mấy năm nay sống thế nào không?”

 

Anh cho rằng Trương Hàn Sơn, người phụ trách giám sát anh, cũng sẽ biết tình hình gần đây của Hứa Giai Ninh, nhưng Trương Hàn Sơn lại lắc đầu: “Chủ tịch chỉ cho người theo sát cậu, còn phía cô Hứa, chúng tôi cũng không biết.”

 

Đúng vậy, người ta sớm đã bị dọa chạy rồi, sau khi bén rễ ở Bắc Kinh, có lẽ sẽ không bao giờ trở lại Nam Thành nữa, cần gì phải lãng phí nhân lực theo dõi làm gì?

 

Tiết Chiêm trầm mặc, không hỏi thêm nữa. So với việc nguyện vọng thi đại học của anh bị sửa đổi, những gì Hứa Giai Ninh phải chịu đựng càng khiến anh đau lòng khôn xiết.

 

Nỗi oán hận dồn nén trong lòng anh, thậm chí là sự căm ghét phức tạp, ngày càng trở nên sâu nặng. Khi nhìn về phía Trương Hàn Sơn, ánh mắt anh có vẻ sâu thẳm u tối: “Loại chuyện này… Sao họ có thể làm được

chứ?”

 

“Tiết tổng, cậu cần phải bình tĩnh.” Tiết Chiêm dù sao cũng còn trẻ tuổi, Trương Hàn Sơn mơ hồ nhận ra anh muốn lập tức đi đối chất với ba mẹ, vội vàng ngăn lại, “Lúc này gây ra tranh chấp không có lợi cho cậu, cũng là rút dây động rừng.”

 

Tiết Chiêm suy nghĩ một lúc, trong lòng cũng hiểu ra, nếu anh tùy tiện đến gặp ba mẹ anh để lật bài ngửa, không những không thay đổi được gì, mà còn rút dây động rừng, thúc đẩy họ lại có hành động gì đó với Hứa Giai Ninh.

 

Mà anh và Hứa Giai Ninh, lại không thể chịu đựng thêm hiểu lầm nào nữa.

 

Việc cấp bách, anh chỉ muốn mau chóng tìm được Hứa Giai Ninh.

 

“Trương Hàn Sơn.” Bàn tay Tiết Chiêm ấn lên tài liệu dự án, đột nhiên mở miệng nói, “Năm đó nhà họ Trần ký giấy tờ, phương thức liên lạc của Trần Nam Tinh, còn có địa chỉ nhà họ Trần, ông có thể tra ra được chứ?”

 

Ngày hôm sau.

 

Một cuộc điện thoại gọi Trần Nam Tinh đến quán cà phê gần địa chỉ cũ của tiệm hoa “Hứa Người Một Cành Hoa”.

 

Người gọi nói rằng tiền bồi thường năm đó có một khoản nhỏ bị thiếu, cần phải nói chuyện. Trần Nam Tinh xác nhận lại không phải kẻ lừa đảo mới đồng ý đến gặp.

 

Không ngờ, sau khi vào cửa, lại thấy Tiết Chiêm.

 

Bảy năm không gặp, Trần Nam Tinh vẫn có thể nhận ra anh. Lại không nhịn được mà so sánh mình với anh, trong lòng biết rõ anh ta bây giờ đã là người ngoài bốn mươi, không còn thanh xuân, cũng chẳng có thành tựu gì lớn.

 

Còn Tiết Chiêm, sớm đã không còn là cậu nam sinh ngây ngô mặc đồng phục nữa, anh mặc vest phẳng phiu, cao lớn ung dung, dung mạo đã trút bỏ vẻ trẻ con, trở nên lạnh lùng và đầy cảm giác áp bức.

 

Nhưng dường như vẫn còn đó sự lịch sự lễ phép đã để lại ấn tượng sâu sắc cho anh ta năm nào, thấy anh ta đến, anh đứng dậy tươi cười chào hỏi.

 

Mà Trần Nam Tinh thì thật sự cả đời này không muốn gặp lại anh nữa, xoay người định bỏ đi.

 

Tiết Chiêm vội vàng gọi cậu lại: “Trần Nam Tinh, chuyện năm đó, tôi đã biết cả rồi.”

 

Đã biết cả?

 

Tiết Chiêm biết bao nhiêu, có biết chuyện ba mẹ Tiết Chiêm gây áp lực cho Hứa Giai Ninh, có biết chuyện anh ta cắt ghép đoạn ghi âm, vứt bỏ thư tình, nói những lời đó với Hứa Giai Ninh không?

 

Bị Tiết Chiêm gọi như vậy, Trần Nam Tinh ngược lại không dám đi nữa, anh ta ngồi lại vị trí cũ, nhìn Tiết Chiêm, luôn có chút lo lắng bất an và chột dạ.

 

“Tôi biết ba mẹ tôi mua đất khai phá, khiến tiệm hoa nhà Hứa Giai Ninh buộc phải đóng cửa.” Tiết Chiêm thẳng thắn nói với anh ta, “Trước kia tôi không hiểu, nhưng bây giờ tôi đã hiểu. Sự thù địch của anh đối với tôi, quả thực là tôi đáng phải chịu.”

 

Trong mắt Tiết Chiêm, Trần Nam Tinh chính là người bảo vệ Hứa Giai Ninh, sự thù địch anh ta thể hiện với mình, chính là bắt nguồn từ những ấm ức mà Hứa Giai Ninh phải chịu. Chỉ riêng điểm này, Tiết Chiêm có thể chấp nhận mọi thái độ tồi tệ của Trần Nam Tinh.

 

Thế nhưng Trần Nam Tinh lại không muốn ngồi lâu, càng không muốn nói nhiều chuyện quá khứ: “Chuyện năm đó, bây giờ nhắc lại không cần thiết. Tôi chỉ nói cho cậu biết, Hứa Giai Ninh hiện tại sống rất tốt, cô ấy sẽ không về Nam Thành đâu. Sau này hai người đường ai nấy đi, lôi chuyện cũ ra không có ý nghĩa gì.”

 

“Tôi không phải lôi lại chuyện cũ.” Tiết Chiêm kiên định nói, “Tôi chỉ muốn gặp cô ấy một lần.”

 

“Gặp mặt, rồi sao nữa?” Trần Nam Tinh cười lạnh, “Xin lỗi kiểu cảm động à? Bồi thường cho cô ấy? Đừng ngây thơ nữa, Tiết đại thiếu gia, à không, nên gọi cậu là Tiết tổng, cuộc đời cậu đã huy hoàng như vậy rồi, lại cứ nhất định phải lôi người bị hại năm đó ra làm gia vị, kéo cô ấy ra khỏi cuộc sống bình lặng sao?”

 

“Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi…” Tiết Chiêm khẽ nhíu mày, cảm thấy phản ứng của Trần Nam Tinh có chút quá khích, “Những chuyện này không phiền anh phải lo, tôi chỉ muốn nhờ anh chuyển một lời nhắn. Còn có gặp tôi hay không, tôi nghĩ Hứa Giai Ninh sẽ có phán đoán của riêng mình, anh không thể thay cô ấy quyết định.”

 

Bốn chữ “thay cô ấy quyết định” đã chạm đúng vào tâm sự của Trần Nam Tinh. Anh ta tự cho rằng anh ta làm vậy là tốt cho Hứa Giai Ninh, nhưng cứ nhớ lại những việc anh ta làm năm đó, trong lòng luôn không yên ổn.

 

Lời này từ miệng Tiết Chiêm nói ra, càng khiến anh ta chỉ muốn phản bác: “Tiết Chiêm, vậy ít nhất tôi có thể tự quyết định cho mình. Tôi tuyệt đối sẽ không giúp cậu liên lạc với Hứa Giai Ninh.”

 

“Anh”

 

Dường như vẫn giống như trước đây, Trần Nam Tinh chỉ kiên trì một điều, đó là đuổi anh ra xa khỏi Hứa Giai Ninh.

 

“Năm đó anh bằng lòng giúp tôi chuyển lá thư đó, lần này không thể giúp tôi một lần nữa sao?” Tiết Chiêm hỏi.

 

Trần Nam Tinh nghe đến chuyện chuyển hộ thư, lại trầm mặc, mặc cho anh vừa đấm vừa xoa, cũng không mở miệng nữa.

 

Tiết Chiêm đang muốn tiếp tục thuyết phục Trần Nam Tinh, điện thoại reo lên, là Trương Hàn Sơn báo cáo công việc với anh, anh nghe xong

trả lời: “Dự án Đào Nguyên xác định khởi động lại, nhưng khai phá thế nào, tôi sẽ tự mình đưa ra phương án.”

 

Trần Nam Tinh ngồi bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng, hỏi về dự án: “Dự án Đào Nguyên hiện tại nằm trong tay cậu?”

 

Tiết Chiêm gật đầu, vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh: “Tôi đã biết chuyện này, đương nhiên sẽ không để dự án bị gác lại nữa.”

 

“Vậy là cậu muốn chính thức phá dỡ toàn bộ khu này, để xây trung tâm thương mại, cao ốc của cậu chứ gì.” Trần Nam Tinh thờ ơ nói.

 

“Sao anh lại nghĩ như vậy?” Tiết Chiêm khó hiểu, nhưng không có ý định tranh cãi với anh ta về chuyện này, chỉ nói, “Thôi, anh nghĩ thế nào, tôi không quản được, tôi chỉ muốn biết Hứa Giai Ninh…”

 

“Đủ rồi, Tiết Chiêm.” Trần Nam Tinh đứng dậy, “Cậu đi hỏi người khác đi, ở chỗ tôi, tôi sẽ không nói cho cậu bất cứ điều gì.”

 

Anh ta nói xong liền rời đi, chỉ còn lại Tiết Chiêm một mình ngồi ở quán cà phê.

 

Sao Tiết Chiêm lại không biết, anh có thể hỏi thăm từ phía bạn học, nhưng Hứa Giai Ninh sớm đã chặn WeChat của anh, anh không thể xin kết bạn lại. Cứ thử đi theo con đường này, cũng chỉ nhận lấy thất bại.

 

Những chuyện cũ đó, điểm đột phá tốt nhất, thực ra vẫn là nhà Trần Nam Tinh. Có họ làm trung gian liên lạc, mới không dọa Hứa Giai Ninh chạy mất.

 

Nhưng Trần Nam Tinh kiên quyết từ chối, coi như dội một gáo nước lạnh vào Tiết Chiêm, từ đầu đến cuối.

 

——-

 

Bước sang tháng tám, nhiệt độ không khí giảm xuống.

 

Cuối tuần tranh thủ thời gian cùng cô bạn thân Ôn Thư Bạch đến quán trà sữa tụ tập, Hứa Giai Ninh cũng hiếm khi được thả lỏng tâm trạng.

 

Hai người vừa uống trà sữa, vừa kể lại những chuyện thú vị ngày xưa, Ôn Thư Bạch vẫn dính lấy cô như hồi còn bé, nhưng Hứa Giai Ninh tính toán kỹ, còn hai tuần nữa, Ôn Thư Bạch sẽ đính hôn.

 

Hai nhà trưởng bối này, thật đúng là sốt ruột.

 

Cô có chút lo lắng cho chuyện tình cảm của Ôn Thư Bạch, ai ngờ người trong cuộc lại vô tư, đã bắt đầu tính toán sự nghiệp, còn tranh thủ “thẩm vấn” cô: “Chị Giai Ninh, từ cấp ba đến đại học, chẳng lẽ chị vẫn luôn chú tâm vào học hành, chưa từng thích nam sinh nào sao?”

 

“Không có, không có đâu!” Hứa Giai Ninh hoảng hốt vội vàng xua tay.

 

Dường như đây là lần *****ên bị Ôn Thư Bạch hỏi đến chuyện tình cảm, Hứa Giai Ninh thề thốt phủ nhận, mặt vẫn đỏ bừng.

 

Trái tim hoảng loạn của cô đã đi trước một bước nhớ về quá khứ, nhưng tâm trạng cô lại phức tạp. Ba năm yêu thầm rung động, cùng với một tháng cuối cùng đau khổ buồn bã, đan xen vào nhau, ***** cô như đang nhói đau, đang âm thầm nhắc nhở cô, cô vẫn chưa quên.

 

Giống như giờ phút này, cô nhớ đến Tiết Chiêm trong kỳ quân sự.

 

“Thực ra hồi cấp ba chị cũng xảy ra một vài chuyện đặc biệt.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ, gợi lại chuyện xưa, “Nhưng không phải yêu đương đâu nhé, là chị có một kẻ thù.”

 

Những áp lực trong lòng từ trước, nói ra bằng giọng đùa cợt, có một cảm giác thoải mái đặc biệt, nhưng nhìn thấy Ôn Thư Bạch đầy vẻ căm phẫn, cô vẫn vội vàng sửa lời: “Không phải kiểu thù đó. Là hồi mới vào lớp 10 quân sự, cái cậu bạn đứng bét lớp bọn chị ấy, trông có vẻ lạnh lùng, nho nhã, lại còn rất đẹp trai, nhưng không biết cậu ta bị chập dây thần kinh nào, có một hôm đứng quân tư, cậu ta cứ gọi tên chị, còn lấy đồ vật ném chị, chắc là cục đá.”

 

“Như vậy thật quá đáng…” Ôn Thư Bạch tức giận.

 

“Đúng vậy, may mà không ném trúng.” Hứa Giai Ninh nói theo, “Nhưng còn tức hơn là một cậu bạn khác đứng sau chị, chính là bạn cậu ta, lúc đó còn giúp cậu ta phi tang chứng cứ, chị vừa quay đầu lại, dưới chân chẳng có gì cả.”

 

Khi nói chuyện, Hứa Giai Ninh vẫn mang một nụ cười nhàn nhạt như có như không, cô đang nhớ lại khoảng thời gian rất sớm, sớm đến mức không hề liên quan đến những chuyện sau này.

 

“Sau đó thì sao?” Ôn Thư Bạch truy hỏi.

 

“Nghe nói nhà cậu ta có tiền có thế, không động vào được thì trốn thôi.” Trước mặt Ôn Thư Bạch, Hứa Giai Ninh tỏ ra thản nhiên như không, “Cậu ta thấy chị ngứa mắt, chị không lượn lờ trước mặt cậu ta nữa. Ban đầu cậu ta toàn chặn đường chị, muốn nói chuyện với chị, lần nào chị cũng làm lơ, chuồn mất, mấy tháng sau cậu ta cũng thôi.”

 

Giữa họ có quá nhiều chuyện không thể nói ra.

 

Chỉ có thể chọn một khởi đầu thú vị và đặc biệt, để che đậy nỗi khổ tâm. Trước mặt cô bạn thân ngây thơ, Hứa Giai Ninh đã nói dối.

Cô hư cấu một phiên bản câu chuyện đơn giản hơn, trẻ con hơn, nghe qua cũng không nặng nề. Đôi khi cô nghĩ, nếu hồi quân sự cô thật sự không thèm để ý đến Tiết Chiêm, có lẽ đã không có những chuyện sau này.

 

Chỉ có câu cuối cùng là thật, cô chậm rãi nói: “Sau này nữa, chị đi nơi khác học đại học, rồi không nghe tin tức gì về cậu ta nữa. Sợ gặp phải cậu ta, đến cả họp lớp cấp ba chị cũng không tham gia.”

 

——-

 

Hứa Giai Ninh vẫn luôn cố tình né tránh Tiết Chiêm, bỏ qua tin tức của anh.

 

Ngoài nhóm bốn người thân thiết nhất và từng cùng học ở Bắc Kinh, những người còn lại cô không mấy liên lạc.

 

Cô không hay xem story bạn bè, sau khi đi làm cũng không có nhiều tâm tư để đăng, đôi khi cô chán ghét sự mệt mỏi của công việc, đôi khi lại

 

thấy may mắn, vì bận rộn rồi, cuộc sống vô cùng phong phú, cũng sẽ không thường xuyên nhớ lại ba năm cấp ba đó.

 

Ôn Thư Bạch về nước, mang đến cho cô thêm chút an ủi và ấm áp, ở bên bạn bè chính là cách nạp năng lượng tốt nhất trên đời, nhưng cuộc sống nhìn chung vẫn trôi qua một cách bình lặng không gợn sóng.

 

Hứa Giai Ninh thỉnh thoảng rủ Ôn Thư Bạch đến quán bar mà công ty cô từng tổ chức team building, cùng cô ấy chia sẻ chuyện ở Tập đoàn Thương Thị, nhắc đến vị tổng tài đương nhiệm của tập đoàn, Thương Tự.

 

Ôn Thư Bạch cũng thường xuyên chia sẻ với cô tiến triển của lễ đính hôn, kể đủ điều tốt đẹp về Trần Ngạn Trì. Nhưng dần dần, cũng nhắc đến những biểu hiện kỳ quái thỉnh thoảng Trần Ngạn Trì lại để lộ.

 

Hứa Giai Ninh đã có một linh cảm kỳ lạ về Trần Ngạn Trì, vừa hay Tập đoàn Thương Thị và công ty Long Xương Tân Tài của nhà Trần Ngạn Trì có qua lại về nghiệp vụ, cô là nhân sự kỹ thuật cốt cán cũng cần phải đến Long Xương Tân Tài để hỗ trợ công việc.

 

Từ lần tình cờ nghe được Trần Ngạn Trì nổi giận mắng chửi người trong điện thoại, rồi lại thân mật gọi người ta là “Bảo bối”, sự nghi ngờ của

Hứa Giai Ninh đối với Trần Ngạn Trì đạt đến đỉnh điểm. Dù sau đó người này giải thích với Ôn Thư Bạch đó là em họ, trong lòng Hứa Giai Ninh vẫn rất bất an, luôn cảm thấy có chuyện gì đó.

 

Đêm trước lễ đính hôn của Ôn Thư Bạch, quả thực có chuyện lớn xảy ra.

 

Hứa Giai Ninh nhận được tin từ nhà họ Ôn,tâm trạng Ôn Thư Bạch không tốt, một mình chạy ra ngoài đến quán bar, khuya mới về nhà. Cô lập tức gọi vô số cuộc điện thoại cho Ôn Thư Bạch, nhưng không có hồi âm, phỏng chừng đã say không nhẹ.

 

Lễ đính hôn ngày hôm sau vẫn diễn ra như thường lệ, Hứa Giai Ninh ngồi ở vị trí của mình, thấy Trần Ngạn Trì một mình xấu hổ đứng trên sân khấu, nhân vật chính còn lại của ngày hôm nay, Ôn Thư Bạch, lại chậm chạp không xuất hiện.

 

Cũng may điện thoại của Ôn Thư Bạch cuối cùng cũng gọi tới, Hứa Giai Ninh nghe điện thoại, càng nghe càng cảm thấy Trần Ngạn Trì cách đó không xa rất chướng mắt: “Thư Bạch, có phải em không muốn đính hôn với Trần Ngạn Trì không? Anh ta đang tìm em đấy.”

 

Ôn Thư Bạch cuối cùng vẫn không định giấu cô quá lâu, bèn tóm tắt đơn giản: “Không muốn đính hôn với anh ta nữa, em đổi người rồi.”

 

“Đổi người?” Hứa Giai Ninh bị dọa không nhẹ, cho rằng cô ấy đang nói đùa, “Nhưng chị thấy Trần Ngạn Trì đang đứng ở đây mà.”

 

“Thật sự đổi người rồi.” Ôn Thư Bạch phóng khoáng nói, “Tạm biệt người cũ thì mới đón người mới tốt hơn chứ. Người mới đẹp trai hơn, chị cũng quen.”

 

“ Em chắc là chị quen sao?” Hứa Giai Ninh tỏ vẻ nghi ngờ.

 

Bên kia Ôn Thư Bạch không rảnh nói nhiều, nói đơn giản vài câu rồi vội vàng cúp máy.

 

Trong lòng Hứa Giai Ninh xem như đã có chút chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy Ôn Thư Bạch khoác tay sếp tổng nhà mình, Thương Tự, bước vào đại sảnh, vẫn bị sốc không nhẹ.

 

Mấy bên đối đầu, tình huống phức tạp, Trần Ngạn Trì nhìn thấy Thương Tự, lập tức trở nên cung kính, còn đi nhắc nhở Ôn Thư Bạch: “Không ngờ cậu út cũng nể mặt đến dự, Thư Bạch, mau chào cậu đi.”

 

“Cháu muốn cô ấy gọi tôi là gì?” Thương Tự nhướng mày, như cười nhạo sự ngu dốt của anh ta, tay phải mạnh dạn ôm lấy eo Ôn Thư Bạch, ánh mắt ái muội không rõ, giọng điệu lại là dạy dỗ ân cần, “Chào hỏi thì được, nhưng đừng gọi sai vai vế.”

 

Ôn Thư Bạch rất nhanh nhập vai, từ trong lòng người đàn ông ngẩng đầu lên, đỏ mặt chào Trần Ngạn Trì: “Chào, cháu rể lớn…”

 

Mọi người ồ lên.

 

Trước mặt bàn dân thiên hạ, Ôn Thư Bạch gọn gàng dứt khoát, kể ra chuyện tối qua nhìn thấy Trần Ngạn Trì ngoại tình.

 

Mà Trần Ngạn Trì chỉ có thể bịa chuyện tại chỗ: “Hôm qua anh đến sảnh tiệc cưới, vừa hay có một cô gái bị ngã, anh thuận tay đỡ một phen, có lẽ Thư Bạch đã nhìn nhầm nên hiểu lầm. tối qua không phải Thư Bạch còn đến quán bar uống rượu sao? Có lẽ sau khi say trí nhớ bị rối loạn.”

 

Màn kịch tính này sớm đã khiến Hứa Giai Ninh ngồi ở vị trí của cô hoàn toàn chết lặng, không kịp phản ứng.

 

Ngay sau đó, màn hình lớn đột nhiên thay đổi màu sắc. Âm thanh bốn phía đồng loạt bật lên, trên màn hình bắt đầu tự động phát một đoạn video giám sát độ nét cao tại sảnh tiệc cưới tối hôm qua. Góc quay không thể nào tốt hơn, như thể được quay chuyên dụng vậy.

 

“Xin lỗi các vị, bấm nhầm, bấm nhầm rồi, khỉ thật! Video này sao không tắt được?”

 

Tiết Chiêm, người phụ trách giám sát toàn bộ quá trình lễ đính hôn, đang ngồi trước bàn điều khiển đa phương tiện, ánh đèn xung quanh anh ta mờ tối, người khác không nhận ra anh ta, chỉ có thể nghe thấy giọng nói cố tình phàn nàn của anh ta truyền đến.

 

Hứa Giai Ninh cũng nghe thấy, cô luôn cảm thấy giọng nói đó rất quen thuộc, tâm trạng của cô cũng theo đó mà chùng xuống, không biết là hoàn toàn vì biến cố hôm nay của Ôn Thư Bạch, hay còn có lý do nào khác.

 

Trên màn hình LED lớn đang sáng, mọi người nhìn thấy rõ ràng, Trần Ngạn Trì đang ôm một cô gái mặc váy trắng hôn môi, hai người quấn quýt không rời.

 

“Cô gái bị ngã? hóa ra đây là video Trần đại thiếu gia thấy việc nghĩa hăng hái làm à.” Tiết Chiêm vui vẻ.

 

“Thuận tay đỡ một phen, miệng mình cũng đỡ đến miệng cô gái khác luôn sao?” Tiết Chiêm tiếp tục nói giọng điệu mỉa mai quái gở, “Cũng không sợ làm bẩn mắt mọi người.”

 

Góc quay của video giám sát không bắt được chính diện của cô gái, dung mạo, phong cách ăn mặc của cô ta và Ôn Thư Bạch rất khác nhau, chỉ cần nhìn nghiêng cũng đủ thấy sự khác biệt, cô ta tuyệt đối không phải Ôn Thư Bạch.

 

Mà trong video, người lộ rõ mặt, từ đầu đến cuối chỉ có Trần Ngạn Trì. Những lời lẽ ghê tởm đó, cũng là do Trần Ngạn Trì nói ra.

 

Sự việc phát triển đến mức này, người nhà họ Ôn sớm đã hận Trần Ngạn Trì đến thấu xương, tình bạn thân thiết nhiều năm của hai bà mẹ cũng đến hồi nguy kịch.

 

Đến nỗi nghi thức đính hôn ngay sau đó, vốn đã được Ôn Thư Bạch và Thương Tự bàn bạc trước, người nhà họ Ôn cũng không ngăn cản.

 

Các vị khách khứa ăn uống linh đình, cặp đôi mới này lại lặng lẽ rời sân khấu.

 

Hứa Giai Ninh chết lặng mãi đến lúc này mới phản ứng lại, đuổi theo Ôn Thư Bạch đang đi ra ngoài.

 

Ôn Thư Bạch thấy Hứa Giai Ninh rõ ràng có chuyện muốn nói, trước mặt Thương Tự không tiện mở miệng, bèn cố ý đi chậm lại, kéo giãn khoảng cách với Thương Tự phía trước.

 

“Thư Bạch, người mới này của em đúng là chị có quen, nhưng sao lại là anh ta chứ…”

 

Đối với Thương Tự, Hứa Giai Ninh vẫn sợ hãi nhiều hơn, tưởng tượng đến việc sếp lớn công ty trở thành em rể của mình, trong lòng có một cảm giác kỳ quái không nói nên lời.

 

“Sao vậy? Em thấy anh ấy khá tốt mà.” Ôn Thư Bạch cười nói.

 

Hai người đang nói chuyện, thì nghe thấy một giọng nói cà lơ phất phơ từ góc tối gần cửa đại sảnh truyền đến: “Lão Tự, tôi rút đây, phải vội về đi làm.”

 

Nhìn bóng lưng anh, rõ ràng ăn mặc tùy ý, giống như nhân viên phục vụ bình thường ở đây, nhưng lại có thể thân thiết với Thương Tự như vậy, rõ ràng không phải người bình thường.

 

Trước đây khi vội vàng chuẩn bị lễ đính hôn với Trần Ngạn Trì, Ôn Thư Bạch đã từng tiếp xúc với người nắm quyền mới của khách sạn Lãng Phong, Tiết Chiêm.

 

Trông anh có vẻ bất cần đời, nhưng làm người lại khéo léo tinh tế, chu toàn thỏa đáng, rất biết chừng mực. Sau khi phát hiện nhà họ Ôn thích sự kín đáo và coi trọng riêng tư, việc sắp xếp danh sách khách mời và chỗ ngồi đều trực tiếp để người nhà họ Ôn tự làm, khách sạn không can thiệp.

 

Lúc này Ôn Thư Bạch nghe ra giọng nói là của anh, không mấy để ý. Ngược lại là Hứa Giai Ninh, không biết vì sao lại sững sờ tại chỗ. “Sao vậy?” Ôn Thư Bạch nghi hoặc.

“Không có gì, đột nhiên nhớ lại một vài ký ức không tốt lắm.” Hứa Giai Ninh thở dài.

 

Những ký ức xa xăm, giống như lớp lá mục chất chồng trong rừng sâu, tốt nhất đừng xới tung lên, nếu không cả trái tim sẽ ngập tràn hơi thở của quá khứ, không thể vứt bỏ.

Bình Luận (0)
Comment