Tình Ký Bạc Hà

Chương 59

Anh là niềm vui thời niên thiếu. Thời niên thiếu em chỉ thích anh.

Câu này có thể đọc ngược lại, Hứa Giai Ninh vẫn luôn cảm thấy hơi sến súa, nhưng giờ phút này lại vô cùng thích hợp.

 

Kể từ khi thích đối phương, thấm thoắt đã mười năm, cuối cùng họ cũng đã hiểu thấu tâm ý của nhau.

 

Mà việc Tiết Chiêm đích thân kể cho cô nghe chuyện anh nhìn thấy những dòng chữ ấy cũng khiến cô ngượng ngùng, mãi chưa đáp lời.

 

Chiếc điện thoại Hứa Giai Ninh nắm trong lòng bàn tay đang âm ấm nóng lên, cô đang do dự thì bỗng nghe thấy tiếng cảnh báo pin yếu, thầm kêu một tiếng không ổn, cúi đầu liền thấy pin điện thoại đã xuống chỉ còn 1%. Ra ngoài cả ngày, cũng khó trách.

 

Ngay sau đó, cô còn chưa kịp nhắn lại cho Tiết Chiêm một câu nào thì điện thoại đã tự động tắt nguồn.

 

Tiết Chiêm đang đầy mong chờ ôm điện thoại, hy vọng Hứa Giai Ninh có thể nói thêm gì đó, lại không ngờ cuộc trò chuyện trực tiếp kết thúc.

 

Cô cúp máy rồi sao?

 

Hứa Giai Ninh, lúc này đã ngồi trên chiếc siêu xe của nhà họ Ôn, đang nhờ tài xế cắm sạc điện thoại giúp. Khó khăn lắm mới khởi động lại

được máy, cô vội vàng gọi lại cho Tiết Chiêm.

 

“Tiết Chiêm, điện thoại em vừa hết pin.” Hứa Giai Ninh vội vàng giải thích.

 

Tiết Chiêm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Anh còn tưởng em bị anh dọa chạy mất rồi chứ.”

 

Thật ra trong lòng Hứa Giai Ninh đúng là có chút hoảng loạn, nhưng từ sau khi xem bức thư tỏ tình kia của Tiết Chiêm, lại thêm khoảng thời gian này luôn ở bên cạnh anh, niềm tin của cô dành cho Tiết Chiêm đang dần tăng lên.

 

Cô sẽ không trốn tránh tình cảm của mình nữa, mà thẳng thắn bày tỏ với anh: “Đó là những dòng chữ em tự tay viết, em mới không bị dọa chạy đâu.”

 

Tiết Chiêm cười, ở đầu dây bên kia ghé sát vào điện thoại, dịu dàng gọi tên cô: “Giai Ninh, Giai Ninh…”

 

Mỗi một tiếng gọi như một lần nhìn lại quá khứ.

 

Thật sự vô cùng mãn nguyện, tình yêu của cả hai không hề nhạt nhẽo chút nào, mà là chan chứa dạt dào.

 

Và họ đã trưởng thành, có nhiều quyền tự chủ hơn so với thời 17-18 tuổi.

 

“Giai Ninh, Côn Bằng không cần ẩn mình trong mây, chúng ta nên dang rộng đôi cánh bay cao.” Tiết Chiêm cao giọng nói, “Trong lòng em, anh cũng không cần phải che giấu nữa.”

 

Thích chính là thích, không cần che đậy, không cần trốn tránh. “Ừm, em biết rồi.” Hứa Giai Ninh đáp lời anh.

Dọc đường đi, họ trò chuyện về thời cấp ba, dường như trong vô số khoảnh khắc, cả hai đều đang đoán già đoán non tâm ý của đối phương, vui mừng vì những hành động nhỏ nhặt của người kia. Vì điều đó mà vui, vì điều đó mà buồn, tất cả tâm tư tình cảm đều xoay chuyển theo cô và anh.

 

“Em sắp đến nhà họ Ôn rồi.” Nhìn thấy xe chạy vào sân biệt thự nhà họ Ôn, Hứa Giai Ninh cuối cùng cũng nói với Tiết Chiêm, “Sau này anh đến tiệm hoa tìm em, lúc nào cũng được.”

 

Ý tứ trong những lời này chính là ngầm chấp nhận mối quan hệ chuẩn bạn trai bạn gái của họ.

 

Cô không còn để tâm đến những lời trêu chọc của nhân viên trong tiệm nữa, cô đang chân thành đáp lại tình cảm của Tiết Chiêm.

 

Còn chưa vào cửa, Ôn Thư Bạch đã ra đón, nắm lấy tay cô, cùng nhau lên lầu vào phòng ngủ của cô ấy.

 

Ba mẹ Ôn cũng ở nhà, Hứa Giai Ninh vào phòng ngủ rồi mới nhớ ra có gì đó không đúng, ngơ ngác nói: “Không phải em dọn ra ở cùng Thương Tự rồi sao? Hôm nay sao lại…”

 

“Mẹ Thương Tự mừng thọ, ba mẹ em cũng rất coi trọng.” Ôn Thư Bạch giải thích, “Là họ gọi em về gấp, bàn bạc chuyện tiệc mừng thọ ngày

30.”

 

Gia đình Thương Tự khá đặc biệt, mẹ Thương Tự lớn tuổi hơn ba mẹ Ôn rất nhiều, nên luôn cần phải đặc biệt kính trọng.

 

Lại thêm chuyện liên hôn giữa hai nhà, mối quan hệ đã sớm khăng khít tự lúc nào. Tiệc mừng thọ là một cơ hội tốt để hai nhà càng thêm thân thiết.

 

Ôn Thư Bạch đã hoàn tất việc đặt hoa, đưa cho Hứa Giai Ninh xem.

 

Phương án đã được điều chỉnh và hoàn thiện, Hứa Giai Ninh không tìm ra lỗi nào. Cô làm nhiều hơn là trò chuyện tâm sự với Ôn Thư Bạch, khuyên cô ấy nên thoải mái hơn khi tiếp xúc với người nhà Thương Tự.

 

Ôn Thư Bạch tự trấn tĩnh lại, rồi hỏi Hứa Giai Ninh: “Chị Giai Ninh, ngày mốt nếu chị không bận thì đến dự tiệc mừng thọ được không?”

 

Hứa Giai Ninh là bạn thân nhất của Ôn Thư Bạch, mẹ chồng tương lai sinh nhật, Ôn Thư Bạch muốn rủ Hứa Giai Ninh cùng đến.

 

“Chị đúng là có thể sắp xếp thời gian, nhưng chị không muốn đến lắm.” Hứa Giai Ninh lên tiếng từ chối, thấy ánh mắt Ôn Thư Bạch thoáng buồn, cô lại giải thích, “Không phải vì chuyện nhà họ Ôn và nhà họ Thương đâu, mà là vì nhà họ Tiết.”

 

Cô nghe Tiết Chiêm kể, cả nhà bốn người họ Tiết, bao gồm cả Tiết Tụng vội vã từ nước ngoài về, đều sẽ đến dự tiệc mừng thọ của mẹ Thương Tự.

 

“Nhà họ Tiết? Tiết Chiêm?” Ôn Thư Bạch ngẫm nghĩ ý tứ trong lời cô, “Chị Giai Ninh, chị với Tiết Chiêm rốt cuộc là thế nào rồi?”

 

“Thôi được rồi, chị cũng không giấu em nữa.” Hứa Giai Ninh mỉm cười, “Thật ra bọn chị thích nhau từ hồi lớp 10 rồi, chỉ là sau đó xảy ra một vài hiểu lầm… Tóm lại, bây giờ bọn chị vẫn thích nhau, tình cảm này chưa bao giờ thay đổi.”

 

“A… Hai người vậy mà…” Ôn Thư Bạch cuối cùng cũng xâu chuỗi được những manh mối nghi ngờ, nhưng cũng nảy sinh thắc mắc mới,

“Nếu hai người thích nhau, tại sao chị lại vì nhà họ Tiết cũng đến dự tiệc mà không tham gia chứ?”

 

Ôn Thư Bạch tính tình đơn thuần, nhưng vẫn có thể liên tưởng đến các mối quan hệ phức tạp: “Không lẽ nhà họ Tiết đối với chị…”

 

Cô ấy đoán đúng rồi, nhưng vì mối quan hệ giữa các gia tộc lớn, vì không muốn ảnh hưởng đến người khác, Hứa Giai Ninh không thể để cô ấy nghĩ sâu thêm.

 

Đối với chuyện này, Hứa Giai Ninh cũng đã có cớ, ngắt lời cô ấy: “Không đâu. Thật ra là vì bọn chị… vẫn chưa chính thức bên nhau, cũng chưa nói với ba mẹ hai bên. Nếu gặp nhau ở tiệc mừng thọ, sẽ không

được hay cho lắm.”

 

“Từ khi gặp lại anh ấy, bọn chị cũng không ở bên nhau bao lâu, bọn chị nghĩ nên để thêm một thời gian nữa, rồi mới tính đến chuyện khác.” Hứa Giai Ninh nói thêm.

 

Lời này là để Ôn Thư Bạch yên tâm, không bị cuốn vào những chuyện thị phi.

 

“Thôi được rồi.” Ôn Thư Bạch hoàn toàn tin lời cô, khe khẽ cảm thán, “Hai người yêu đương thôi mà cũng phải suy nghĩ nhiều thật đấy.”

 

Suy nghĩ nhiều, cả hai đều lý trí. Họ đều rất nghiêm túc với tình cảm, mà mối tình này lại nảy nở từ thời cấp ba, càng thêm sâu đậm.

 

Không ngờ “lý trí” Tiết Chiêm lại đang gọi điện thoại cho Thương Tự, đắc ý khoe khoang phát hiện ngày hôm nay của mình.

 

“Lão Tự, Giai Ninh của tôi thích tôi mười năm rồi đấy nhé, lúc tôi thích cô ấy, cô ấy cũng đã thích tôi rồi.” Tiết Chiêm ngấm ngầm so sánh, giọng điệu có chút bay bổng, “Cảm giác này, niềm vui và hạnh phúc này, chắc cậu chưa bao giờ cảm nhận được đâu nhỉ?”

 

Thương Tự nào chỉ là chưa từng.

 

Anh ta dốc hết tâm sức, tính toán từng bước, chỉ vì muốn kết hôn với Ôn Thư Bạch. Nhưng Ôn Thư Bạch đơn thuần dường như vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tâm ý của anh ta, luôn ngây thơ mờ mịt.

 

Chờ Ôn Thư Bạch đáp lại anh ta, không biết phải đến khi nào.

 

“Tôi rất thích dáng vẻ của cô ấy lúc còn đi học. Bọn tôi có rất nhiều kỷ niệm, cùng nhau đến lớp, cùng nhau kiểm tra thể lực, cùng nhau biểu diễn văn nghệ, cùng nhau xem phim trong lớp học…” Tiết Chiêm có chút say sưa, không để ý đến sự im lặng kéo dài của Thương Tự, “Học cùng lớp với cô ấy thật tốt, bọn tôi có trọn vẹn ba năm kỷ niệm chung.”

 

“Hai đứa tôi còn…” Tiết Chiêm thao thao bất tuyệt, Thương Tự lần *****ên phát hiện anh lại thích khoe khoang đến vậy.

 

Không nén nổi cảm xúc, Thương Tự vẫn cắt ngang lời anh, úp mở nói: “Hai người đúng là có rất nhiều. Nhưng có một thứ, tôi có, cậu không có.”

 

“Cái gì?” Tiết Chiêm không phục.

 

Thương Tự thản nhiên cười, ung dung nói: “Giấy đăng ký kết hôn, cậu có không?”

 

“Tôi là chồng hợp pháp của Thư Bạch.” Nói ra câu này, Thương Tự cuối cùng cũng vui vẻ hơn nhiều, “Còn hai người thì sao?”

 

Đây xem như là đòn sát thủ của Thương Tự, nhưng anh ta vẫn hơi mất bình tĩnh, không nhận ra trạng thái thực tế của Tiết Chiêm.

 

Giết gà cần gì dao mổ trâu, Tiết Chiêm và Hứa Giai Ninh, hai người đang trong giai đoạn tìm hiểu mập mờ, còn chưa cần Thương Tự phải lôi giấy đăng ký kết hôn ra.

 

“Haizz.” Tiết Chiêm nặng nề thở dài.

 

Anh không chỉ nghĩ đến việc xác lập quan hệ, mà còn nghĩ đến ba mẹ mình, anh không khỏi hỏi Thương Tự: “Không nói chuyện này nữa, thật ra tôi còn có chuyện nghiêm túc muốn tìm cậu.”

 

Trong lòng Thương Tự cũng ít nhiều ghen tị với việc Tiết Chiêm và Hứa Giai Ninh tâm đầu ý hợp, yêu thầm nhiều năm, lúc này chuyển chủ đề, anh ta cũng rất vui vẻ, nói: “Cậu cứ nói thẳng.”

 

“Cái dự án cải tạo khu phố cũ mà tôi chủ trì ấy, tôi rất xem trọng, tỷ suất lợi nhuận trong tương lai tuyệt đối sẽ vượt ngoài mong đợi của cậu, cậu cân nhắc thế nào? Có muốn đầu tư không?” Tiết Chiêm hỏi.

 

Anh trước sau vẫn không quên việc lớn này, kéo tập đoàn Thương Thị vào dự án là một mắt xích then chốt trong kế hoạch của anh.

 

Các thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Lãng Phong là những kẻ cáo già, chỉ thuyết phục riêng họ thôi chưa đủ, còn phải công khai chuyện Thương Thị đầu tư, tương lai dùng ngoại lực để gây áp lực lên ba anh, Tiết Lãng Phong.

 

Thương Thị thực lực hùng hậu, trong giới đầu tư cũng là một cái tên có sức ảnh hưởng lớn, đại diện cho sự nhìn nhận tích cực của giới chuyên môn. Rất nhiều người đều biết, đầu tư theo Thương Tự, tuyệt đối không sai.

 

Tiết Lãng Phong có thể dựa vào uy thế quá khứ để ép cấp dưới cũ vào khuôn khổ. Nhưng trong tình huống dự án được cả ngành đánh giá cao, ông càng muốn đi ngược dòng, thì càng phải cân nhắc kỹ lưỡng sức nặng trong đó.

 

“Lần đầu nghe cậu chắc chắn như vậy. Hợp tác cũng đã hai ba năm, cậu sẽ không để tôi thiệt đâu, tôi đương nhiên tin cậu, chỉ cần cần thiết, Thương Thị sẽ đầu tư vào dự án này.” Thương Tự vô điều kiện tin tưởng Tiết Chiêm, nhưng lại từ từ hỏi, “Chỉ là thấy cậu thúc đẩy nhanh như vậy, không giống phong cách trước đây của cậu lắm, dự án này đối với cậu rất quan trọng sao? Chỉ vì tỷ suất lợi nhuận cao?”

 

Tiết Chiêm trước mặt anh ta có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng khi kinh doanh, ở những phương hướng lớn, Tiết Chiêm vẫn rất thận trọng.

 

“Rất quan trọng.” Tiết Chiêm quả quyết nói, “Nhưng không phải vì tỷ suất lợi nhuận gì cả, tôi chỉ vì một người.”

 

Ngày 30 tháng 10, tối thứ Hai, cả nhà họ Tiết hiếm khi cùng nhau nhận lời mời tham dự sự kiện, nhưng vừa vào đại sảnh, Tiết Chiêm và Tiết Tụng đã nhanh chóng tách khỏi ba mẹ, mỗi người một việc.

 

Tiết Chiêm trong lòng canh cánh “Dự án Đào Nguyên”, tránh đám đông, vẫn đang gọi điện thoại trao đổi với thành viên hội đồng quản trị.

 

Tiết Tụng hiếm khi về nước, đi tìm gia đình Thương Tự nói chuyện, đặc biệt là trò chuyện rất lâu với Ôn Thư Bạch.

 

Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, cả gia đình bốn người càng có vẻ lạnh lẽo, Tiết Chiêm trở về căn hộ riêng của mình, còn Tiết Tụng thì đã sớm bay về lại nước ngoài tiếp tục công việc bận rộn.

 

Tiết Lãng Phong và Tần Uyển Nhược, vẫn đang phiền muộn vì con cái

chưa yên bề gia thất, lúc này vẫn chưa hề hay biết, con trai họ đã bày sẵn mọi kế hoạch, chỉ để thông qua “Dự án Đào Nguyên” trong cuộc họp hội đồng quản trị ngày mai.

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Tại cuộc họp hội đồng quản trị của tập đoàn Lãng Phong, Tiết Lãng Phong đã cố ý sắp xếp, hôm nay đích thân ông sẽ chủ trì cuộc họp, với ý đồ kiểm soát toàn bộ cục diện.

 

Các hạng mục thảo luận lần lượt được thông qua, cuối cùng dừng lại ở “Dự án Đào Nguyên”.

 

“Dự án này vốn dĩ không cần phải thảo luận thêm, nhưng Tiết tổng nhất quyết muốn đưa ra, vậy thì chúng ta hãy biểu quyết bằng cách giơ tay.” Tiết Lãng Phong trầm ổn nói, “Tôi cũng nói trước, bất kể kết quả thế nào, sau này không được thay đổi nữa, toàn thể tập đoàn Lãng Phong từ trên xuống dưới đều phải tuân theo kết quả biểu quyết tập thể của hội đồng quản trị. Tiết tổng, cậu đồng ý chứ?”

 

Tiết Lãng Phong nhìn về phía con trai mình, Tiết Chiêm, cố gắng tìm kiếm sự sợ hãi và hoảng loạn trên mặt cậu, nhưng đều không có.

 

Tiết Chiêm ngược lại còn bình tĩnh hơn cả ông, như thể đã nắm chắc phần thắng.

 

Còn quá trẻ, quá ngây thơ, Tiết Lãng Phong lắc đầu cười khẩy.

 

Tiết Chiêm cho rằng đám cáo già này thật sự chỉ biết đến anh, mà không biết đến ông – người đã đứng ở vị trí chủ tịch mấy chục năm hay sao?

Bình Luận (0)
Comment